Tú Sắc Nông Gia

Chương 3: Chương 3: Vấn đề ‘lôi nhân’




Lôi nhân có hàm ý là chuyện làm cho người ta phải câm nín, chẳng biết phải phản ứng ra sao, hay nói gì.

Bách Thủ nhìn Loan Loan cười ngây ngô, rồi cẩn thận đỡ nàng vào nhà, lấy ghế cho nàng ngồi: “Nàng không muốn nằm thì ngồi ở đây, bên ngoài gió lớn lắm.” Sau đó xoay người đi vào nhà bếp.

Loan Loan thầm nghĩ: thật ra người đàn ông này rất yêu thương nàng, vậy sao hai ngày trước lại không để ý đến nàng?

Nàng ngồi cạnh cửa nhìn ra phía ngoài, cây cối xanh um tươi tốt, không khí trong lành lại không bị người khác làm phiền, đây chẳng phải là điều kiện môi trường tự nhiên mà người hiện đại luôn tha thiết ước mơ, tìm kiếm, bảo vệ sao? Trở về là điều không thể rồi, nhà này tuy nghèo chút nhưng có đôi tay này sẽ không sợ chết đói, hơn nữa trượng phu của nàng dường như cũng rất tốt.

Trong khi Loan Loan còn đang chống cằm thất thần ở cạnh cửa thì Bách Thủ đã làm xong đồ ăn.

Hắn yên tĩnh nhìn nương tử của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn dù không nghiêng nước nghiêng thành như những người trong thành nhưng ở trong thôn cũng coi như xinh đẹp, hơn nữa da nàng rất đẹp, trắng hơn những người phụ nữ khác trong thôn. Nếu không phải nhạc mẫu của hắn tham chút đồ cưới thì có lẽ hắn vẫn chưa lấy được vợ.

Thành thân đã nửa năm mà nương tử nói chuyện với hắn cũng không nhiều bằng mấy ngày nay, nghĩ vậy trong lòng Bách Thủ ngọt ngào tựa lau mật. Có lẽ nương tử không chán ghét hắn.

Nghĩ đến đây hắn chợt đỏ mặt, may mà da hắn đen nên nhìn không ra.

Dọn xong thức ăn, Bách Thủ đỡ Loan Loan đến bên bàn, Loan Loan phát hiện Bách Thủ lấy một cái ghế dài dưới tấm ván gỗ ở góc phòng ra đặt bên cạnh bàn, cũng không biết tấm ván gỗ này dùng làm gì, mấy ngày nay Bách Thủ chưa từng ngủ cùng nàng, có lẽ buổi tối hắn ngủ trên tấm ván gỗ đi? Tuy đoán vậy nhưng nàng lại không thể hỏi.

Bách Thủ ninh cháo gà rồi xào một chút cải xanh. Nhìn nước canh nhạt nhẽo không có gì Loan Loan cảm thấy con gà khẳng định cũng chẳng có vị gì, nhưng thử nghĩ một chút, Bách Thủ biết làm những thứ này đã là tốt lắm rồi, ở cổ đại, những việc nội trợ chẳng phải đều do phụ nữ làm sao?

Dù vậy, Loan Loan đã mấy ngày chưa ăn cơm, nên hiện tại rất thèm ăn, nàng vui vẻ đến bên bàn ăn thì phát hiện cái bàn có chút lay động, có lẽ nó đã cũ quá rồi, lại nhìn sang mấy cái bát cũ kỹ, tồi tàn, nàng thở dài, nhất thời tâm trạng vui vẻ không còn một mảnh.

Nàng liền vùi đầu ăn cơm, một lát sau mới phát hiện trên bàn chỉ có mình nàng, Bách Thủ thì đang đoan chính cầm bát cơm ngồi bên trên ghế đẩu cạnh cửa, chỗ nàng vừa ngồi.

“Chàng không dùng thức ăn sao?” Loan Loan hỏi hắn.

Bách Thủ cầm bát cơm cười hì hì với nàng nói: “Ta có.”

Loan Loan nhìn chăm chú vào cái bát chỉ có vài cọng rau của hắn nói: “Tới đây gắp thức ăn đi.”

Bách Thủ nở nụ cười toác tới mang tai cầm bát cơm đi tới, gắp một ít thức ăn vào bát rồi lại quay ra ngồi cạnh cửa, hướng nàng cười ngây ngô.

Loan Loan thở dài, tại sao trượng phu của nàng thoạt nhìn có chút không bình thường a. Không phải là do đầu óc có vấn đề nên nhà nàng mới phải ở trên núi chứ? Hơn nữa nàng còn phát hiện ra một vấn đề, từ lúc nàng có thể xuống giường đến lúc bắt đầu ăn cơm, Bách Thủ chưa từng ngồi cùng bàn ăn với nàng. Còn nữa, thái độ lúc trước của Bách Thủ mơ hồ có chút vấn đề.

Nàng nhìn hắn nói: “Tới đây ăn nha, nhiều món như vậy, ta nào ăn hết được.”

Bách Thủ nhếch môi cười ngây ngô nói: “Ăn không hết, ngày mai có thể ăn tiếp.”

“Sao chàng lại ngồi ở cạnh cửa? Đến đây ngồi đi.” Loan Loan làm bộ rất tùy ý nói.

Bách Thủ ngây ngốc, trên mặt xuất hiện nụ cười cứng nhắc, cẩn thận nhìn Loan Loan, cúi thấp đầu nói: “Không sao, ta ngồi đây là được rồi.”

Không phải hắn có bệnh gì chứ?

Trong lòng Loan Loan có chút bất an, liếc nhìn hắn, nàng cúi đầu ăn cơm không nói thêm gì nữa.

Cơm nước xong, Bách Thủ thu dọn bát đĩa, Loan Loan lên giường nằm dài. Trong nhà này, nàng hầu như không cần làm gì cả.

Buổi tối, theo thường lệ, Bách Thủ không ngủ cùng Loan Loan, nàng nằm trên giường tinh tế nghe động tĩnh phía ngoài, xem ra Bách Thủ quả nhiên ngủ trên ván gỗ, chuyện này nàng trằn trọc không hiểu tại sao.

Hai đêm đầu khi mới tới, trước khi đi ngủ, nàng dựng thẳng lỗ tai cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, thậm chí nàng còn nghĩ nếu Bách Thủ muốn vào ngủ cùng mình thì sẽ lấy lí do bị bệnh bảo hắn ra ngoài. Mỗi ngày khi đêm xuống Bách Thủ cũng chưa từng đi vào, lúc đầu nàng vẫn chưa yên tâm, trước khi đi ngủ còn mang một cái ghế ra chèn cửa. Sau này lại phát hiện căn bản cũng không phải chỉ có nàng nghĩ như vậy, Bách Thủ trước giờ cũng không hề có ý muốn ngủ cùng nàng, điều này khiến nàng yên tâm không ít, đồng thời lại càng thêm nghi ngờ.

Xem chừng Bách Thủ hẳn là rất thương mình, chỉ cần mình nói chuyện với hắn, hắn sẽ rất vui vẻ. Nhưng sao hai ngày trước hắn lại không quan tâm đến nàng. Vì sao ăn không cùng bàn, ngủ không cùng giường đây?

Suy nghĩ đến hơn nửa đêm cũng không nghĩ ra cái gì, nàng mơ màng ngủ thiếp đi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Bách Thủ làm bữa sáng ngon miệng đem đến bên giường cho Loan Loan, còn cẩn thận dặn nàng nếu buồn bực thì ra cửa ngồi một lúc, nhưng nàng còn bệnh, đừng nên chạy lung tung.

Ăn xong, Loan Loan đứng lên cầm bát đi rửa. Căn nhà này có hai phòng, bếp được dựng tạm nên hết sức đơn sơ. Tình hình trong nhà nàng cũng đã hiểu rõ, nhưng không biết tại sao mình và Bách Thủ lại rơi xuống sông.

Nàng tìm trong tủ quần áo một hồi thấy mình có tổng cộng hai bộ quần áo, rất cũ, có điều so với Bách Thủ thì tốt hơn, quần áo trên người Bách Thủ đều có mụn vá. Thay trang phục xong, nàng đành để đồ bẩn sang một bên sau đó đi ra sườn núi nhìn từng dãy thôn trang ở phía dưới bởi vì không biết con sông ở đâu, mà nước trong chum thì phải để nấu ăn.

Trên những khoảnh đất có người canh tác, có hài tử chơi đùa ven đường, tại sao nhà nàng lại phải rời xa thôn trang.

Đang ngồi ngẩn người bên sườn núi, Loan Loan tựa như nghe tiếng nói chuyện ở dưới chân núi, nàng định thần nhìn lại thì thấy dưới sườn núi có một người phụ nữ đang hướng nàng í ới gọi, nhà nàng ở trên núi nhưng cách chân núi cũng không bao xa, không nghe rõ đến tột cùng người dưới chân núi đang nói gì.

Đoán chừng biết Loan Loan không nghe rõ, người phụ nữ ngoắc nàng xuống.

Loan Loan theo đường núi đi xuống. Đến gần thì thấy đó là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, đầu tóc được chải chỉnh tề, vóc người hơi mập, mặc một bộ xiêm y vải thô, cùng là vải thô nhưng hiển nhiên đồ của người ta tốt hơn của nàng nhiều, màu sắc cũng thế.

“Nhị muội tử, muội lại để ta gọi lâu vậy, gọi một hồi muội cũng không để ý đến ta.” Người phụ nữ thấy Loan Loan xuống lập tức một tay chống nạnh, một tay cầm khăn quạt, miệng bắt đầu quở trách.

Người này biết mình nhưng nàng không biết người phụ nữ này.

Loan Loan không nói lời nào chỉ tươi cười nhìn bà ta.

Người phụ nữ có chút kinh ngạc, nhìn kỹ Loan Loan thấy không có vấn đề gì, lúc này mới cười nói: “Ai nha, ta có việc nói với muội đây, là mẹ muội bảo ta qua thăm muội, biết muội suýt chết đuối, mẹ muội không biết đã lo lắng bao nhiêu đâu, bà ấy bận rộn không thể đến thăm muội liền nhờ ta đến báo cho muội biết bà nhất định sẽ tìm cho muội một mối hôn sự tốt, muội không cần lo lắng.”

Người này là ai a? Bà ta mới đến đã nhắc đến vấn đề hôn nhân.

Bà ta cười ha hả, kéo tay Loan Loan, tựa như nghĩ đến cái gì liền lập tức bỏ xuống, trấn an nàng: “Muội yên tâm, chuyện này cứ để đại nương lo, sẽ không khiến muội phải chịu khổ như vậy nữa. Còn có, tìm cơ hội bảo trượng phu của muội cùng muội hòa ly đi. Thôi ta còn có việc đi trước, không nói với muội nữa.” Nói xong vội vã rời đi, vừa đi hai tay còn chà sát mạnh trên y phục.

Loan Loan thật lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần.

Hòa ly? Đây là ý của mẹ nàng?

Còn có, trên mặt người phụ nữ kia hiện lên vẻ bối rối, là chuyện gì xảy ra? Kiếp trước nàng rất khao khát một cuộc sống gia đình ấm áp thuộc về mình. Không hiểu ra làm sao bỗng nhiên đi đến thế giới này, tuy nhà rất nghèo nhưng không khó nhìn ra Bách Thủ là người đàn ông rất có trách nhiệm, có điều muốn nàng bỗng chốc vui vẻ chấp nhận hắn thì không hiểu sao đáy lòng lại có chút mâu thuẫn.

Nàng thật sự phải hòa ly với Bách Thủ sao?

Loan Loan chậm rãi đi trở về nhà đã thấy Bách Thủ đen mặt ngồi cạnh cửa nhìn nàng. Bên cây có trói một con gà rừng bị thương, dưới đất còn có mấy con đang hấp hối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.