Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 156: Chương 156: Đi bộ xuất cung, lại gặp chủ tử đeo bám




Editor: luyen tran

Đoàn Cẩm Sơ lần đầu tiên nếm thử mùi vị đi theo nô tài xuất cung, thủ tục đúng là nặng nề!

Đi từ Kính Sự phòng đến cổng hoàng cung Đoàn Cẩm Sơ đã mệt muốn chết, khoảng cách ước chừng phải xa đến ba nghìn thước (3000m), sau đó đợi trình thiếp xuất nhập hoàng cung do chính Lộ Văn Minh phê duyệt, Đoàn Cẩm Sơ tựa vào tường thành thở hồng hộc, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng trán lấm tấm mồ hôi.

“Tiểu Sơ Tử! Hay người chờ ở đây, ta về Vương phủ trước bẩm báo một tiếng với chủ tử, nhất định chủ tử sẽ cho xe ngựa tới đón người!” Tiểu Xuyên Tử đưa khăn tay lên, giọng đau xót nói.

“Đừng! Ta không yếu ớt như vậy!” Đoàn Cẩm Sơ nhận lấy khăn tay lau mồ hôi, nghỉ một chút, lại nói: “Hắn tới đón ta bao nhiêu lần ta cũng chưa đi! Giờ mặt mũi nào kêu hắn tới đón nữa? Có điều! Xuất cung với ngươi thật khổ! Sau này ta phải tìm đi với chủ tử địa vị cao cao một chút....!”

Mới ai oán nói đến đây, lại thật sự nghe được tiếng bước chân vang lên sau lưng, còn có tiếng bánh xe lăn trên đường nghe “lộp cộp”!

Hai người trợn tròn mắt, cùng quay đầu lại, chỉ thấy một cỗ kiệu và một chiếc xe ngựa từ từ tiến đến, cỗ kiệu phía trước, xe ngựa phía sau, hai bên đều theo sau hạ nhân, sắc mặt kiệu phu và xa phu đều nghiêm cẩn, mắt nhìn phía trước.

“Ta có năng lực biết trước nha!” Đoàn Cẩm Sơ đắc ý nhỏ giọng nói thầm một câu, lại bị Tiểu Xuyên Tử lôi kéo tránh sang một bên, đồng thời mạnh mẽ xoay người nàng lại để nàng đứng đưa lưng về phía cỗ kiệu.

“Chi vậy? Ngươi không muốn ta hưởng phúc à? Ta tự hỏi có phải Cửu công chúa trong cỗ kiệu hay xe ngựa kia không, ngươi......” lập tức giọng Đoàn Cẩm Sơ buồn bực, oán giận nói, lại bị Tiểu Xuyên Tử kéo tay lại lắc đầu đưa ngón tay lên môi, ý bảo nàng câm miệng. Nàng hơi mím môi trừng hắn, lại nghe hắn càng thấp giọng nói: “Cỗ kiệu là An Bình vương, xe ngựa là An Tĩnh vương, người muốn hưởng phúc sao?”

“Ặc! Sao ngươi biết?” khóe miệng Đoàn Cẩm Sơ run rẩy, nhưng cũng thức thời cúi đầu xuống sâu hơn.

Nghe tiếng vang đến gần, Tiểu Xuyên Tử đưa tay che một bên mặt: “Trên cỗ kiệu và xe ngựa đều có dấu hiệu Vương Phủ đó!”

“A a! Vậy ta không dám đi kế bên đâu! Chúng ta chạy nhanh đi!”

Đoàn Cẩm Sơ trở tay kéo ngược lại Tiểu Xuyên Tử, nhấc chân lao ra ngoài, chạy thục mạng, tựa như sau lưng có sói xám đuổi theo cô bé quàng khăn đỏ!

Giỡn chơi sao! Nếu nàng ngồi xe ngựa Sở Vân Ly đi Bát Vương Phủ, đoán chừng không phải đi an ủi Sở Vân Hách, mà làm cho Sở Vân Hách giận càng thêm giận, buồn càng thêm buồn, dấm chua càng thêm chua rồi!

Nhưng, sự thật chứng minh, đầu của nàng não ngắn, nếu như không chạy chỉ đứng yên ở đó, có lẽ sẽ không khiến người khác chú ý. Bây giờ chạy, thì ngược lại là giấu đầu lòi đuôi!

Cách ăn mặc của hai bóng người chạy như bay này rõ ràng là thái giám, làm hạ nhân ở bên cỗ kiệu và xe ngựa cùng hồ nghi nhìn qua, lập tức có người đến cạnh cỗ kiệu và xe ngựa nhỏ giọng bẩm báo: “Chủ tử! Phía trước có thái giám chạy như điên! Không biết có mờ ám gì đây?”

“Đi đến ngăn lại! Tra hỏi một chút!”

“Dạ! Chủ tử!”

Đuổi theo đều là thị vệ, phóng một cái đã đáp xuống chặn trước mặt hai người. Báo hại Đoàn Cẩm Sơ theo quán tính thắng chân lại không kịp, lảo đảo một cái liền té xuống đất, Tiểu Xuyên Tử nhanh trí vội kéo Đoàn Cẩm Sơ lại, kết quả hắn anh dũng làm thịt nát, Đoàn Cẩm Sơ ngã đè lên người hắn!

“Má ơi! Đau thắt lưng!” Kêu rên một tiếng, tay Đoàn Cẩm Sơ vịn thắt lưng gian nan bò dậy, lúc này mới chú ý tới Tiểu Xuyên Tử bị ép thành bánh thịt, hoảng hồn, vội kéo hắn lên: “Tiểu Xuyên Tử! Ngươi có sao không?”

“Ta.... ta cũng may! Tạm thời chưa chết được....!” giọng Tiểu Xuyên Tử đứt quãng nói, theo tay đỡ của Đoàn Cẩm Sơ đứng lên càng thêm gian nan.

Vỗ vỗ đất trên người, lúc này hai người mới ngẩng đầu nhìn chó chặn đường, Đoàn Cẩm Sơ đối với loại này đương nhiên sẽ không khách khí, liền mắng phủ đầu: “Chó ngoan không chặn đường! Biết không? Bay tới bay lui! Các ngươi là quỷ sao?”

Hai thị vệ nhìn nhau, Dạ Tinh ho nhẹ hai tiếng, nghiêm mặt nói: “Thì ra là Tiểu Sơ Tử! Các chủ tử còn tưởng là kẻ nào khả nghi! Lệnh cho chúng ta tới bắt các ngươi đấy!”

“Hả?” Ngẩn người, Đoàn Cẩm Sơ cũng mới nhận ra, thị vệ đang nói này là cận thân hộ vệ của Sở Vân Lan, toàn nói giọng quạ đen với ta, chủ tử đáng ghét, đương nhiên nô tài nhà hắn cũng đáng ghét. Vì vậy, hung hăng liếc một cái, mặt Đoàn Cẩm Sơ sa sầm nói: “Nếu biết chúng ta không phải phạm nhân! Vậy đừng chắn đường bản thái giám!”

“Xin chỉ thị của chủ tử đi đã!”

Ly Việt là cận thân hộ vệ của Sở Vân Ly nói rồi tiến đến xe ngựa, mà lúc này cỗ kiệu và xe ngựa cũng vừa tới, vì vậy phải dừng lại, Ly Việt và Dạ Tinh cùng theo sau, đều tự mình bẩm báo lại. Sau đó, màn kiệu cùng màn xe liền đồng thời vén lên!

“Tiểu Sơ Tử!”

“Tiểu Sơ Tử!”

Tiếng Sở Vân Lan và Sở Vân Ly khẽ kêu lên hầu như cùng lúc. Kêu xong, mặt hạ nhân mặt hai nhà kinh ngạc, thần sắc hai chủ tử cũng có chút vi diệu. Tiểu Xuyên Tử chán nản đen mặt lại, nhưng lập tức khôi phục bộ dạng kính cẩn phục tùng, cứng rắn lôi kéo Đoàn Cẩm Sơ cố chấp quay đầu trở lại, chậm rãi đến giữa cỗ kiệu và xe ngựa quỳ xuống, lúng túng thỉnh an: “Nô tài ra mắt hai vị Vương gia!”

“Đứng lên đi!” Sở Vân Ly lạnh nhạt nói.

“Tạ vương gia!” Đứng dậy, mắt Đoàn Cẩm Sơ lộ vẻ không phục, thẳng thắn nói: “Không biết vì sao hai vị Vương gia chặn nô tài lại? Nếu không có việc gì! Nô tài xin được cáo lui trước!”

“Ngươi xuất cung làm gì? Chạy như bay muốn đi đâu?” Sở Vân Lan xen vào nói. Nói xong, liếc qua Tiểu Xuyên Tử, chần chờ lại nói tiếp: “Có phải đi Bát Vương Phủ không?”

Đoàn Cẩm Sơ đáp: “Hồi bẩm An Bình vương! Đúng vậy! Đúng là nô tài muốn đi Bát Vương Phủ!”

“Hừ! Luôn muốn đi Bát Vương Phủ! Sao không đi phủ bổn vương hầu hạ vài ngày hử?” Sở Vân Lan không khỏi nổi giận, giọng điệu nóng nảy.

Đoàn Cẩm Sơ im lặng, rất muốn nói lời cay độc rằng bởi vì bổn đại gia chán ghét ngươi cực độ, ngày nào cũng khi dễ Vân Hách của ta.... Nhưng, khụ khụ, không có can đảm. Vì vậy, rất kính cẩn phục tùng đáp: “Bởi vì tướng mạo An Bình vương gia thật sự quá tốt! Lại trẻ trung anh tuấn! Nô tài quá hèn mọn, không xứng hầu hạ Vương gia!”

“Phốc ....!”

Tiểu Xuyên Tử nhịn không được, miệng vừa chớm phun một cái vội hoảng hốt bụm lại. Hạ nhân hai nhà tuy cúi đầu, nhưng bả vai đều run run nhè nhẹ như đang cực lực nghẹn cười.

Sở Vân Lan dở khóc dở cười, khuôn mặt tuấn tú lần lượt thay đổi xanh hồng, đúng là đủ đặc sắc nhiệt tình, khuôn mặt tuấn tú run rẩy cường ngạnh bá đạo tuyên bố: “Người đâu! Bắt Tiểu Sơ Tử lên kiệu cho bổn vươnng, bổn vương càng muốn hắn hầu hạ!”

“A! Cái người này! Ngươi làm sao vậy hả? Ban ngày ban mặt, giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi làm hoàng tử Thân Vương thế mà trắng trợn cướp đoạt thái giám, còn có nhân tính hay không? Bản thái giám muốn cáo ngự trạng!”

Đoàn Cẩm Sơ nghe xong, lập tức phát hỏa, vừa nhào xuống ăn vạ vừa mắng chửi trơn tru, làm như muốn quay về tìm hoàng đế cáo trạng ngay, bày tư thế trâu bò lợi hại, làm thủ hạ Sở Vân Lan cũng ngu người tại chỗ. Dạ Tinh không nhịn được nuốt nước miếng, lại không dám hành động. Ai cũng biết, trước mắt Tiểu Sơ Tử là nửa hồng nhân bên cạnh hoàng thượng, chỉ thua tổng quản thái giám Lộ Văn Minh thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.