Tù Sủng: Anh Rể Có Độc

Chương 12: Chương 12: Chương 11: Cô nói: Buông tay.




Sức lực anh rất lớn, Giang Hạ Sơ vô lực tránh thoát, chỉ là ánh mắt không hề yếu thế bày ra trạng thái tác chiến bất cứ lúc nào.

“Đi lên.” Tả Thành đổi lại, lôi kéo cổ tay Giang Hạ Sơ, tay kia mở cửa xe, ra lệnh không cho phép cự tuyệt.

Giang Hạ Sơ cười lạnh, cũng không thèm chuyển động. Bàn tay nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt, có mùi gay gay mũi.

Tả Thành liếc Giang Hạ Sơ, không cần nhiều lời nữa, dùng sức túm lấy cô, đẩy vào trong xe. Rầm một tiếng, cửa xe đóng lại. Động tác cứng ngắc mà mạnh bạo, nhưng lại mơ hồ mang theo chút dè dặt cẩn trọng.

Tả Thành cũng theo lên, nhưng vẫn không buông Giang Hạ Sơ ra, cứ gông cùm xiềng xích cô như vậy.

Xe bắt đầu chạy, tốc độ rất chậm, rất chậm.

Giang Hạ Sơ giãy giụa, trên tay bị kìm kẹp, làm xuất hiện vết máu đọng màu đỏ nhưng không có kết quả. Cô ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu trợn trừng nhìn Tả Thành: “Buông tay.” Chỉ hai chữ, không dong dài dây dưa chút nào, vô cùng kiên quyết.

“Lại là hai chữ này.” Anh cách cô rất gần, hơi thở nặng nề, phả lên cổ cô, dày đặc hơi lạnh.

Cô kiên trì, nhưng anh cũng không chịu thua. Cô cười nhạo. “Nếu không thì thế nào? Ôn chuyện cũ? Nói chuyện tình cảm? Chúng ta sao? Thực là buồn cười!”

Là rất buồn cười, cho nên cô nở nụ cười, cười đến điên cuồng.

Cô cười thật chói mắt, đâm thẳng vào tim anh. Trước kia, anh từng rất yêu nụ cười của cô, yêu đến tận xương tủy. Nhưng bây giờ anh lại muốn hủy diệt nó.

Đều là hai mắt đỏ ngầu, nhưng cô là bởi vì cực hận, còn anh là bởi vì giận dữ. Yên lặng thật lâu, cô mới thu lại nụ cười điên cuồng, nhưng khóe miệng vẫn giữ nguyên độ cong thể hiện sự khinh bỉ, gằn từng tiếng: “Buông tay.”

Vẫn là hai chữ này, có lẽ bọn họ đã thực sự đi đến tận cùng rồi. Giống như Giang Hạ Sơ nói: Ôn chuyện cũ? Nói chuyện tình cảm? Chuyện cũ gì đó, tình cảm gì đó, đã sớm bị thứ gọi là hận thù này giết chết rồi.

Năm năm tâm tâm niệm niệm, năm năm tìm tìm kiếm kiếm, nhưng chỉ đổi lấy hai chữ này. Sao Tả Thành có thể cam tâm chứ? Cô kiên quyết gằn từng chữ, và anh cũng vậy: “Mơ tưởng!”

“Anh cũng vẫn chỉ nói được hai chữ này. Tôi và anh không còn lời nào để nói, không phải hay sao?” Giang Hạ Sơ nhướng mày, bày ra tư thái của người thắng cuộc, nhưng có ai biết trong lòng cô đang cảm thấy sợ hãi đâu?

Năm năm sau gặp lại, cô nói: Buông tay; anh nói: Mơ tưởng.

Có lẽ, gặp lại, cũng chỉ đến thế.

Đôi con ngươi của Tả Thành nhất thời sẫm lại, u tối, như có sóng ngầm cuộn trào. Khóe môi lại rơi xuống một đóa hoa tàn khốc: “Chúng ta cùng một loại người.”

Khoảng cách năm năm, cô lưu lại cho anh hai chữ, anh cũng để lại cho cô hai chữ, quả thực bọn họ rất giống nhau, cố chấp giống nhau. Có người đã từng nói, hai người giống nhau, nếu không thể hòa hợp thì chính là tương khắc, mà bọn họ lại thuộc loại sau.

Trong xe nhỏ hẹp, phảng phất mùi máu tươi. Tả Thành mẫn cảm ngửi thấy mùi hương, bàn tay bất tri bất giác buông ra. Rốt cuộc thì anh vẫn không đành lòng.

Xe đi chậm rãi từ tốn, đôi mắt nặng nề thâm trầm. Hai người họ không ai mở miệng. Ánh sáng dần dần biến mất, xe chạy vào trong tầng hầm, khuôn mặt của hai người như bị bóng tối nuốt chửng, lộ vẻ âm hiểm khó lường.

Xe chưa dừng hẳn, Giang Hạ Sơ đã mau chóng muốn thoát khỏi.

Giang Hạ Sơ túm lấy tay cầm ở cửa xe, Tả Thành lại nắm lấy tay cô. Cô dùng sức, anh cũng dùng sức, ngay sau đó, một dòng máu màu đỏ thấm ra khỏi lòng bàn tay...

Lại là anh, người phải buông tay đầu hàng vĩnh viễn luôn là anh. Bởi vì anh không đành lòng, chỉ một lý do duy nhất như vậy cũng đủ để anh buông đao đầu hàng.

Sau khi buông lỏng, đầu ngón tay cô lập tức rời ra, không một chút lưu luyến. Là do ánh sáng quá mờ nhạt sao? Vì sao trong mắt Tả Thành lại u ám đến thế, anh không bỏ được cô, vẫn luôn tâm niệm đi theo cô, không nhanh hơn một bước cũng không chậm hơn một bước.

Ngược chiều ánh sáng, đôi mắt Tả Thành lóe lên, quấn quýt si mê lấy bóng lưng Giang Hạ Sơ, thì thào gọi: “Hạ Sơ, Hạ Sơ...” Ngực Giang Hạ Sơ truyền đến một cơn run rẩy đau đớn, bước chân bất giác ngừng lại. Anh bước tới, từng bước, từng bước một. Rốt cuộc, bóng lưng của cô cũng đã gần ngay trước mắt anh.

Hạ Sơ, Hạ Sơ... Lúc ở một mình, Tả Thành luôn thích gọi như vậy, nhưng đáp lại chỉ là sự quạnh quẽ. Biết rằng cô sẽ chẳng bao giờ đáp lại, nhưng anh vẫn tự làm khó chính mình.

Giang Hạ Sơ quay lại nhìn Tả Thành, cô bỏ qua ánh sáng dịu dàng trong mắt anh, đáp lại với vẻ chán ghét, đôi mắt lạnh lùng tựa như băng tuyết ngàn năm không tan: “Đừng có gọi tôi như vậy.”

Hạ Sơ, Hạ Sơ... Lại nhớ năm đó, trên cánh đồng hoa cải dầu, từng có một thiếu niên đã gọi cô như vậy một cách vô cùng thân thiết. Mùa xuân năm ấy thật dài, biển hoa mênh mông, trên trời dưới đất ngập tràn hoa. Ngày xuân tươi đẹp như vậy, Khiêm Thành của cô, gọi tên cô một lần lại một lần.

Lẽ dĩ nhiên, đó là khoảng thời gian mà cô và người thiếu niên tên là Khiêm Thành kia bên nhau.

“Hạ Sơ.”

“Dạ.”

“Hạ Sơ.”

“Dạ.”

...

“Hạ Sơ.”

“Anh đã gọi rất nhiều lần rồi.”

“Anh sợ, có một ngày khi anh gọi Hạ Sơ, không có người trả lời nữa.”

“Ngốc ạ, em sẽ luôn ở nhà họ Quý, sẽ luôn ở bên anh.”

“Tốt.”

...

Cô đã thất hứa, cô đã không ở bên anh, kể từ đó, cũng chẳng còn ai dịu dàng gọi cô là Hạ Sơ như vậy nữa.

Nhớ lại đã là chuyện rất lâu rồi, lâu như thể là chuyện của kiếp trước vậy. Nhớ lại, cô vẫn muốn nở nụ cười, nhưng chỉ trong chớp mắt, cô đã lập tức che giấu nụ cười lúc lơ đãng, cả người nổi đầy gai nhọn, sẵn sàng đề phòng: “Đừng gọi tôi như vậy.” Cô lặp lại, trọng giọng nói mang theo sự kiên quyết như thể bất chấp làm ngọc vỡ lụa rách.

“Em chưa từng trả lời một lần.” Tình yêu của anh, tấm lòng của anh, si mê của anh, tất cả những thứ có liên quan đến anh, cô đều muốn loại bỏ. Thì ra, người con gái này có thể độc ác đến mức ấy.

Cái loại tàn nhẫn ấy xâm nhập thẳng vào xương cốt anh, không tài nào róc ra được. Tả Thành chỉ cảm thấy đau đớn đến run rẩy, lặp đi lặp lại. Nhưng mà, trái tim lại phản bội anh, tầm mắt anh như có như không lạc tới lòng bàn tay cô, từng chấm màu đỏ làm đau đớn mắt anh.

Giang Hạ Sơ hừ lạnh, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn cười. Đây là kẻ nợ cô máu, chẳng lẽ cô còn phải mang ơn anh hay sao? Cô muốn rời khỏi đây, nên đành cúi đầu khẩn cầu: “Thả tôi đi, tôi cầu xin anh.” Quả nhiên, cô có thể hèn mọn giẫm nát tôn nghiêm của bản thân.

“Em cầu xin tôi?” Đầu lưỡi chua xót run lên, trong mắt Tả Thành cũng phủ đầy sương gió, sắc bén giống như muốn lăng trì cô.

Một Giang Hạ Sơ kiêu ngạo bất khuất, từng bị cầm tù một năm, vẫn luôn ngẩng cao đầu mà chưa từng tỏ ra hèn mạt như vậy, nay cô thỏa hiệp, quả thực giống như một con dao, cắm thẳng vào trái tim Tả Thành.

“Đúng, tôi cầu xin anh, rời khỏi thế giới của tôi. Về sau hãy coi như không tồn tại người tên là Giang Hạ Sơ này.”

“Lần đầu tiên em cầu xin anh.” Giọng nói âm trầm, đáy mắt âm u, tựa như thế giới của chính Tả Thành vậy.

“Buông tha tôi, cũng coi như buông tha cho chính anh, cho dù có dây dưa đến chết thì thế nào đây? Nhất định cứ phải tra tấn nhau như vậy sao? Vì sao lại muốn để cho tôi hận anh? Tôi mệt mỏi, chán nản rồi. Phải làm thế nào anh mới có thể buông tha cho tôi?”

“Không thể nào.” Giọng nói kiên quyết, không chừa lại đường sống.

Em bảo tôi phải làm sao đối mặt với một thế giới không có Giang Hạ Sơ? Bảo tôi phải làm thế nào để buông tha em? Không có Giang Hạ Sơ cũng coi như không có Tả Thành.

Cô không biết, trong thế giới của Tả Thành thực sự không thể tìm ra cách nào có thể làm như vậy.

Giang Hạ Sơ cười lạnh giễu cợt, sự giễu cợt không hề che giấu chút nào: “Sao tôi lại quên mất, trên đời này, không ai có thể khiến cho Tả Thành thỏa hiệp.”

Tả Thành không nói, chỉ mím môi cười lạnh, cười chính mình, cũng cười cả Giang Hạ Sơ. Thỏa hiệp? Vì sao cô gái này không nhìn ra được, anh đã vì cô mà không còn đường lui, sao có thể thỏa hiệp được nữa đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.