Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 95: Chương 95: Chiến Thư Của Vạn Dược Môn




Người thanh niên bị cắt lưỡi sợ hãi nhìn ba người kia. Trên mặt Thẩm Đông co giật, lại không chịu rời đi.

- Ha ha, nếu ngươi không đi, vậy thì cùng tên câm điếc này chịu tội đi.

Ba người thanh niên cười gằn, xoa tay chuẩn bị động thủ.

Đám người Vương Đại Long ở cách đó không xa. Bọn họ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, do dự một lát lại không có bất kỳ động tác nào.

Thẩm Đông cắn răng, bỗng nhiên nhảy vọt lên. Hắn không ngờ lại đánh về phía một người trong đó.

- Đâm đầu vào chỗ chết!

Trong ba người, thực lực của người này rõ ràng mạnh hơn Thẩm Đông rất nhiều. Hắn nhìn thấy Thẩm Đông tự nhiên lao về phía mình liền cười lạnh một tiếng, trực tiếp một cước đạp ra, khiến Thẩm Đông đập mạnh xuống mặt đất.

Thẩm Đông ôm bụng, trên mặt lộ vẻ thống khổ. Người thanh niên bị cắt lưỡi nhìn thấy Thẩm Đông ngã xuống đất, vẻ mặt hắn phẫn nộ nhìn ba người kia.

- Nhìn cái gì vậy? Tên mất lưỡi nhà ngươi thật đáng chết. Đáng đời bị cắt đầu lưỡi!

Ba người xem thường cười ha hả.

Đúng lúc này, thần sắc người thanh niên bỗng nhiên sửng sốt, lập tức lộ vẻ vui mừng.

- Có gì vui mà cười như vậy?

Phương Lâm đột ngột xuất hiện ở phía sau ba người, vẻ mặt đầy hiếu kỳ hỏi ba người bọn họ.

- Chúng ta đang cười tên mất lưỡi đáng chết này…

Ba người còn chưa nói hết lời, vẻ tươi cười đã đông cứng lại.

Phương Lâm ngược lại nở nụ cười, đi tới trước mặt ba người, nói:

- Cái gì mất lưỡi đáng chết? Ngươi đây nói ai vậy?

Ba người sợ hãi nhìn Phương Lâm, hoàn toàn không dám trả lời. Trong lòng bọn họ cũng rất nghi ngờ. Tại sao lại trêu chọc khiến người này đi qua vậy?

- Phương sư huynh, bọn họ đều là người của Võ tông, trước đây vẫn thích khi dễ hai người chúng ta.

Thẩm Đông nhìn thấy Phương Lâm xuất hiện, hắn liền thở phào nhẹ nhõm, ôm bụng nói.

Phương Lâm nghe vậy, gật đầu. Hắn lập tức cười híp mắt nhìn ba người thanh niên Võ tông kia.

Ba người run rẩy. Bọn họ trăm triệu lần không nghĩ tới, Thẩm Đông và người thanh niên mất lưỡi này lại quen biết với Phương Lâm.

Nếu sớm biết như vậy, bọn họ căn bản cũng sẽ không chạy tới gây phiền toái.

- Phương sư huynh, chúng ta lập tức rời đi, lập tức rời đi ngay.

Ba người vội vàng nói, lại muốn bước nhanh rời đi.

- Ta đã cho các ngươi đi chưa?

Phương Lâm lười biếng nói. Lời hắn nói ra lại giống như chú ngữ. Thân hình ba người lập tức dừng lại, không dám tiếp tục rời đi nữa.

- Phương sư huynh, chúng ta sai rồi. Sư huynh tha cho chúng ta đi?

Ba người hiểu rõ Phương Lâm muốn giúp hai người Thẩm Đông trút giận, lập tức mở miệng cầu xin tha thứ.

Phương Lâm mỉm cười, đi tới trước mặt ba người bọn họ. Trong lòng ba người khiếp sợ, liên tục lui về phía sau hai bước.

- Con người ta rất lười biếng, không thích tùy tiện động thủ. Lần này ta lại không đánh các ngươi.

Phương Lâm vừa cười khẽ vừa nói.

Ba người nghe vậy, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, liên tục cảm ơn Phương Lâm khoan hồng độ lượng.

Nhưng trong lúc ba người lại muốn xoay người rời đi, Phương Lâm lại sờ túi Cửu Cung một cái, cao giọng nói:

- Chỗ của ta có một lọ Dưỡng Tức đan. Các ngươi ai giúp ta đánh ba người này, ta lại cho người đó lọ Dưỡng Tức đan này.

Ba người nghe vậy, nhất thời sắc mặt đại biến, liên tục nhìn đám người xung quanh. Ai nấy đều lộ vẻ hưng phấn.

- Dưỡng Tức đan? Thứ tốt!

- Không ai được giành với ta. Ta phải đánh chết này ba tiểu tử này!

- Dưỡng Tức đan là của ta! Tránh ra, tránh ra!

···

Một đám người lao về phía ba người đệ tử Võ tông kia. Thứ cuối cùng có thể nhìn thấy được chính là biểu tình tuyệt vọng của ba người đệ tử Võ tông kia. Ngay lập tức bọn họ đã bị rất nhiều bóng người nhấn chìm. Chỉ có từng tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền đến.

Phương Lâm vẫn cười hì hì. Thẩm Đông và người thanh niên bị cắt mất lưỡi nhìn ba đệ tử Võ tông bị cả người vây đánh, oán khí trong lòng cũng đã tiêu tan. Dù sao, so với những gì ba người kia gặp phải giờ phút này, những điều bọn họ từng nhận quả thực đã không đáng giá để nhắc tới.

Bốn người Phương Thanh Thủy nhìn cảnh tượng giống như một trò khôi hài này diễn ra trước mặt, khóe miệng đều co giật. Phương Lâm này thật sự không giống một người bình thường.

Chỉ một lát sau, cả đám người tản ra. Không ít người đều đỏ mắt mong chờ nhìn Phương Lâm. Không, chính xác hơn là nhìn bình đan dược ở trên tay Phương Lâm.

Phương Lâm liếc mắt thoáng nhìn qua, nhất thời bật cười.

Ba người đệ tử Võ tông kia đã giống như một đống bùn nằm trên mặt đất, chỉ có thể thở hổn hển. Nếu không phải những người động thủ đều nắm giữ chừng mực, ba người bọn họ hẳn đã sớm bị đánh chết.

Nhưng cho dù là như vậy, ba người bị thương như vậy, chắc hẳn một tháng cũng không bò dậy nổi.

Cuối cùng, đan dược của Phương Lâm giao cho hai người ra tay nặng nhất. Những người khác cũng không có ra lực uổng phí, cũng được phân một viên Dưỡng Tức đan.

Một ngày lại trôi qua ngập đặc sắc như vậy.

- Đến giờ rồi.

Bốn người Phương Thanh Thủy mở mắt. Bọn họ đều gật đầu, lập tức đi về phía lối ra của từng người.

Những người khác thấy vậy cũng tự giác đứng dậy, chuẩn bị quay về phòng đá.

- Phương sư huynh, chúng ta cũng nên trở về thôi. Nếu như đến giờ chúng ta vẫn ở lại chỗ này, sẽ bị trận pháp ở đây trực tiếp truyền tống trở về. Tiếp theo sẽ không có cơ hội hóng gió nữa.

Thẩm Đông nói với Phương Lâm.

Phương Lâm nghe vậy liền gật đầu, chậm rãi đi về phía phòng đá.

Trở lại trong gian phòng đá, đám người Vương Đại Long càng cung kính với Phương Lâm hơn, chỉ còn thiếu nước quỳ trên mặt đất gọi Phương Lâm là gia gia.

Chỉ có điều, Phương Lâm không cảm thấy hứng thú về cuộc sống bên trong Trấn Yêu động này nữa. Hắn vẫn cảm thấy thế giới bên ngoài tốt hơn.

Suy nghĩ tới chuyện bản thân mình chỉ cần đợi ở đây một tháng là có thể ra ngoài, nhưng đám người Vương Đại Long này sợ rằng còn có mất mấy năm nữa, Phương Lâm nhất thời cũng cảm giác thoải mái hơn, thiếu chút nữa bật cười.

Cùng lúc đó, bên ngoài Đan tông lúc này cũng không yên tĩnh.

Bên trong đại điện Đan tông, rất nhiều trưởng lão tụ tập trong đại sảnh. Tất cả mọi người bao gồm cả thủ tọa Cổ Đạo Phong đều lộ ra thần sắc nghiêm trọng.

- Thủ tọa, lần này Vạn Dược môn hẹn chiến đấu cùng Đan tông ta, thật sự là có bụng dạ khó lường. Chúng ta không cần để ý tới là được.

Một trưởng lão đứng ra nói.

Chỉ có điều, lời của hắn lại bị phần lớn các trưởng lão khinh thường. Sắc mặt trưởng lão kia nhất thời đỏ lên, cũng cúi đầu lui trở lại.

- Vạn Dược môn hạ chiến thư, nếu như Đan tông ta không để ý tới, sợ là sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ Càn quốc. Lần này, Đan tông ta tuyệt đối không thể lùi bước.

Giọng Nghiêm Chính Phong âm vang có lực vang lên.

Lời của hắn được mọi người ở đây tán thành.

- Nghiêm trưởng lão nói đúng. Đan tông ta thua người không thua trận, tuyệt đối phải ứng chiến!

- Sợ hắn làm cái gì? Vạn Dược môn hắn cũng mơ cưỡi lên trên đầu của Đan tông ta hay sao?

- Tuyệt đối phải ứng chiến! Tuyệt đối không thể lùi bước!

···

Rất nhiều trưởng lão có ý chí chiến đấu ngẩng cao. Chỉ có điều vẫn có vài người lộ vẻ buồn rầu. Trong đó có cả Cổ Đạo Phong.

- Các vị, ứng chiến thì nhất định phải ứng chiến. Nhưng trận chiến này, Đan tông ta làm sao giành được chiến thắng? Đây mới là chỗ mấu chốt nhất.

Cổ Đạo Phong lên tiếng.

Đại điện lại một lần nữa im lặng. Bởi vì ai cũng biết rõ ràng, Vạn Dược môn chính là phái lớn luyện đan đứng đầu Càn quốc. Cho dù là hoàng tộc của Càn quốc ở trên phương diện luyện đan cũng phải thỉnh giáo Vạn Dược môn.

Tuy Đan tông cũng có truyền thừa từ lâu đời, nhưng nói tới phương diện luyện đan bọn họ ở Càn quốc vẫn chỉ có thể xếp hạng thứ hai thứ ba.

Lần này Vạn Dược môn hạ chiến thư với Đan tông, muốn cùng Đan tông tiến hành ba trận đấu đan đạo.

Đan tông có thể lựa chọn tránh không ứng chiến. Nhưng nếu làm như vậy, sẽ khiến cho danh tiếng của Đan tông xuống dốc không phanh.

Bởi vậy, Đan tông tránh cũng không thể tránh được, chỉ có thể nghênh chiến.

Nhưng đối mặt với Vạn Dược môn có thực lực hùng hậu, phần thắng của Đan tông thật sự khiến cho người ta phải lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.