Túng Tình Đô Thị

Chương 7: Chương 7: Ông chủ muốn gặp anh




Đây chính là người giám sát mà lần trước Tiêu Vân đã gặp ở đây.

Thực ra khi Tiêu Vân vừa vào sòng bạc, gã đã nhìn thấy hắn qua màn hình giám sát. Thấy Tiêu Vân lại tìm người chơi trò đoán bài kia, gã liền đi nhanh tới.

- Anh bạn trẻ, chúng ta lại gặp mặt.

Người kia mỉm cười ngồi xuống đối diện Tiêu Vân:

- Cuối cùng có cơ hội có thể so tài một chút với anh bạn trẻ.

Tiêu Vân vội vàng cự tuyệt:

- Thế nhưng mà, tôi đã hẹn với vị tiên sinh này…

- Không có việc gì, tôi nhường cho anh ta, tôi muốn mở mang kiến thức phương pháp của cao thủ.

Người đàn ông trung niên kia đang muốn chuồn đi, vừa thấy lập tức từ chối.

Người kia nói:

- Tôi chỉ chơi ba ván với anh, chẳng qua chỉ cho anh đoán, nếu anh đoán trúng bài của tôi, tôi cho anh một trăm ngàn, đoán không trúng tôi chỉ cần của anh mười ngàn. Thế nào?

- Điều kiện rất công bằng, cược với anh ta đi! Tôi tin tưởng anh!

Lưu Vĩ Hùng quả thực trở thành fans hâm mộ của Tiêu Vân, nghe xong chuyện này, vội vàng cổ vũ Tiêu Vân.

Trong lòng Tiêu Vân biết rõ, suy nghĩ của người này căn bản nhìn không thấu, còn chơi thế nào?

Hai ngày này hắn tiêu tiền vung tay quá trán, trên người chỉ còn lại hơn mười ngàn. Nếu như liên tục thua ba ván, là mất ba mươi ngàn, nếu thực sự như vậy… hôm nay đừng nghĩ rời khỏi cánh cửa này.

Hắn biết mặc dù mình được Diêm Vương tăng cường thực lực gấp mười lần, cũng có thể sử dụng loại quyền pháp thượng thừa là Càn Đạo Quyền Pháp. Thế nhưng dù sao nước trong khách sạn Khải Toàn quá sâu, bên trong cũng không thiếu cao thủ, nếu quả thực đánh nhau, hắn chưa chắc đã có khả năng ra được.

- Tôi thấy, không cần thiết như vậy chứ?

Tiêu Vân cười cười.

Người kia mặt không thay đổi nói:

- Làm sao, chẳng lẽ anh bạn cho rằng tôi không có tư cách đánh cược với anh? Hay căn bản là anh coi thường khách sạn Khải Toàn chúng tôi?

Lời như vậy đối phương cũng nói ra rồi, lần này, Tiêu Vân biết, mình muốn chơi thì chơi, không muốn chơi cũng phải chơi.

Người kia lấy một bộ bài poker ra, tùy tiện xáo.

Tiêu Vân lần đầu tiên nhìn thấy cao thủ cờ bạc xáo bài, động tác tự nhiên, bài poker trong tay gã giống như đang sống, tung bay trên dưới, khi thì như cá voi hút nước, khi thì như cầu vồng treo ngược, khiến người ta hoa mắt.

Xáo bài xong, cao thủ kia tùy tiện rút một lá từ bên trong, ra hiệu Tiêu Vân đoán.

Tiêu Vân đổ mồ hôi lạnh. Mẹ nó, quả là tuyệt vọng!

Căn bản không nhìn thấu suy nghĩ của đối phương, để cho ông đây đoán thế nào?

Tiêu Vân phí rất nhiều sức, cũng không nhìn thấu người kia suy nghĩ gì trong đầu. Đang muốn đầu hàng, đúng lúc này, người đàn ông trung niên thiếu chút nữa đánh cược với Tiêu Vân tò mò liếc một cái, vừa vặn thấy được bài trong tay gã.

Lần này, coi như giải vây cho Tiêu Vân.

Tiêu Vân nói như tính trước:

- Tôi đoán, đại ca anh cầm trong tay là một lá J nhép.

Vừa dứt lời, sắc mặt người đàn ông trung niên liền thay đổi, nhìn Tiêu Vân một cái, trên mặt tựa như viết một câu: Thực thần kỳ! Trong lòng y đang thầm may mắn, may mắn vừa rồi không đánh cược với tên nhóc này, nếu không còn không phải đền cả quần vào sao?

Mặc dù tên béo Lưu Vĩ Hùng nghĩ tới Tiêu Vân có thể đoán ra, nhưng vẻ mặt vẫn chấn kinh, trong lòng suy nghĩ hắn rốt cuộc làm thế nào mà đoán được?

Mặt cao thủ kia vẫn không chút biểu tình, thế nhưng khóe mắt gã vẫn hơi nhúc nhích. Mặc dù gã là cao thủ, gặp được chuyện này trong lòng cũng như dời sông lấp biển. Chẳng lẽ người này lại lợi hại tới trình độ như thế, có thể nhìn ra một quy luật nào đó trong phương thức xáo bài của mình? Chẳng lẽ hắn có thể ghi lại trình tự tất cả bộ bài? Nếu thực sự như vậy, thì quá kinh khủng rồi!

- Cậu thắng, tôi thua một trăm ngàn.

Cao thủ cờ bạc lật ngược lá bài, quả nhiên là một quân J nhép.

- Lần nữa đi!

Tiêu Vân rơi vào đường cùng, đành tiếp tục đánh cược với gã.

Lại xáo bài lần nữa, cao thủ kia lại rút một quân bài.

Hi vọng duy nhất của Tiêu Vân hiện giờ chính là người đàn ông trung niên kia không nhịn được lòng hiếu kỳ, lại nhìn một chút.

Người đàn ông trung niên quả nhiên không để Tiêu Vân thất vọng, lại liếc qua, quả nhiên lại thấy được mặt bài.

Tiêu Vân lạnh nhạt nói:

- Lần này tôi đoán là K cơ.

Cao thủ kia ngồi không yên. Mình coi như lăn lộn rất nhiều năm trong giới này này, tại sao chưa từng nghe nói tới nhân vật như vậy? Xuất hiện lúc nào?

Đại khái cảm thấy đã không cần phải cá cược tiếp, cao thủ kia đứng lên:

- Không nghĩ tới anh bạn trẻ là một cao thủ, tôi cam bái hạ phong. Chẳng qua, nếu như anh bạn trẻ thiếu tiền tiêu mà nói, mặc dù chỗ chúng tôi buôn bán nhỏ, nhưng cũng muốn kết giao bạn bè với anh bạn trẻ, hi vọng anh bạn trẻ không nên so đo với khách của chúng tôi.

Nói xong, cao thủ kia lấy bút ra, viết một tờ chi phiếu:

- Đây là một triệu, anh bạn cầm đi tiêu, có rảnh thường đến ngồi một chút, chúng tôi nhất định tận tình hữu nghị.

Đối địch với một cao thủ cờ bạc, tuyệt đối là tối kỵ với sòng bạc, gã là đang dùng tiền mua bình an.

Tiêu Vân nhận chi phiếu, cười cười:

- Tôi hiểu quy củ, về sau tôi sẽ không tới nơi này nữa.

Cao thủ kia thầm thở phào nhẹ nhõm. Tên nhóc này rất hiểu đạo lý, xem ra cũng không phải sòng bạc đắc tội người này, vậy thì dễ làm hơn nhiều. Phàm là chuyện có thể dùng tiền giải quyết, đều không tính là chuyện gì khó.

Tiêu Vân rời khỏi sòng bạc, trái tim đập thình thịch.

Mẹ nó, ông đây cũng trở thành phú ông bạc triệu sao?

Chỉ một tờ giấy mỏng kia, vậy mà giá trị một triệu! Chuyện này quá con mẹ nó kích thích rồi!

Chẳng qua chuyện kích thích hợp lại xuất hiện ngay sau đó.

Vừa rời khỏi cửa lớn khách sạn Khải Hoàn, ít nhất có năm chiếc xe dừng trước mặt Tiêu Vân, mười người áo đen bước từ trên xe xuống.

Không thể nào? Coi như thực sự muốn ra tay với ông, như vậy cũng quá nhanh đi chứ?

Tiêu Vân nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ này, nhưng người này hẳn không phải đến ra tay với mình. Cho dù như vậy, cũng không phải người của khách sạn Khải Toàn, không ai lại chém người trước cửa chính của mình. Thế nhưng hình như mình cũng chưa từng đắc tội người khác nha!

- Là Tiêu Vân tiên sinh sao?

Một người áo đen đi tới trước mặt Tiêu Vân, lạnh lùng hỏi.

Tiêu Vân nhớ lại tất cả mọi người mình quen biết, xác định không có người này. Hắn muốn nhìn lén suy nghĩ của người này, lại uể oải phát hiện người này căn bản không suy nghĩ, đành thành thật gật đầu:

- Là tôi.

Trong đầu hắn đang tính toán nên ra tay, hay là chạy trốn.

- Ông chủ của chúng tôi muốn gặp cậu!

Người kia vẫn nói không chút cảm tình.

Nói xong, gã làm động tác mời Tiêu Vân lên xe, căn bản không cho Tiêu Vân bất cứ cơ hội lựa chọn nào.

Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi, đi cùng gã thì sao chứ? Mình cũng muốn xem là thần thánh phương nào muốn tìm mình.

Sau khi Tiêu Vân lên xe, năm chiếc xe rời đi nhanh như chớp, tựa như họ căn bản chưa từng xuất hiện.

Sau khi xe rời đi, một đôi mắt nhìn về phía xe rời đi, thần sắc suy nghĩ sâu xa.

Năm chiếc xe mang Tiêu Vân đi tới một bãi đậu xe dưới đất trống trải.

Vừa xuống xe, Tiêu Vân đột nhiên có cảm giác nguy hiểm, vội vàng nghiêng người. Ánh đao lóe lên, một người áo đen cầm một cây đao ánh lên hàn quang bổ dọc xuống theo thân thể hắn.

Bọn họ đưa mình tới đây là vì muốn giết mình sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.