Tù Sủng: Anh Rể Có Độc

Chương 65: Chương 65: Chương 61: Bày mưu tính kế chỉ vì cô.【1】




Edit: Quan Vũ.

“Chỉ còn chờ cơ hội thôi.” Chú Tiến nhàn nhạt đáp lại.

Người đời chỉ nói trong thành phố Thượng Hải thì Tả gia là lớn nhất, nhưng không biết, vươn xa hơn…… Nếu Tả Thành muốn chỗ nào, thì dễ như trở bàn tay, nếu muốn mạng ai, thì có cả trăm ngàn lại cách làm thần không biết mà quỷ cũng chẳng hay.

Đối với Tề Dĩ Sâm, anh tính kế từng bước, nhưng lại không lấy mạng người.

Nhìn bên bệ cửa sổ, như có như không, chậu chà là kia đón gió, dưới ánh trăng thanh, giọng nói của anh mang đầy yêu mị: “Đã đến lúc.”

Phía trước là gió mùa đông, gió đông này chính là đôi bàn tay đẹp đến mê hoặc lòng người của Tả Thành, lúc đầu ngón tay ngoắc ngoắc, thì chính là thời khắc nghiêng trời lệch đất.

Chú Tiến lặng im một lát, vẻ mặt nghiêm túc: “Thiếu gia, tối hôm qua Tề Dĩ Sâm phát bệnh, vừa đến đây cấp cứu.” Giọng nói lại im bặt, giống như muốn nói lại thôi.

Mỗi lần đụng phải chuyện của người kia, thì chú Tiến lại khó tính bước tiếp theo, bởi vì người trước mặt này sẽ rối loạn tư tưởng ngay, ông nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, thật chính xác.

Tả Thành ngước đôi mắt lạnh như băng lên, sâu thẳm, khẽ hé môi, chỉ khạc ra một chữ, không cho chối từ: “Nói.”

Ánh mắt Tả Thành như sắp sửa tung khói mù, có ánh sáng lờ mờ, tóm lại là biết có liên quan đến người kia.

Chú Tiến không thể né tránh, nén giọng, nói thẳng: “Bây giờ Hạ Sơ tiểu thư đang ở đó với Tề Dĩ Sâm.”

Hung ác nham hiểm tràn ngập trong đôi mắt kia, che khuất đi điểm sáng mờ ảo, mi mắt rũ xuống, tới khi ngước mắt lên, tất cả chỉ còn là lạnh lùng kiêu ngạo như băng như tuyết, anh không nói tiếng nào, và đứng dậy.

Chú Tiến dè dặt: “Thiếu gia, khuya lắm rồi, hay là ngày mai——”

Chưa nói xong, thì chú Tiến đã kinh hãi, tất cả những lời khuyên răn đã câm lặng khi đến bên mép, Tả Thành như một ngọn gió rét buốt, gò má lạnh lùng, kéo cái gối trên tay đi.

Chú Tiến ngước mắt, người đã đi xa, cũng chỉ lắc đầu một cái: Đúng là như thế, rối loạn tư tưởng.

Trong phòng bệnh, ánh đèn vàng ánh đỏ như ánh trăng dịu dàng, khiến bóng hình người ta trở nên dịu dàng hiền hòa, và bỗng dưng vẻ mặt cũng trở nên thê lương tự bao giờ.

Một đôi mắt, đen như mực, gợn sóng như gội rửa, con ngươi được khắc trên gương mặt tái nhợt phản chiếu một gương mặt tái nhợt giống như thế.

Người trên giường mở mắt, ánh mắt #Guānyǔ Giang Hạ Sơ mang vẻ u ám như vụt sáng lên, sương mù dày đặc như tan biến: “Tỉnh rồi.”

Giọng điệu cũng chỉ nhàn nhạt, không hề kinh ngạc, giống như đợi cả ngàn cánh buồm đi qua cũng chẳng thăm hỏi một câu.

Nhưng ánh mắt cũng chỉ giấu đi trong chớp mắt, mi dài đen nhánh như phủ một lớp bụi, như mệt nhoài, khẽ nhắm lại, gương mặt tuấn tú tái nhợt không còn chút huyết sắc, khóe môi kéo lên thành một nụ cười thê lương: “Hạ Sơ, đã tới bao lâu rồi.”

Cô ngồi cạnh giường, trên chiếc ghế đệm mềm mại chuẩn bị cho Dĩ Sâm: “Anh ngủ lâu quá, em đã tới từ ngày hôm qua rồi.” Dưới mắt, là bóng đen rã rời như thế.

Đôi môi trắng bệch của Tề Dĩ Sâm mỉm cười yếu ớt, đôi lông mày nhíu chặt lại như cố nén: “Chủ nhật ngày hôm qua, thế bác sĩ Tần có đi không?”

Anh tỉnh lại, dạo qua Quỷ Môn quan một lần, nhưng vẫn lo lắng cho cô, tốt quá, cô khỏe mạnh, dùng điều đó để chắp vá trái tim yếu ớt.

Cô níu lấy nơi đầu quả tim, từng chút từng chút, đâu đâu cũng chua xót, chua xót nghẹn lại ở cổ họng, không tài nào nuốt trôi xuống được, giọng nói hơi run run: “Bị bệnh là anh, còn quan tâm tới em.” Tề Dĩ Sâm cũng chỉ nhìn cô, như muốn có một đáp án thật chính xác, cô mím môi, rồi nói tiếp, “Đi chứ.”

Cô nhìn anh, sắc mặt giống như ánh trăng mộng mị, yếu ớt trắng bệch, hơi vàng vọt, anh bệnh lâu ngày, từ khi nào đã gầy gò như thế rồi? Chân mày nhíu chặt như thế, chắc chắn là rất đau.

Dĩ Sâm của cô, luôn luôn chịu đựng như thế, cho dù đau đến mấy thì vẫn sẽ cười yếu ớt với cô.

Tim, như bị hàng ngàn cây kim đâm vào nát tan, trong đôi mắt, đọng lại một lớp, nó mang tên đau lòng.

Cô nhìn anh, chưa bao giờ có ánh mắt.

Đôi mắt của cô, tất cả mọi tâm tình, cho dù che giấu hay là không, thì bao giờ Tề Dĩ Sâm cũng có thể hiểu ra được, anh cười với cô, khẽ nói: “Anh rất khỏe.”

Rất khỏe? Giọng nói hai chữ này yếu ớt như thế.

Anh chính là như thế, nén đau, cười với cô, bảo rằng anh rất khỏe, chỉ là không hy vọng cô không vui thôi. Sao cô lại không hiểu chứ? Mở lời trong trầm lắng: “Anh không khỏe.” Nhẹ nhàng đặt tay lên ngực Tề Dĩ Sâm, nói trái tim của anh, nhìn vào mắt anh, “Đau không?”

Lắc đầu một cái: “Không đau.” Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, lại cười yếu ớt, “Đừng lo lắng, anh không sao, dù sau thì trái tim gắn ghép kia cũng đã được ghép rất nhiều lần rồi, chả là nhiều thêm mấy kim nữa thôi.”

Giống như cố ý pha trò, hẳn là không muốn cô lo lắng.

Ánh mắt Giang Hạ Sơ tối đi: “Em không lo lắng, anh đã từng đồng ý với em, sẽ sống thật là lâu, anh đã nói gì, thì chưa bao giờ nuốt lời.” Cô khẳng định, lai mang chút ý vị hờn dỗi thổ lộ đâu đó.

Tề Dĩ Sâm cười cười, đặt bàn tay gọt giũa lên mu bàn tay của cô, giọng điệu bông đùa, đôi mắt nghiêm túc: “Hạ Sơ, nếu như anh nuốt lời, thì em phải nhớ quên anh đi là được rồi.”

Phần ghép được chắp vá vào trái tim bị xé rách một cái, là có sự đau đớn như muốn nứt toạc ra.

Anh như thế ư, quý trọng cô, lại bảo là quên đi. Không phải anh lòng dạ độc ác, không phải anh vô tình, chỉ là sống chết khó đoán, không thể bên cạnh cô, thế nên không muốn cô lệ thuộc vào anh.

Anh chỉ cần cô vẫn còn sống, vẫn sống cho thật tốt, cô cần một trái tim lạnh lùng sát đá kiên cường, mặc dù lại quên mất anh.

Anh vẫn cười, ánh mắt lại chẳng hề vui vẻ, từng ngôi sao rơi xuống như mưa rơi.

Dĩ Sâm, không bỏ được, còn phải nhịn nữa sao?

Cô cười, giọng nói nhuốm màu lạnh lẽo: “Nếu như anh nuốt lời, thì em sẽ quấy rầy phần mộ của anh ngày ngày, và hôn mê với anh là được rồi.”

Giọng nói đùa cợt, lông mày kiên quyết.

Giang Hạ Sơ cũng chẳng cười đùa, mặc dù lại dùng giọng nói pha bông đùa.

Cô sẽ, anh ở cùng cô năm Xuân Thu (5 5), thì cô sẽ bầu bạn bên anh cả đời.

Ích kỷ đi, cô chính là muốn anh không rời bỏ được.

Quả nhiên, Giang Hạ Sơ đã được như ý, những ngón tay của Tề Dĩ Sâm nắm lấy mu bàn tay của cô, thật chặt, ánh mắt bỗng ngưng đọng, gò má lạnh lùng sa sầm, âm cuối khá run: “Hạ Sơ, đừng nở nụ cười đùa cợt như thế.”

Giang Hạ Sơ cười, rực rỡ. Cô đã biết, anh không bỏ được.

Thu lại nụ cười, nghiêm túc trả lời: “Vậy thì anh cũng đừng nở nụ cười đùa cợt như thế.”

Cô thắng, nếu như, cô hôn mê theo anh, thì chắc chắn anh sẽ chết không nhắm mắt. Cuối cùng đành gật đầu, không tùy tiện hứa hẹn với cô, cũng không nuốt lời.

Mái tóc của anh rối bù lại thành một nùi, có lẽ là mệt mỏi, nên giọng nói của anh cũng trở nên nhỏ dần: “Hạ Sơ, trong phòng phẫu thuật, anh nghe thấy em gọi anh, vỗn dĩ đã hấp hối, nhưng sau đó thì nhớ tới.” Nhìn đôi mắt như làn thu thủy (ý nói mắt đẹp) của cô hơi chán nản, anh hỏi, “Sợ sao?”

Sống chết do trời, là anh, anh lại hỏi cô có sợ không. Có lẽ do nhớ đến nỗi sợ của cô, cho nên đã quên mất nỗi sợ của bản thân.

“Không sợ, anh sẽ không bị sao.” Cô trả lời, dứt khoát.

Trong đôi mắt vỡ tan tác thành nhiều mảnh, đó là hoảng hốt, sợ hãi.

Cô nói cô không sợ, nhưng trong đôi mắt lại toàn là sợ hãi.

Sao có thể không sợ, Dĩ Sâm à, người cô yêu thương trân trọng.

Giữa hai lông mày Tề Dĩ Sâm nhíu lại, sự đau lòng trong đôi mắt hiện rõ mồn một, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, tiếng anh hít thở thật khẽ, vang vọng bên tai cô: “Hạ Sơ, mỗi lần nằm trên bàn mổ, anh cũng rất sợ, sợ nhắm mắt lại rồi thì sẽ không mở ra được nữa. Lúc anh bị người ta bảo sống không quá hai mươi lăm cũng chưa từng sợ hãi như thế.”

Bởi vì có nhớ thương, cho nên mới luyến lưu, cho nên mới sợ. Anh là người đã đặt một chân vào quan tài*, đã mặc kệ sống chết từ lâu, nhưng sau khi gặp được cô, thì lại bắt đầu sợ phải ngủ nghìn thu trong quan tài*.

*Gốc là hoàng thổ, nghĩa là đất vàng, tương đương với chuyện chết đi hóa thành đống đất.

Sợ cô sẽ cô đơn, sẽ buồn lòng, sợ cô gọi anh Dĩ Sâm thì chẳng còn ai đáp lại, sợ lúc cô bảo ‘cứu tôi’ thì không có ai nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô nữa……

Anh là một người nhát gan hèn nhát như thế, sợ rất nhiều rất nhiều.

Cô đưa tay ra, nắm lại tay anh, nắm thật chặt, giọng nặng trĩu đè nén: “Anh luôn bảo em không nên làm ra vẻ, em lại nói láo, câu không sợ kia là giả, em sợ, rất sợ, sợ anh sẽ chết.” Cô ngẩng đầu, đôi mắt sợ hãi in trong mắt anh, giọng nói khàn khàn rối bời, “Chẳng phải nói là sống không quá hai mươi lăm sao? Đã qua bốn năm rồi, anh cho em thấy được chỗ có thể sống, cho nên Dĩ Sâm, nói cho em biết, còn có rất nhiều cái hai mươi lăm năm, có đúng không?”

Cô giống như một đứa trẻ bị lạc, bất lực, sợ hãi. Tề Dĩ Sâm chính là nguồn sinh tồn của cô, cô lệ thuộc vào, không có nơi nương tựa, chỉ có thể bám lấy thật chặt.

Ai cũng nói Giang Hạ Sơ vô tình vô nghĩa, vô tung vô ảnh (đang nói chị ko cảm xúc, mặt lạnh như tiền), thật ra thì cô rất tham lam, một người đàn ông, không liên quan gì tới tình yêu, cô lại cầu xin thật nhiều thật nhiều hai mươi lăm năm xa xỉ.

Tề Dĩ Sâm cũng chỉ cười cười, lướt bàn tay qua đôi mắt kinh hoàng rối loạn của cô, khẽ thì thào: “Không cần rất nhiều cái, không thể tham lam như thế.”

Anh à, chỉ cần có thể bầu bạn bên cạnh cô cho tới khi cô không còn sợ nữa là tốt rồi.

Cô lắc đầu, phủ một lớp sương mù mờ ảo thấp thoáng trên lông mi dài, giữa đôi mắt giống như mặt hồ bị gió thổi tung lên, những gợn sóng lăn tăn chếnh choáng, càng lúc càng kiêu: “Em rất tham lam, còn ích kỷ, em biết, anh rất khó chịu, rất đau, thậm chí không thể hít thở, nhưng em vẫn mong anh đau đến mấy thì cũng đừng buông bỏ.”

Cô ôm anh, tay bị cộm lên rất đau đớn, gầy trơ xương ra cả như thế, chắc chắn, chắc chắn là đau tột cùng, chắc chắn, chắc chắn là rất khó chịu.

Chẳng qua là, cô không thể buông tay, anh ấy à, chính là người cho cô sự sống.

Tay của anh che đôi mắt của cô, lòng bàn tay hơi lạnh của anh đặt xuống ấm lên từng chút một.

Giang Hạ Sơ chưa bao giờ khóc, lại rơi nước mắt, vì anh.

Anh chưa bao giờ là một người tham lam, có một người như thế, một lần như thế, nước mắt nén lại trong tim, là đủ rồi.

Đó không phải là nước mắt người yêu, là người chia xa, là người góa phụ* của anh.

*Gốc là Vị vong nhân [未亡人]: Đây là tự xưng của người góa phụ thời xưa. Ý chỉ người chồng đã chết đi, do đó cô gái một mình phòng không gối chiếc. “Vị vong nhân” còn có nghĩa rộng hơn là “Vong quốc nô” [nô lệ mất nước], trong sách của Tiền Chung “Vây thành”, “Trong Thượng Hải, những thân sĩ sống lưu vong ở nước ngoài vì đất nước đã đủ khiếp sợ cả rồi, nay đất nước cũng không hề mất, không phải làm vị vong nhân*, cho nên cứ sôi nổi lên như thường lệ.”

-- Theo suy nghĩ của bạn editor Quan Vũ, nãy giờ dịch cái đoạn trong sách của Tiền Chung này ra thì… ta có thể hiểu tạm là Giang Hạ Sơ và Tề Dĩ Sâm rất gắn bó với nhau, Tề Dĩ Sâm sắp đi rồi, nên chị mang cảm giác chia xa giống như người vợ xa chồng, ko hẹn ngày gặp lại. Coi vậy đi, cảm thụ Văn học của bạn editor rất… ẹ… nên các nàng thông cảm. Còn không hiểu nữa ấy, thì cứ hiểu như ‘chinh phụ ngâm khúc’ đi. Học rồi mà, còn không biết có bị giảm tải không thì ta không biết.

Trong lòng bàn tay, mi dài của cô run rẩy, anh không hề thu tay lại, cô kiên cường kiêu ngạo như thế, chắc chắn là không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ rơi lệ của cô. Anh cũng chỉ nói to lên ở bên tai cô để cho cô nghe thấy bằng tất cả sức lực: “Không đâu, anh không bỏ em được.” Đầu ngón tay hơi lạnh lướt qua đôi mắt của cô, lau đi nước mắt chưa khô của cô, giọng nói quấn quýt si mê vừa hay, lại vừa tịch liêu yếu ớt nhưng rõ ràng, “Nếu như một ngày kia anh không thể không đi, Hạ Sơ, chắc chắn không được quên gọi tên anh, mấy câu thôi, thì anh có thể quay về rồi.”

Đây là cam đoan duy nhất anh có thể cho cô. Cô gọi quanvu#l|qd anh thì anh sẽ không thể bỏ cô được, cho dù đi bao xa thì cũng sẽ quay về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.