Tử Dương

Chương 250: Chương 250: Vĩnh Sinh Chi Địa




Dịch giả: argetlam7420

Ba người bay tới bầu trời nước Lương, từ trên không nhìn xuống có thể thấy rõ ràng tình huống cảnh nội nước Lương. Nước Lương nằm chếch về phía Tây Bắc, phạm vi cai quản chỉ có ba quận, đất đai cằn cỗi, trăm họ đa số là dân nghèo, nhưng đến quận nào cũng thấy có doanh trại dựng lên, bên trong đều có một số lượng lớn binh lính.

“Nước Lương quốc huy động nhiều quân thế này, mưu đồ Đông chinh đánh Triệu đây.” Mạc Vấn đưa tay xuống chỉ.

“ Quốc Chủ nước Lương năm ngoái bạo bệnh băng hà, tân Hoàng đế kế vị mới có hai mươi tuổi, tuổi trẻ khí thịnh, hùng tâm tráng chí.” A Cửu nói.

“Cũng không thể thiếu công xúi giục của Lưu Thiếu Khanh, nước Triệu những năm gần đây không xâm phạm nước Lương nguyên nhân là vì ta, nếu như nước Lương xuất binh đánh trước, thì nước Triệu đương nhiên sẽ phá bỏ ước hẹn năm năm, mượn cớ Tây chinh.” Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu.

“ Nhưng Nước Triệu cùng lúc sẽ phải đối đầu với nước Yên phía Đông Bắc cùng nước Lương phía Tây Bắc, rất khó chiếu cố ổn thỏa hai mặt, còn có nước Tấn ở phương nam đang dòm ngó, có lẽ nhà Lương thật sự có khả năng tạo phản.” A Cửu nói.

“Tuyệt không có khả năng, ta hiểu rất rõ binh lực nước Triệu, nước Triệu lúc này vẫn còn hơn bốn mươi vạn tinh binh, nước Lương với nước Yên không có chút hy vọng chiến thắng nào, Hoàng Đế nước Tấn thì mới sáu bảy tuổi, còn quá nhỏ, chỉ muốn bình yên, do vậy nước Tấn không thể nào động binh. Cuối cùng chỉ khổ cho bách tình, nếu chiến sự nổ ra họ sẽ không thể tránh khỏi tai họa.” Mạc Vấn lại lần nữa lắc đầu.

“Nếu chàng có lòng...”

“Không, ta sẽ không nhúng tay vào những cuộc tranh đấu giữa các quốc gia nữa, để bọn chúng tự gánh chịu.” Mạc Vấn nói, nước Triệu đất đai rộng lớn, nước Lương cùng nước Yên không đủ năng lực lật đổ nó, trừ phi triều đình nước Triệu xuất hiện lục đục mới có thể khiến nước Triệu suy vong.

A Cửu nghe vậy gật đầu một cái, vừa mới cùng Mạc Vấn đoàn tụ, nàng cũng không muốn sẽ lại phải lìa xa hắn.

Lúc đang bay về phía đông, Mạc Vấn một mực cúi người xuống ngắm, cảnh nội nước Lương không có nhiều chùa chiền, nhất là khu vực kinh thành hầu như không có, ngược lại đạo quán số lượng không ít, tình huống này không tránh khỏi liên quan tới Lưu Thiếu Khanh. Lấy tính cách của Lưu Thiếu Khanh, một khi đã đạt được chức vị cao ắt sẽ chén ép Phật giáo tôn sùng Đạo gia. Cũng không biết vị Khổng Tước Minh vương năm đó hiện ở nơi nào, hay là đói bụng quá chạy về Tây Vực rồi.

“Lão Ngũ, tới Nghiệp Thành thì dừng lại.” Mạc Vấn bảo lão Ngũ.

Lão Ngũ nghe thấy gật đầu một cái.

Mạc Vấn giải thích với A Cửu đang thắc mắc, “Tộc Thác Bạt ở phương Bắc có vận số làm chủ Trung Nguyên, bọn họ có người đang bị giữ lại Nghiệp Thành làm con tin, nên nghĩ cách giúp gã kia thoát khốn trở về nước.”

“Bao giờ thì ứng nghiệm?” A Cửu hỏi.

“Khoảng 60 năm sau.” Mạc Vấn trả lời.

Tới bầu trời Nghiệp Thành thì đã là giờ Dậu, Mạc Vấn nhảy xuống không thấy tung tích, lặng lẽ tiến vào Tứ Phương quán, đem một người đàn ông trẻ tuổi bị giam cầm ở Hoàng Viện cứu ra.

“Quẹo hướng chánh bắc.” Mạc Vấn xách gã đàn ông trẻ tuổi đang bị điểm huyệt đạo trở về trên lưng lão Ngũ.

“Chàng chắc chắn cứu không nhầm người?” A Cửu ghé mắt nhìn gã đàn ông trẻ tuổi quần áo giản dị bộ dạng đói khát, người này tuổi tác ngăn khoảng hai mươi ba hai mươi bốn, cao gầy, mặt dài.

Mạc Vấn gật đầu một cái, nói gì thì vẫn là con tin, sống tại quốc gia khác thì không thể nào có đãi ngộ tốt được.

A Cửu thấy Mạc Vấn không muốn nhiều lời, liền không hỏi lại.

Lão Ngũ bay nhanh chóng, đến đầu canh tiến vào vùng sa mạc phía Bắc, vào canh ba thì đến thành trì của tộc Thác Bạt Tiên Ti, Mạc Vấn cắp gã nam tử trẻ tuổi kia tung người nhảy xuống, hạ xuống tường thành giải huyệt đạo cho hắn.

“Thác Bạt Thập Kỳ cảm tạ ân cứu mạng của chân nhân.” Gã đàn ông trẻ tuổi quỳ xuống nói.

“ Thác Bạt thị các ngươi là hậu duệ Hoàng Đế, có khí số làm chủ Trung Nguyên, ngày sau nếu có được ngôi chí tôn thì nhớ phải đối xử tử tế với muôn dân bách tính.” Mạc Vấn nói, trong lúc nói chuyện lão Ngũ đã bay thấp xuống, Mạc Vấn nói xong đề khí lướt lên lưng dơi, lão Ngũ lập tức vỗ cánh bay lên.

“Cầu xin ân nhân lưu lại tôn hào (tên).” Gã đàn ông trẻ tuổi ngửa mặt lên trời hô to.

“Lúc trước chàng đã từng đi qua Ngũ Long Lĩnh?” A Cửu hỏi, cứu con tin Thác Bạt thị chẳng qua là ý muốn nhất thời của Mạc Vấn, nàng cũng không để ý quá nhiều.

“Chưa từng đi qua. Ta có thể tìm Hắc Tam hỏi nó một chút.” Mạc Vấn đáp.

Lúc này đã là cuối thu, đến nửa đêm tiết trời rất giá rét, càng đi về phía đông nhiệt độ càng hạ thấp, đến canh tư ba người mới tìm được một thôn xóm bỏ hoang đốt lửa tạm nghỉ chân.

Nơi này là địa giới Hoàng quận, lúc trước là do Tuyệt Trần dẫn binh thu phục, nghĩ đến Tuyệt Trần, trong lòng Mạc Vấn nhất thời u ám, Tuyệt Trần đã viên tịch rồi, người này mặc dù là tăng nhân, nhưng cũng từng là trợ thủ của hắn, hắn với Tuyệt Trần qua lại mặc dù không nhiều, nhưng cũng khá hiểu rõ gã, bình tĩnh mà xem xét Tuyệt Trần cũng không tệ lắm, ít nhất lúc hai người là cộng sự Tuyệt Trần có thể bỏ qua hiềm khích giáo phái hiệp trợ hắn tác chiến.

Đến khi trời sáng, A Cửu cùng lão Ngũ đi trước tìm thành trì mua nước uống, Ích Cốc đan (đan dược ăn trừ bữa) chẳng qua là để phòng ngừa tình huống bị vây khốn trong mộ, là quân bài bất đắc dĩ, thức ăn nước uống là vẫn phải chuẩn bị.

Vì tránh tai mắt của mọi người, Mạc Vấn không đi cùng hai người A Cửu mà đừng ở bên ngoài thành chờ, một mực đến buổi trưa hai người mới trở về, thức ăn chỉ có hai loại, một con lợn đã được làm sẵn với một túi bánh bột ngô. Ngoài thức ăn ra còn có hai túi rượu, ở ba quận Đông Bắc có rất nhiều người đi săn để kiếm sống, nên có nhiều túi da.

Lão Ngũ than phiền đồ ăn quá đắt xong mới biến thân thành con dơi lớn, tiếp tục nhằm hướng đông bay, gã đã từng theo Hắc Tam đi qua Dã Kê Lĩnh, tới buổi chiều giờ Mùi thì chở hai người tìm được Hắc Tam.

Dã Kê Lĩnh không phải một ngọn núi cao, mà là một khu vực bằng phẳng, do nơi này mọc nhiều cây hạt kê, hấp dẫn gà rừng đến sinh sống cho nên được đặt tên như thế, lúc ba người tới thì một bầy sói hoang đang nằm dài trên bãi cỏ ngủ trưa. Bầy sói này số lượng không ít, phải có hơn một trăm con, trong đó không thiếu con hình thể to hơn người, bầy sói thấy ba người đi tới, mặc dù kinh hoảng nhưng cũng không sợ hãi, bọn họ nhận ra được lão Ngũ, biết con dơi lớn này là bạn của Hắc Tam.

Hắc Tam lúc này đang nắm một con gà rừng để nhổ lông, thấy ba người tới, vội vàng biến hóa thành hình người, mặc áo khoác da vào rồi sải bước tới đón, “Hắc hắc hắc, con mọt sách ngươi khách khí quá rồi, chúng ta đâu phải người ngoài, cần gì phải tặng quà cáp đến?”

Mạc Vấn nghe vậy có chút lúng túng, con heo này là khẩu phần lương thực cho Hắc Thử tinh cùng Hoàng Y Lang, không phải cho Hắc Tam đấy.

“Bọn ta biết ngươi sẽ không muốn rồi, nhưng đi gặp bằng hữu cũng không thể tay không mà tới, phải không!” Lão Ngũ tự cho là thông minh ở bên cạnh tiếp lời.

“Ta muốn, ta muốn chứ, ai nói ta không muốn.” Hắc Tam hoàn toàn không biết ý của lão Ngũ, vui vẻ đi tới trước cầm lấy con heo.

“Các ngươi có gà rừng ăn rồi mà, con heo này...”

“À ừ nhỉ, cái này cho ngươi.” Hắc Tam nắm lấy thịt heo, đưa con gà rừng trong tay cho lão Ngũ.

Lão Ngũ nhìn con gà rừng gầy sọp chưa tới hai cân trong tay, lại nhìn một chút con heo nhà nặng gần một tạ bị Hắc Tam lấy đi, tiếc rẻ hô lên, “Không được a, ngươi cái này...”

Mạc Vấn khoát tay một cái với lão Ngũ, rồi hướng Hắc Tam hỏi, “Anh hùng dạo gần đây vẫn tốt chứ?”

“Tốt, tốt không thể tốt hơn nữa.” Hắc Tam nhe răng cười hì hì.

“Này Hắc Tam, ngươi có biết Ngũ Long Lĩnh ở nơi nào không?” Lão Ngũ ở bên cạnh hỏi.

“Biết, sao vậy?” Hắc Tam hỏi lại.

“Ở nơi nào?” Lão Ngũ hỏi.

“Đi thẳng về hướng Tây Bắc bốn trăm dặm, mà các ngươi đến khỉ ho cò gáy đó làm gì, toàn ma quỷ lộng hành nha.” Hắc Tam trợn mắt nói.

“Ma quỷ lộng hành?” Mạc Vấn hỏi.

“Đúng, chỗ đó không có một bóng người.” Hắc Tam nói.

Lúc mọi người đang nói chuyện, có một lũ sói con ngửi được mùi máu, nhào tới cắn xé thịt heo trong tay Hắc Tam, Hắc Tam có cảm giác, cúi đầu nhìn một cái.

“Mẹ nó chứ, chả phải con ta gì cả.” Hắc Tam mắng to một câu rồi đem thịt heo ném qua một bên, mặc cho sói con gặm ăn.

Mạc Vấn thấy vậy tán gật đầu thưởng, bình thường Lang Vương mới lên sẽ cắn chết con của Lang Vương tiền nhiệm, nhưng Hắc Tam lại không làm như vậy.

“Anh hùng, Ngũ Long Lĩnh sao lại có ma quỷ lộng hành?” A Cửu vẻ mặt hòa nhã hỏi.

“Nơi đó có rất nhiều rào chắn bao quanh, hễ ai đi vào liền bị chuyển sang hướng khác. Có khi còn nghe thấy tiếng quỷ khóc nữa.” Hắc Tam nói.

“Ngươi đã từng đi vào?” A Cửu truy hỏi.

“Địa phương đó ngay cả con thỏ cũng không muốn vào, ta đi chỗ đó làm gì?” Hắc Tam lắc đầu liên tục.

“Ngươi tới gần Ngũ Long Lĩnh thì có cảm giác gì?” Mạc Vấn chen lời hỏi, động vật đều có bản năng “xu cát tị hung” (tìm đến cái may mắn, tránh nguy hiểm), Hắc Tam là dị loại, trực giác so với loài người nhạy bén hơn nhiều.

“Không có cảm giác gì, chỉ là muốn chạy.” Hắc Tam thấp giọng đáp.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu một cái, muốn chạy là bản năng của muôn loài, nó nhận ra trong Ngũ Long Lĩnh tồn tại thứ nguy hiểm đến mạng sống của mình.

“Anh hùng, Ngũ Long Lĩnh tổng cộng có bao nhiêu vòng?” những câu A Cửu hỏi đều là vấn đề trọng yếu.

Hắc Tam nghe xong mặt lộ vẻ ngơ ngác, Mạc Vấn bèn thay đổi cách hỏi, “Nơi đó có mấy tầng rào chắn vậy?”

“Hình như là ba.” Hắc Tam cũng không dám khẳng định.

Mạc Vấn và Cửu nghi ngờ nhìn nhau một cái, trong đạo gia rất ít trận pháp nào có kết cấu ba vòng.

A Cửu hơi quay đầu lại, Mạc Vấn hiểu ý, hướng Hắc Tam giơ tay lên một cái, “Chúng ta không quấy rầy nữa, anh hùng bảo trọng.”

“Các ngươi thật sự muốn đến địa phương khỉ gió đó hả?” Hắc Tam toét miệng hỏi.

Mạc Vấn gật đầu một cái.

“Các ngươi đi làm gì?” Hắc Tam lại hỏi.

“Tìm một món đồ.” Mạc Vấn trả lời.

Hắc Tam nghe vậy không hỏi lại, mà nhe răng trợn mắt như có điều suy nghĩ, chốc lát sau rốt cuộc lấy can đảm nói, “Được a, nhưng các ngươi nên cẩn thận một chút, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì hãy đốt lửa báo hiệu, Tam gia thấy khói đen sẽ ngay lập tức đến cứu các ngươi.”

“Đa tạ anh hùng.” Mạc Vấn chắp tay cảm tạ, nếu thật sự xảy ra biến cố thì Hắc Tam cũng chẳng thể giúp được gì, nhưng nó dám nói ra những lời này là đã rất nghĩa khí rồi.

“Chúng ta đi đây, rãnh rỗi sẽ trở lại thăm ngươi.” Lão Ngũ đem gà rừng nhét lại vào tay Hắc Tam, chuẩn bị xong xuôi biến thân Cự bức, vỗ cánh bay lên.

Mạc Vấn cùng A Cửu trước sau nhảy lên lưng bức, lão Ngũ vỗ cánh bay về hướng Tây Bắc, phía dưới truyền đến tiếng Hắc Tam kêu la, “Nhìn thấy chưa, bọn họ tất cả đều là bạn của Tam gia, toàn bộ Bất Hàm Sơn này trừ Tam gia ta, có ai có bằng hữu như vậy?”

“Lão Ngũ, bay chậm một chút.” A Cửu bảo lão Ngũ.

Mạc Vấn biết A Cửu đang lo lắng điều gì, liền lên tiếng nói, “Lúc trước Hắc Thử tinh đã từng từ dưới đất tiến vào lăng mộ, nếu như có trận pháp giam cầm thì nó sẽ không thể vào được.”

“Vậy ba vòng đó rốt cuộc là thứ gì?” A Cửu có chút bận tâm.

“Tới đó nhìn là biết.” Mạc Vấn nói.

Lão Ngũ bay nhanh chóng, rất nhanh đã tới khu vực Ngũ Long Lĩnh, Mạc Vấn suy đoán không sai, bầu trời Ngũ Long Lĩnh không hề bị trận pháp cách trở.

Từ trên không cúi người xuống nhìn, trong nháy mắt hai người liền biết “ba vòng” là thứ gì, nơi này ở giữa là một gò đất hình tròn chu vi trăm dặm, bên ngoài có ba dãy núi vây quanh tạo thành ba vòng tròn, mỗi vòng đối ứng lẫn nhau tạo thành Càn, Khôn, Chấn, Tốn, Ly, Khảm, Cấn, Đoài tám loại quẻ tượng.

“Liệu có phải là Bát Quái Vĩnh Sinh?” A Cửu kinh ngạc nhìn Mạc Vấn.

“Cây cối lớn bằng một người ôm, không phải do con người tạo nên.” Mạc Vấn nghiêm nghị gật đầu, cái gọi là Bát Quái Vĩnh Sinh, là một loại địa thế chỉ thấy trong kinh thư, chứ chưa bao giờ có người phát hiện ra. Muốn tạo ra loại địa thế này cần phải có hai điều kiện, đầu tiên là phải có sẵn có địa thế bát quái, địa thế bát quái có thể ngăn cách khí tức liên thông trong ngoài. Thứ hai, bên trong địa thế bát quái còn phải có đủ cả Âm Dương, nếu như trong bát quái Âm Dương hoàn toàn cân bằng thì địa thế đó liền có thể thoát khỏi Càn khôn đại đạo mà tự trở thành một “Tiểu thiên địa” (một không gian khác). Bởi vì bát quái Vĩnh Sinh Chi Địa không chịu ảnh hưởng của khí tức bên ngoài, cho nên ở trong đó có thể được vĩnh sinh bất tử. Nói thẳng ra một chút chính là thanh niên hai mươi tuổi bước vào thì sẽ vẫn là hai mươi tuổi, không có bất kỳ biến hóa nào.

“Đây là loại địa thế tốt nhất để an táng, nhất định phải có dị loại cực kỳ cường đại chiếm cứ.” A Cửu thần sắc ngưng trọng.

“Nếu muốn xây lăng ở chỗ này, thì dị loại kia ắt đã bị tiêu diệt rồi, hiện tại ta lo lắng không phải cái này.” Mạc Vấn lắc đầu nói.

A Cửu không hiểu nhìn Mạc Vấn, Mạc Vấn quay đầu nhìn lại nàng, “Nàng có từng nghĩ qua Bát Quái Vĩnh Sinh Chi Địa sẽ có ảnh hưởng gì tới chúng ta không?”

A Cửu nghe vậy nhíu mày trầm ngâm, lát sau bừng tỉnh đại ngộ, “Bát quái Vĩnh Sinh Chi Địa khí tức độc lập với bên ngoài, ở chỗ này ta và chàng không thể thi triển pháp thuật!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.