Tử Dương

Chương 220: Chương 220: Hoàng Tam Thái Gia




Dịch giả: alreii

Mắt thấy Đằng Cách Lý thế tới hung mãnh, Mạc Vấn đề khí nhảy lên một cái cây tùng sau lưng tránh đi mũi nhọn, cùng lúc đó cúi đầu quan sát Đằng Cách Lý, vu thuật Đằng Cách Lý sử dụng có mấy phần tương tự với pháp thuật mời thần của phái Thái Thanh Đạo gia, hành động quái dị và đủ kiểu kêu gào có tác dụng tương tự với vũ bộ làm phép và chân ngôn của Đạo gia.

Pháp thuật “mời thần nhập thân” chính là cung thỉnh thần thức và khí tức còn sót lại của tiền bối bổn phái nhập vào người mình, mượn tu vi và thần thức của bọn họ trợ giúp người làm phép chiến thắng đối thủ. Tuy vu thuật Đằng Cách Lý sử dụng tương tự với pháp thuật “mời thần nhập thân” của Đạo gia, nhưng người gã mời tuyệt đối không phải Tiên nhân chính phái, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện quanh quẩn quanh thân gã không phải kim quang, mà là lông dài màu vàng giống hệt lông lá trên thân con chồn.

“Tiểu nhi cuồng vọng, khinh ta không ai để dựa vào hở?” Đằng Cách Lý lớn giọng gào thét, cùng lúc đó dùng cả tay lẫn chân nhanh chóng trèo lên cây.

Mạc Vấn thấy vậy tung người rời khỏi cái cây, Đằng Cách Lý ở trên chạc cây cao vồ tới, nhảy một cái lại xa gần hai trượng, chỉ thiếu nữa tới chỗ Mạc Vấn.

Đằng Cách Lý với không tới, thân hình bắt đầu rơi xuống, Mạc Vấn vận chuyển linh khí theo đó rơi xuống, cùng lúc đó vung đao chém cổ gã, một nhát chém này Hắc đao lại bị lông lá màu vàng ngoài thân Đằng Cách Lý ngăn chặn, vẫn không làm gã bị thương được.

Đằng Cách Lý ở trên không trung không cách nào tự do xoay chuyển thân hình, một đao không có kết quả Mạc Vấn đổi thành lăng không đá tới, một cước mang theo linh khí quét bay Đằng Cách Lý.

Nhưng Đằng Cách Lý cũng không bị thương, sau khi rơi xuống đất nhanh chóng bò dậy, đảo mắt nhìn trái nhìn phải xong bắt lấy hòn đá gần đó ra sức ném về phía Mạc Vấn đang ở trên không.

Mạc Vấn chưa từng gặp lối đánh nào thế này, thấy hòn đá bay tới vung đao đánh bay nó đi, một hòn đá bay đi, lại có thêm mấy hòn đá ném tới, mặc dù là hòn đá bình thường, nhưng Đằng Cách Lý lại dùng mười phần sức lực để ném, sau khi ngăn cản ba hòn đá thì Mạc Vấn hạ xuống đất né tránh, rãnh máu của Hắc đao quá rộng, khiến thân đao không hề kiên cố, không thể cứng rắn va chạm.

“Dám cả gan ức hiếp hậu bối Hoàng gia ta, hôm nay Hoàng Tam Thái Gia sẽ không tha cho ngươi.” Âm thanh của Đằng Cách Lý trở nên cực kỳ sắc bén, đã không còn là âm thanh lúc đầu, thét chói tai xong thì dùng cả tứ chi xông về phía cái cây mà Mạc Vấn đang né tránh.

Mạc Vấn nghe vậy mày nhăn tít lại, sau khi đến ba quận Đông Bắc hắn không chỉ một lần nghe được người thôn quê bản địa nhắc đến Hoàng Tam Thái Gia, thứ này được người thôn quê nghe nhầm đồn bậy thành bản lãnh cao cường, không gì không thể. Người vái lạy nó còn nhiều hơn vái lạy Tam Thanh tổ sư, lúc trước không rõ nội tình, hôm nay nhìn thấy mới biết thứ này vốn là chuột lông vàng thành tinh.

Lòng mang giận dữ, Mạc Vấn không né tránh, vươn tay vào ngực lấy ra hộp phù vẽ một lá Hỏa phù, lấy linh khí điều khiển lá phù đánh về phía Đằng Cách Lý, từ xưa đến nay vốn tà bất thắng chính, yêu vật nho nhỏ này lại kêu gào với đạo nhân Tam Thanh, thật đúng là đáng ghét, trước đốt hết lông vàng trên người nó rồi lại nói.

Đằng Cách Lý mắt thấy bùa chú đánh tới, trong ánh mắt lóe lên vẻ sợ hãi, vội vàng đổi vị trí giữa đường muốn né tránh, nhưng nó hành động chậm nửa nhịp, Hỏa phù đã bắn trúng vai phải nó. Hỏa phù gần người lập tức bốc cháy, áo bào đỏ rộng rãi Đằng Cách Lý mặc bị Hỏa phù dẫn lửa, vội vã lăn lộn trên đất muốn dập tắt ngọn lửa trên người.

Mạc Vấn thừa thế xông lên, không kiêng dè nhấc chân đá gã, “Một con chuột lông vàng nho nhỏ lại dám kiêu căng như vậy, nhanh đứng dậy tái đấu, hừ, còn không buông tha cho ta.”

Mạc Vấn giận dữ nên liên tục nhấc chân đạp, chọn nơi đặt chân đều là vị trí không có lửa trên người Đằng Cách Lý, không ngờ Hoàng Tam mà Đằng Cách Lý mời đến cực kỳ vô lại, thừa dịp lúc Mạc Vấn đá đầu nó, vươn tay ôm lấy chân phải của hắn, không nói hai lời há miệng cắn.

Mạc Vấn phát hiện chân phải bị ôm lấy nên vội vàng rụt lại tránh thoát, cho dù phản ứng kịp thời vẫn bị Đằng Cách Lý kia cắn mất nửa bên giày, hai ngón chân trong đó còn trầy da chảy máu.

Đằng Cách Lý thừa dịp lúc Mạc Vấn cúi đầu kiểm tra thương thế xé áo bào bốc cháy trên người, lăn một vòng trên đất tới gần Mạc Vấn, vừa tóm vừa cắn vừa đá vừa cào, giống như người đàn bà chanh chua khóc lóc om sòm.

Dù Mạc Vấn hận nó vô lại, nhưng trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra phải đối phó nó thế nào, lá Hỏa phù trước đó không đốt được lông vàng trên người nó, chỉ đốt áo bào nó mặc.

Ngay tại lúc Mạc Vấn nghĩ mãi không ra, phía Tây Nam truyền đến âm thanh của Tử Tiêu, âm thanh của Tử Tiêu không thành âm điệu, trầm thấp khàn khàn, hình như phát ra rất khó khăn.

Mạc Vấn nghe được âm thanh của Tử Tiêu, lập tức đoán được quái vật khống chế thi thể long phượng kia đang ảnh hưởng thần trí nàng, thứ này thậm chí có thể ảnh hưởng đến thần trí của Địa Tiên, tu vi của nó quả thật cực kỳ khủng bố.

Nghe được âm thanh của Tử Tiêu Mạc Vấn liền muốn đi tiếp viện, nhưng Đằng Cách Lý trước mắt quấn lấy hắn giống như chó điên vậy, tuy tu vi của thứ này thấp, nhưng có dị năng không sợ binh đao, hơn nữa dùng chiêu thức không tuân theo con đường võ học chút nào, hoàn toàn là lối đánh lưu manh, lối đánh này khiến người tập võ tu đạo đau đầu nhất.

Ngay tại lúc Mạc Vấn Mạc Vấn đang cân nhắc kế sách khắc địch trong lòng, Đằng Cách Lý thừa cơ nhổ một bãi nước miếng tanh hôi về phía hắn, Mạc Vấn không ngờ nó sẽ bẩn thỉu như vậy, tránh không kịp bị nhổ trúng.

Hành động này của Đằng Cách Lý đã triệt để chọc giận Mạc Vấn, sau khi lau đi nước miếng cấp tốc lách mình lùi lại, nhanh chóng vẽ một lá Định Khí phù dán lên một cây tùng già, sau đó lách mình tới nơi khác, vẽ thêm một lá phù nữa.

Cây tùng là dương mộc, là vật dẫn tốt cho phù chú, Mạc Vấn vẽ liên tiếp ba lá Định Khí phù dán lên ba cây tùng già, vốn cho rằng có thể lập tức vây khốn tên Đằng Cách Lý kia, không ngờ một lá phù cuối cùng dán xong trận pháp lại không có hiệu lực, nghi ngờ xoay người lại quan sát, chỉ thấy Đằng Cách Lý đang xé lá Định Khí phù dán trên cây tùng già, Định Khí phù này cần phối hợp nhiều lá phù lại sử dụng mới thấy hiệu quả, vừa dán vừa xé khiến Định Khí trận pháp khó mà thành hình.

Đến lúc này Mạc Vấn đã bị Đằng Cách Lý làm cho sứt đầu mẻ trán, nóng giận lấy ra một lá Tử phù, cân nhắc chốc lát nhấc bút vẽ phù văn mười hai chữ, ngay sau đó đọc lớn chân ngôn, “Tử Diễn Hiện Hung Tú, Kim Khí Lục Tư Hỗ, Trấn Tà Ngự Tây Hỏa, Triệu Thỉnh Tư Hầu Xuất, Thái Thượng Đại Đạo Quân, Cấp Cấp Như Luật Lệnh.”

Đọc xong chân ngôn, phù chú rời tay, gió mạnh thổi qua, Hỏa Hầu đột nhiên xuất hiện.

Sở dĩ Mạc Vấn cân nhắc trước khi vẽ phù là vì đang phán đoán trong lòng loại Thần Thú nào có thể khắc chế vu thuật mời thần của Đằng Cách Lý, Hỏa Hầu xuất từ Hung Tú* phương Tây, là Kim Hỏa thành hình, đúng lúc khắc chế tà linh con chồn thuộc Mộc quy Thổ kia, nhưng sau khi Hỏa Hầu hiện thân hắn lại cảm thấy kinh ngạc, trước đây hắn chưa từng biến hóa loại Thần Thú này, đợi đến khi gọi Hỏa Hầu ra hắn mới biết thân thể của thứ này rất nhỏ, so với khỉ hoang dã bình thường nhỏ hơn ba phần, cả thân da lông màu vàng, một đôi hỏa nhãn kim tinh, sau khi hiện thân cũng không thị uy với Đằng Cách Lý, mà là nhàn nhã ngồi trên bả vai hắn giơ tay chơi đùa đạo kế của hắn.

*Hung Tú: Một trong hai mươi tám vì tinh tú

Nếu đã gọi nó ra, thì chỉ có thể mệnh lệnh nó tiến công, tâm niệm chợt lóe, Hỏa Hầu nhanh chóng rời khỏi bả vai hắn, bổ nhào về phía Đằng Cách Lý đang trố mắt ngạc nhiên, đợi đến khi đến gần phía trước thì nâng chi trước dài nửa thước cào một cái, sau cái cào này trên mặt Đằng Cách Lý xuất hiện mấy vệt máu.

Vạn vật thế gian có tương sinh tương khắc, Hỏa Hầu này hình như chính là khắc tinh của con chồn kia, lần này Đằng Cách Lý lại run rẩy cả người không dám phản kháng.

Thấy tình hình này, Mạc Vấn vội vàng lách mình tiến lên, vẽ một lá Định Thi phù phong bế Thần phủ thất khiếu của Đằng Cách Lý, đề phòng thần thức của con chồn kia rời thể, thần thức lệnh Hỏa Hầu, “Nhổ hết lông trên người nó, không được giữ lại cọng nào cả.”

Hỏa Hầu nghe lệnh, lập tức thi hành, móng vuốt không lớn nắm lấy một nhúm lông vàng nhổ xuống, chỉ kéo một cái Đằng Cách Lý lập tức bắt đầu thét lên cầu xin tha thứ, Mạc Vấn trước đó chịu buồn bực, sao có thể tha cho nó, mặc kệ nó quay người lao về phía Tây Nam, đến sơn động trợ giúp Tử Tiêu.

Lúc này Tử Tiêu đã triệt đi phong bế bên ngoài sơn động, một cửa động cao chín thước, rộng khoảng một trượng xuất hiện tại chân núi phía Nam, chữ khắc trên đỉnh sơn động vẫn có thể phân biệt rõ ràng, viết là “Định Châu Ngoại Doanh”, nghĩa trang là tục xưng ở dân gian, tác dụng của nó là nơi quan phủ bản địa dùng để đặt thi thể những người xa xứ chết tha hương, cho nên gọi là Ngoại Doanh*, đứng ngoài động có thể cảm nhận được rõ ràng oán khí và âm khí khiếp người bên trong động.

*Ngoại: bên ngoài; Doanh: mồ mả, nơi đặt thi thể

Bước nhanh vào sơn động, nằm gần cửa động là chỗ năm đó người trông nghĩa trang nấu cơm và nghỉ ngơi, lúc này còn lưu lại rất nhiều công cụ đầy bụi bặm mọc rêu xanh. Băng qua đường hẹp, phía trước rộng mở sáng suốt, trong một huyệt động khoảng chừng năm mẫu đặt rất nhiều quan tài bản mỏng, những chiếc quan tài này nhiều chỗ mục nát, lúc này Tử Tiêu đứng ở khu Tây, một người phụ nữ trần truồng ngồi tựa trên góc tường ở khu Tây, bụng người phụ nữ kia nhô lên cao cao, khuôn mặt tím đen, ngồi nơi góc tường không nhúc nhích.

Lúc người phụ nữ kia chết đang ở tuổi mười bảy mười tám, sau khi tới nơi này thi thể của nó không thể nghi ngờ đã từng bị di chuyển, nhưng khoảng thời gian gần đây hẳn là nó không bị động vào, bởi vì xung quanh nó phủ đầy bụi bặm, bụi trên bụng cũng không được hất rơi.

Tử Tiêu đứng cách năm bước trước mặt người phụ nữ kia, trán rướm mồ hôi, thân hình hơi run run, đứng không vững.

Mạc Vấn thấy vậy vội tiến lên nhấc tay vỗ lên bả vai Tử Tiêu, Tử Tiêu theo đó thoáng rung động, vẻ mặt khôi phục bình thường, quay đầu nhìn Mạc Vấn, “May mà ngươi tới kịp lúc, nếu không ta cũng sẽ dính quỷ kế của nó.”

“Có biết lai lịch của quái vật này không?” Lúc nói chuyện tay trái Mạc Vấn khoác lên vai Tử Tiêu, lấy đó nối liền âm dương, đề phòng quái vật lại xâm nhập thần thức lần nữa.

Tử Tiêu nghe vậy gật đầu, Mạc Vấn thấy vậy rút đao ra khỏi vỏ, hai đao liên tiếp chém giết người phụ nữ và quỷ thai trong bụng, người phụ nữ này và quỷ thai trong bụng nó không phải cương thi, tuy có thể không thối rữa nhưng không thể di động, nguyên nhân chính là do oán khí của nó cường thịnh.

“Hắc đao này của ngươi có hiệu quả sát thương hồn phách?” Tử Tiêu nghi ngờ hỏi.

Mạc Vấn thu đao về vỏ gật đầu, sau đó vẽ một lá Hỏa phù đốt thi thể. Lửa vừa nổi lên, nháy mắt bên trong động hôi thối, hai người vội vàng tránh ra ngoài.

“Kẻ mượn oán khí của thi thể làm rối loạn tâm thần ngươi cũng không phải yêu vật.” Tử Tiêu nhấc tay tạo bình chướng Tử khí lần nữa che lại cửa động.

“Không phải yêu vật?” Mạc Vấn nghe vậy cảm thấy rất kinh ngạc.

“Không phải, ta mơ hồ thấy bản thể của thứ này là một Ngũ Trảo Kim Long màu đỏ, chỉ là còn chưa có thành tựu, tuy đầy đủ năm chân, vảy lại chưa biến thành màu vàng.” Tử Tiêu nghiêm nghị nói.

Mạc Vấn nghe vậy sắc mặt đại biến, Long tộc bình thường là bốn chân, năm chân cực kỳ hiếm thấy, phàm là có Ngũ Trảo Kim Long xuất hiện thì ắt sẽ kèm theo một triều đại mới, nước Yên có Ngũ Trảo Kim Long liền chứng tỏ bọn họ có số mệnh thành lập triều đại, chỉ là thời gian chưa tới. Nếu thật đúng là như thế, vậy chuyện hắn làm lúc này là sai lầm, Bách Lý Cuồng Phong và Dạ Tiêu Diêu bị hắn đuổi đi lúc trước mới là thuận thiên ứng nhân*.

*Thuận thiên ứng nhân: thuận theo thiên mệnh, hợp với lòng người.

“Trước kia ngươi từng tru diệt không ít con cháu của nó, cho nên Ngũ Trảo Kim Long này mới căm hận ngươi.” Tử Tiêu lại nói.

Mạc Vấn nghe vậy không trả lời, trận đầu của hắn với nước Yên đúng là chém giết rất nhiều Độc Mãng màu đỏ, lúc đó hắn thấy đám Độc Mãng lớn nhỏ này còn từng hoài nghi chúng nó cùng một ổ ấp ra.

“Nơi Kim Long kia ở cũng không ở trong biên giới Mộ Dung thị, ngươi đối địch với Mộ Dung thị hẳn không trái thiên mệnh.” Tử Tiêu thấy mặt Mạc Vấn lộ vẻ thấp thỏm và sợ hãi, do dự hồi lâu mở miệng nói.

“Cám ơn đạo hữu giải thích nghi hoặc.” Mạc Vấn nghe vậy vội vàng nói cám ơn với Tử Tiêu, hắn là đạo nhân, hiển nhiên biết có vài lời không thể nói, lời này của Tử Tiêu đã tiết lộ thiên cơ.

Tử Tiêu đang muốn trả lời, đột nhiên ngón tay chỉ về cánh rừng phía Đông Bắc, “Hỏa Hầu từ đâu tới?”

Mạc Vấn nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Hỏa Hầu trước đó đang nhảy về phía hai người. Nhìn thấy Hỏa Hầu tới, Mạc Vấn đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó kịp phản ứng tung người lao vào trong cánh rừng Đông Bắc, đến được gần đó nhìn thấy lông lá cả người vu sư Đằng Cách Lý bị Hỏa Hầu nhổ không còn một cọng, ngay cả lông sỉ và tóc cũng không lưu lại, trần truồng thẳng tắp nằm nơi đó, đã tắt thở...

---o0o---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.