Tướng Phủ Đích Nữ

Chương 6: Chương 6: Cáo trạng




“Ngươi trước ở chỗ này chờ đi” Nạp Lan Diệp Hoa khẩu khí không được tốt, nhận định người của nhị di nương ngay cả người của đại tiểu thư cũng dám đánh.

“Dạ, thiếp ở chỗ này vì đại tiểu thư cầu phúc” nhị di nương cắn răng, tạm thời nuốt xuống cơn tức, ngày còn dài, nàng không tin không đấu lại một con nhóc.

“Ân!” Nạp Lan Diệp Hoa tuy hừ một tiếng kỳ thật tâm đã sớm mềm nhũn, xác định đây là do bọn hạ nhân khởi xướng, nghĩ vậy Nạp Lan Diệp Hoa cũng bình thường trở lại nhưng ngại mặt mũi nên không nói thêm gì.

Nạp Lan Diệp Hoa đi trước, Anh Đào theo sau, miệng nàng chu lên, đại tiểu thư thật sự thông minh, nhị di nương làm cái gì nàng đều đoán được, vết thương trên cánh tay là đại tiểu thư họa cho nàng, quần áo thì chính mình thừa dịp xé rách, ngực cũng sớm đặt thêm một cái đệm cho nên một cước kia cũng không đau.

“Lão gia..laõ gia...” mới vừa đi một hồi, nhị di nương liền hổn hển chạy tới.

“Làm sao vậy?” Nạp Lan Diệp hoa đã không có khuôn mặt như trước nhìn nhị di nương.

“Lão gia, ban đêm gió to” nàng cười dịu dàng “ Đây là áo chòang thiếp vừa thêu” nói xong liền phi đến bên người Nạp Lan Diệp Hoa “Vừa vặn vừa người” nhị di nương hưng phấn nói, một dạng này làm cho hắn nhớ lúc họ mới thành thân, nhị di nương cũng như vậy, chỉ cần làm gì vì chính mình liền sung sướng không thôi.

“Ân! Ngươi vất vả, ban đêm gió to, ngươi mặc như vậy đi ra, không phải cố ý làm ta đau lòng sao?” Nạp Lan Diệp Hoa lòng đã sớm hòa tan trong nhu tình của nhị di nương.

Xem một màn này, Anh Đào nổi hết cả da gà, hai người kia thật sự ghê tởm, nhất là nhị di nương hội thủ đoạn.

Hai người rốt cuộc lưu luyến buông ra, thời điểm Nạp Lan Diệp Hoa đến Nạp Lan Tĩnh cũng đã tỉnh, đại phu cũng đi, còn lại một mình Cung thị.

“Nữ nhi gặp qua phụ thân” Nạp Lan Tĩnh so với ban ngày nhìn càng hư nhược hơn, dưới ánh nến sắc mặt của nàng trông càng tái nhợt.

“Thế nào? còn có chỗ không thoải mái sao? Này, đại phu không phải nói không có trở ngại sao?” Nạp Lan Diệp Hoa nhìn Nạp Lan Tĩnh áy náy nói.

“Ngươi, tiện tỳ này! Cho ngươi đi thỉnh lão gia, lâu như vậy mới trở về, ngươi nhàn hạ quá đi tìm một chỗ ngủ đi!” Cung thị nhìn Nạp Lan Diệp Hoa tiến vào liền mất hứng, nữ nhi bệnh thành như vậy mà hắn chỉ lo phong hoa tuyết nguyệt, phỏng chừng hắn vừa làm xong chuyện tốt mới đến đi, nghĩ vậy Cung thị tức run người ,gầm lên, dọa mọi người ở đây.

“Phu nhân oan uổng a. nô tỳ đến viện nhị di nương thỉnh lão gia,Trương mẹ ngăn đón không cho tiến vào, nô tỳ thật vất vả mới vọt được vào thỉnh lão gia lại bị các nàng đánh, mặt thâm tím cả. thật vất vả thỉnh lão gia đi nhị di nương lại đuổi theo đưa áo choàng, nhị di nương là chủ tử, nô tỳ là nô cũng không dám nói nhị di nương a…..!” Anh Đào khóc lóc than thở oan uổng.

“Phu nhân!” Nạp Lan Diệp Hoa muốn nói lại khó nói thành lời, dù sao, Anh Đào nói đều là sự thật, hắn đành hung hăng trợn mắt nhìn Anh Đào.

“Tiện tỳ! nàng ta dám?” Cung thị nói xong liền đứng dậy “Một di nương cũng dám trèo lên đầu đại tiểu thư sao, thật tốt!”

“Phu nhân, Khanh nhi không hồ đồ như vậy, là bọn hạ nhân nổi lòng xấu xa, nhất định phải trừng trị thích đáng!” Nap Lan Diệp Hoa hiểu tính tình Cung thị, nếu thật sự tức giận hắn thật lo lắng a, dù sao nhị di nương cũng không đúng.

“Lão gia định trách phạt như thế nào?” Cung thị khác thương nhíu nhíu mi hỏi Nạp Lan Diệp Hoa.

“Chuyện này, phu nhân do ngươi làm chủ !” Nạp lan Diệp Hoa sửng sốt, không biết nói như nào cho tốt.

“Hảo, Anh Đào, đã nghe lão gia nói. hạ nhân trong viện nhị di nương mỗi người đánh ba mươi gậy, lập tức!” Cung thị không đợi Nạp Lan Diệp Hoa mở miệng liền hỏi “ Nhị di nương quản giáo không nghiêm, lão gia định xử phạt như thế nào?”

“Này, Khanh nhi không biết chuyện, niệm tình nàng tận tâm hầu hạ ta xử phạt…” Nạp Lan Diệp Hoa ý tứ không muốn nhị di nương bị trách phạt.

“Nàng không biết? ngay cả hạ nhân phía dưới đều quản không tốt, nàng có thể làm gì, kia sau này cũng chỉ chiếu cố tốt lão gia, nhóm nô tài cũng không cần nàng phải quản.!” Cung thị tự nhiên không buông tha, hoặc là trừng phạt nhị di nương, hoặc là liền đem lũ hạ nhân đều bán đi,sẽ không lưu lại hầu hạ.

“Mẫu thân,nhị di nương xưa nay hiền lành, nghĩ đến bất quá là do hạ nhân cho rằng nhị di nương mềm lòng cả tin!” Nạp lan Tĩnh làm nũng lôi kéo Cung thị, nàng nói bên cạnh Nạp Lan Diệp Hoa liên tục phụ họa.

“Nhưng nếu không phạt làm gương, kẻ dưới sao phục tùng, lão gia phạt nàng chép nữ giới được không?” Cung thị biết nếu bức nóng Nạp lan Diệp Hoa cũng không tốt gì, nhị di nương sở dĩ kiêu ngạo như thế không vì Nạp Lan Diệp Hoa sủng ái sao, nếu để người khác nhìn thấy nhị di nương không được như trước kia, này nhóm di nương còn có thể buông tha cho nàng?

“Theo ý phu nhân đi!” Nạp Lan Diệp Hoa không tưởng việc này lại dây dưa, dù sao đêm nay chuyện tình nếu truyền ra tất sẽ nói hắn sủng thiếp diệt thê, Cung thị trách phạt nàng liền không có lời đồn nhảm.

Hàn huyên một hồi mọi người mới tản ra, Nạp lan Diệp hoa gặp đêm lấy tĩnh, đơn giản liền đi viện Cung thị.

Trong một đêm này, có người hoan hỉ có người bi thương , thời điểm Anh Đào đi thỉnh Nạp Lan Diệp Hoa vừa đi vừa kêu, các viện trong phủ đều biết đại tiểu thư hôn mê, lão gia từ trong viện nhị di nương đi rốt cuộc không có trở lại, sau lại đem mọi người trong viện nhị di nương đánh thê thảm a, còn phạt nhị di nương.Nhóm di nương ai ai cũng vui mừng không thôi, một khi nhị di nương thất sủng các nàng mới có cơ hội, Cung thị là người biết điều, nàng hiện tại không quản lão gia, lão phu nhân lại mong thêm cháu.Một đêm này, nhị di nương hồng hai con mắt, suốt đêm không nghỉ.

Ngày hôm sau, thời tiết rất đẹp, ánh nắng chói chang cùng tâm người trong viện giống nhau, hết thảy mọi chuyện giờ mới lạ bắt đầu.

“Đại tiểu thư, không tốt” Anh Đào tiến vào sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Sáng tinh mơ ai lại đắc tội với ngươi?” Nạp Lan Tĩnh sớm dùng xong bữa sáng, quần áo sa tanh màu bạc, bởi vì chưa cập kê, cho nên phía dưới tóc vẫn chưa vấn lên, trên đầu cài cố định một cây trâm, mặt trên khảm một viên ngọc mài mượt mà ánh sáng nhu hòa, tương xứng với nàng một thân cực kỳ hào phóng, ôn nhu, nàng cầm trong tay quyển sách, đắm chìm trong thế giới ánh nắng buổi sáng.

“Đại tiểu thư không tốt, lão thái thái phái người đến thỉnh phu nhân đi rồi” Anh Đào khẩn trương, biết lão thái thái cực kỳ thích nhị di nương, không phải vì chuyện đêm qua ghi hận phu nhân.

Nạp Lan Tĩnh cười, khéo léo cầm một cái hòm đưa cho Anh Đào, ghé vào bên tai lặng lẽ phân phó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.