Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 88: Chương 88: Nhà Giam Trấn Yêu Động




- Đến rồi. Đây chính là Trấn Yêu động, cũng là nơi giam giữ đám đệ tử các ngươi.

Trong tay Vu Chấn cầm năm dây xích, vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu đặc biệt không kiên nhẫn nói.

Phương Lâm thản nhiên đi theo phía sau Vu Chấn, hết nhìn đông tới nhìn tây. Nhìn bộ dạng này của hắn, hoàn toàn không giống với người có tội sắp bị giam vào Trấn Yêu động.

Về phần năm đệ tử bị dây xích trói chặt hai tay lại đều ủ rũ, sắc mặt u ám, đặc biệt không có tinh thần.

Dù sao bọn họ bị nhốt vào Trấn Yêu động hai năm, có thể có tinh thần mới là lạ. Bọn họ không khiếp sợ co quắp trên mặt đất đã là tốt rồi.

Trấn Yêu động, tên xứng với người thực là một cái động ở dưới núi Trấn Yêu. Bên ngoài động hoàn toàn hoang vắng, có bốn cây cột đen như mực chia làm hai bên.

Trấn yêu núi ở Tử Hà tông, chính là một chỗ có rất ít người sẽ đi nơi, dù sao toàn bộ trấn yêu trên núi bộ bị móc rỗng hơn phân nửa, thân núi cực kỳ hoang vu.

Khi tới gần bốn cột đá này, một khí tức âm u lại bao phủ mấy người bọn họ.

Người đệ tử đi đầu cảm nhận được khí tức âm u này, nhất thời thân thể run lên, trong lòng càng lo lắng không yên.

Vu Chấn chán ghét nhìn bốn cột đá này. Sau đó hắn thu hồi ánh mắt, dẫn năm người và Phương Lâm đi tới cửa động.

Ngược lại, trong mắt Phương Lâm đầy hiếu kỳ nhìn bốn cột đá màu đen này, trên mặt hắn có phần suy ngẫm.

Bốn cột đá này đều cao hơn ba trượng, to bằng hai người ôm, trên dưới đều đen xì. Trên cột có không ít dây xích quấn quanh.

Những dây xích cũng màu đen. Nếu như ở khoảng cách khá xa sẽ không quá dễ dàng nhìn thấy được những dây xích này.

Phương Lâm dừng bước, tự mình đi tới bên cạnh một cột đá, ngẩng đầu nhìn dây xích trên cột đá.

“Khí tức thật nồng đậm!”

Phương Lâm thầm nghĩ một tiếng. Trên cột đá này phát ra khí tức u ám không tầm thường. Ở khoảng cách gần như vậy, Phương Lâm cũng cảm giác được hơi lạnh thấu xương, toàn thân không nhịn được run rẩy.

Phương Lâm không có cách nào, chỉ có thể lui về phía sau vài bước. Nhưng hắn không rời đi.

Vu Chấn quay đầu lại, phát hiện Phương Lâm tự nhiên không đi phía sau, trái lại đứng ở chỗ cột đá ngẩng đầu đờ ra, nhất thời trong lòng hắn tức giận, khiển trách:

- Phương Lâm, ngươi đang làm gì vậy? Còn không nhanh qua đây!

Phương Lâm không quay đầu lại, nói:

- Chờ một lát. Thật vất vả mới tới Trấn Yêu động một chuyến, tất nhiên phải xem kỹ phong cảnh xung quanh mới phải. Nếu không chẳng phải uổng phí một lần tới đây sao?

Nghe hắn nói như thế, Vu Chấn thực sự không nói được câu nào. Năm đệ tử kia lại khóc không ra nước mắt.

Phương Lâm lại vẫn có tâm tư thanh thản ngắm cảnh? Làm sao có thể có người không tim không phổi như vậy?

Phương Lâm nhìn chăm chú vào cột đá một hồi. Cuối cùng, sau khi Vu Chấn không nhịn được giục hết lần này đến lần khác, chân mày hắn thoáng động hình như phát hiện ra điều gì.

“Không ngờ lại là như thế.”

Trong mắt Phương Lâm có vẻ kinh ngạc. Nhưng rất nhanh hắn lại khôi phục lại bộ dạng giống như không có chuyện gì xảy ra, trở lại trong đội ngũ.

Vu Chấn rất bất mãn trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục dẫn mấy người đi về phía cửa động.

Đi tới cửa động, thứ nhìn thấy đầu tiên là cánh cửa đá lóe lên màu đồng cổ, hoàn toàn che kín cửa động từ trên xuống dưới.

Ở bên trái cửa đá, một nam tử trung niên gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị đang ngồi xếp bằng.

Vu Chấn lập tức cung kính hành lễ với nam tử trung niên này, trên mặt rõ ràng có vẻ kính sợ.

Phương Lâm chú ý thấy, nam tử này mặc dù có dáng vẻ trung niên, nhưng tóc đã bạc hết nửa, cảm giác vô cùng tang thương, dáng vẻ già nua.

Nam tử trung niên mở mắt ra. Trong mắt hắn cũng ảm đạm không có ánh sáng. Toàn thân hắn cho người ta cảm giác giống như một khối gỗ sắp mục nát.

- Giam giữ bao lâu?

Nam tử trung niên mở miệng hỏi. Giọng nói hắn khàn khàn, khó nghe giống như hai mảnh vỏ cây già chà sát với nhau.

Vu Chấn lập tức trả lời:

- Năm người này giam giữ hai năm. Một người khác giam giữ một tháng.

Nam tử trung niên nghe vậy, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phương Lâm.

Phương Lâm mỉm cười, ôm quyền hành lễ với người này.

- Vào đi.

Nam tử trung niên không để ý tới Phương Lâm, vung tay lên. Cửa đá phía sau lại ầm ầm ầm đi lên trên. Ngay lập tức, một mùi khó ngửi từ phía sau cánh cửa đá bay ra.

Sau khi Vu Chấn cám ơn nam tử trung niên, lập tức dẫn theo Phương Lâm và năm người tiến vào bên trong sơn động.

Sau sơn động là một lối đi dài. Hai bên lối đi có ngọn lửa lâu ngày không tắt, cho bên trong lối đi có một ít ánh sáng.

Lối đi sâu thẳm, chật hẹp. Đi ở trong đó, trong lòng sẽ dần dần sinh ra một loại cảm giác khẩn trương, thậm chí sợ phải tiếp tục đi xuống.

Năm đệ tử hạ đẳng này chính là như vậy. Càng đi về phía trước, trong lòng bọn họ càng lo lắng không yên.

- Đi mau! Không nên dây dưa!

Vu Chấn thấy năm người này tự nhiên càng đi càng chậm, lập tức quát.

Trong lòng năm đệ tử này thầm kêu khổ, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.

Đi khoảng gần nửa canh giờ, hai bên trái và phải bắt đầu xuất hiện từng gian phòng bằng đá trống trải.

Phương Lâm và năm đệ tử này quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy ở trong một gian phòng đá có hai người thân thể gầy yếu, thần sắc mờ mịt. Bọn họ nhìn đám người Phương Lâm giống như hoàn toàn không nhìn thấy.

Năm đệ tử hạ đẳng nhìn thấy bộ dạng hai người này thảm như vậy, trong lòng hoàn toàn lạnh lẽo, giống như đã thấy được bộ dạng của năm người bọn họ sau này.

Mọi người tiếp tục đi về phía trước. Thỉnh thoảng bọn họ có thể nhìn thấy được một ít gian phòng đá có người tồn tại, nhưng phần lớn đều có vẻ bệnh nặng.

Nhưng ánh mắt một vài người lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người Phương Lâm bước qua gian phòng đá.

- Hắc, mới tới, đến chỗ chúng ta đi!

Một nam tử trên thân để trần cười lớn, vẫy đám người Phương Lâm.

Bước chân Vu Chấn chợt dừng lại, nhìn về phía gian phòng đá kia.

Trong gian phòng đá, ngoại trừ nam tử cao lớn này ra còn có sáu người khác. Ngoại trừ hai người thần sắc mệt mỏi, bốn người khác đều lộ ra nụ cười thâm hiểm, dường như vô cùng mong đợi mấy người Phương Lâm đi đến.

Vu Chấn liếc mắt nhìn Phương Lâm. Miệng hắn nhếch lên, trong lòng chợt có ý nghĩ xuất hiện.

Vu Chấn vung tay lên. Màn ánh sáng của gian phòng đá lộ ra một khe hở. Hắn nhìn Phương Lâm nói.

- Phương Lâm, vào đi.

Phương Lâm liếc mắt nhìn Vu Chấn. Người này cười lạnh, hoàn toàn không che giấu.

Sau một khắc, Phương Lâm thản nhiên đi vào gian phòng đá này. Màn ánh sáng lập tức khép lại như lúc đầu, Phương Lâm không thể từ bên trong gian phòng đá đi ra nữa.

Mấy người trong gian phòng đá nhìn thấy Phương Lâm đi vào nơi này, trong mắt mỗi người đều tỏa sáng, giống như thấy được một chuyện thú vị.

- Đã lâu không có người mới nào đi vào chỗ chúng ta. Thế này đủ để mấy người chúng ta có thể chơi một hồi.

Nam tử cao lớn liếm môi, giống như dã thú nhìn thấy được con mồi.

Vu Chấn ở bên ngoài gian phòng đá hừ lạnh vài tiếng, không nhìn Phương Lâm nữa, tiếp tục dẫn theo năm đệ tử hạ đẳng đã sợ đến mức mặt không còn chút máu đi về phía trước.

Phương Lâm đứng ở bên trong gian phòng đá, giống như một con dê vô tội đối mặt với một đám sói hoang đói khát.

Người thanh niên cao lớn cười hì hì, mắt quan sát Phương Lâm từ trên xuống dưới.

Bốn người khác cũng bắt đầu vây quanh Phương Lâm. Khí tức trên người bọn họ đều không kém. Ngoại trừ người thanh niên cao lớn rai, bốn người khác đều có cảnh giới Nhân Nguyên lục trọng.

Còn người thanh niên cao lớn lại đạt tới Nhân Nguyên thất trọng.

- Tiểu tử, ngươi tên gì?

Người thanh niên cao lớn hỏi, trên mặt càng thêm hứng thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.