Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn

Chương 157: Chương 157




Chương 188: Lưu Truyền Vĩnh Viễn!

Bên kia, Phượng Cửu nhìn sắc mặt khó coi của Hôi Lang đang đứng ở cạnh cửa, không khỏi nhíu mày, khoanh tay trước ngực và hất cằm lên hỏi: “Tìm ta có việc gì?”

“Ta tới chữa bệnh.” Hắn cố nén suy nghĩ xúc động muốn giết người, cố gắng hết sức dùng giọng bình tĩnh nói.

Chỉ là, giọng nói vẫn cứng đờ, cùng với một thân sát khí, vẫn tiết lộ ra cảm giác nội tâm chân thật nhất của hắn.

“Ta tuy rằng là Quỷ Y, nhưng điều đó cũng không có nghĩa ta sẽ đều trị bệnh cho bất kỳ người nào.” Nàng nói nhẹ nhàng, trên mặt mang theo nụ cười khinh thường: “Huống chi, không phải là ngươi rất lợi hại sao? Cần gì phải tìm đến ta chữa bệnh!”

Hôi Lang nghiến răng, nhìn chằm chằm thiếu niên muốn bị đánh trước mắt, nói: “Không phải là vì ngươi mà ta bị biến thành như thế này sao?!”

“Ài! Dừng dừng!”

Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi đừng có nói bậy! Chính ngươi muốn biến thành con thỏ, lại vẫn muốn đổ đến trên đầu của ta? Thật là không có đạo lý.”

Trong khi nói, khóe môi nàng câu lên, nhìn hắn từ trên xuống dưới, cười tà tà: “Thật ra ta thấy hiện tại ngươi cũng khá tốt! Dù sao thì nếu ngươi có nói thể ra điều này, hiện tại không thể nâng nó lên, vậy thì hãy ngoan ngoãn chịu đựng nó nằm bên dưới không được sao? Cần gì phải lãng phí nỗ lực để trị bệnh làm gì!”

“Ngươi!”

Hôi Lang bị hắn lộ liễu nói ra những điều xấu hổ thì buồn bực vạn phần, nhưng hắn lại không thể làm gì, chỉ đành cắn răng, hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào mới chịu trị giúp ta!”

Nhìn mắt Hôi Lang đã đỏ, nàng hiện lên vẻ mặt tà ác, nói: “Nam nhân sao, cũng không nhất thiết cần phải khỏe mạnh, mềm mại mới là khỏe mạnh, biết không?”

Thấy hắn nghẹn một hơi khiến mặt đỏ lên, nàng sờ sờ cằm, vẻ mặt bừng tỉnh: “Ta đã biết! Không thành vấn đề! Bệnh này của ngươi đã nằm ở trên tay ta, ta sẽ đảm bảo khiến ngươi vừa lòng, bất quá, có phải ta nên nói đến thù lao chữa bệnh hay không?”

Thấy hắn đã nhượng bộ, Hôi Lang thở ra nhẹ nhàng, hỏi: “Ngươi nghĩ xem mình muốn cái gì?”

“Ta nghe lão Lâm nói, có một dịp ngươi đạt được hai viên trân châu cực phẩm to như quả trứng gà?”

“Đó là chủ tử đã thưởng cho ta!” Hắn trừng mắt lên, đó chính là bảo bối của hắn!

Nghe vậy, nàng thu lông mày lại nói: “Nói như vậy là ngươi muốn nó lưu truyền (rũ xuống) vĩnh viễn?”

Lời này vừa ra, Hôi Lang lập tức xì hơi, hung tợn trừng mắt nhìn thiếu niên đáng giận trước mắt này một cái, từ trong chiếc nhẫn không gian ở trên ngón tay lấy ra hai viên trân châu cực phẩm to như quả trứng gà đưa cho hắn.

“Giữ cẩn thận!”

Ước lượng hai viên trân châu cực phẩm trong tay, nàng cười típ đôi mắt, vừa xoay người đi vào phía trong, vừa nói: “Vào đi! Cởi áo và ngồi lên trên ghế đi.”Hôi Lang cũng không làm ra vẻ, sau khi tiến vào liền cởi áo ngoài ra, ngồi xuống ở trên ghế.

“Tắc tắc, thật là nhìn không ra, dáng người cũng không tệ lắm.” Ánh mắt nàng xẹt qua cơ bắp nổi bật rõ ràng trên cơ thể hắn, đi ra phía sau hắn, rút mấy cây ngân châm mà nàng đã cắm ở huyệt vị bên hông hắn ra.

“Xong rồi.”

“Điều này... điều này đã ổn rồi?” Hắn hơi há hốc mồm, vừa mới bị đâm xuống vài cây ngân châm đã tốt rồi?

“Như thế nào? Không tin ta?”

Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, mở miệng cười: “Hắc hắc, không cần phải gấp gáp, ngươi trở về đi! Sáng mai ta cam đoan ngươi sẽ nhìn thấy hiệu quả.”

Lúc này Hôi Lang cũng không thể nhìn thấy được, nụ cười tà ác giảo hoạt trên khuôn mặt nàng, nếu không, liền sẽ không dễ dàng tin tưởng lời nàng nói như vậy.

Ngay lúc Hôi Lang đang nửa tin nửa ngờ mặc lại áo của mình, khi đang buộc đai lưng, một thân ảnh đột nhiên đi đến. Ánh mắt sắc bén nhiếp người giống như hàn băng dừng ở trên người hắn, khiến cả người hắn phảng phất như bị đông lạnh, không dám nhúc nhích nửa phân. Ngay cả giọng nói cũng vì uy áp nhiếp người lạnh lẽo của đối phương mà có một chút kinh hoảng và run rẩy.

“Chủ... chủ tử?”

Chương 189: Lửa giận vô danh!

Ánh mắt sắc bén băng hàn của Diêm Chủ dừng ở trên tay Hôi Lang đang thắt đai lưng. Ánh mắt kia, giống như một lưỡi dao lạnh băng nhiếp người, khiến lòng người lạnh giá.

“Ngươi đã trị giúp hắn?” Hắc đồng thâm thúy nhìn không ra cảm xúc dừng ở trên người Phượng Cửu một bên, giọng nói trầm thấp vững vàng, khiến người đoán không ra suy nghĩ trong lòng hắn.

Phượng Cửu chớp chớp đôi mắt, gật gật đầu: “Đã trị.” Có chút kỳ quái nhìn hắn, cảm thấy hai **** tựa hồ thần kinh có chút vấn đề.

(Note: **** là của bản gốc)

“Đã cởi quần áo?”

Ánh mắt hắn lại chuyển trở lại trên người Hôi Lang đang cứng đờ cả người, giọng nói kia, đã ẩn ẩn lộ ra vài phần hơi thở nguy hiểm.

“Ân, cởi.”

Phượng Cửu rất thành thật lại gật gật đầu. Không cởi quần áo thì làm sao châm cứu? Đương nhiên là phải cởi quần áo!

“Nói như vậy, ngươi cũng đã nhìn?”

Giọng nói kia đã biến thành băng đá, lạnh đến nỗi khiến Hôi Lang ứa ra một thân mồ hôi lạnh, thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn đã làm sự tình gì chọc chủ tử không vui? Hay là phạm vào cấm kỵ gì?

“Đương nhiên, không nhìn thì làm sao châm cứu?”

Nàng cũng cảm thấy có chút không thể hiểu được, đặc biệt là cảm giác được độ ấm trong gian phòng lạnh xuống trong nháy mắt, bên người phảng phất có một luồng khí lạnh gào thét, thật là quỷ dị.

Nhìn khuôn mặt hoàn toàn bối rối của nàng, trong lòng Diêm Chủ hiện lên một cơn lửa giận vô danh. Hắn nhìn nàng thật sâu một cái rồi phất quần áo, xoay người đi nhanh ra ngoài, đồng thời giọng nói trầm thấp lộ ra hơi thở lạnh lẽo nguy hiểm mang theo tức giận truyền ra.”Ảnh Nhất, ném Hôi Lang đến Thanh Phong Lâu cho bổn quân!”

Khi Ảnh Nhất vừa đuổi theo đến đây, nghe được lời này, cả người ngây dại: Thanh... Thanh Phong Lâu?

Ánh mắt nhìn về phía bên trong, nhìn thấy thân thể Hôi Lang cũng đang cứng đờ ngây người đứng ở nơi đó, vẻ mặt không thể nào tin nổi.

Phượng Cửu hơi sửng sốt, nhìn nhìn hai người bọn họ, thấy trên mặt hai người đều mang biểu tình khó có thể tin, không khỏi chớp chớp mắt, tò mò hỏi: “Thanh Phong Lâu là nơi nào?”

Ai ngờ, nàng không hỏi còn tốt, nàng vừa hỏi câu này, cả người Hôi Lang gần như sụp đổ liền xông ra ngoài.

“Chủ tử! Chủ tử thuộc hạ không muốn đi Thanh Phong Lâu...... Chủ tử......”

Nhìn thấy Hôi Lang lao ra, Ảnh Nhất phục hồi lại tinh thần, cũng vội vàng đuổi theo, nếu không chấp hành mệnh lệnh chủ tử, chỉ sợ không chỉ có Hôi Lang bị ném đến Thanh Phong Lâu, có khả năng hắn cũng sẽ bị liên lụy.

Cho nên, hai kẻ chết không bằng chết một kẻ, hắn cũng chỉ đành xin lỗi Hôi Lang.

Phượng Cửu đứng ở chỗ cửa, nghe âm thanh tru lên như quỷ khóc sói gào của Hôi Lang truyền đến, không khỏi nhíu nhíu mày, thầm nghĩ: Thanh Phong Lâu là nơi nào? Vì sao lại khiến Hôi Lang nghe tên đã biến sắc?

“Bất quá, Diêm Chủ rốt cuộc là vì sao lại đến? Lại vì sao tức giận rồi rời đi?”

Nàng lẩm bẩm nói nhỏ, không thể hiểu rõ, đơn giản đành không nghĩ nữa, lại quay về tới trong phòng và đóng cửa phòng lại, tiếp tục sự tình chưa xong.

.....Edit: @EmilyTon.....

Ngày kế, khi nàng đem dược tề phẩm cấp 4 đã điều chế xong giao cho lão Lâm, nhìn thấy biểu tình kích động và vui mừng của lão, không khỏi cười hì hì nói: “Lão Lâm, ta có thể nghe vài chuyện từ ngươi được chứ?!”

“Ha ha, chuyện gì? Nói đi nói đi!” Lão Lâm cẩn thận cất dược tề giống như bảo bối, tính toán đợi lát nữa cầm đi cho chủ tử xem.

“Thanh Phong Lâu là nơi nào?” Nàng thuận tay cầm một khối điểm tâm trên bàn lão và ăn.

“Thanh Phong Lâu là một tiểu quan quán*, ngươi hỏi cái này để làm gì?” Ngày hôm qua lão đã ngốc cả ngày trong dược lâu, bởi vậy, cũng không biết Hôi Lang đã bị Diêm Chủ hạ lệnh ném đến Thanh Phong Lâu.

*Tiểu quan quán (小倌馆): Là nhà chứa dành cho những người đồng tính nam.

“Khụ khụ! Cái gì? Tiểu... tiểu quan quán?”

Nàng kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, tiện đà, nhịn không được cất tiếng cười to: “Ha ha ha ha! Nguyên lai là tiểu quan quán!”

Chương 190: Kim thương không ngã!

Thấy hắn ở nơi đó cười rất vui vẻ, lão Lâm lắc lắc đầu, nói: “Nếu ngươi cần dược gì thì tự mình lên lầu lấy, ta cầm dược tề đến cho chủ tử trước.” Nói xong, liền cất bước đi ra ngoài, chỉ để lại Phượng Cửu một mình vui vẻ ở nơi đó.

Lão Lâm đi vào chủ viện, thường thấy Hôi Lang hay lui tới và đi theo bên người chủ tử hiện tại lại không thấy bóng người, ngược lại chỉ thấy Ảnh Nhất canh giữ bên trong viện chủ tử, liền hỏi: “Ảnh Nhất, hôm nay vì sao không thấy Hôi Lang?”Nghe được lời này, khóe miệng Ảnh Nhất vừa kéo, nhìn thoáng qua bên trong, đè thấp giọng nói: “Hôi Lang đang tiếp khách ở Thanh Phong Lâu!”

“Cái gì?” Lão Lâm ngẩn ra, kêu lên quái dị: “Thanh Phong Lâu tiếp... tiếp khách?” Lão không nghe lầm chứ?

Ảnh Nhất làm động tác yên lặng, chỉ chỉ bên trong, để lão đừng lớn tiếng quá.

Lão Lâm lau lau mồ hôi lạnh, nói: “Ta tìm chủ tử có việc, đi vào trước.”

Trước án thư, Diêm Chủ đang ngồi xem xét tin tức từ các nơi trình lên, lúc này, cửa phòng vang lên hai tiếng cốc cốc, bên ngoài truyền đến giọng nói của lão Lâm.

“Chủ tử, thuộc hạ có việc muốn bẩm.”

“Vào đi.”

Lão Lâm hít một hơi thật sâu, lúc này mới đi vào, nhìn thấy thân ảnh màu đen đang bận rộn trước án thư, lập tức đi lên phía trước, cung kính hành lễ, trình lên dược tề.

“Chủ tử, đây là dược tề mà Quỷ Quỷ vừa mới phối chế ra, thuộc hạ đã xem qua, là dược tề phẩm cấp 4.”

Nghe được lời này, Diêm Chủ buông tư liệu trong tay xuống, ngẩng đầu lên: “Hắn đã luyện chế ra dược tề phẩm cấp 4?”

“Đúng vậy, hơn nữa lại là thượng phẩm dược tề phẩm cấp 4, ngay cả trong dược lâu chúng ta, cũng chưa từng xuất hiện thượng phẩm phẩm cấp 4.” Nói đến đây, lão Lâm cũng có chút kích động, không nghĩ tới thiếu niên Quỷ Quỷ này tướng mạo xấu xí nhưng thực sự lại có vài phần bản lĩnh, cũng khó trách chủ tử luôn nhìn hắn với con mắt khác.

Diêm Chủ trầm tư một hồi, liền nói: “Khi ngươi quay lại, hãy đề ấn ký của hắn ở trên bình dược, sau đó đem dược tề giao cho nhà đấu giá, để bọn họ lấy danh Quỷ Y và bán đấu giá dược tề.”

Nghe vậy, lão Lâm hơi ngẩn ra: “Chủ tử đây là muốn nâng cao danh tiếng của Quỷ Y?” Nếu như đã qua tay người Diêm Điện bọn họ, không cần ba tháng, danh tiếng của Quỷ Y tất sẽ truyền khắp toàn bộ Thanh Đằng quốc!

“Đi làm đi!” Hắn không nhiều lời, chỉ phất tay ý bảo lão lui ra.

“Vâng.” Lão Lâm hành lễ và lui về phía sau, đi ra ngoài.

.......Edit & Dịch: Emily Ton.....

Đối với bên kia, trong Thanh Phong Lâu.

Hôi Lang đang tránh ở trong phòng liếc mắt nhìn hạ thân mình một cái, nghiến răng nghiến lợi mắng nhiếc: “Tiểu tử này! Ta đã biết hắn sẽ không dễ dàng giúp ta trị liệu như vậy, quả nhiên là không làm gì cả!”

Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một người nam tử bộ dáng trắng nõn thanh tú đi đến, liếc nhìn một chỗ dựng đứng thẳng tắp của Hôi Lang, không nhịn được lộ ra nụ cười bỡn cợt.

“Hôi Lang, ta nói ngươi rối rắm cái gì? Người khác đều muốn kim thương không ngã cũng khó, ngươi đã có thể đứng lên không ngã, nhìn xem một cái, nó đã bao lâu rồi? Lại còn kiên quyết như vậy, sức mạnh lâu dài thật sự là khiến ta cũng theo không kịp!”

Nghe vậy, Hôi Lang trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi còn cười? Cũng không ngẫm nghĩ biện pháp giúp ta, ngươi có phải là huynh đệ của ta hay không!””Biện pháp cũng không phải là không có.”

Nam tử mỉm cười đi tới, nói: “Ngươi cũng biết chúng ta đang ở nơi nào, không thiếu nhất chính là tiểu quan, nếu không, ta tìm cho ngươi hai người để tiết hỏa?”

“Ngươi đừng náo loạn, ta đang phiền muốn chết!” Hắn tức giận nói.

“Vậy được rồi!” Nam tử vỗ vỗ bàn tay, ngay sau đó, vài tên tiểu thị mang vào một chiếc áo lụa màu đỏ gần như trong suốt cùng với son phấn tiến vào.

Nhìn thấy một màn này, Hôi Lang nhảy dựng lên cảnh giác: “Ngươi muốn làm gì?”

Chương 191: Ra ngoài!

Nam tử cười không có ý tốt: “Đương nhiên là chấp hành mệnh lệnh chủ tử! Ngươi sẽ không cho rằng, ta thật sự có thể để ngươi vẫn luôn tránh ở trong phòng không ra?”

“Uy uy! Nhậm Tường, ngươi đừng quá đáng!”

“Ta chỉ đang chấp hành mệnh lệnh chủ tử, sẽ không quá đáng, ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố ngươi một chút, sẽ không để ngươi thất thân.” Hắn cười cười, phất tay ra hiệu cho vài tên tiểu thị tiến lên giúp Hôi Lang thay đổi quần áo.

“Ta tự mình đổi! Không cần bọn họ!” Hôi Lang hô to, mà khi cầm lấy bộ hồng y mỏng như cánh ve, sắc mặt lại đen giống như cái nồi đất: “Cho... cho ta mặc cái này? Đây... đây rõ ràng là trong suốt a!”

Nhậm Tường liếc mắt nhìn hắn, cười nói: “Ngươi cũng có thể lựa chọn trần truồng thân mình và đi ra ngoài, ta tin tưởng ngươi sẽ trở thành đầu bài, sinh ý mấy ngày nay nhất định sẽ thực sự bùng nổ.”

Cứ như vậy, Hôi Lang bị bọn họ mạnh mẽ thay một thân hồng y trong suốt, còn có hóa trang, sau đó đưa lên đài......

Đối với bên kia, khi Phượng Cửu nghe nói Diêm Chủ đã đi ra cửa một đêm, lập tức trượt xuống ngọn núi phía sau, tắm rửa và ngâm mình trong suối nước nóng.

Đối với nàng mà nói, suối nước nóng sau núi còn an toàn hơn sân của nàng. Sân nơi nàng ở, những người đó muốn tiến vào cứ thế tiến vào, hơn nữa vào phòng còn không gõ cửa, khiến nàng tắm gội cũng luôn phải lo lắng đề phòng, luôn vội vàng rửa qua là được, nơi nào thoải mái tự tại giống như nơi này, lại không có ai dám xông vào?

Sau khi ngâm mình hơn nửa canh giờ (1h), nàng mặc xong quần áo rồi lấy thuốc mỡ ra từ trong không gian, lại bôi trên mặt một tầng. Lần này, trên mặt nàng bất luận là ban ngày hay là ban đêm đều được che đi bởi một tầng thuốc mỡ. Nàng đã xem qua, vết sẹo trên mặt đã phai đi không ít, phỏng chừng chỉ cần qua một thời gian nữa sẽ hoàn toàn biến mất.

Sau khi tra xong thuốc mỡ, nàng yên lặng rời khỏi ngọn núi nơi có suối nước nóng, đi về sân mình, trở lại trong phòng, khoá kỹ cửa chính và cửa sổ trong ngoài, thổi tắt đèn để lại một mảnh đen nhánh, nàng liền tiến vào trong không gian tu luyện hơi thở linh lực.

Kể từ khi đến đây, nàng cũng chưa có cơ hội nào có thể tu luyện, rốt cuộc, nếu như không cẩn thận một cái, bất cứ lúc nào đều có khả năng bị người phát hiện, trên người nàng mang theo bảo vật không gian và linh khí bản thân.Vào không gian, nàng nhìn phượng hoả vẫn đang ngủ sâu, thấy nó vẫn chưa có dấu hiệu thức tỉnh, liền khoanh chân xuống ngồi thiền, ngưng khí bấm quyết tu luyện......

Cho đến khi nửa đêm về sáng, động tĩnh bên ngoài khiến nàng bừng tỉnh từ trong không gian, vội vàng lắc mình ra khỏi không gian và xuất hiện trên giường, trong giây lát liền nghe tiếng cửa phòng bị đẩy ra.

“Quỷ Quỷ! Nhanh, nhanh lên đi theo ta!” Lão Lâm mang thần sắc nôn nóng lập tức tiến lên kéo người.

“Lão Lâm?”

Phượng Cửu kinh ngạc nhìn hắn một cái, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Hơn nửa đêm còn muốn đi đâu?”

“Diêm Chủ đi Độc Cốc Đạo (毒谷盗) để trộm Thiên Tâm Diễm Liên (天心焰莲), đã bị thương, ngươi nhanh cùng ta đi xem!” Vì biết y thuật của hắn lợi hại, cho nên khi biết được chủ tử bị thương, lão đầu tiên là chạy tới đây lôi kéo hắn cùng nhau đi qua.

Nghe vậy, sắc mặt Phượng Cửu cổ quái: “Không phải tu vi của hắn rất mạnh hay sao? Vì sao lại bị thương?” Lời tuy nói, nhưng vẫn cầm lấy áo ngoài nơi đầu giường mặc vào, đi theo lão Lâm ra ngoài. “Ngươi làm sao mà biết Độc cốc là địa phương nào? Đó chính là độc vật khắp nơi. Hơn nữa, Độc cốc chủ chính là một vị cường giả Nguyên Anh Kỳ, một cường giả tu tiên lại thêm sự tinh thông về độc vật của hắn, chủ tử cho dù lại lợi hại cũng sẽ khó tránh khỏi bị thương.”

Phượng Cửu đi theo lão Lâm vội vàng đi vào chủ viện. Sân Diêm Chủ, đây vẫn là lần đầu tiên nàng đến đây.

Lão Lâm mang theo Phượng Cửu bước nhanh đi vào phòng, vừa hỏi vừa lo lắng: “Ảnh Nhất? Chủ tử thế nào? Bị thương thế nào? Có nghiêm trọng không?”

Diêm Chủ đang nằm nghiêng trên giường với hai mông phơi bày để Ảnh Nhất xử lý miệng vết thương, thoáng nhìn thấy một thân ảnh đang tiến vào theo lão Lâm, lập tức kéo chăn che đi phía dưới thân, đồng thời giọng nói trầm thấp và lạnh lẽo mang theo một sự xấu hổ không dễ phát hiện, buồn bực quát chói tai.

“Ra ngoài!”

Chương 192: Lưu lại gác đêm!

Phượng Cửu thậm chí còn chưa nhìn rõ bên trong rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, đã nhìn thấy một luồng kình phong đánh úp lại đây, đẩy cả người nàng ra ngoài.

Đừng nói nàng ngây ngẩn cả người, ngay cả Ảnh Nhất đang xử lý miệng vết thương giúp hắn và lão Lâm vừa mới tới cũng ngây ngẩn cả người.

“Chủ... chủ tử?”

“Để hắn đi ra ngoài!” Diêm Chủ nói với giọng vững vàng.

Ảnh Nhất thấy thế, lúc này mới vội vàng đi ra, sửng sốt nói với Phượng Cửu: “Ngươi ra ngoài trước đi.”

Phượng Cửu ghé đầu thăm dò, đang muốn liếc mắt nhìn vào bên trong một cái, nhìn xem tình huống gì đang xảy ra, liền nghe giọng của hắn truyền đến lần nữa.

“Ảnh Nhất, quăng hắn ra ngoài cho ta!”

Thấy vậy, Phượng Cửu lập tức lẻn ra bên ngoài, bất mãn nói thầm: “Cũng không phải ta muốn tới đây, hét cái gì mà hét? Quả thực là không thể hiểu được!”Lão Lâm vội vàng đi vào bên trong và hỏi: “Chủ tử bị thương nơi nào?”

“Sườn đùi phía sau bị rắn độc cắn một ngụm, ta đã xử lý miệng vết thương và bức độc ra ngoài. Chủ tử cũng đã ăn vào Thanh Độc Đan, hẳn là không có gì đáng ngại nữa. Nhưng cánh tay bị đâm một đao, phỏng chừng phải mấy ngày không thể hoạt động được.”

Ảnh Nhất nói, nhìn về phía Diêm Chủ, nói: “Chủ tử, miệng vết thương còn chưa bôi dược.”

Nghe vậy, Diêm Chủ lúc này mới xốc chăn lên, lộ ra chỗ miệng vết thương ở trên sườn đùi phía sau gần mông.

Khi bị rắn độc cắn, Ảnh Nhất đã rạch một hình chữ thập nhỏ ở trên miệng vết thương, sau đó đã vận khí và bức độc ra, vừa rồi đang muốn thoa dược thì thấy bọn họ xông vào.

Chỉ là, đều là nam nhân, chủ tử vì sao lại đuổi Quỷ Y ra ngoài?

Trong lòng nghi hoặc, nhưng không dám hỏi, hắn thối lui qua một bên. Lão Lâm tiếp nhận, sau khi thoa dược và băng bó miệng vết thương, lúc này mới mặc quần vào cho hắn, thắt lại đai lưng, cuối cùng xử lý miệng vết thương trên chỗ cánh tay.

Ngoài viện, Phượng Cửu nhàm chán ngồi ở trong viện nhìn ngắm ngôi sao, cũng không biết Lãnh Sương hiện tại như thế nào? Không tìm thấy nàng, chỉ sợ chắc đã lo lắng gần chết, đúng không?

Nghĩ vậy, nàng cảm thấy đã đến lúc mình nên chuồn êm khỏi nơi này.

Bất quá, tới nơi này cũng đã mấy ngày, nhưng vẫn không thể minh bạch Diêm Chủ rốt cuộc là người nào?

Đêm nay hắn đến Độc Cốc Đạo trộm Thiên Tâm Diễm Liên là một trong những linh dược trân quý không thể thiếu để trị hàn độc ngàn năm. Hàn độc ngàn năm? Chủ nhân Diêm Điện? Còn có đại thúc râu kia? Ba người này, có thể có quan hệ gì hay không?

Đang chìm trong suy nghĩ, đã nghe giọng nói của lão Lâm vang lên ở bên tai.

“Quỷ Quỷ, ngươi vẫn còn ở đây? Mau về ngủ đi! Chủ tử không có việc gì.” Lão nói có vẻ xin lỗi, vốn tưởng rằng thương thế rất nghiêm trọng, cho nên mới kéo hắn cùng qua, không nghĩ tới lại hắn bị chủ tử đuổi ra.

“Lão Lâm, Thiên Tâm Diễm Liên là linh dược không thể thiếu để trị hàn độc ngàn năm, Diêm Chủ phí công lớn như vậy để đến Độc Cốc Đạo, người trúng hàn độc ngàn năm, rốt cuộc là người nào của Diêm Chủ?”

“Cái này...... ha ha, sau này ngươi sẽ biết.”

Lão Lâm cười ha hả, nói: “Đêm cũng đã khuya, ngươi không quay về ngủ, ta còn phải trở về ngủ tiếp, người già rồi, không thể so cùng những người trẻ tuổi các ngươi.” Nói xong, vẫy vẫy tay, đi ra ngoài.

Thấy vậy, Phượng Cửu cũng đứng lên, chuẩn bị quay về trong viện đi ngủ, nào biết, phía sau đã truyền đến giọng nói của Ảnh Nhất.

“Quỷ Y, chủ tử nói ngươi lưu lại gác đêm.”

Nghe những lời này, nàng kinh ngạc quay đầu lại: “Gác đêm? Dựa vào cái gì?”

Ảnh Nhất nhìn hắn một cái, nói: “Chủ tử phân phó, nào có vì cái gì nhiều như vậy? Tay và chân chủ tử đều không thuận tiện, hắn sai ngươi làm gì thì ngươi làm nấy.”Nhìn Ảnh Nhất lưu lại lời nói rồi cũng chạy lấy người, Phượng Cửu trừng mắt nhìn.

Chương 193: Ngươi đang làm gì!

“Tiến vào!”

Nghe giọng nói từ trong phòng truyền đến, nàng cắn chặt răng, nhưng vẫn cất bước đi vào. Khi vào trong phòng, nhìn thấy Diêm Chủ đang nửa nằm trên giường, liền hỏi: “Chuyện gì?”

Diêm Chủ liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng không biết đang nghĩ gì, hồi lâu, nói: “Giúp bổn quân đổi một thân quần áo sạch sẽ.”

“Vừa rồi sao ngươi không gọi Ảnh Nhất giúp ngươi đổi?”

Những lời nói ra theo bản năng, lập tức động chạm đến ánh mắt băng giá, thấy vậy, nàng thực sự không còn cốt khí, hỏi: “Quần áo ở đâu?”

“Tủ quần áo.”

Ánh mắt hắn dừng ở trên người nàng, nhìn nàng mở ngăn tủ ra và xốc hết quần áo bên trong loạn thành một đoàn, sao đó mới từ bên trong lấy ra một bộ áo trong màu trắng và áo khoác ngoài màu đen.

Đi đến mép giường, Phượng Cửu nhìn chằm chằm hắn trên giường, chợt cười: “Cần ta giúp ngươi cởi quần áo sao?”

“Cởi.”

Hắn nhìn nàng chằm chằm, nghĩ xem có thể nhìn ra một chút ngượng ngùng bẽn lẽn của nữ tử từ trên gương mặt nàng hay không. Tuy nhiên, hắn thật sự thất vọng, hắn chỉ nhìn thấy đôi mắt nàng sáng lên từ một từ mà hắn đã nói, giống như con sói nhìn chằm chằm vào thân thể hắn, ánh mắt kia, vừa đói vừa tràn đầy ham muốn.

Nhìn nàng như vậy, hắn thật sự nghĩ không ra, rốt cuộc là một gia tộc như thế nào mới dưỡng ra được một nữ tử kỳ quái như vậy?

Còn có một điểm khiến chính hắn cảm thấy thực sự ngạc nhiên, đối với đụng chạm của nàng, hắn cũng không biết từ khi nào đã thành thói quen, hắn không có loại cảm giác ghê tởm như khi những nữ tử khác đụng chạm tới hắn.

Hắn cho rằng loại cảm giác kỳ quái này là do hắn vẫn luôn xem nàng trở thành thiếu niên, cho nên đáy lòng hắn mới có thể dễ dàng tiếp thu!

Nghe những lời hắn nói, Phượng Cửu đều có chút kích động, nàng mở miệng cười, cầm quần áo đặt ở đầu giường, vươn tay nuốt nuốt nước miếng, giọng đầy hưng phấn nói: “Vậy, ta cởi?”

“Giúp bổn quân đổi quần áo có thể khiến ngươi hưng phấn như vậy? Ngươi rốt cuộc là đang hưng phấn cái gì?” Hắn có chút buồn cười hỏi, chỉ cảm thấy tâm tư của nàng thật sự rất là kỳ quái.

“Hắc hắc, ta không phải đã nói rồi sao? Ta thích nhất mỹ nam, đặc biệt là giống Diêm Chủ như ngươi vậy, khó có được cơ hội giúp Diêm Chủ thay quần áo, ta có thể không kích động sao?” Nàng cười híp một đôi mắt, đôi tay đã bắt đầu cởi bỏ áo hắn, nửa đầu áo mở ra, lộ ra cơ ngực gợi cảm, khiến nàng nhìn thấy thì không thể ngừng nuốt nước miếng.Sáng sớm hôm sau, Diêm Chủ tỉnh lại và đi ra gian ngoài, lập tức nhìn thấy thân ảnh kia cuộn tròn ở trên ghế mềm. Thuốc mỡ xanh đen trên mặt trải qua một đêm tựa hồ đã khô, tầng ngoài đã hơi bị vỡ, mà người nọ lại còn đang ngủ và ngáy khò khè giống như con heo.

Hắn nhấc chân đá đá chân nàng, lại thấy nàng co rụt chân lên phía bên trên, còn nỉ non: “Chơi một bên đi, đừng làm phiền ta.”

Hắn nhướng lông mày, ánh mắt thâm thuý léo lên một tia ánh sáng rực rỡ, hắn nhìn thật sâu vào nàng một cái, nhấc chân đi ra ngoài, đi tới bên ngoài viện, phân phó hộ vệ múc nước rửa mặt cho hắn.

Chờ khi đến giờ Thìn (7h-9h sáng), Phượng Cửu trở mình, lại quên chính mình đang ngủ ở trên ghế mềm, nàng quay người lại, cả người phịch một tiếng lăn xuống trên mặt đất, âm thanh vang lên, khiến Diêm Chủ đang ăn sáng bên ngoài cũng đều nghe thấy.

“Tê!”

Nàng hít hà một hơi, đứng lên xoa xoa cánh tay đau vì bị ngã, cả người cũng thanh tỉnh lại, vừa nhấc đầu, liền thấy Ảnh Nhất đang đứng ở chỗ cửa đang nhìn nàng chằm chằm với vẻ mặt mới lạ. Nàng lập tức trừng mắt tức giận liếc nhìn hắn một cái.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng nhìn thấy người rớt trên mặt đất hay sao?”

“Xuy!”

Ảnh Nhất cười nhạo một tiếng, gật gật đầu, nói: “Thật đúng là không phát hiện ra ngay cả ngủ cũng bị ngã xuống dưới giường, rốt cuộc ngươi ngủ sâu đến bao nhiêu?”

Phượng Cửu không thèm để ý tới hắn, mà là sờ soạng thuốc mỡ trên mặt, phát hiện nó đã khô, lập tức nói: “Ta đi trước.” Cũng không đợi hắn nói thêm điều gì, bước nhanh đi ra bên ngoài.

Khi đi vào phía bên ngoài viện, thấy Diêm Chủ đang ăn đồ ăn sáng. Nàng vốn dĩ đang nện bước ra bên ngoài, khi nhìn đến những đồ ăn tinh xảo trên bàn hắn liền dừng bước chân, hướng về phía hộ vệ bên ngoài kêu lên: “Lấy thêm bát đũa cho ta!”

Rồi sau đó nhanh chóng đi ra phía sau súc miệng và đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

“Ta nghĩ ngươi không ngại ăn cùng ta đi.” Nàng tiếp nhận bát đũa do hộ vệ mang đến, không khách khí kẹp lên một cái bánh sủi cảo xanh biếc và cắn một ngụm.

Ánh mắt nàng sáng lên, hàm hồ nói: “Ân! Nước ép thịt vẫn còn trong đó, thơm quá!”

Nhìn một bộ dáng háu ăn như con mèo của nàng, giống như đã mấy trăm năm chưa từng ăn qua đồ ăn, Diêm Chủ thả chậm tốc độ dùng bữa, phân phó: “Sai người mang thêm một phần nữa lại đây.”

Giọng nói không chút để ý lại khiến Ảnh Nhất nghe thấy liền kinh ngạc ngẩng đầu, không ngờ chủ tử không hề chê thiếu niên kia mang một gương mặt trát đầy thuốc mỡ ngồi đối diện cùng ăn, lại còn ra lệnh mang lên một phần cho hắn, không tránh khỏi, trong lòng có thêm một phần cân nhắc.

Chủ tử cực kỳ phản cảm đối nữ nhân, nhưng lại có mối quan tâm rất lớn đối thiếu niên này, sẽ không phải là...... thực sự có sở thích đoạn tụ đi?

Chương 195: Cả người cảm thấy không tốt!

“Còn thất thần làm gì?”Nghe được giọng nói của chủ tử ẩn ẩn mang theo một chút không vui truyền đến, hắn vội vàng phục hồi lại tinh thần, liếc mắt nhìn về thiếu niên đang ăn uống vui vẻ một cái, vội vàng lên tiếng.

“Vâng.”

Hắn đi ra ngoài, giao đãi hộ vệ bên ngoài đến phòng bếp phân phó đưa thêm một phần lại đây.

Nhìn mấy đĩa điểm tâm nhỏ cùng thức ăn nóng hầm hập được bưng lên bàn, ánh mắt nàng sáng lên, vội vàng cần mẫn gắp giúp một ít cho Diêm Chủ, rất ân cần.

“Diêm Chủ, ngươi ăn... ăn cái này.” Sau đó cũng mặc kệ hắn ăn hay không ăn, sau khi gắp giúp hắn một đũa, liền tự mình bắt đầu ăn.

Nhìn 'hắn' gắp một đũa đồ ăn cho bang chủ, Ảnh Nhất đang chờ một bên trừng mắt nhìn: “Ngươi ăn thì tự mình ăn, gắp đồ ăn cho bang chủ làm gì? Chủ tử không ăn......”

Mấy chữ 'đồ ăn do người khác gắp' còn chưa nói ra, đã thấy chủ tử tôn quý mà khí phách của hắn nhìn chằm chằm đồ ăn trong chén một hồi, thế nhưng bắt đầu gắp lên ăn, làm hắn nghẹn một hơi ở trong lòng, không thể đi lên hay xuống, cảm thấy không thoải mái.

Mà Phượng Cửu nhìn thấy hắn ăn, cười híp một đôi mắt, hồn nhiên giống như mình chính là chủ nhân, cũng quên không biết là ai đang tìm kiếm thức ăn trong viện của ai, sau khi tự mình gắp chút đồ ăn, lại giúp hắn gắp thêm một ít.

“Diêm Chủ, ngươi nếm thử cái này, ngươi còn chưa ăn cái này đâu!”

Nàng gắp một khối điểm tâm nhỏ cuối cùng trên đĩa cho hắn, mỗi điểm tâm trong cái đĩa nhỏ đều có bốn khối, nhưng cố tình, chính nàng sau khi ăn ba khối, mới gắp một khối cuối cùng cho hắn, ân cần này Diêm Chủ nhìn xem, lông mày cũng phải nhấc lên.

Ảnh Nhất một bên nhìn xem mà muốn phát khóc, hắn luôn muốn hét toáng lên một tiếng: Chủ tử, ngài không thể xa cách hơn một chút hay sao? Vì sao lại không từ chối chút nào? Thiếu niên kia gắp cái gì liền ăn cái đó? Đối phương chính là nam, ngài cần phải giữ khí tiết của ngài chứ?

Một bữa ăn sáng, Phượng Cửu ăn đến nỗi trong lòng vui sướng một trận, nàng sờ sờ bụng nhỏ tròn trịa, thở dài và đứng lên: “Ta phải trở về, hô! No quá.”

Nhìn gia hỏa kia ăn xong đồ ăn sáng liền vỗ vỗ mông và chạy lấy người, Diêm Chủ quét mắt nhìn mấy cái đĩa trên bàn không còn lại một chút dư thừa, hỏi: “Ngày thường, không cấp đồ ăn cho hắn sao?”

Ảnh Nhất cúi đầu đáp lời: “Có, chỉ là, đồ ăn của người khác khẳng định không tốt như của chủ tử.” Thức ăn của chủ tử đều được một đầu bếp tốt nhất tự mình chuẩn bị, mỗi một đĩa đồ ăn đều tinh xảo mỹ vị, tất nhiên không phải đồ ăn của người khác có thể so.

Nghe vậy, Diêm Chủ gật gật đầu đứng lên, cũng đi ra ngoài.

Ảnh Nhất thấy thế đuổi theo, ra ngoài sân, phân phó với hộ vệ canh giữ ở bên ngoài: “Gọi người thu thập trên bàn.” Lập tức vội vàng đuổi theo chủ tử phía trước.......Edit & Dịch: Emily Ton.....

Phượng Cửu trở lại trong viện, sau khi xử lý và rửa sạch sẽ thuốc mỡ trên mặt, thấy các vết sẹo trên mặt từng ngày nhạt phai, không khỏi sung sướng cười: “Lợi ích lớn nhất ở nơi này, chính là cái này.”

Nàng lại thoa thêm một chút thuốc mỡ, lại phủ lên một mặt toàn dược liền đi ra ngoài, tính toán đi bộ một chút để giúp tiêu hoá, lại không nghĩ đến, khi đi đến ngọn núi giả đã nhìn thấy thân ảnh màu đen đang khoanh tay đứng bên cạnh hồ nước.

Nhìn thấy thân ảnh bôi đen đang khoanh tay đứng đó, nghiêng nửa khuôn mặt tuấn mỹ và cương nghị, mặt nạ màu bạc lấp lánh ánh sáng chói mắt dưới sự phản chiếu của ánh nắng, nàng âm thầm lắc đầu và mắng: Yêu nghiệt.

Vốn định xoay người tránh ra, nhưng khi nghĩ đến sáng nay đã ăn bao nhiêu đồ ăn sáng ở nơi đó của hắn, suy nghĩ vẫn nên đi qua.

“Diêm Chủ, ngươi...... A!”

Lời nàng nói vừa mới ra, ngay dưới chân liền trượt một cái, cả người nhào lên phía trước.

Ảnh Nhất đứng cách đó không xa, vừa thấy 'hắn' trượt một chân, cả người mất đi trọng tâm và ngã về phía trước, mắt nhìn thấy muốn rớt vào trong hồ nước, tự mình cười thầm: Tiểu tử này, xứng đáng!

Nhưng, khi nhìn đến một màn kế tiếp, cả người hắn đều cảm thấy không tốt.

Chương 196: Tình tố khẽ nhúc nhích.

Diêm Chủ sau khi nghe thấy giọng nàng, lập tức quay đầu lại nhìn xem. Khi nhìn thấy nàng trượt trên những hòn đá dưới chân, cả người rơi về phía bên cạnh ao, cơ hồ là theo bản năng tiến về phía trước và tiếp được nàng.

Nhưng, người vừa rơi vào trong vòng tay, hắn lập tức ngẩn ngơ.

Thân thể thiếu nữ nhỏ xinh đâm nhập vào trong lòng ngực hắn, thân thể mềm mại dán trên bộ ngực cứng rắn kiên cố của hắn. Hương dược riêng biệt từ trên người nàng nhàn nhạt truyền vào trong hơi thở, khuấy động một tầng sóng nhỏ trong trái tim hắn......

Đôi tay trắng nõn tay ôm chặt vạt áo trước người hắn, khuôn mặt nhỏ chôn ở trong ngực hắn, hắn chỉ nhìn thấy mái tóc đen sáng bóng của nàng. Nhân nhi trong lòng ngực hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, đụng chạm với ánh mắt thâm thuý đang hạ xuống của hắn. Khoảng cách gần như thế, bốn mắt giao nhau, một loại tình tố không tên đột nhiên lặng yên lây lan ở trong lòng.

Mà tình huống này của hai người bọn họ ánh vào trong mắt Ảnh Nhất đứng ở cách đó không xa, lại biến thành hai người đang liếc mắt đưa tình nhìn nhau, hắn nhìn xem đến nỗi cả người hỗn độn ở trong gió.

Không phải sao? Đó chính là hai đại nam nhân! Thậm chí thiếu niên kia có chút nhỏ xinh, nhưng không thể bỏ qua 'hắn' thật sự chính là một người nam nhân. Nhưng hiện tại, chủ tử cư nhiên, cư nhiên ôm eo thiếu niên kia mà không buông tay, hai người còn dán sát vào nhau và bốn mắt nhìn nhau.Hình ảnh kia, khiến hắn cơ hồ là theo bản năng nhìn nhìn chung quanh, đang nghĩ, không thể để cho người nào khác nhìn thấy một màn như vậy, bằng không, thanh danh một đời của chủ tử xem như hoàn toàn đã bị huỷ hoại!

Tuy nhiên, Phượng Cửu rất kinh ngạc nhìn Diêm chủ đang dùng một tay ôm vào bên hông nàng, trong đầu cũng không có cảm giác rối loạn lung tung giống như Diêm Chủ, nàng chỉ nghĩ là: Hiện tại nàng chính là nam tử, hắn ôm một nam tử như vậy thật sự thích hợp hay sao?

Bị ánh mắt thâm thúy của hắn nhìn như vậy, nàng không khỏi rùng mình một cái, nổi lên một thân da gà, vội vàng rút lui.

“Ngượng ngùng ngượng ngùng, chỉ trượt dưới chân một chút.”

Nàng vừa nói vừa thối lui, ngượng ngùng cười cười: “Ta chỉ tới đây chào một câu, ngươi tiếp tục, tiếp tục.”

Nhìn nữ nhân kia chạy giống như bỏ trốn, Diêm Chủ cúi đầu, nhìn nhìn bàn tay mình, tựa hồ đang lưu lại dư vị gì đó. Ảnh Nhất đứng nhìn xem một bên cuối cùng không nhịn được, nói một câu.

“Chủ tử.... cái kia... hai ngày nay có vài nữ tử cực kỳ xinh đẹp mới vào trong Mỹ Nhân Lâu.”

Nghe vậy, Diêm Chủ nhìn về phía hắn: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó... sau đó thuộc hạ nghĩ, chủ tử có muốn để các nàng buổi tối qua đây hầu hạ hay không?”

Nói xong câu đó, Ảnh Nhất chỉ nhìn thấy chủ tử quét một ánh mắt lạnh băng về phía hắn, khiến da đầu hắn tê dại, suýt nữa không chịu được mà quỳ xuống.

Đối với bên kia, Phượng Cửu vừa đi vừa xoa xoa cánh tay, lẩm bẩm nói: “Diêm Chủ này, sẽ không thật sự có sở thích đoạn tụ đi? Nhưng cho dù có sở thích đoạn tụ cũng không nên coi trọng ta chứ? Dù nói như thế nào thì mặt ta cũng đã bị huỷ, hắn có thể coi trọng một gương mặt bôi đầy thuốc mỡ xanh đen như vậy sao?”

“Hẳn là sẽ không hẳn là sẽ không, nhất định là ta đã suy nghĩ quá nhiều.”

Nàng hít thở thật sâu để bình phục lại tâm tình, nhìn thấy dược lâu ở ngay phía trước, nhanh chóng đi vào, chào hỏi lão Lâm đang xem xét dược liệu trong viện: “Lâm lão.” “Là quỷ quỷ a!”

Lâm lão quay đầu lại nhìn nàng một cái, chợt nhìn trái nhìn phải, đi đến bên người nàng hỏi: “Nghe nói, đêm qua chủ tử sai ngươi gác đêm?”

“Ân.” Nàng gật đầu.

“Sao chủ tử lại cần ngươi gác đêm? Ngươi đã làm gì?” Lâm lão mang giọng điệu kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía 'hắn' cũng mang theo nghi hoặc.

Nghe được lời này, lại nhìn biểu tình bát quái của lão Lâm, khoé môi Phượng Cửu co giật......

Chương 197: Mất hồn mất vía!

“Không làm gì, chính là giúp hắn thay đổi quần áo, sau đó thì đi ngủ.”

Nàng có chút bất đắc dĩ nói, hiện tại nàng đang là nam nhân được không? Bị nhìn với ánh mắt như vậy, còn bị hỏi như vậy, thật giống như nàng và chủ tử bọn họ có sự tình không thành mà không thể cho ai biết?”Ngủ... ngủ?”

Lâm lão kinh ngạc kinh hô, giọng cao lên bởi vì kinh ngạc, cơ hồ giọng nói vừa ra, mọi người trong viện đều nhìn về phía bọn họ.

“Ngươi hô to gọi nhỏ làm gì? Mỗi người đều ngủ một mình.” Nàng không nói nổi, trợn trắng mắt.

“Hô! Hù chết lão phu.”

Lão Lâm vỗ vỗ ngực, thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Đúng rồi, hai ngày này ngươi hãy pha chế thêm mấy bình dược tề đi! Phẩm cấp 3 là tốt nhất, nếu lại có hai ba bình phẩm cấp 4 thì càng tốt, giống như lần trước vậy.”

Nghe vậy, ánh mắt nàng vừa chuyển, nói: “Được, ta đi trên lầu lấy thuốc.” Khi nói, tự mình đi vào trong lâu.

Căn cứ vào thái độ của chủ tử đối hắn, hắn có thể lấy bất kỳ dược gì theo ý hắn, xong việc hắn chỉ cần đăng ký một chút là được, bởi vậy, lão Lâm cũng không đi theo sau.

......Edit & Dịch: Emily Ton.....

Hai ngày sau, trong chủ viện.

Trên bàn đá trong viện, Diêm Chủ một tay chống đầu, một tay cầm quyển sách, hai mắt không rời khỏi sách, thần thái kia, nhìn thế nào cũng đều là một bộ dáng nhập thần, nhưng......

Khóe miệng Ảnh Nhất hơi co giật, im lặng nhìn trời.

Hắn đã đứng ở chỗ này rối rắm gần một canh giờ, vẫn luôn nghĩ đến có nên nhắc nhở chủ tử hay không, chủ tử đang cầm sách ngược?

Nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng chủ tử cách một hồi lại lật qua trang sau, hắn lại suy nghĩ, có phải mình nên thử đọc sách ngược hay không?

“Ảnh Nhất.”

Nghe thấy tiếng chủ tử gọi hắn, Ảnh Nhất lập tức phục hồi lại tinh thần, tiến lên một bước, lớn tiếng đáp lời: “Có thuộc hạ!”

Ánh mắt Diêm Chủ ngẩng lên khỏi quyển sách, có chút nghi hoặc nhìn thoáng qua bộ dáng ưỡn ngực khí phách hiên ngang đứng thẳng tắp của Ảnh Nhất, hỏi: “Ngươi đang làm gì?”

“Thuộc hạ đang chờ đợi chủ tử phân phó!”

Ánh mắt Diêm Chủ liếc mắt đánh giá trên dưới hắn một cái, sau đó trầm tư một hồi, hỏi: “Ngươi nói xem, nếu một người bỗng nhiên trong lúc vô tình đều luôn nhớ tới một người khác, có thể là vì cái gì?”

“Muốn giết hắn!”

Ảnh Nhất không chút nghĩ ngợi trả lời. Bởi vì, khi một người nào đó nếu bị hắn nhớ tới, người kia nhất định là người hắn cực kỳ muốn giết.

Nghe vậy, ánh mắt quái dị cửa Diêm Chủ quét hắn một cái: “Nếu như không phải là muốn giết người, ngược lại là muốn......” Hắn dừng nói, bởi vì không biết cách biểu đạt.

“Không muốn giết hắn?”

Ảnh Nhất nhìn về phía hắn, đột nhiên, giống như nghĩ đến cái gì, do dự một lúc, nói: “Chủ tử, nếu như một nam nhân nghĩ tới một nữ nhân, vậy hẳn là có ý tưởng với nữ nhân kia, tuy nhiên......”

“Tuy nhiên cái gì?”

“Tuy nhiên, nếu như là nam nhân nghĩ đến nam nhân, vậy thì, chỉ sợ là có... có ham thích Long Dương (đồng tính).”Hắn nói thật sự rất cẩn thận, còn chú ý tới sắc mặt chủ tử.

“Có ý tưởng đối với nữ nhân?”

Diêm Chủ lẩm bẩm nói, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được. Bởi vì bản thân hắn luôn cực kỳ chán ghét nữ nhân, sao có thể sẽ có ý tưởng gì đối với nữ nhân?

Nhưng, hai ngày nay trong đầu vẫn không tự chủ luôn hiện ra thân ảnh cùng với đôi mắt tươi cười mang theo giảo hoạt của người nọ, còn có loại cảm giác kỳ quái trong lòng, khiến hắn cảm thấy, cần thiết phải biết rõ ràng.

“Buổi tối ngươi đến Mỹ Nhân Lâu bên kia và mang hai nữ tử qua đây.”

Hắn đột nhiên phân phó, Ảnh Nhất sợ ngây người, khiến hắn cảm thấy vừa mừng vừa sợ, suýt nữa đã khóc lóc thảm thiết, có chút không xác định hỏi: “Chủ tử, ngài.... ngài vừa rồi nói gì? Có phải là buổi tối thuộc hạ đưa hai nữ tử qua đây hầu hạ ngài?”

Chương 198: Một rồng hai phượng!

Diêm Chủ quét mắt liếc hắn một cái, trầm giọng nói: “Bảo ngươi đi thì cứ đi, sao nói nhảm nhiều như vậy?”

“Vâng vâng vâng, thuộc hạ hiện tại lập tức đi thông báo.” Ảnh Nhất vui vẻ đáp lời, vội vàng đi ra bên ngoài.

Ông trời đã mở to mắt, rốt cuộc chủ tử đã cảm thấy hứng thú đối nữ nhân! Hai ngày khiến hắn lo lắng muốn chết, thật sự sợ chủ tử sẽ đi theo hướng đoạn tụ.

Hôi Lang ở Thanh Phong Lâu ngây người mấy ngày đã trở về, khi nhìn đến Ảnh Nhất đang mở miệng cười ngây ngô, có chút kinh ngạc, ngăn hắn lại và hỏi: “Làm sao vậy? Có chuyện gì vui vẻ như vậy?”

“Di? Ngươi đã trở lại? Ngốc ở Thanh Phong Lâu tốt không?” Ảnh Nhất trêu ghẹo cười hỏi.

Vừa nghe hắn nhắc tới điều này, Hôi Lang tối sầm sắc mặt: “Đừng nhắc với ta về Thanh Phong Lâu.” Trong khi nói, liếc mắt nhìn hắn, hỏi: “Ngươi còn chưa nói với ta, có chuyện gì khiến ngươi vui vẻ như vậy?”

“Hắc hắc, ta nói ngươi biết, chủ tử sai ta đi Mỹ Nhân Lâu và an bài hai mỹ nhân, buổi tối sẽ đưa qua.” Hắn vừa tiến lên vừa cười nói, vẻ mặt rất vui vẻ.

“Nữ... nữ nhân?” Hôi Lang kinh ngạc nhìn hắn: “Chủ tử thật sự nói ngươi đi an bài hai nữ nhân qua đó hầu hạ? Ta không nghe lầm đi?”

“Là sự thật, ta nghĩ, chủ tử đã nghĩ thông suốt.”

Hôi Lang mang vẻ mặt không tin, hỏi: “Ta không ở đây mấy ngày nay, có phát sinh sự tình gì đặc biệt? Chủ tử, có phải...... bị cái gì kích thích hay không?”

Phải biết rằng, chủ tử bọn họ ngày thường ngay cả nữ nhân gần người đều không chịu nổi, sao có thể sẽ để Ảnh Nhất đi an bài hai nữ nhân qua đó? Chẳng lẽ chứng chán ghét nữ nhân của chủ nhân đã được chữa khỏi?

“Việc này khi ta quay lại rồi nói, ta sẽ đi Mỹ Nhân Lâu bên kia và giao đãi một chút trước.” Hắn vỗ vỗ bờ vai của Hôi Lang, đi nhanh về hướng Mỹ Nhân Lâu.

Với hắn, chọn hai mỹ nhân cho chủ tử để thị tẩm vào buổi tối chính là một đại sự, không thể qua loa được.

.....Edit & Dịch: Emily Ton.....Đêm đến, Phượng Cửu sau khi ăn xong thì đi dạo bên ngoài một chút, tản bộ để giúp tiêu hoá. Khi đi tới chỗ đình, liền thấy Ảnh Nhất mang theo hai nữ tử dung nhan tuyệt mỹ, dáng người quyến rũ đang đi về hướng núi giả, nhất thời tò mò, nàng liền hô một tiếng.

“Ảnh Nhất.”

Ảnh Nhất nghe thấy giọng nói thì nhìn lại, thấy là thiếu niên ăn mặc hồng y, không khỏi mở miệng nở nụ cười: “Nguyên lai là Quỷ Y! Tốt tốt.”

Phượng Cửu đi qua, ánh mắt nhìn nhìn trên người hai mỹ nữ tuyệt sắc phía sau hắn, hỏi: “Sao lại có hai mỹ nhân tuyệt sắc như vậy? Bọn họ không phải là mỹ nhân trong Mỹ Nhân Lâu đi?”

Theo nàng biết, trong Diêm điện cũng chỉ có mỹ nhân ở trong Mỹ Nhân Lâu, những nơi khác ngay cả sân chủ viện của Diêm Chủ, hầu hạ cũng đều là bóng dáng một số hộ vệ, rất ít khi nhìn đến nữ tử đi lại như vậy.

“Hắc hắc, Quỷ Y thật sự không hổ là Quỷ Y, đoán một phát liền trúng.”

Ảnh Nhất tựa hồ cố ý nói chuyện giống như giải thích thêm, liếc mắt nhìn hai nữ tử dung nhan tuyệt mỹ phía sau một cái, nói với Phượng Cửu: “Hai người bọn nàng là mỹ nhân mới tới Mỹ Nhân Lâu, chủ tử phân phó ta mang qua đó thị tẩm.”

“Hầu... thị tẩm?”

Phượng Cửu kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, sắc mặt cổ quái nói: “Một lúc cả hai? Chủ tử nhà ngươi chịu nổi sao?”

Nghe được lời này, Ảnh Nhất liền không vui, sắc mặt cũng trầm xuống: “Cái gì mà chịu nổi hay không? Ngươi xem chủ tử ta thân thể cường tráng mạnh mẽ, chẳng lẽ chỉ đẹp bề ngoài chứ không xài được bên trong sao?”

Nghe vậy, khóe miệng Phượng Cửu run rẩy một chút, nhất thời không nói câu nào.

“Ta sẽ không quấy rầy Quỷ Y tản bộ.” Ảnh Nhất nói, mang theo người đi về hướng chủ viện.

Thấy vậy, ánh mắt Phượng Cửu khẽ nhúc nhích, khóe môi gợi lên một nụ cười tà tứ, lập tức cũng đi theo.

Một rồng đùa bỡn hai phượng, nàng làm sao có thể không đi quan sát một chút?

Chương 199: Rơi xuống!

Edit & Dịch: Emily Ton.

Trong Chủ viện, Diêm Chủ vừa mới tắm gội xong đi ra, trên ngọn tóc còn mang theo bọt nước. Hắn đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, rót một chén nước uống, liền nghe bên ngoài truyền đến giọng nói của Ảnh Nhất.

“Chủ tử.”

“Tiến vào.” Giọng nói trầm thấp mang theo từ tính truyền ra từ bên trong.

Ảnh Nhất sau khi nghe được giọng nói thì đi vào, nhìn thấy chủ tử đang ngồi ở bên cạnh bàn, liền tiến lên hỏi: “Chủ tử, thuộc hạ đã mang người lại đây, hiện tại muốn các nàng tiến vào hay không?”

“Để các nàng vào đi!”

“Vâng!” Giọng nói của Ảnh Nhất mang theo vài phần hưng phấn, lập tức đi ra bên ngoài và mang theo người tiến vào.

Diêm Chủ có chút quái dị nhìn hắn, thật sự không biết rốt cuộc hắn đang hưng phấn cái gì.

Hắn càng không biết chính là, vật nhỏ nào đó không an phận đang bò lên trên nóc nhà từ phía trên cây, lặng lẽ bò về phía nóc nhà của nhà chính.Bởi vì sân chủ viện của Diêm Chủ ngoại trừ hai gã hộ vệ thủ viện ra, trong chỗ tối cũng không có ai thủ, bởi vậy, cũng không ai phát hiện ra thân ảnh màu đỏ ở trên nóc nhà.

Sau khi Ảnh Nhất mang hai nữ tử tiến vào thì lập tức lui ra bên ngoài, nhân tiện đóng cửa phòng lại, mở miệng tươi cười và canh giữ ở bên ngoài viện.

.....Edit & Dịch: Emily Ton.....

Trong phòng, Diêm Chủ nhìn hai nữ tử dung nhan tuyệt mỹ, trong đầu lại nghĩ đến nha đầu dung nhan bị hủy kia, ánh mắt hơi lóe, có chút thất thần.

“Chủ tử, nô tỳ sẽ lau khô tóc cho chủ tử!” Một nữ tử trong đó nhẹ giọng nói, nhìn nam tử tuấn mỹ như thiên thần, trong mắt toàn là si mê và vui mừng.

Diêm Chủ hoàn hồn, khi nhìn thấy nàng kia ăn mặc một thân váy áo màu đỏ, lông mày xoắn lại, không vui nói: “Ai cho phép ngươi mặc hồng y?”

Trên người hắn tự nhiên phóng thích ra uy áp và khí thế của thượng vị giả, hai nữ tử cả kinh mềm nhũn quỳ hai chân xuống.

“Chủ tử thứ... thứ tội.”

Mà lúc này, Phượng Cửu đã đi đến trên nóc nhà và bình ổn hơi thở, lặng lẽ vạch ra một mảnh mái ngói và nhìn vào bên trong, liền thấy hai nữ tử kia đang run rẩy quỳ gối trước mặt Diêm Chủ.

Trong lòng nàng thầm nghĩ: Thật là không biết thương hương tiếc ngọc.

“Đứng lên, lau khô tóc.” Hắn trầm mặt xuống, cố gắng thu hồi uy áp toàn thân.

“Vâng vâng.” Nữ tử mặc đồ màu đỏ vội vàng đáp lời, đi đến chỗ bình phong và cầm lấy khăn lông tiến đến, thật cẩn thận giúp hắn lau khô bọt nước trên ngọn tóc.

Diêm Chủ nhìn chằm chằm nữ tử kiều mỹ hơi rũ đầu xuống đang đứng trước mặt, lông mày đan lại với nhau, nói: “Ngươi, lại đây.”

“Vâng.”

Nữ tử kia lên tiếng, ngẩng đầu e lệ ngượng ngùng liếc mắt nhìn Diêm Chủ một cái, gót sen nhẹ nhàng đi đến trước mặt hắn.

Diêm Chủ nhìn chằm chằm eo nhỏ trước mắt, nâng tay lên ôm, nhưng một khi tay vừa chạm, liền cảm giác không đúng, rõ ràng đều là nữ tử như nhau, vòng eo giống như nhau, vì sao khi hắn ôm vào thì cảm giác liền không giống nhau?

Nữ tử kia khi nhìn thấy Diêm Chủ ôm eo nàng thì khẩn trương lên, nhất thời vui sướng trong lòng, cả người lập tức dựa sát vào hắn, mềm mại gọi một tiếng: “Chủ tử......”

Giọng nói vừa vang lên, cả người đã bị hất ra ngoài, chật vật té ngã trên mặt đất.

“A!” Nàng kia kinh hô, hai mắt tràn đầy nước mắt vì bị ngã trên mặt đất, một bộ dáng yêu kiều điềm đạm khiếp sợ nhìn nam nhân đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Ảnh Nhất nghe thấy tiếng kinh hô trong phòng lập tức vội vàng đẩy cửa chạy vào: “Xảy ra chuyện gì?”

Tuy nhiên, khi nhìn thấy một màn trong phòng, cũng có chút há hốc mồm.

“Ai cho phép ngươi dựa vào trên người bổn quân?”

Diêm Chủ đứng lên, cả người tràn ngập uy áp và hơi thở lạnh lẽo, thật là nhiếp người, hai nữ tử trong phòng cả kinh run rẩy quỳ xuống, không dám ngẩng đầu.Bất chợt, nóc nhà truyền đến một âm thanh rất nhỏ, ánh mắt Diêm Chủ lạnh lùng, trầm giọng thét: “Người nào!” Bàn tay ngưng tụ một luồng chưởng phong đánh tới nóc nhà.

“A!”

Phượng Cửu kinh hô, cả người ngã xuống mà không hề báo trước.

Chương 200: Ôm không bỏ!

Edit & Dịch: Emily Ton.

Khi Diêm Chủ nhìn thấy thân ảnh màu đỏ quen thuộc, nheo mắt lại, vội vàng phi thân về phía trước và tiếp được người.

Phượng Cửu cũng theo bản năng ôm lấy cổ hắn, chôn mặt ở đầu hắn, cho đến khi có cảm giác an toàn, mới ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy sắc mặt đen tối của hắn, mới ngượng ngùng cười.

“Diêm Chủ... cái kia... không quấy rầy đến ngươi chứ?”

Giọng nói rơi xuống, tầm mắt dừng ở trên khuôn mặt không mang mặt nạ của hắn, chợt cảm thấy, khuôn mặt này, tựa hồ có vài phần quen thuộc.

Ảnh Nhất thấy lại là 'hắn', không khỏi duỗi tay che mặt: Vì sao nơi nào cũng đều có mặt 'hắn'? Thật đúng là gặp quỷ!

Hơn nữa khi nhìn thấy 'hắn' ngã xuống, chủ tử cư nhiên lập tức tiến lên tiếp 'hắn' trước, giống như e sợ 'hắn' té ngã sẽ bị thương, bộ dáng khẩn trương trong nháy mắt kia, hắn nhìn thấy mà sắc mặt trắng bệch.

Thảm rồi! Chủ tử thật sự coi trọng tiểu tử này!

Ôm người vào trong lòng ngực, sắc mặt Diêm Chủ đen tối, giọng nói mang theo tức giận hỏi: “Ngươi bò trên nóc nhà để làm gì? Chẳng lẽ không biết vô ý một cái sẽ bị giết nhầm như một tên thích khách hay sao?”

Thật đáng chết! Vì sao không thể bớt lo cho nữ nhân này như vậy?

Nếu vừa rồi không phải hắn nhìn thấy rõ là nàng nên mới không chém ra một chưởng nữa, nếu không, lúc này nàng đã khó giữ được cái mạng nhỏ!

“Ha ha, ta đã bò lên nóc nhà để... để...... ngắm trăng! Đúng, ngắm trăng.”

Nàng ngượng ngùng cười, thấy mình còn đang bị hắn ôm vào trong lòng ngực, vội vàng nói: “Diêm Chủ, ngươi có thể thả ta xuống.”

Mà lúc này, ánh mắt Diêm Chủ lại đang dừng ở trên cánh tay của nàng, nơi hồng y đã bị rách, hiện ra một vệt máu trên cánh tay trắng nõn.

Nhìn thấy ánh mắt hắn dừng ở chỗ cánh tay nàng, Phượng Cửu cũng nhìn qua, vừa nhìn thấy, liền cười nói: “Chắc là khi rơi xuống bị mái ngói chạm đến, không đáng ngại, trở về ta băng bó một chút là được.”

Trong khi nói, nàng giãy giụa với suy nghĩ muốn thoát ra khỏi lòng ngực hắn, nhưng ai biết hắn lại ôm nàng không bỏ, còn dùng ánh mắt sắc bén và ẩn chứa lửa giận uy hiếp nhìn nàng một cái, khiến nàng cứng đờ cả người, không dám động đậy tiếp.

Người này rốt cuộc vì sao lại thế này? Hoàn toàn bỏ qua hai mỹ nhân tuyệt sắc không nói, làm gì phải ôm 'nam nhân' là nàng không bỏ?

“Diêm Chủ, ngươi......”

“Câm miệng!”

Hắn hét lên với giọng vững vàng, ôm nàng đi đến bên cạnh bàn, nhìn thấy hai nữ tử kia còn đang quỳ gối nơi đó, không khỏi nhíu mày: “Ảnh Nhất, đưa các nàng trở về!”

“Chủ tử......”

“Đừng!”

Phượng Cửu hét lên, nhìn Diêm Chủ ôm nàng không bỏ, nói: “Bọn họ không phải là tới cho ngươi thị tẩm hay sao? Vì sao lại đuổi người đi? Ngươi nhìn hai mỹ nhân xem, thật tinh tế và xinh đẹp như vậy, dáng người cũng quyến rũ như vậy, đưa trở về thì rất đáng tiếc!”

Ảnh Nhất khó có được sự tán đồng liếc mắt nhìn Phượng Cửu một cái, cảm thấy lời này của 'hắn' chính là những lời trong lòng hắn.

Thật vất vả chủ tử mới mở miệng đưa hai mỹ nhân tới đây hầu hạ, nhưng hiện tại liền phải đưa trở về, không phải khiến hắn bận tâm một hồi hay sao?

Hắn bận tâm một hồi cũng không quan trọng, nhưng vấn đề là, nếu chủ tử thật sự đang đi theo hướng bị cong, vậy thì nên làm thế nào cho tốt?

“Thị tẩm?”

Diêm Chủ liếc mắt nhìn Phượng Cửu một cái: “Ai nói với ngươi, các nàng tới đây thị tẩm?”

“Ảnh Nhất a!” Nàng không chút nghĩ ngợi nói.

Nghe vậy, Diêm Chủ lạnh lùng quét mắt về phía Ảnh Nhất một cái, sau đó, cúi đầu nhìn nữ nhân đang bị hắn ôm, hỏi: “Cho nên, ngươi liền bí mật bò trên nóc nhà đúng không?”

“Hắc hắc, cũng vì ta chưa từng thấy qua ******** chiến đấu......” Lời nói vừa ra, phát hiện dường như không thích hợp, vội vàng ngậm miệng lại.

Ảnh Nhất một bên không thể nhìn thêm được nữa, cho dù có khả năng bị hất bay đi, cũng mở miệng kiến nghị: “Chủ tử, ngài đây...... có muốn buông Quỷ Y xuống trước hay không?”

***Hết chương 200, love all***

Tạm dừng! Cuối cùng cũng xong 200 chương đầu tiên, ad nghỉ xả hơi đã.

Ad nhảy hố đây

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.