Tử Dương

Chương 281: Chương 281: Giết chóc bắt đầu




Dịch giả: argetlam7420

“Cuồng đồ chạy đâu!” Xích Dương Tử nghe Mạc Vấn nói thế thì tức giận dị thường, nổi giận gầm lên một tiếng nhằm thẳng hướng Mạc Vấn lao tới.

Mạc Vấn không quay đầu lại, hắn đã nói trước rồi, nếu đối phương vẫn ngang nhiên cản trở thì đừng trách hắn không lưu tình.

Đám người Xích Dương Tử ở phía sau mau chóng đuổi theo, rất nhanh Triệu Linh Phi đã vượt qua tất cả đuổi kịp, Mạc Vấn có cảm giác, gắng sức tăng nhanh tốc độ, đem khoảng cách song phương dần dần kéo dãn.

Đang lúc bay đi, Mạc Vấn cũng dần bình tĩnh lại, nhưng hiện tại bình tĩnh cùng trước kia bình tĩnh không giống nhau, trước kia là hắn nghĩ nên làm thế nào mới có thể không làm tổn thương ai, mà lúc này lại nghĩ xen phải làm thế nào để có thể giết chết toàn bộ đám người này. Nho giáo là kiến thức vỡ lòng của hắn, mọi người Triệu chân nhân, Tư Mã Phong Bội là những người đã khai sáng tư tưởng Đạo gia cho hắn, chịu ảnh hưởng Nho gia, hắn làm việc một mực trung dung ôn hòa, không muốn cùng người khác tranh đấu. Bị Triệu chân nhân cùng Tư Mã Phong Bội ảnh hưởng, trong lòng của hắn cũng có được sự lạnh lùng quyết đoán. Hai loại ảnh hưởng đối lập nhau cùng tồn tại trên người hắn đã tạo nên phong cách của Mạc Vấn: Cố hết sức không động thủ, nhưng một khi đã động thủ nhất định phải nặng tay.

Bay về phía Tây không lâu liền tiến vào Côn Lôn sơn, trong Côn Lôn sơn trong có nhiều loài muông thú, đoàn người thanh thế to lớn xông vào trong núi, làm cho chim muông giật mình náo loạn cả lên, Côn Lôn sơn địa thế phức tạp, cây cối rậm rạp, Mạc Vấn hoàn toàn có cơ hội bỏ rơi đám người, nhưng hắn lại không làm như vậy, việc đến mức này trốn tránh gì cũng là vô dụng.

Nhá nhem tối, Mạc Vấn men theo đường tắt đến một hẻm núi sâu, hẻm núi này chiều rộng mấy dặm, chiều dài trăm dặm, tới nơi, Mạc Vấn rẽ sang hướng bắc, từ vách đá phía đông thẳng đường ra bắc, tìm một nơi chật hẹp có thể bay nhảy được.

Đi về phía Bắc năm mươi dặm, Mạc Vấn nhìn xa thấy một khu vực khá hẹp, khu vực này dài khoảng trăm trượng, khi tới gần Mạc Vấn hơi chậm lại, trong mắt truy binh thì hành động này của hắn là muốn nhảy xuống hẻm núi, nhưng ý định thực sự của Mạc Vấn lại không phải như vậy, nếu đã quyết định xong xuôi hắn sẽ không do dự, hắn lúc này đang muốn lợi dụng địa thế giết sạch đám truy binh.

Tới nơi, Mạc Vấn tung người lao đi hướng tây, từ trên không trung vạch ra một đường vòng cung hướng về phía bờ bên kia, Triệu Linh Phi cùng hai gã khác thân pháp khá nhanh theo sau nhảy xuống, không ngờ Mạc Vấn hạ xuống bờ bên kia cũng không tiếp tục chạy trốn, mà từ trên đỉnh một tảng đá nhanh chóng mượn lực bật ngược trở lại.

Lúc này ba người kia đều đang ở trên không trung, không cách nào chuyển thân kịp, mắt thấy Mạc Vấn đến liền rối rít tìm phương pháp đối phó. Triệu Linh Phi thấy tình thế không ổn vội vàng thu hồi linh khí hướng xuống đáy vực, mặc dù cái vực này sâu không thấy đáy nhưng đạo nhân Tử khí rơi xuống cũng không đến mức phải chết. Hai gã đạo nhân khác một tên rút ra trường kiếm, phát ra Kiếm Khí muốn bức lui Mạc Vấn. Một người khác lăng không xuất chưởng đánh về phía Mạc Vấn, một chưởng này không tổn thương được ai, tác dụng duy nhất chính là lợi dụng phản lực đẩy ngược về bờ bên kia.

Mạc Vấn từ tảng đá mượn lực quá mức mãnh liệt, bật lại với vận tốc cực nhanh, ngay trên không trung Hắc đao đã ra khỏi vỏ, đạo nhân kia vừa xuất kiếm đã ra tay trước, vung đạo chặt đứt, thừa dịp thuận thế đuổi kịp đạo nhân xuất chưởng, lách người đạp mạnh một cái.

Một cước này là dùng toàn lực, một loạt tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, đạo nhân kia miệng phun máu tươi ngã về phía bờ đông, Mạc Vấn thì thừa dịp bay trở về phía tây đỉnh núi, quay đầu nhìn lại, phát hiện đạo nhân kia cũng không bị rơi xuống đỉnh núi cánh đông, mà là đụng phải một vách đá lởm chởm, kêu thảm một tiếng rơi xuống vực sâu.

Sau đó có mấy gã đạo nhân chạy tới, bọn họ ở phía nam nhìn thấy màn này, tới bên vách đá thì dừng lại khiếp sợ nhìn Mạc Vấn đứng ở bờ Tây, bọn họ không dám nghĩ tới Mạc Vấn lại thật sự dám hạ độc thủ.

Mạc Vấn đứng ở vách đá phía tây sắc mặt vẫn như thường, tâm tình của hắn cũng giống như thần tình trên mặt vậy, vô cùng bình tĩnh, việc động thủ của hắn đã phải trải qua thời gian dài đắn đo cân nhắc, hắn biết rõ giết người sẽ có hậu quả là gì.

Ngắn ngủi một lát sau, Mạc Vấn xoay người tiến vào vùng rừng núi, đám người Ngọc Thanh thấy hắn chạy trốn lập tức lăng không đuổi theo, nhưng Mạc Vấn vừa tiến vào rừng cây đã lại cấp tốc bật ngược trửo về, ba người thấy vậy sợ hết hồn vía, rối rít dừng lại thân hình bay về hướng đông.

Trước đó Mạc Vấn đã từng dùng kế sách này rồi, quen thuộc độ cứng của núi đá, tốc độ sau khi mượn lực đã nắm chắc trong lòng, nhanh chóng đuổi kịp gã đạo nhân chậm chạp nhất đám, lại lần nữa tung cước đạp mạnh, lúc tung chân dị thường quả quyết, uy lực cũng cực lớn, giữa không trung mà mượn lực uy lực vốn sẽ không lớn, nên nếu không đem hết toàn lực, phản lực sẽ không đủ để giúp hắn bật trở lại bờ bên kia.

Một cước này tương tự cũng làm gã đạo nhân kia miệng đầy máu tươi, người tập võ đều biết phía sau lưng bao giờ cũng yếu hơn trước ngực, công kích phần lưng sẽ dễ dàng tổn thương đến nội tạng hơn.

“Thiên Khu Tử, ngươi lại dám tàn sát đồng đạo Tam Thanh, Ngọc Thanh Tông thề không đội trời chung với ngươi.” Hai đạo nhân vừa đỡ đồng môn đang thổ huyết không dứt, vừa cao giọng gào thét.

Mạc Vấn nghe vậy chỉ cười nhạt, bắt nạt là chuyện từ xưa đến nay vẫn luôn có, nhưng cường giả thông minh đều biết “thấy tốt thì làm”, chỉ có kẻ ngốc nghếch mới đi ép người yếu vào đường cùng. Bất luận kẻ nào bị ép vào đường cùng cũng sẽ phản kháng mạnh mẽ, để hắn phải ra tay tàn sát toàn bộ là do đối phương không biết chừng mực gây ra.

“Ngươi xong đời rồi, phen này ngươi không chết không được.” Một đạo nhân khác tuổi còn nhỏ, thấy đồng môn chết thảm trước mắt, tấc lòng đại loạn.

Mạc Vấn vẫn không trả lời, lời nên nói lúc trước hắn đã lặp lại rất nhiều lần, nhưng đối phương không hề lắng nghe, nếu đã phải động thủ thì chẳng còn gì để nói nữa rồi, hắn đã giết môn nhân Ngọc Thanh đồng thời cũng tự cắt đứt đường lui của mình, cái này khác với đánh nhau ngoài sa trường, đạo nhân bị giết có lỗi hay không, bất kể do ai phán xét cũng là hắn sai, cũng chẳng có ai sẽ quan tâm hắn tại sao lại giết người.

Mạc Vấn vẫn đứng ở vách đá phía tây không rời đi, loại địa thế tốt này không dễ tìm, hắn muốn nhân cơ hội giết thêm mấy tên nữa, tâm tình của hắn thay đổi rất nhanh, nếu đã giết người, thì giết một tên cùng giết một trăm tên bản chất cũng không có gì khác nhau.

Chốc lát sau, Xích Dương Tử đến, nghe đạo nhân bẩm báo thì nổi giận lôi đình, kêu la như sấm, mở bọc quần áo lấy ra đồ vẽ bùa cùng rất nhiều Pháp Khí, nhưng trên vách núi sức gió quá mạnh, lá bùa vừa xuất ra sẽ bị thổi nát, mà mực đỏ dùng vẽ bùa lâu không dùng đã đông cứng lại, không cách nào vẽ được, Xích Dương Tử mấy phen thử nghiệm không thành tức giận ném bút cùng nghiên mực xuống đất, đứng trên vách núi cầm đá ném tới Mạc Vấn.

Những viên đá này dĩ nhiên đập không tới Mạc Vấn, hắn đứng phía tây đỉnh núi liên tục né tránh, cùng lúc quan sát cử động của đối phương, đạo sĩ đều biết lập đàn làm pháp, nhưng mà phần lớn đạo sĩ làm pháp nghi thức đều rất rườm rà, không phải lấy ra là có thể sử dụng ngay. Ngoài ra dù làm kiểu gì cũng đều phải dùng đến phù chú, mà lúc này trời đông giá rét, đối phương mang theo giấy bút căn bản là không cách nào sử dụng.

Quan sát động tĩnh đối phương, đồng thời Mạc Vấn cũng âm thầm tính toán thực lực địch ta, hắn năm đó học phù chú pháp thuật Thượng Thanh tông, sáu vị chuẩn đồ khác mặc dù cũng biết vẽ bùa, nhưng kiến thức không được toàn diện như hắn, Thượng Thanh Tông các loại phù chú hiện đều đang nằm trong cái đầu này, những pháp thuật không cần rườm rà nghi thức hắn biết rất rõ, một điểm này Ngọc Thanh Tông không ai sánh bằng hắn. Còn nữa chính là hắn có Thiên Lang Hào trong tay, mực đỏ bằng Thần lộ cũng không bị đông lại, hắn tùy thời có thể nhanh chóng làm pháp. Hắn còn có Phá Hồn Hắc đao trong người, đây là món vũ khí tất cả đạo nhân đều vô cùng kiêng kỵ, Đạo gia mặc dù có không ít pháp môn cải tử hồi sinh, nhưng đều phải cần hồn phách còn nguyên vẹn, hồn phách mà tan, người này cũng sẽ hoàn toàn biến mất.

Đối phương một mực chửi rủa, nội dung chỉ có một số ít là nhằm vào hắn giết người cướp đoạt Cửu Long đỉnh, chứ đa phần là nói hắn cùng A Cửu quan hệ tình dục cùng với việc hắn giúp nước Triệu thu phục quốc thổ, biến hắn thành một thứ bại hoại heo chó cũng không bằng, một kẻ tham dâm háo sắc, một tên trợ Trụ vi ngược tội ác tày trời.

Thiên hạ có vô số đạo nhân, nhưng giữa những đạo nhân cũng có chênh lệch rất lớn, những gã đạo nhân Ngọc Thanh này tự cho là mình đã nhìn thấu mọi việc, không hề nói hắn đảm đương quốc sư nước Triệu là tham vinh hoa phú quý, mà là mắng hắn hành động này là lừa gạt thiên hạ, mua danh chuộc tiếng.

Đối phương chửi rủa làm trong lòng Mạc Vấn càng tức giận, hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện của mình cùng A Cửu sẽ lại bị người ta khinh bỉ kinh tởm đến thế, cũng không nghĩ tới thời gian ba năm qua trải qua bao khổ cực vì trăm họ đổi lấy giảm thuế tới tai đồng đạo lại gây ra sự oán hận cùng ghen tị.

Mạc Vấn trấn giữ nơi hiểm yếu, dễ thủ khó công, Ngọc Thanh Tông không làm gì được hắn, Xích Dương Tử ném được mấy khối đá lớn bèn cao giọng hô, “Truy Tinh Cản Nguyệt.”

Đối phương lúc trước đã từng dùng qua chiêu này, cho nên Mạc Vấn nghe tiếng lập tức biết bọn họ muốn tìm khu vực rộng rãi bằng sức mạnh vượt qua vực sâu, đúng như dự đoán, Xích Dương Tử vừa nói ra, môn nhân Ngọc Thanh Tông lập tức tản đi, tìm nơi rộng rãi bay vút, cái gọi là “Truy tinh cản nguyệt” chính là một người bay trước, một người khác theo sau, đợi đến khi người bay trước bắt đầu mệt mỏi thì người sau chạy tới tiếp linh khí, tiếp tục bay đến.

Đối phương chia làm hai phía nam bắc, Mạc Vấn không thể phân thân ngăn cản, nhưng hắn cũng không nóng lòng chạy trốn, mà chỉ đứng tại chỗ nhìn hai bên, trông qua thì như đang quan sát tình hính, nhưng thực ra là đang ngưng thần cảm giác dị động phía dưới. Hắn từ trong ánh mắt đám đạo nhân Ngọc Thanh ở bờ bên kia đoán được Triệu Linh Phi đang từ phía tây vách đá lặng lẽ đi lên, hắn đang chờ đúng là điều này.

Sau khi vượt sông bằng sức mạnh, phía dưới đột nhiên truyền đến tiếng vang rất nhỏ, tiếng vang đó bị gió núi che phủ nên vô cùng khó phát giác, nhưng lắng tai nghe kỹ vẫn có thể cảm giác được.

Sử dụng Truy Tinh Cản Nguyệt tới bờ bên kia xong đám người Ngọc Thanh cũng không lập tức lao tới chỗ hắn, mà là đứng tại chỗ đợi người đến sau, cử động này nhìn như hợp tình hợp lý, kì thực phía sau ẩn giấu âm mưu rất thâm hiểm, bọn họ là đang đợi Xích Dương Tử hạ lệnh, mà Xích Dương Tử lại đang chờ đợi Triệu Linh Phi tiếp cận được hắn, đến lúc đó chính là thế “thập diện mai phục”, Mạc Vấn khó thoát.

Nhìn thấu ý đồ của đối phương, Mạc Vấn nhanh chóng tính toán cân nhắc, lão già Xích Dương Tử mặc dù tu vi không thấp, tính khí cũng rất nóng nảy, nhưng thân pháp lại không nhanh, người như vậy thống lĩnh đội hình, đối với hắn rất có lợi, cho nên không thể giết chết người này, vạn nhất Ngọc Thanh Tông phái kẻ tinh thông mưu kế tới lĩnh đội thì chẳng phải sẽ rất bất lợi với hắn sao.

Những người đi đầu trận tuyến ắt cũng phải là người tu vi cao siêu, hắn cũng không dám nắm chắc giết chết trong một hiệp. Cân nhắc mãi, cuối cùng hắn quyết định đối phó Triệu Linh Phi, Triệu Linh Phi mặc dù tên dễ nghe, người cũng đẹp, nhưng nàng ta đã từng đánh lén hắn, lần này lại muốn dùng thủ đoạn cũ, một nữ nhân như vậy phải xuất thủ trừng phạt. Trên thế gian những cô gái xinh đẹp nhiều không đếm xuể, nhưng xinh đẹp không phải lý do để thoái thác trách nhiệm.

Quyết định xong xuôi, Mạc Vấn dồn linh khí đến huyệt Dũng Tuyền, dò xét khu vực đang đứng, chỗ đá này có độ dày hai thước, Triệu Linh Phi đang mai phục ngay dưới lớp đá này.

Cảm giác được độ dày của đá, Mạc Vấn không do dự chút nào, quả quyết lui về phía sau, cùng lúc đó huơ đao chém nghiêng, chém nát khu vực vừa đứng khi nãy, rồi lại tung người lao về phái Tây, Triệu Linh Phi có bị đá núi đè chết hay không, hắn cũng không thèm để ý.

Lúc Mạc Vấn đột ngột lao tới không hề cảnh cáo trước, trước đó hắn đã cảnh cáo rồi, dùng tài hùng biện thì không thể động thủ, đã động thủ thì không cần phải phí miệng lưỡi.

Sau khi động thủ hắn vẫn không hề mở miệng, tiếp tục lướt đi hơn mười dặm, Mạc Vấn mới cười khổ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, “Đây chính là thứ các ngươi muốn thấy sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.