Tử Dương

Chương 140: Chương 140: Người Hồ Lại đến




Dịch giả: Ly Nguyệt

Lúc này Mạc Vấn đang khoanh chân đả tọa, nghe vậy nhíu mày, lập tức trả khí về đan điền, mở mắt hỏi, “Nhìn thấy ở chỗ nào?”

“Ở ngoài thành, lúc này có lẽ đã vào thành rồi.” Lão ngũ đưa tay chỉ về phía bắc.

“Có bao nhiêu người?” Mạc vấn bình tĩnh hỏi, nơi này là cực nam lãnh thổ nước Triệu, theo lẽ thường mà nói người Hồ không nên đi tới nơi này.

“Mười mấy người, đều cưỡi ngựa, mặc áo da của người Hồ.” Lão ngũ trả lời.

“Bọn chúng có nhìn thấy hai người các ngươi không?” Mạc Vấn hỏi tiếp. Phía bắc nơi này là khu vực săn bắn của hoàng gia nước Triệu, lúc này đang vào mùa săn bắn, có lẽ hoàng tộc nước Triệu săn bắn đến tận đây.

“Có lẽ là chưa, lão gia, cậu mau đi xem sao.” Lão ngũ vội vã thúc giục.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, xuống giường đi giày, đi theo hai người tiến đi về phía bắc thành, lúc này có tuyết rơi, trên mặt đất lưu một chuỗi dấu chân không quá rõ ràng, không hỏi cũng biết lúc về thành lão Ngũ đã cõng Mộ Thanh trên lưng.

Đi đến phía bắc thành, chỉ thấy hơn mười bóng người cưỡi ngựa đang nhanh chóng phi về phía bắc, lúc này đã cách cửa thành hơn mười dặm.

“Lão gia, mau đuổi theo giết bọn chúng.” Mặt Lão Ngũ lộ vẻ hung ác.

“Nếu như giết bọn chúng, nhất định sẽ có người đến đây tìm kiếm, đến lúc đó chúng ta sẽ không được an bình.” Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu. Lúc trước lão Ngũ tự nghĩ không địch lại nên đã chạy trốn, lần này tìm được chỗ dựa vững chắc thì lập tức trở nên tràn đầy tự tin.

“Lão gia, bọn chúng đến đây làm gì?” Mộ Thanh hỏi xen vào.

“Có thể là đi săn.” Mạc Vấn cất bước về phía bắc, đi tới khoảng một dặm thì phát hiện dấu chân biến thành hai cặp, chứng tỏ lão Ngũ bắt đầu cõng Mộ Thanh từ chỗ này, xung quanh dấu chân của hai người cũng có rất nhiều dấu chân ngựa lộn xộn.

Mạc Vấn nhíu mày quan sát dấu chân ngựa trên mặt đất. Ở chỗ này xuất hiện dấu chân ngựa, chứng tỏ lúc trước những người Hồ kia đã phát hiện ra lão Ngũ và Mộ Thanh, hơn nữa còn đuổi theo một đoạn. Hôm nay Mộ Thanh mặc một cái áo hoa, từ rất xa cũng có thể thấy nàng là một cô gái trẻ tuổi. Dựa theo tính cách của người Hồ, nếu như nhìn thấy phụ nữ trẻ tuổi thì chắc chắn sẽ đuổi bắt, tại sao những người này lại nửa đường dừng lại quay về?

“Các ngươi về trước đi, ta đi tìm hiểu đầu đuôi ra sao.” Mạc Vấn xua tay với lão Ngũ và Mộ Thanh rồi đạp đất lăng không lướt về phía bắc. Mặc dù Mộ Thanh đã được lão Ngũ cho biết là Mạc Vấn có thể lăng không nhưng khi nhìn thấy tận mắt thì nàng vẫn kinh hãi không thôi, khi Mạc Vấn lăng không cũng không có dấu hiệu gì, thân hình phiêu dật, không biết dùng lực như thế nào mà có thể bay nhanh trên không trung, quả nhiên là vô cùng thần kỳ.

Mạc Vấn cũng không muốn đuổi giết những người Hồ này, chỉ muốn xác định mục đích mà những người này đến đây, sau khi lên xuống vài cái đã cách không xa những người Hồ kia, lúc này bọn chúng đang giục ngựa chạy rất nhanh nên cũng không quay đầu lại nhìn về phía sau.

Sau khi nhìn thấy cách ăn mặc của những người Hồ này, Mạc Vấn nổi lên nghi ngờ. Những người này đều mặc áo da của người Hồ, loại áo da này là áo da của binh sĩ, ngựa bọn chúng cưỡi cũng là ngựa chiến. Trong những người này cũng không có ai mặc quần áo đẹp đẽ của hoàng gia quý tộc, có thể loại bỏ khả năng là người hoàng gia đi săn đến tận đây. Điều làm hắn thấy nghi ngờ nhất là những người này đều đeo chiến đao nhưng lại không đeo cung tên trên lưng, chứng tỏ những người Hồ này không phải đến đây để săn bắn, vậy thì tại sao bọn chúng lại đến huyện Tây Dương?

Trong lòng có nghi vấn nên Mạc Vấn tiếp tục đi theo một đoạn đường, những người Hồ này thúc ngựa rất nhanh, không dừng lại lúc nào. Tới được thành Thanh Bình thì đi thẳng qua thành, tiếp tục đi về phía bắc.

Mạc Vấn đứng ở tường thành của thành Thanh Bình nhìn những người Hồ kia đi về phía bắc. Lúc này tuyết đã rơi dày, gió bắc lạnh thấu xương, như bình thường thì những người Hồ này cần phải tạm thời nghỉ chân ở thành Thanh Bình nhưng bọn chúng vẫn vội vàng vượt tuyết trở về, vì sao lại như vậy?

Khi hắn trở về tiệm thuốc của nhà họ Mạc thì lão Ngũ và Mộ Thanh đang lo lắng chờ đợi.

“Lão gia, thế nào rồi?” Lão Ngũ đứng dậy hỏi, tiệm thuốc của nhà họ Mạc là kiểu nhà tứ hợp, phía nam là tiệm thuốc, hai người đang đợi ở căn phòng phía nam của tiệm thuốc.

“Đi xa rồi.” Mạc Vấn ngồi vào ghế chủ.

“Tại sao bọn chúng lại đến huyện Tây Dương?” Lão Ngũ nghi hoặc hỏi.

“Không biết.” Mạc Vấn lắc đầu nói, có một số việc có thể đoán ra, nhưng động cơ của đám người Hồ này thì hắn không thể nào đoán ra được.

“Có phải nhằm vào chúng ta mà đến hay không?” Lão Ngũ suy đoán.

“Không phải, không ai biết chúng ta ở chỗ này cả, hơn nữa kể cả bọn chúng có biết ở huyện Tây Dương còn có người sống thì cũng không đáng để chúng tới đây tuần tra một phen.” Mạc Vấn lắc đầu nói.

Trong lúc hai người nói chuyện thì Mộ Thanh đã bưng trà nóng từ chái nhà phía tây đến, trước tiên mời Mạc Vấn sau đó mới đưa cho lão Ngũ.

“Có phải là tuần tra vùng biên giới hay không?” Lão Ngũ lại đoán.

“Nếu là tuần tra biên giới thì cần phải đến bờ sông xem nước sông có đóng băng hay không mới đúng, nhưng bọn chúng cũng không đi đến đó.” Mạc Vấn lại lắc đầu.

Lão Ngũ nghe vậy không hỏi tiếp nữa, mặc dù sự việc rất kỳ lạ nhưng không thể nào đoán ra.

“Ngay cả thiên quân vạn mã đến thì chúng ta cũng có thể thoát ra an toàn, không cần phải lo lắng.” Mạc Vấn cúi đầu uống trà, không ai thích việc không rõ ràng nhưng nếu không thể đoán ra thì cứ tùy cơ mà ứng biến vậy.

Mùa đông gió thổi tuyết rơi, đốt than sưởi ấm hâm rượu là một việc rất thoải mái. Nhưng lúc này Mạc Vấn không còn uống rượu nhiều, phần lớn rượu là do lão Ngũ uống. Gã và Mộ Thanh thích thú nướng hạt dẻ bên chậu than, hạt dẻ cũng giống như quả táo, là loại trái cây xa xỉ thời này, trong thành chỉ ở sân sau của nha huyện mới có mấy cây, trước kia là không thể có được, năm nay hạt dẻ trên mấy cây đó đều được lão Ngũ và Mộ Thanh hái mang về.

Năm đó người huyện Tây Dương chạy nạn rất vội vàng, bỏ lại rất nhiều thứ, rượu chính là một trong số đó. Phàm là nhà giàu thì trong hầm chắc chắn sẽ có một ít, số rượu này đều bị lão Ngũ lấy về. Trước đó trong nhà cũng chuẩn bị nhiều món ăn thôn quê ướp muối và hun khói, lão Ngũ lại giỏi nấu nướng, mùa đông lại là thời cơ rất tốt để tẩm bổ, vì vậy mùa đông bắt đầu chưa lâu mà lão Ngũ và Mộ Thanh đã béo trắng ra. Sở dĩ Mộ Thanh lớn lên nhỏ gầy là do lúc trước phải chịu đói khát, lúc này được ăn uống đầy đủ nên chỉ mấy tháng mà đã cao thêm nửa tấc (5 cm), có một số việc sớm muộn gì cũng phải xảy ra, tự nhiên đến lúc hai người có viên phòng (DG: là làm “chuyện ấy”:D), nhưng lần này lão Ngũ cũng không nhờ Mạc Vấn tính giúp việc con cái vì gã biết Mạc Vấn tính không chính xác.

Bởi vì ăn uống điều độ nên Mạc Vấn vẫn rất gầy. Đạo gia dưỡng sinh có chỗ độc đáo riêng, một trong số đó là ăn uống chỉ dừng ở bảy phần, một ngày ba bữa, cho dù ăn chay hay ăn mặn thì đều chỉ ăn no bảy phần. Đây là đạo dưỡng sinh đơn giản nhất cũng là hữu dụng nhất, trong trạng thái này thì nội tạng sẽ làm việc nhẹ nhàng, đầu óc thanh thản, có thể tĩnh tâm suy nghĩ sự việc. Nếu ăn quá nhiều thì nội tạng mệt mỏi, có hại nhất là gan, bất cứ đồ ăn gì thì ít nhiều đều có độc, ăn nhiều thì tích độc nhiều, gan sẽ phải giải độc mệt mỏi, không giải được độc thì sẽ sinh ra trăm bệnh. Người có bị bệnh hay không cũng không quan hệ nhiều đến việc thích ăn mặn, tám phần người mắc bệnh đều do ăn quá nhiều.

Từ khi xuống núi đến nay thì đây là quãng thời gian yên bình nhất của Mạc Vấn. Học nghệ ở Vô Lượng Sơn, luyện đan ở Man Hoang, đấu pháp ở Kiến Khang, những chuyện này dần dần phai đi trong lòng. Có những lúc tỉnh giấc hắn thậm chí còn có cảm giác mình chưa từng rời khỏi quê hương, những việc kia chỉ như xảy ra ở trong mộng mà thôi.

Mỗi ngày Mạc Vấn dùng phần lớn thời gian đả tọa luyện khí, ổn định trúc cơ. Lão Ngũ không có việc gì nên lại muốn kiếm việc, ở phía tây thành có một cái đầm, gã dùng nan tre bện thành một cái nơm rồi đục băng đặt bẫy, mỗi ngày đều đi kiểm tra nơm cá, vậy mà thường có thu hoạch.

Trong các loại thịt thì khí đục trong cá ít hơn, thỉnh thoảng Mạc Vấn cũng ăn, ba người sống ở huyện Tây Dương vừa thanh tĩnh lại sung túc.

Vào buổi sáng một hôm, Mạc Vấn đang ngồi trong phòng luyện khí thì phát hiện có tiếng vó ngựa rất nhỏ ở phía bắc, lập tức xuống giường đi giày ra chái nhà phía đông.

“Lão gia, cậu nhìn xem.” Lão Ngũ mang theo một con cá chép lớn khoe với Mạc Vấn.

Mạc Vấn nhìn lão Ngũ một cái rồi từ trong sân lăng không, ở không trung nhìn về phía bắc, chỉ thấy một đội kỵ binh người Hồ đang chạy như bay về phía nam, có khoảng một trăm người, lúc này cách thành còn chưa đến ba dặm.

Thấy rõ tình huống, Mạc Vấn vận chuyển linh khí hạ xuống đất, nguyên lý của việc ngự khí lăng không là đề khí từ Nhâm mạch lên trên, khi hạ xuống thì đề khí từ Đốc mạch đi xuống, thời gian linh khí dừng ở huyệt Bách hội là khi dừng lại trên không trung.

“Lão gia, xảy ra chuyện gì vậy?” Lão ngũ vội vàng hỏi.

“Có binh mã người Hồ đến, khoảng một trăm người.” Mạc Vấn trả lời, lúc này đã cách thời điểm đội ngũ người Hồ lúc trước rời đi gần một tháng, vì vậy rất khó đoán được là đội binh mã này có liên quan đến đội kia hay không.

Lão Ngũ nghe vậy để con cá chép trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Vấn.

Mạc Vấn thấy mặt lão Ngũ co rúm lại thì biết gã có ý muốn giết người, hắn liền khoát tay, “Bình tĩnh đừng nóng nảy.”

“Nhất định là nhằm vào chúng ta mà đến.” Lão Ngũ nói.

Mạc Vấn nghe vậy không nói tiếp, hắn thật sự không nghĩ ra lý do mà bọn chúng muốn làm khó ba người bọn hắn. Ba người ở đây cũng không có uy hiếp gì đến bọn chúng, mà nơi này lại là huyện thành đã từng bị cướp bóc, không đáng để bọn chúng cướp thêm lần nữa.

“Lão gia, thế nào?” Lão Ngũ lại hỏi, đối với gã để bình tĩnh không nóng nảy thì gần như không thể làm được.

“Trên dưới một trăm người thì không phải lo lắng, nếu bọn chúng có ý xấu sẽ giết sạch.” Mạc Vấn trầm ngâm một lúc rồi nói.

“Được.” Lão Ngũ xoay người chạy vào chái nhà phía tây, không bao lâu thì cầm hiếu bổng đi ra.

Lúc này Mạc Vấn đã đi về phía căn phòng phía nam. Lúc trước không lâu vừa có một trận tuyết nhỏ, trong thành còn lưu lại dấu chân của ba người, những người Hồ kia vào thành sẽ chắc chắn có thể nhìn thấy những dấu chân kia, nếu thật sự đến đây vì bọn hắn thì không bao lâu nữa sẽ tìm đến đây.

“Lão gia, ta đi ra trước xem một chút.” Lão Ngũ cầm theo hiếu bổng muốn đi ra ngoài.

“Không cần căng thẳng, pha cho ta ấm trà.” Mạc Vấn ngăn lão Ngũ, tri nhân giả trí, tự tri giả minh(*), vào lúc này hắn hiểu rõ năng lực của mình, đừng nói là một trăm binh lính, ngay cả có đến hơn ngàn người, nếu hắn tàn nhẫn thì cũng có thể giết hết.

(*): Kẻ biết người là người khôn, kẻ tự biết mình là người sáng suốt.

Lão Ngũ nghe vậy dừng lại quay đầu nhìn, Mạc Vấn giơ tay với gã lần nữa. Lão Ngũ quay người về sân, gọi Mộ Thanh đi đun nước pha trà.

Người Hồ tinh thông thuật cưỡi ngựa, khi kỵ binh tiến đến tiết tấu lên xuống của vó ngựa đại khái giống nhau, căn cứ vào tiếng vó ngựa thì đội quân người Hồ kia đã vào thành, đang tiến về phía nam.

Tiệm thuốc nhà họ Mạc hơi chếch phía tây bắc của huyện Tây Dương, con đường mà người Hồ đi qua là ở phía đông của tiệm thuốc. Có khả năng những người Hồ kia đã thấy được dấu chân của ba người, kèm theo một loạt tiếng ngựa hí do ghìm cương, đội ngũ dừng lại cách ngoài trăm trượng.

Mạc Vấn nghe tiếng nhíu mày, nghiêng tai lắng nghe, chốc lát sau từ phía đông đường truyền đến tiếng bước chân trên tuyết, nghe tiếng bước chân thì chỉ có ba người đến, hai người bước chân nặng nề, một người thì bước chân nhẹ hơn.

“Lão gia, là đến vì chúng ta.” Lão Ngũ nghe tiếng chạy ra từ chái nhà phía tây, trong tay không phải cầm ấm trà mà là hiếu bổng.

Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu, tới lúc này trong lòng hắn vẫn đầy nghi hoặc, nghĩ không ra mưu đồ của người Hồ để làm gì.

“Ta ra xem sao.” Lão Ngũ nói xong không đợi Mạc Vấn nói tiếp đã nhảy lên ra ngoài. Tới ngoài cửa, vịn tường ló đầu ra, nhìn thoáng qua rồi quay đầu chạy về. “Lão gia, là công chúa bị đánh lần trước...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.