Tử Dương

Chương 362: Chương 362: Suy đoán




Dịch: gatrongdibo

Biên: argetlam7420

Nhóm dịch: Naughty Dogs

Nếu muốn biết con quái ngư kia đã giấu Xích Mộc ở nơi nào, thì nhất định phải hiểu được suy nghĩ của nó trước khi chết. Nếu là suy luận theo tâm tư loài người còn tương đối dễ dàng, bởi vì cách suy nghĩ của loài người phần lớn đều cơ bản giống nhau, nhưng con quái ngư lại không phải nhân loại, những suy nghĩ của nó nhất định có điểm khác biệt.

Sau một hồi suy ngẫm, Mạc Vấn nhận định con quái ngư này là một kẻ trung thần của Long tộc Nam Hải, sở dĩ nhận định như vậy là bởi chỉ có mình nó đơn độc thi hành nhiệm vụ, mà bất kể là nó vâng mệnh hay là chủ động xin đi cũng đều có thể nhận định nó là một trung thần, nếu không phải trung thần thì sẽ không chủ động xin đi, nếu không phải trung thần thì Nam Hải cũng sẽ không phái một mình nó tới.

Ngoài ra, sở dĩ phán định nó là một mình tới, là bởi vì trộm không giống với cướp, ăn trộm phải bí mật, nếu Nam Hải đường đường chính chính phái tới một đoàn, vậy thì không phải trộm nữa mà là cướp đoạt rồi. Xích Mộc đối với Long Tộc hết sức quan trong, Đông Hải nhất định sẽ liều chết để bảo vệ, cho nên cướp là chuyện tuyệt đối không thể thực hiện được.

Nhận định quái ngư là kẻ trung thần của Nam Hải, liền có thể dựa theo lối suy nghĩ của trung thần mà nắm bắt được tâm lý cùng hành động của nó. Trung thần vì để hoàn thành nhiệm vụ nhất định sẽ dốc hết sức lực, dù là giao cả tính mạng cũng sẽ không hối tiếc, dưới loại tâm lý này, con quái ngư khi giấu Xích Mộc đồng thời nhất định sẽ tìm cách để lại đầu mối, giúp cho Nam Hải ngày sau còn có một chút manh mối để tìm.

Nhưng đã qua mấy tháng Nam Hải vẫn không hề tới, điều này cho thấy con quái ngư tu vi vẫn còn chưa thâm hậu đến mức hồn phách ly thể, nếu không thể dùng hồn phách trở về báo tin thì đầu mối lưu lại hẳn chỉ có mình Long Tộc của Nam Hải tới đây mới có thể cảm giác được.

Nghĩ đến đây, Mạc Vấn bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, con quái ngư này đã không còn Nội Đan, mà phần xương đầu của nó vẫn còn hoàn chỉnh, như vậy có thể suy đoán ra Nội Đan của nó không phải là bị con sam khổng lồ lấy đi, mà là nó tự nhả nội đan ra ngoài. Cũng chính là bởi nó tự nhả ra Nội Đan nên mới không thể cầm được vết thương, dẫn đến nhanh chóng tử vong. Mà nó tự nhổ ra Nội Đan có dụng ý gì thì không cần nói cũng biết, là vì để ngày sau dẫn đường cho Long Tộc Nam Hải, giúp bọn họ thuận lợi tìm được Xích Mộc.

Nói cách khác, chỉ cần tìm được Nội Đan của con quái ngư liền có thể tìm được Xích Mộc.

Mặc dù suy đoán ra một điểm này, nhưng thực hiện nó ra sao mới là vấn đề, bởi vì con quái ngư trước khi chết vì để phòng ngừa con sam lớn cùng Đông Hải Long Tộc căn cứ khí tức từ Nội Đan của nó mà tìm được Xích Mộc nhất định sẽ bố trí pháp thuật khiến Nội Đan vừa có tác dụng chỉ đường đồng thời làm giảm bớt khí tức từ Nội Đan thoát ra bên ngoài, khiến Đông Hải Long Tộc không thể tìm ra được mà Nam Hải Long Tộc vẫn có thể phát hiện.

Nếu muốn làm được một điểm này, thì nhất định phải bắt đầu từ thuộc tính Ngũ Hành của Đông Hải Long Tộc cùng Nam Hải Long Tộc, Đông Hải Long Tộc trong Ngũ Hành thuộc về Mộc, Nam Hải Long Tộc trong Ngũ Hành thuộc về Hỏa, nếu muốn để cho Đông Hải Long Tộc không thể cảm giác ra mà Nam Hải có thể phát hiện, thì nhất định con quái ngư phải tìm một loại đồ vật thuộc Ngũ Hành để che giấu, món đồ ấy không thể nào là Mộc, cũng không thể thuộc Hỏa.

Loại bỏ hai loại thuộc tính này, cũng chỉ còn lại Thuỷ, Thổ, Kim. Thuỷ bị loại bỏ đầu tiên, bởi vì thuỷ là khắc tinh của hoả, nếu như giấu ở trong nước, Nam Hải Long Tộc nhất định sẽ không cảm giác được. Thổ cũng bị loại bỏ, bởi vì Mộc khắc Thổ, nếu như giấu ở trong đất thì chắc chắn Đông Hải Long Tộc có thể nhạy bén tìm ra được. Cái khả dĩ cuối cùng cũng chỉ có Kim, trong ngũ hành Kim khắc Mộc, nếu như giấu trong một món đồ bằng kim loại thì có thể tránh được bị Đông Hải Long Tộc cảm giác ra. Mà trong ngũ hành Hoả khắc Kim, nếu giấu trong kim loại thì Nam Hải Long tộc có thể không cần nhìn món đồ cũng có thể cảm giác ra được Nội Đan của nó, cũng căn cứ theo Nội Đan tìm được Xích Mộc.

Ngoài ra, đồ đựng kim loại cũng có thể che đậy được khí tức cây Xích Mộc bằng gỗ toả ra, làm Đông Hải Long Tộc không cảm giác được khí tức Nội Đan đồng thời cũng không cảm giác được Xích Mộc phát ra mộc khí.

Nghĩ đến đây, Mạc Vấn cho ra kết luận cuối cùng, Xích Mộc đã bị con quái ngư giấu ở trong một món đồ bằng kim loại.

Mặc dù đưa ra kết luận, nhưng trong lòng Mạc Vấn cũng không an tâm, bởi vì hắn chưa từng quen biết con quái ngư kia, cũng không biết nó đã mở mang trí tuệ hoàn toàn hay không, nếu như nó vẫn còn ngu độn thì tất cả suy đoán trước đó đều chỉ là phí công mà thôi.

Chẳng qua nghĩ lại, Mạc Vấn lại tin chắc mình suy đoán không có lầm, bởi vì Nam Hải Long Tộc phái người thi hành nhiệm vụ trọng yếu thế này, nhất định sẽ chọn một thuộc hạ thông minh dũng cảm, không thể nào phái kẻ ngu ngốc đi làm. Phải biết rằng nếu là ăn trộm bị lộ thì sẽ là một chuyện rất mất mặt.

Xác định Xích Mộc được giấu bên trong đồ vật bằng kim loại, phạm vi tìm kiếm liền thu lại đi nhiều, đầu tiên những vùng rùng núi có thể loại bỏ, vì lúc này đồ đồng đều bị triều đình quản lý, mấy năm này chiến sự liên miên, kim loại nhất định càng khan hiếm, chẳng ai lại tùy tiện đem đồ kim loại vứt bỏ trên núi.

Rừng núi bị loại bỏ, cũng chỉ còn lại trong thôn trấn, nhưng trong thôn cũng không đúng, bởi vì ngày đó con quái ngư kia không hề tiến vào trong thôn, lui một bước mà nói, coi như nó tranh thủ được thời gian chạy vào thôn, thì khi đẩy cửa vào cũng sẽ kinh động đến chủ nhà, trên đời không có bức tường nào không lọt gió, không có bí mật nào lại không bị rò rỉ, nếu như nó bị người nhìn thấy, nhất định sẽ rêu rao ra bên ngoài.

Loại bỏ vùng rừng núi cùng trong thôn, dường như suy đoán đã lâm vào ngõ cụt. Nhưng trong ngõ cụt vẫn còn có hai ngoại lệ, đó chính là những ngôi nhà bị bỏ hoang trong thôn hoặc là miếu thờ đạo quán bỏ hoang trên núi.

Khả năng đầu tiên bị loại trừ, bởi vì nhà bỏ hoang trong thôn sẽ không thể nào còn lưu lại đồ sắt, chủ nhà lúc dọn nhà rời đi sẽ không thể bỏ quên đồ bằng kim loại được, nếu không sẽ bị kẻ khắc trộm mất. Cho dù chủ nhân có quên, thì trong nhà dụng cụ kim loại nhất định cũng sẽ không còn, trong thôn nào mà chẳng có mấy kẻ vô lại “thừa nước đục thả câu” chứ

Cho nên cũng chỉ còn lại một khả năng cuối cùng, đó chính là Xích Mộc cùng Nội Đan đã bị quái ngư kia giấu ở một đạo quán bỏ hoang hoặc là trong chùa miếu trên núi.

Con người chỉ cần có thể tĩnh tâm suy nghĩ tỉ mỉ một chút là có thể tránh khỏi đi rất nhiều đường vòng, nếu là đổi thành người khác, lúc này nói không chừng đã ở trên núi chặt cây vác đá bận bịu một phen. Con người muốn quyết định vấn đề chỉ cần một cái chớp mắt, thậm chí là nửa cái nháy mắt, nhưng nếu muốn sửa chữa một quyết định sai lầm thì chẳng những phải hao tổn sức lực và tiền tài, sẽ còn hao tổn rất nhiều thời gian nữa. Đáng tiếc người đời ngu muội, luôn làm nhiều hơn và suy nghĩ ít hơn, không muốn nhìn về phía trước để suy nghĩ, chỉ mù quáng mò mẫm dò đường, dẫn đến con đường đi quanh co gập ghềnh. Trong cuộc đời ngắn ngủi của con người, hầu hết thời gian đều đã dành để bù đắp cho những sai lầm gây ra bởi sự bốc đồng trong quá khứ rồi.

Nghĩ thông suốt chuyện Xích Mộc, Mạc Vấn mở mắt ra.

Không sớm không muộn, đúng lúc này lão Ngũ bưng khay gỗ đẩy cửa vào, “Lão gia, ăn chút gì đi.”

Mạc Vấn nhìn lướt qua cơm nước trên khay gỗ, thấy đúng khẩu vị mình, liền hướng lão Ngũ ra dấu một cái, lão Ngũ hiểu ý, đem khay gỗ để lên bàn.

Mạc Vấn nhận lấy đũa lão Ngũ đưa tới, bưng bát ăn cơm, nhờ có hắn và lão Ngũ mà Triệu gia mấy ngày nay đều được ăn lương khô mà không phải là cháo loãng.

“Lão gia, có phải người đã có kế hoạch rồi hả?” Lão Ngũ thấy Mạc Vấn ăn rất ngon miệng, đoán được hắn đã có cách đối phó.

“Khó nói.” Mạc Vấn đợi cơm trong miệng hoàn toàn nuốt xuống mới lên tiếng trả lời, người xưa có dạy: “ăn không nói, ngủ không nói” chủ yếu là vì phòng ngừa lúc ăn bị sặc với tiết kiệm lương thực mà định ra đấy, theo tuổi tác tăng lên, Mạc Vấn càng thấy thấm thía những lời dạy này.

“Khó nói là ý gì?” Lão Ngũ bưng bình nước rót nước cho Mạc Vấn.

“Đi gọi cha ngươi tới đây.” Mạc Vấn cười hướng lão Ngũ khoát tay một cái.

Lão Ngũ biết Mạc Vấn chế nhạo gã, nhưng cũng không quá để ý, xoay người đi ra cửa kêu chủ tiệm.

Chốc lát sau Triệu chủ tiệm đi tới, Mạc Vấn giơ tay lên mời lão ngồi, lại nhìn lão Ngũ một cái, lão Ngũ hiểu ý, vì Triệu chủ tiệm rót nước.

Mạc Vấn ăn cơm không ăn hết thức ăn, chỉ cần hơi ăn no lập tức buông đũa, cho nên thường xuyên thừa cơm, hành vi này nhìn bề ngoài xem ra rất là lãng phí nhưng thực chất là để dưỡng sinh. Trong thức ăn và ngũ cốc đều chứa linh khí, không ăn thì không thể sống được. Nhưng ngoài ra trong thức ăn cũng chứa cả trọc khí (những thứ không tốt) nữa, sau khi ăn no tiếc của không muốn vứt bỏ thức ăn mà ép buộc mình ăn, sẽ dẫn đến trọc khí trong cơ thể gia tăng, nội tạng bị ảnh hưởng, lâu dần tích lũy chắc chắn sẽ thành bệnh.

Triệu chủ tiệm cũng không có cho là Mạc Vấn đang lãng phí lương thực, ngược lại thông qua cử động này lão cũng nhìn ra Mạc Vấn có một phong cách rất cao quý. Cao quý mà phát ra từ tiền, không có tiền làm hậu thuẫn, người cả ngày lẫn đêm chỉ buồn rầu lo nghĩ, không có đọc sách, không có suy tư thì sẽ không sinh ra cốt cách cao quý, nhiều lắm chỉ có thể gọi là người kiểu cách. Sự cao quý phải được sinh ra từ ba thứ là sự sung túc đầy đủ, hun đúc rèn luyện cùng với học vấn, nếu thiếu hai điều sau, thì dù có vàng chất đầy nhà cũng không thể sinh ra sự cao quý.

Mạc Vấn đương nhiên không biết Triệu chủ tiệm đang suy nghĩ gì, súc miệng xong liền hướng Triệu chủ tiệm hỏi, “Xin hỏi thiện nhân, trong phạm vi trăm dặm quanh đây có những chùa, đạo quán nào?”

“Đại nhân muốn mời người phụ giúp?” Triệu chủ tiệm vốn muốn nói mời người giúp đỡ, nhưng cảm giác nói như thế có vẻ coi thường Mạc Vấn, liền đổi thành phụ giúp.

“Không, muốn đánh yêu quái thì một mình bần đạo là đủ rồi, tìm đền miếu là có mục đích khác.” Mạc Vấn nói xong, cầm lấy cây bút chuẩn bị mực, “Thiện nhân chớ vội, cẩn thận nhớ lại từng cái một.”

Lão Ngũ nhìn thấy liền bưng khay gỗ đi, vì Triệu chủ tiệm chuẩn bị chỗ viết.

Triệu chủ tiệm chấp bút lông nơi tay, chấm mực viết, mới đầu viết rất nhanh, sau càng viết càng chậm, thỉnh thoảng lại cau mày nhớ lại, một khắc đồng hồ sau đặt bút xuống nói, “Theo ta được biết trong vòng trăm dặm quanh đây cũng chỉ có tám chỗ đạo quán đền chùa mà thôi.”

Mạc Vấn lên tiếng, “Bỏ hoang cũng viết ra, còn có miếu thổ địa, miếu sơn thần cũng đừng bỏ sót.”

Triệu chủ tiệm nghe vậy lại lần nữa cầm bút, viết thêm năm sáu chỗ, trầm ngâm hồi lâu đặt bút lắc đầu, “Đây là tất cả rồi.”

Mạc Vấn nhận lấy tờ giấy lớn, phát hiện đạo quán, chùa chiền kể cả miếu sơn thần thổ địa tổng cộng có mười bốn chỗ, vị trí, hương khói có thịnh hay không, đại khái đều được ghi chép.

“Thiện nhân nghỉ ngơi sớm đi, chúng ta buổi tối đi ra ngoài một chuyến.” Mạc Vấn cầm lấy tờ giấy hướng Triệu chủ tiệm nói, chủ tiệm trả lời một tiếng, ra khỏi phòng.

“Lão gia, người muốn làm gì?” Lão Ngũ không hiểu hỏi.

“Con quái ngư kia đã trộm đi một đồ vật từ Đông Hải tên là Xích Mộc, chính là thánh vật của Long Tộc, vật này vô cùng có khả năng đang giấu trong một đạo quán hoặc ngôi chùa bỏ hoang trên núi.” Mạc Vấn chỉnh đốn thỏa đáng, rồi nói.

Lão Ngũ cầm hiếu bổng, Mạc Vấn nắm lấy trường kiếm, cùng đi ra ngoài.

“Lão gia, cái Xích Mộc đó hình dáng ra sao?” Lão Ngũ hỏi.

“Không biết được.” Mạc Vấn lắc đầu. “Vậy biết làm sao mà tìm?” Lão Ngũ vừa nói vừa cất tiếng chào hỏi mẹ vợ đang quét dọn, một khi đã đính hôn thì Triệu Anh Anh chính là người Ngô gia, lão Ngũ cũng không cho phép nàng ra ngoài chào hỏi khách nữa.

“Ta tự có biện pháp.” Mạc Vấn giơ tay lên nói.

Sau khi ra cửa, Mạc Vấn đi thẳng về phía Bắc, phía bắc hai mươi dặm trong một ngọn núi có một đạo quán bỏ hoang, nơi đó khả năng lớn nhất.

Đạo quan cùng chùa chiền lúc hương khói còn thịnh được coi là vùng đất cát tường, nhưng một khi đã bỏ hoang liền bị coi là đất dữ, không ai dám tùy ý lại gần. Đạo quán trong núi cũng không lớn, chỉ có chu vi tầm hai mẫu ruộng, bởi vì đã hoang phế nhiều năm nên phần lớn phòng xá đều đã sụp đổ, chỉ có chính điện còn sót lại một nữa.

Hai người giẫm lên cỏ tiến vào chính điện, chỉ thấy bức tượng thần chỉ còn lại có phần đế, đã không thể nhận ra là thờ phụng vị Tiên Nhân nào nữa, bởi vì một nửa đại điện đã sụp đổ nên những bộ phận còn sót lại cũng rất khó xác định, xung quanh gạch vỡ ngói bể vương vãi đầy đất.

“Lão gia, người xem.” Lão Ngũ ngồi xổm nhặt lên một mảnh ngói vỡ đưa tới trước mặt Mạc Vấn.

Mạc Vấn giơ tay nhận lấy, chỉ thấy trên mảnh ngói có một vết máu rất lớn, đã chuyển thành mầu đen.

Mạc Vấn vứt mảnh ngói đi, nhìn hết đại điện, phát hiện trong điện không có lư hương bằng kim loại, chỉ thấy bên trái bên cạnh cửa có một hũ đồng đã mẻ, vật này lúc trước hẳn là đồ đựng nước sạch trong đạo quán.

Mạc Vấn đi tới gần xem xét, chỉ thấy bên trong không có vật gì, nhưng trong hũ đồng lưu lại mùi hương rất nặng, loại mùi này cùng với bộ xương cá ở bờ biển có chút tương tự, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau.

“Lão gia, thế nào?” Lão Ngũ thấy Mạc Vấn cau mày, bèn đi tới cúi đầu quan sát cái hũ đồng kia.

“Xích Mộc cùng Nội Đan vốn là ở trong hũ đấy, nhưng đã bị người khác lấy đi rồi..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.