Tù Sủng: Anh Rể Có Độc

Chương 17: Chương 17: Vừa bắt đầu đã thất bại thảm hại.




Đẩy cửa ra, trong mắt Quan Hân toàn là màu đen. Chắc hẳn tình cảm chân thành của người đàn ông này cũng là màu đen ! Người đàn ông này đúng là lạnh lẽo như ngày tháng năm, còn lạnh hơn cả băng nữa. Quan Hân nghĩ như vậy.

Tiếng giày cao gót lộc cộc ngừng lại, Quan Hân dừng lại cách đó năm bước chân, đối diện cửa sổ sát đất. Trong mắt cô không có thứ gì khác ngoài màu đen và bóng dáng thẳng tắp đứng bên cửa sổ. Không biết vì sao, Quan Hân cảm thấy có một loại hơi thở nào đó dần dần bao phủ, hơi thở này, theo định nghĩa của cô... gọi là cô đơn.

Đây là một người đàn ông cô đơn. Quan Hân lại có thêm một một sự hiểu biết đối với Tả Thành.

Quan Hân cũng không nói chuyện, dường như khi đối mặt với một người đàn ông trầm tĩnh như vậy, ngôn ngữ đã trở nên dư thừa. Khi cô còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân thì người đàn ông bất ngờ quay lại. Quan Hân không kịp phòng bị, trực tiếp bị hút vào đôi mắt đen sâu hun hút, đôi mắt ấy như có lực hút, cuốn cô vào trong. Cô cảm thấy hốt hoảng, chỉ nhìn thấy khóe miệng người đàn ông đóng đóng mở mở, giọng nói vô cùng giá lạnh: “Tới thật sớm.”

Thì ra tiết trời tháng Năm lại lạnh lẽo như vậy, Quan Hân thật muốn ôm người đàn ông này một chút, để xem có thể truyền hơi ấm qua được hay không.

Quan Hân thu lại cảm xúc bề bộn, không giống với lúc bình thường của mình. Cô lạnh nhạt cười: “Anh chờ tôi?” Câu hỏi nghi vấn, nhưng giọng điệu lại là khẳng định.

Không hiểu sao, Quan Hân lại không cảm thấy xấu hổ, ngược lại giống như gặp lại bạn tốt đã lâu không thấy, thậm chí nụ cười của cô cũng không gượng ép.

Thiếu chút nữa đã khiến cho Quan Hân hoài nghi, đây thực sự là lần thứ ba hai người họ gặp mặt sao?”

Phải, đây là lần thứ ba Quan Hân gặp Tả Thành.

“Cô nhất định sẽ đến.” Tả Thành chắc chắn, giọng nói tràn đầy tự tin nhưng lại không chứa đựng cảm xúc khác lạ.

Anh chờ cô gái này, cô gái này có thể thay thế Giang Hạ Sơ. Cô gái này luôn được người khác chú ý, nhưng lại không lọt vào nổi mắt Tả Thành.

“Anh thật tự tin.” Quan Hân cười cười, phóng khoáng không sợ hãi. Cô bước gần thêm vài bước, lịch sự cách một khoảng, rồi nhìn thẳng vào cặp mắt khiến cô như bị trầm luân vào đó, nói: “Bạn gái?” Nụ cười của cô có chút châm chọc, có chút nghiền ngẫm hứng thú, “Anh biết tôi là ai không? Có biết gì khác ngoài cái tên Quan Hân này không?”

Tả Thành yên lặng không nói, xem như cam chịu. Cô gái này nói đúng, ngoài cái tên ra, anh hoàn toàn không biết gì về cô cả. Cô xuất hiện đúng lúc, đúng chỗ, cho nên dĩ nhiên người đó là cô. Nói cách khác, thứ Tả Thành cần là một cơ hội, chứ không phải một người phụ nữ.

Tả Thành trầm ngâm, Quan Hân lại cười lạnh, có chút bất đắc dĩ: “Anh xem, ngay cả những thông tin cơ bản về tôi anh cũng không biết. Khi chúng ta thành người yêu, có lẽ những thứ liên quan đến tôi anh cũng không biết.” Giọng điệu của Quan Hân thật nhẹ nhàng, có chút không phù hợp với cá tính phóng khoáng của cô.

“Vậy thì giờ bắt đầu.” Tả Thành bình tĩnh phun ra mấy chữ, vẫn là giọng điệu máy móc. Anh dừng một chút mới nói thêm một câu, “Những gì cần biết, tôi sẽ biết.”

Nếu muốn làm người yêu, thì bây giờ sẽ bắt đầu. Trong ý thức của Tả Thành, ngoài Giang Hạ Sơ ra thì không có gì là không thể bắt đầu.

“Ý anh là bắt đầu từ bây giờ, chúng ta sẽ kết giao?” Quan Hân cong cong đôi mắt phượng dài, biết rõ còn cố hỏi. Dù sao thì cô cũng muốn nhìn xem, người đàn ông máy móc này sẽ “nói chuyện yêu đương” với cô kiểu gì. Có lẽ sẽ là chuyện thú vị đây.

“Cô có thể lựa chọn.”

Thực giống như đang ngồi bàn chuyện làm ăn. Quan Hân hơi cảm thấy không nói nên lời, cũng có chút chờ mong, không biết vụ làm ăn này có lợi ích gì?

“Có thể biết lý do không? Đừng nói là Tả tổng ngài vừa gặp đã yêu, rồi gặp lại thì yêu say đắm tôi nhé. Không chỉ chính tôi không tin, mà ngay cả ngài cũng không tin đi?” Quan Hân thẳng thắn, đôi mắt phượng híp lại nghiền ngẫm. Hàng mi dày nửa khép nửa che lại đôi con ngươi phản chiếu bóng dáng Tả Thành.

Khóe miệng Tả Thành hiện lên nụ cười như có như không, tựa như tính cách của anh, ngay cả cười cũng lạnh lùng, nhạt nhẽo. Anh liếc nhìn Quan Hân, dùng ánh mắt nhìn đối thủ để nhìn cô: “Cô thật thông minh.”

Quan Hân cười mà không nói, cô biết người đàn ông này sẽ không giải thích. Cô rời tầm mắt, nhìn xung quanh căn phòng màu đen này, thật sự là lạnh như băng.

Tầm mắt của Quan Hân chuyển đến chiếc bàn gỗ màu tối, cô vươn tay cầm lấy, nhìn Tả Thành: “Thẻ công tác của tôi. Đây không phải do tôi để lại.” Cô nhìn thẻ công tác, trong giọng nói mang theo trêu tức có chút nghiêm túc, “Là vì tôi là người làm rơi thẻ công tác sao?”

Chuyện này hình như càng lúc càng thú vị rồi. Cô đánh rơi thẻ công tác. Cô đã nhờ Quan Ngải mang tới nhưng lại qua tay nhiều người rồi rơi vào tay Tả Thành. Trong suốt quá trình, cô chưa hề tham sự. Không có thẻ công tác, cô không thể nào bước vào cửa Vũ Hậu.

Quan Hân không nói, chờ đáp án. Tả Thành cũng trầm mặc, lảng tránh câu trả lời.

Một lúc sau, giọng nói lạnh như băng của Tả Thành cất lên: “Nên kết thúc.”

“Ý anh là, nếu như tôi muốn biết rõ ràng, thì anh sẽ kết thúc sao? Anh để cho tôi phải mơ hồ sao?” Quan Hân vẫn cười, cô cũng không biết vì sao mình lại cười. Có lẽ là do buồn cười quá.

“Cô có thể lựa chọn.” Vẫn là câu nói đó, vẫn là người đó nói ra, lại có thể có giọng điệu và thần thái không khác đi chút nào.

Quan Hân có chút bội phục người đàn ông này, biểu cảm ít đến mức đáng thương. Nhưng có lẽ cô không biết, nếu như không đối diện với người nào đó, thì biểu cảm của anh cho tới bây giờ đều chỉ có một, hoặc là không có biểu cảm gì.

“Nhưng mà, bỗng nhiên tôi lại không muốn kết thúc. Làm sao bây giờ? Tôi cảm thấy rất hứng thú. Hình như làm bạn gái của Tả Thành cũng không tệ, đây chính là một chỗ dựa vững chắc, không phải sao?” Quan Hân nói nhẹ nhàng bâng quơ, phân không rõ câu nào thực câu nào giả, có lẽ cũng không có câu nào là thật lòng. Hai hàng mi dài đẩy ra, cô nhìn thẳng vào Tả Thành: “Tôi chỉ có một yêu cầu, có thể bắt đầu là ở anh, nhưng kết thúc phải là ở tôi.”

Đây là một vụ giao dịch tình yêu, dù gì thì cũng có chút lợi ích. Nhưng người ký kết lại quên mất phải suy nghĩ tường tận, mà đã buột miệng nói ra quyền lợi. Quan Hân hơi không giống chính mình. Ngày thường cô rất lý trí, nhưng không hiểu sao lúc này lại xúc động như vậy.

Nhưng con người ta dù sao thì vẫn nên xúc động ít nhất một lần trong đời. Nếu một người mà không có gì có thể khiến cho họ bị xúc động thì dường như đó cũng là một khiếm khuyết.

Lại là cảnh tượng giống như trước, cô chờ đáp án, anh trầm mặc.

Ngay lúc cô cho rằng sẽ không có đáp án thì đột nhiên lại nghe thấy giọng nói cương quyết như thể đang trao đổi làm ăn của người đàn ông vang lên: “Vậy thì bây giờ kết thúc đi.”

Cho dù là vụ giao dịch tình yêu thì Tả Thành cũng không muốn chịu thiệt, anh là người như vậy.

Dù sao cũng phải kết thúc, bắt đầu vì một người, thì cũng muốn vì người đó mà kết thúc. Giang Hạ Sơ, cô là người đứng ngoài cuộc, nhưng lại nắm trong tay trò chơi.

Quan Hân cười đến vui vẻ, mắt phượng khép lại, dường như muốn che giấu điều gì đó, khóe miệng lại lơ đãng nhếch lên: “Thật không hổ là gian thương, một chút thiệt thòi cũng không chấp nhận.” Bất ngờ, cô vươn tay: “Thành giao!”

Tả Thành cũng vươn tay, nắm lại. Trò chơi của bọn họ, giao dịch tình yêu bắt đầu.

Vụ làm ăn này, Quan Hân cho rằng cô không đặt bất cứ phần tiền cược nào, nhưng lại không biết rằng cô đã đánh cược cả trái tim. Kỳ thực, ngay từ lúc ban đầu cô đã biết mình sẽ không có phần thắng nhưng vẫn ngây ngốc chui đầu vào, để rồi thất bại thảm hại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.