Túng Tình Đô Thị

Chương 8: Chương 8: Tìm cậu giúp đỡ




Tiêu Vân cảm thấy khá phẫn nộ, chẳng lẽ là vì một triệu kia, khách sạn Khải Toàn lại muốn giết người sao?

Chẳng qua lúc này hắn lại không suy nghĩ nhiều, sau khi tránh thoát một đao của người kia, lại có ít nhất ba thanh đao bổ xuống hắn.

Từ khi được Diêm Vương cải tạo thân thể, nhận được thực lực gấp mười lần trước kia, cũng học xong Càn Đạo Quyền Pháp, trước giờ hắn chưa thực chiến với người khác, trong lúc nhất thời bị ép luống cuống tay chân.

Chẳng qua cũng may điểm mạnh nhất của Càn Đạo Quyền Pháp chính là tốc độ. Cho nên, dù Tiêu Vân rất lúng túng, nhưng vẫn miễn cưỡng dựa vào tốc độ hơn người tránh thoát mấy đao trí mạng của đối phương.

Một lát sau, Tiêu Vân thấy rõ, có ít nhất mười người đến tấn công mình, trong tay mỗi người đều cầm một cây đoản đao dài một thước hai tấc, đao nào cũng chào hỏi chỗ yếu hại của mình.

Mẹ nó, ông vẫn là xử nam, không thể bị người khác chém giết như vậy!

Trong đầu thoáng suy nghĩ một chút, Càn Đạo Quyền Pháp sau khi học được vẫn chưa từng sử dụng được Tiêu Vân dùng ra.

- A! A!

- Ô!

- Ôi!

- …

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng bên tai.

Không bao lâu, trong mười người áo đen kia có bảy tám người bị Tiêu Vân đánh bại trên mặt đất, nằm trên mặt đất rên rỉ.

Không ngờ rằng uy lực của Càn Đạo Quyền Pháp lại lớn như thế, phối hợp với lực lượng thân thể cường đại gấp mười lần của hắn, vừa ra tay liền giải quyết một nửa đối thủ. Tiêu Vân đánh hưng khởi, nhặt một cây đoản đao bị vứt bỏ dưới đất, vọt tới số người áo đen còn lại.

- Dừng tay!

Đột nhiên, một giọng đàn ông đầy mê hoặc mà uy nghiêm vang lên.

Lập tức, mấy người áo đen còn đứng đều ngừng lại.

Tiêu Vân xoay người, liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên khoảng trên dưới năm mươi mặc sơ mi dài màu trắng đi tới. Người này trong lúc giơ tay nhấc chân dường như có một loại khí chất cao cao tại thượng, khiến người ta cảm giác không giận mà uy.

Người này đi đến trước mặt Tiêu Vân, cẩn thận đánh giá Tiêu Vân một chút, rồi đột nhiên cất lời:

- Tiêu Vân!

Tiêu Vân thấy kỳ lạ, người này là ai? Vụng trộm đọc suy nghĩ đối phương, kết quả nhận được là: người này sâu không lường được! Tiêu Vân căn bản không nhìn thấu suy nghĩ của người này.

Vừa mới gặp gỡ một cao thủ cờ bạc nhìn không thấu suy nghĩ, lúc này lại gặp một người xa lạ không nhìn thấu suy nghĩ, tại sao trên thế giới này lại nhiều cao thủ như vậy? Thực lực vẫn quá thấp mà! Trong lòng Tiêu Vân rất buồn bực.

- Ông là ai?

Tiêu Vân không yếu thế nhìn người đàn ông trung niên hỏi.

Người kia đột nhiên cười, dường như cảm thấy không tưởng tượng nổi đối với việc Tiêu Vân không biết mình:

- Hôm nay cậu còn tới công ty của tôi phỏng vấn làm vệ sĩ, tại sao lại không biết tôi là ai?

- Tôi tới công ty của ông nhận lời mời? Ông… chẳng lẽ ông là Đường Quân?

Gần đây Tiêu Vân chỉ qua một công ty phỏng vấn, đó chính là tập đoàn Thiên Duyệt, người này lại nói công ty của y, vậy người này không phải Đường Quân ông chủ tập đoàn Thiên Duyệt thì là ai?

Đường Quân gật đầu mỉm cười nói:

- Tôi là Đường Quân!

Trong lòng y lại nghĩ thầm: Thằng nhóc, trước giờ cậu chưa bao giờ đọc báo sao?

Tiêu Vân cẩn thận đánh giá người này, mới phát hiện y quả nhiên hơi quen mặt. Mặc dù Đường Quân không phải ngôi sao gì, nhưng làm doanh nghiệp, thỉnh thoảng cũng sẽ lên một số tin tức tài chính kinh tế. Tiêu Vân muốn phát tài thỉnh thoảng cũng xem một chút, chẳng qua đối với tin tức tài chính và kinh tế luôn thiếu thốn người đẹp, Tiêu Vân tự động coi nhẹ mặt mũi nhân vật trên đó.

- Hóa ra là ông chủ Đường, xin hỏi ông chủ Đường đây là có ý gì?

Tiêu Vân dùng đoản đao chỉ những người áo đen kia, lạnh lùng hỏi.

Không có ai bị người khác chém còn khách khí nói chuyện với người chủ sự, coi như đối phương là ông chủ lớn giá trị bản thân hàng chục tỷ.

Đường Quân cười nói:

- Tôi nghĩ có thể cậu đã hiểu lầm.

- Hiểu lầm?

Tiêu Vân cười, dường như nghe được câu nói buồn cười nhất trên thế giới:

- Tôi thiếu chút nữa bị người ta chém, ông chủ Đường lại nói đó là hiểu lầm?

Đường Quân nói:

- Đương nhiên là hiểu lầm, chỉ cần cậu thử một chút sẽ phát hiện, những cây đao này không có cây nào là thật.

Tiêu Vân sững sờ, vừa rồi lúc hắn nhặt đao lên đã hơi kỳ quái, trọng lượng của cây đao dường như cũng quá nhẹ. Chẳng qua vì tình huống khẩn cấp, hắn cũng không để ý tới. Hiện giờ Đường Quân nói đến, Tiêu Vân nắm tay thử một lần trên lưỡi đao mới phát hiện, đao này lại được làm bằng nhựa plastic mềm, chẳng qua bởi vì quá chân thật, không thử một chút căn bản không phát hiện ra được.

Đường Quân lại tìm mười mấy người cầm đao giả tới chém mình? Tiêu Vân cười khổ một cái, chẳng lẽ người có tiền đều như vậy sao, không có chuyện gì lừa gạt người khác chơi à?

Đường Quân nói:

- Hiện giờ cậu tin rồi chứ?

- Ôngchủ Đường có thể nói thẳng hay không, tại sao muốn mở trò đùa này với tôi?

Tiêu Vân không vui hỏi.

Đường Quân cười cười:

- Không phải cậu muốn đến công ty của tôi làm vệ sĩ sao? Dù sao tôi cũng phải xem cậu có bản lĩnh đến đâu mới được, nhưng lại không tiện đả thương cậu, đành phải sai người dùng đao giả.

Hóa ra là như vậy! Xem ra Đường Quân này dự định thuê mình. Vừa nghĩ đến đây, cảm giác không thích trong lòng Tiêu Vân đối với Đường Quân cũng tan theo mây khói.

- Vậy ông chủ Đường cho rằng thế nào?

Đường Quân không trả lời, lấy một tờ tư liệu trên người ra đọc:

- Tiêu Vân, 23 tuổi, cô nhi, trình độ Trung học phổ thông, độc thân, trước mắt không có việc làm. Thuở nhỏ được một cụ già cô độc họ Lý thu dưỡng. Ba năm trước đây, sau khi cụ già họ Lý qua đời liền sống một mình. Sau khi tốt nghiệp trung học bắt đầu kiếp sống làm công, từng rửa bát đĩa, rửa ô tô, chào hàng bảo hiểm, bán rượu… Có một người bạn gái năm năm, lại bởi vì bạn gái dính vào người giàu có mà chia tay cũng dẫn đến thất nghiệp…

Thấy Đường Quân có thể điều tra rõ ràng lịch sử quá khứ của một nhân vật nhỏ như mình trong vòng một ngày, Tiêu Vân không khỏi bội phục thực lực tập đoàn Thiên Duyệt.

Đường Quân nhìn Tiêu Vân một chút:

- Có thể thấy, lai lịch của cậu rất trong sạch, thậm chí có thể coi là người tốt hiếm thấy. Mặc dù cậu vẫn cho tôi một cảm giác thần bí, ví dụ như lai lịch võ công của cậu, ví dụ như trình độ chơi đoán bài của cậu, nhưng những thứ này đều không quan trọng, quan trọng cậu là một người đáng tin cậy.

Một người mình chưa từng gặp mặt lại nói mình đáng tin cậy, người này còn là ông chủ lớn Đường, Tiêu Vân được sủng mà kinh:

- Vì sao ông chủ Đường khẳng định như vậy?

Đường Quân nói:

- Chỉ bằng hiện giờ cậu vẫn là xử nam! Có mấy người đàn ông sau khi kết giao bạn gái năm năm vẫn là xử nam? Có nên, chuyện này giao cho cậu làm không thể thích hợp hơn.

Mặt Tiêu Vân hơi đỏ, không ngờ rằng loại chuyện này cũng bị điều tra ra. Nhưng vừa nghĩ tới vấn đề này, cảm thụ trong lòng Tiêu Vân thực sự không được tốt cho lắm. Đường Quân làm sao mà biết, hiện giờ mình vẫn còn là xử nam, cũng không phải vì mình không muốn, mà bởi vì trước giờ Trương Hảo chưa từng thích hắn. Tiêu Vân không phải là chưa từng đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng mỗi lần đều bị Trương Hảo cự tuyệt. Lúc ấy Tiêu Vân rất yêu Trương Hảo, đương nhiên không muốn làm trái ý cô ta, cứ như vậy kéo dài tới lúc chia tay, không nghĩ tới chuyện này rơi vào mắt Đường Quân lại trở thành chứng cứ đáng tin của mình. Được và mất có đôi khi không thể dễ dàng phân biệt như vậy.

Thương cảm nho nhỏ một chút, Tiêu Vân hỏi:

- Ông chủ Đường muốn tôi làm chuyện gì?

Đường Quân nói ra từng chữ:

- Bảo vệ con gái tôi!

Đường Quân chỉ có một cô con gái, chính là Đường Khả Tâm. Bảo vệ con gái của y không phải chính là… làm vệ sĩ của Đường Khả Tâm sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.