Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 63: Chương 63: Hai Chuyện Lớn




Mỗi một năm, mỗi một đệ tử chính thức của Đan tông đều phải đi vào Tầm Dược phong, ở bên trong Tầm Dược phong thu thập dược liệu.

Hễ là dược liệu nhận được ở bên trong Tầm Dược phong, đều thuộc về bản thân đệ tử nắm giữ, không cần nộp lên cho Đan các.

Bởi vậy, hàng năm các đệ tử Đan tông đều vô cùng mong đợi hành trình tới Tầm Dược phong.

Tầm Dược phong nói là ngọn núi, thật ra có bốn ngọn núi.

Đệ tử hạ đẳng tiến vào ngọn núi đầu tiên. Đệ tử trung đẳng tiến vào ngọn núi thứ hai. Đệ tử thượng đẳng tiến vào ngọn núi thứ ba.

Ngọn núi thứ tư không mở ra, bên trong trồng các loại thiên tài địa bảo cùng với dược liệu quý hiếm. Mỗi một gốc cây tối thiểu đều có mấy trăm năm tuổi thọ, sẽ không thể tùy tiện ngắt đi.

Ngoại trừ ngọn núi thứ tư ra, dược liệu trồng ở bên trong ba ngọn núi khác trên thực tế cũng không có gì khác biệt. Muốn tìm được dược liệu quý hiếm, phải nhờ vào cơ duyên của mình.

Có người có thể ở ngọn núi đầu tiên tìm được linh chi trăm năm, có người lại chỉ có thể ở ngọn núi thứ ba tìm được dược liệu bình thường.

Tất cả đều dựa vào cơ duyên. Bất kể ngươi tìm được cái gì, đều thuộc về bản thân ngươi.

Đương nhiên, tiến vào Tầm Dược phong cũng phải chấp nhận nguy hiểm nhất định.

Ở bên trong ba ngọn núi Tầm Dược phong đều nuôi nhốt một số yêu thú. Tuy rằng phần lớn cũng không mạnh mẽ, nhưng cũng sẽ có một hai tồn tại rất cường đại.

Đương nhiên, nếu như đệ tử Đan tông ở bên trong Tầm Dược phong gặp phải nguy hiểm, có thể lập tức sử dụng linh phù nhận được trước đó, sau khi bóp nát sẽ được truyền tống ra khỏi Tầm Dược phong. Nhưng sau khi ra ngoài, lại không thể tiến vào nữa.

Từ bảy ngày trước, rất nhiều đệ tử Đan tông lại biết được Tầm Dược phong sắp mở ra. Trong lúc nhất thời trên dưới Đan tông đều cao hứng bừng bừng, đang mong đợi hành trình tìm thuốc lần này.

Thông báo sớm bảy ngày chính là để cho các đệ tử Đan tông có thời gian chuẩn bị.

Dù sao muốn vào núi hái thuốc, vẫn phải có một vài thủ đoạn đề phòng yêu thú. Nếu không đến lúc đó gặp phải nguy hiểm, nếu như ngay cả linh phù cũng không kịp bóp nát đã bị giết chết, vậy quá oan uổng.

Sau khi Phương Lâm biết được tin tức này, ngược lại không quá mức chờ mong. Chỉ có điều hắn cũng rất muốn đi dạo bên trong Tầm Dược phong một vòng, xem có thứ gì khiến cho hắn nổi lên hứng thú hay không.

Về phần công tác chuẩn bị đề phòng yêu thú, Phương Lâm lại không phải lo lắng. Lấy cảnh giới Nhân Nguyên bát trọng của hắn, trên cơ bản có thể không cần quá mức lo lắng về yêu thú cảnh giới nhất biến.

Cho dù là yêu thú nhất biến cửu trọng thậm chí còn là nhất biến đại viên mãn, muốn trốn chạy hắn vẫn chạy thoát được.

Mà dựa theo như lời mọi người nói, bên trong Tầm Dược phong chỉ có hai ba con yêu thú cảnh giới nhị biến, hơn nữa bình thường đều sẽ không xuất hiện.

Cho nên, chỉ cần vận khí không phải kém tới cực điểm, gần như không thể nào gặp phải yêu thú cảnh giới nhị biến.

Ở trong lịch sử Đan tông, số lần yêu thú nhị biến xuất hiện có thể đếm được trên một bàn tay. Hơn nữa nguyên nhân xuất hiện đều bởi vì có đệ tử đánh bậy đánh bạ xông vào chỗ ngủ của bọn chúng.

Đan tông bên này một mảnh nóng như lửa, đang mong đợi Tầm Dược phong mở ra. Mà ở Võ tông bên này tất nhiên cũng có chuyện trọng đại tương tự sắp được triển khai.

Hồ Trầm Kiếm chính là một hồ nước rộng lớn, bên trong đáy hồ ẩn chứa rất nhiều thanh kiếm cổ.

Có người nói hồ Trầm Kiếm này chính là do một vị tiền bối cường giả Tử Hà tông từ nơi khác chuyển qua, lúc này mới trở thành một chỗ trọng địa của Tử Hà tông.

Đệ tử Võ tông, hàng năm đều có thể vào hồ Trầm Kiếm một lần, dựa vào cơ duyên của mình, tìm kiếm kiếm cổ ở dưới đáy hồ.

Mỗi người chỉ có thể tìm được một thanh cổ kiếm, sau đó lại phải rời khỏi hồ Trầm Kiếm.

Đã từng có thiên tài võ đạo còn chưa vào hồ, liền có bảo kiếm thượng cổ từ bên trong hồ nước rẽ nước lao ra, hạ xuống trước thân của người kia.

Còn có một đệ tử Võ tông trong vòng mười năm xuống hồ Trầm Kiếm mười lần, trước sau không được một thanh kiếm.

Cuối cùng ở lần thứ mười một vào hồ, nhận được một thanh kiếm gãy màu đen, thu được cơ duyên cực lớn, cuối cùng trở thành Tử Hà tông chủ lúc đó.

Đối với đệ tử Võ tông mà nói, hồ Trầm Kiếm đại biểu cho cơ duyên, đại biểu cho một lần bay lên trời.

Đương nhiên, nếu như cơ duyên không đủ, cho dù thấy được kiếm cổ ở dưới đáy hồ, cũng không có cách nào nhận được.

Kiếm cổ có linh sẽ lựa chọn võ giả bản thân cho là thích hợp. Đã từng có đệ tử Võ tông ỷ vào cảnh giới đủ cao, muốn mạnh mẽ thu một thanh kiếm cổ, kết quả gặp phải kiếm cổ cắn trả, bị kiếm khí thương tổn tới kinh mạch.

Hồ Trầm Kiếm của Võ tông, Tầm Dược phong của Đan tông, chuyện trọng đại của hai bên đều sẽ triển khai vào bảy ngày sau. Trong lúc nhất thời, toàn bộ Tử Hà tông rơi vào trong bầu không khí sôi động.

Đương nhiên, bất luận là hồ Trầm Kiếm hay Tầm Dược phong, không phải tùy tiện tìm là có thu hoạch. Hai nơi đều tồn tại cạnh tranh.

Nếu như có mấy người cùng nhau phát hiện một gốc cây linh dược, vậy rốt cuộc là thuộc về ai?

Mấy người đồng thời coi trọng một thanh cổ kiếm, người nào sẽ ra tay đi thử trước?

Cho nên, lúc này lại tồn tại cạnh tranh.

Võ tông tất nhiên là nơi quả đấm lớn chính là đạo lý. Đan tông bên này cũng không kém là bao nhiêu.

Trước khi Tầm Dược phong mở ra, lại có rất nhiều đệ tử Đan tông bắt đầu chạy khắp nơi, cùng những người khác liên minh, hoặc đầu nhập vào một đệ tử Đan tông có thực lực tương đối mạnh mẽ. Đến lúc đó tiến vào Tầm Dược phong, bọn họ cũng có thể nhận được che chở.

Mấy ngày qua, lại lần lượt có mấy đệ tử hạ đẳng tới bái kiến Phương Lâm, vừa tặng đồ lại vừa nói lời dễ nghe, muốn khi tiến vào Tầm Dược phong, có thể cùng Phương Lâm hành động.

Phương Lâm hiểu rõ suy nghĩ của những người này, cũng không từ chối, đều gật đầu đáp ứng.

Không ngờ chuyện càng lúc càng vượt ra ngoài dự đoán của Phương Lâm. Càng lúc càng có nhiều đệ tử hạ đẳng tới thăm hỏi Phương Lâm, hi vọng có thể nhận được Phương Lâm che chở.

Gần như có một phần ba đệ tử hạ đẳng đều tới tìm Phương Lâm.

Do đó, Phương Lâm tất nhiên không thể lại đáp ứng nữa. Nếu như đều đáp ứng, đến lúc đó sợ rằng mình làm chuyện gì cũng sẽ lộ ra ở trước mắt mọi người, hết sức phiền phức.

Bởi vậy, Phương Lâm đánh tiếng, chỉ hành động cùng với mười người đệ tử hạ đẳng. Nhiều người khác liền không tiếp tục để ý tới nữa.

Sau đó, những đệ tử hạ đẳng còn muốn thăm hỏi Phương Lâm, mỗi người đều im lặng.

Rất nhanh, lại có lời đồn đại bất lợi cho Phương Lâm được truyền ra.

Lời đồn đại nói Phương Lâm cao ngạo, không để đệ tử hạ đẳng khác vào trong mắt, cho dù đi vào bái kiến Phương Lâm, cũng bị Phương Lâm chặn ở ngoài cửa.

Thậm chí còn có đệ tử hạ đẳng bị Phương Lâm đuổi ra sân, bị Phương Lâm khi dễ.

Những lời đồn đãi này truyền bá rất nhanh, lại thêm một ít người có tâm trợ giúp, trong lúc nhất thời danh tiếng của Phương Lâm bị ảnh hưởng lớn. Một vài người không hiểu nguyên nhân còn bị mê hoặc, cũng gia nhập vào trong đội ngũ chửi rủa Phương Lâm.

Đối với những lời đồn đãi này, Phương Lâm căn bản lười để ý tới. Hắn căn bản không quan tâm tới danh tiếng gì đó, cũng không quan tâm người khác có ý kiến gì đối với hắn.

Đơn giản mà nói, chính là Phương Lâm quả thật không có để những đệ tử Đan tông vào trong mắt. Dù sao hai đời làm người, đã từng là Đan Tôn cao quý, đối Phương Lâm mà nói, chỉ mấy lời đồn đại vô căn cứ ngay cả rắm cũng không phải.

Phương Lâm không quan tâm, nhưng đám mấy đệ tử hạ đẳng Hứa Sơn Cao lại rất lo lắng. Tuy rằng những lời đồn đãi này hiện tại không có gì ảnh hưởng đến Phương Lâm, nhiều lắm là thanh danh không tốt.

Nhưng nếu như truyền nhiều hơn, như vậy sẽ biến giả thành thật.

Đến lúc đó, cho dù ngươi có mở miệng nói bao nhiêu cũng nói không rõ được. Dù sao lời người đáng sợ.

Mấy ngày sau, Tầm Dược phong chính thức mở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.