Tử Dương

Chương 282: Chương 282: Đuổi tận giết tuyệt




Dịch giả: argetlam7420

Mạc Vấn không hề oán hận đám người Ngọc Thanh, bởi bọn họ có đầy đủ lý do để không tin hắn, nếu hắn chịu để Thiên Lang Hào lại thì Ngọc Thanh tông sẽ cho phép hắn đi, nhưng hắn không thể. Nếu như hắn không phải bách độc bất xâm, thì có thể đề nghị mọi người Ngọc Thanh tông cho hắn uống một loại độc dược nào đó, dùng cái này chứng minh hắn sau khi làm xong việc sẽ trở về, đáng tiếc hắn lại bách độc bất xâm.

Mạc Vấn mặc dù không trách Ngọc Thanh phái nhưng cũng không vì thế mà hắn không ra tay với bọn họ, bởi vì đối phương đã lựa chọn không tin tưởng hắn, mà cũng bởi vì trong lòng hắn vẫn còn tức giận chuyện họ bôi nhọ A Cửu, nếu trời cao đã ép hắn xuất thủ, vậy xin đúng như ý trời mong muốn.

Lần này đuổi theo không dễ dàng thoát chút nào, mọi người Ngọc Thanh phái ở phía sau đuổi rất sát, hắn đã giết chết mấy vị đệ tử của họ, Ngọc Thanh phái đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Chỗ giam cầm thứ mười nằm ở phía tây nam dãy Côn Lôn, cách nơi đây hai ngày đường, Mạc Vấn tính toán nhanh khoảng cách sau đó bắt đầu gia tăng tốc độ, sau khi lướt đi hơn trăm dặm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám người Ngọc Thanh phái một lần nữa lại bị hắn kéo dãn thành một đường thẳng, mà đây cũng chính là điều hắn mong đợi.

Bay thêm một nén nhang nữa, Mạc Vấn nhảy qua một triền núi hơi dốc, sau khi phóng qua triền núi lập tức quay trở lại, nép người vào một vách đá khuất. Chốc lát sau có hai gã đạo nhân lăng không bay qua triền núi, Mạc Vấn bất ngờ lăng không nhảy lên, từ sau lưng hai người phát động công kích, hai người kia lúc này tập trung nhìn về phía trước truy tìm hắn, không ngờ tới Mạc Vấn lại nấp đằng sau, hai đao lóe lên cả hai đều bỏ mạng.

Đợi đến khi truy binh chạy tới, Mạc Vấn đã bay ra ngoài gần trăm trượng, Xích Dương Tử thấy thi thể nằm trên đất thì tức sùi bọt mép, “Mau đuổi kịp hắn, bày Ngọc Thanh Đại Trận.”

Mạc Vấn nghe Xích Dương Tử gào thét lại một lần nữa cười nhạt, Ngọc Thanh Đại Trận chắc là một loại trận pháp hết sức bá đạo, nhưng dù có trận pháp lợi hại hơn nữa cũng phải đuổi kịp hắn rồi mới bố trí được.

Xích Dương Tử hô lên xong, mọi người Ngọc Thanh hết sức đuổi theo, Mạc Vấn cũng vận khí tăng tốc độ, đám người Ngọc Thanh do có vết xe đổ vừa rồi, nên mỗi lần bay qua triền núi đều cẩn thận đề phòng. Thấy tình hình đó, Mạc Vấn đành phải tìm kế khác.

Lại thêm một trăm dặm nữa, nơi này địa thế thoải hơn, lại ít có cây cối, Mạc Vấn vừa bay đi vừa quay đầu kiểm tra tình huống, lúc này truy binh phía sau còn cách hắn có hai trăm trượng, đội ngũ truy binh kéo dài hai dặm, nếu bây giờ quay lại đánh chết mấy gã truy binh đi đầu thì bọn họ vẫn sẽ có đủ thời gian rút lui, mà đám người phía sau cũng có đủ thời gian đuổi tới, hiện tại không thể động thủ.

Bỏ đi kế hoạch “hồi mã thương”, Mạc Vấn liền bắt đầu bay chậm lại, khu vực bằng phẳng này còn trải dài hơn hai trăm dặm về phía tây, ở nơi này tinh thần đối phương sẽ có chút buông lỏng, nếu như đến rừng cây rậm rạp thì đối phương ngược lại sẽ đề cao cảnh giác, nếu muốn động thủ thì bắt buộc phải ra tay trong vòng hai trăm dặm này.

Tính toán xong xuôi Mạc Vấn khẽ cau mày, hai trăm dặm cũng chưa chắc đã đủ, nếu hắn bay chậm lại quá mức lộ liễu thì đối phương thì sẽ nổi lên nghi ngờ, nhưng nếu không bay chậm lại thì khi đối phương đuổi đến hắn đã ra khỏi khu vực bằng phẳng này rồi.

Ý nghĩ chợt loé lên xong, Mạc Vấn ngẩng đầu quan sát, khu vực này ít cỏ ít cây, chỉ có số lượng không nhiều cây đổ nằm rải rác các nơi. Trông thấy mấy cái cây đổ, Mạc Vấn trong lòng có tính toán, nhắm chuẩn phương vị, hướng về phía một cái cây đổ cách đó tám mươi dặm phóng tới.

Vốn ban đầu mỗi khi Mạc Vấn lướt đi mười mấy dặm thì sẽ quay đầu một lần, lần này hắn bay thẳng tám mươi dặm mới quay đầu lại, lúc trước thi thoảng hắn quay đầu lại ai cũng nhìn thất, lần này cũng không ngoại lệ, đối phương trông thấy rõ ràng hắn quay đầu xem xét tình huống, cũng nhìn thấy hắn quan sát xong tình huống phía sau quay đầu nhìn lên trước đột nhiên bay chậm lại lướt ngang ba trượng, né tránh một cái cây đổ không có cành lá.

Mọi người ai cũng có thói quen tự cho mình là đúng, hành động này của Mạc Vấn trong mắt truy binh xem ra chính là hắn quay đầu quan sát tình huống, không để ý phía trước có chướng ngại nên thiếu chút nữa đụng vào cái cây đổ, thực tế thì không phải vậy, Mạc Vấn chỉ giả vờ chậm lại để lừa bọn họ mà thôi.

Bởi vì đối phương suy nghĩ quá ít, lúc thấy Mạc Vấn chậm lại bọn họ cũng không bay chậm lại, như thế khoảng cách song phương lại càng lúc càng gần hơn, khi chỉ còn năm mươi trượng, Mạc Vấn một lần nữa quay đầu, hy vọng hai người đang đi đầu có thể đồng thời nhảy lên hạ xuống, rồi thừa dịp đối phương thân đang ở giữa không trung không cách nào chuyển thân liền đem hai người một đòn đánh chết, chứ nếu hai người đó kẻ lên người hạ thì sẽ có một khoảng cách nhất định, rất khó một đòn giết được cả hai.

Lại chờ thêm giây lát vẫn không thấy cơ hội, Mạc Vấn điều chỉnh thời gian lên xuống, tìm được một cơ hội lúc hắn vừa hạ xuống đất, đối phương bay lên không, sau khi hạ xuống hắn nhanh chóng xoay người xông ngược đến, Hắc đao một lần nữa ra khỏi vỏ.

Đạo nhân kia thấy vậy sợ hết hồn vía, không cách nào kịp thời lui về sau, chỉ có thể luống cuống rút trường kiếm ra chặn ngang trước người, Hắc đao uy mãnh, trước chém gãy kiếm, sau đó giết người.

Mạc Vấn lúc này thân đang ở giữa không trung, vị đạo nhân thứ hai lại đang dưới mặt đất, thấy đồng môn bị tập kích lập tức xuất kiếm nhảy lên cứu viện. Mạc Vấn ở giữa không trung, hành động không tiện, thấy đối phương đến, chân trái liền quét ngang, đá cỗ thi thể kia thẳng về phía đối phương, thừa dịp đó hạ xuống đất, lại tiếp tục chạy.

“Lão phu thề sẽ gỡ xương rút gân nhà ngươi ra!” Xích Dương Tử tức giận hai mắt đỏ thẫm, lão tu vi rất cao, nhưng khổ nổi thân pháp không được tốt lắm. Toàn thân pháp thuật đầy mình, nhưng khổ nổi không cách nào làm phép, mắt thấy vô số đồng môn bị Mạc Vấn chém chết từng người một cũng chỉ có thể quát mắng trong bất lực.

Mạc Vấn dĩ nhiên sẽ không trả lời, hắn lúc này như lại được trở về thời gian dẫn quân Đông chinh, cầm binh ba năm, tay hắn đã nhuốm máu không biết bao nhiêu người, cũng đã thấy đủ loại mưu kế, Xích Dương Tử tức giận mắng chẳng những không hề làm hắn sợ hãi, ngược lại càng làm hắn nghĩ cách đối phó với lão. Xích Dương Tử người cũng như tên, mặc dù tu vi cao thâm nhưng tính khí nhưng vô cùng nóng nảy, không cần phí công đi tấn công lão, chỉ cần đem môn nhân Ngọc Thanh giết chết từng người một thì có thể khiến lão ta lửa giận công tâm, tức quá mà chết.

“Dừng lại, đừng đuổi theo nữa!” Xích Dương Tử cao giọng hô, lão mặc dù tính khí nóng nảy nhưng cũng không phải người ngu, lão đã chú ý tới những cử động lúc trước của Mạc Vấn, cũng nhìn thấu Mạc Vấn là cố ý làm thế, lão kinh ngạc trước tâm cơ thâm sâu của Mạc Vấn, một lần nữa phải đánh giá lại đối thủ, không thể khinh địch nữa rồi.

Mọi người Ngọc Thanh phái nghe vậy lập tức dừng lại, Mạc Vấn liên tục mượn lực, nhanh chóng nhằm hướng tây đi, mười mấy dặm sau tiến vào trong núi.

Vào núi xong, Mạc Vấn chọn một đỉnh núi nhìn về phía đám người Ngọc Thanh phía xa, Ngọc Thanh phái lúc này vẫn còn dư lại hơn hai mươi người, những người khác hoặc là bị giết, hoặc là ở lại thu dọn thi thể chăm sóc người bị thương.

Ngọc Thanh Tông là chi phái cao nhất trong Tam Thanh, ngày thường cực ít khi hành tẩu giang hồ, cũng không nhận tiền của đi làm pháp cho ai, kinh nghiệm lâm trận chưa đủ khiến bọn họ bị thua thiệt rất nhiều, coi thường khinh địch khiến bọn hắn bị chịu sự sỉ nhục rất lớn, lúc này ai cũng ủ rủ cúi đầu, mặt xám như cha mẹ chết.

Bởi vì cách khá xa nên Xích Dương Tử nói gì Mạc Vấn không nghe được, nhưng hắn cũng không vội rời đi, hơn hai mươi người này không hẳn đều là thuộc Ngọc Thanh phái, một môn phái dù mạnh mẽ đến mấy cũng không khả năng có nhiều cao thủ Tử khí như vậy, trong này chắc hẳn còn có một vài đạo nhân những môn phái khác nữa, bọn họ đứng túm năm tụm ba thành từng tốp nghỉ chân là minh chứng rõ nhất.

Nói cách khác, cao thủ Tử khí Ngọc Thanh Tông cũng không đến mức nhiều hơn hắn đã dự tính, ba mươi mấy người kia chắc là chủ lực, có thể còn có một chút đang mai phục tại những nơi giam cầm, cũng có thể không có, ngoài ra bọn họ có thể cũng chưa hề đến những nơi giam cầm ở phía bắc xa xôi thăm dò, những nơi giam cầm đó quả thực quá xa, hắn trong thời gian ngắn như vậy còn không đến được những chỗ đó, cho nên Ngọc Thanh Tông không có khả năng đến được.

Đám người Xích Dương Tử một mực đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, Mạc Vấn nấp trong núi cũng không có rời đi, Xích Dương Tử ra lệnh cho đệ tử dừng lại, chứng tỏ lão ta đã biết đến sự lợi hại của hắn, bắt đầu bàn lại đối sách. Được đối phương coi trọng có thể không phải chuyện tốt lành gì, đối phương lúc trước sở dĩ một mực ăn quả đắng cũng là bởi vì đánh giá thấp hắn, mà nay khi đã phát hiện sự lợi hại của hắn, nhất định sẽ dùng hết trí lực tính kế, hắn sẽ không thể lợi dụng sự khinh địch của đối phương mà chiếm tiện nghi nữa.

Sát cơ một khi nổi lên thì rất khó lắng xuống, Mạc Vấn lưu lại ở chỗ này không rời đi là đã quyết phải đem đuổi tận giết tuyệt đối phương, nếu đã đắc tội với người ta rồi thì nhất định phải đem số cao thủ của đối phương toàn bộ giết chết, nếu không đối phương nhất định sẽ điên cuồng trả thù.

Lúc này đã là chạng vạng tối, đám người Ngọc Thanh Tông từ khu vực bằng phẳng ngồi xuống. Thấy tình hình đó, Mạc Vấn dời tầm mắt nhìn ra tổng quát toàn bộ khu vực, cách chỗ đối phương nghỉ ngơi hai mươi dặm về phía bắc có mấy cái cây đổ, đêm xuống mọi người Ngọc Thanh Tông có hai chỗ để đi, một là từ trong lòng núi tìm nơi tránh gió, hai là ở khu vực bằng phẳng tìm củi nhóm lửa, tiết trời lạnh như thế bọn họ không thể nào ngủ ở nơi bằng phẳng được.

Ngắn ngủi suy tính xong, Mạc Vấn lặng lẽ vòng ra phía bắc ngọn núi, nơi này cách khu vực có mấy cái cây đổ không tới mười dặm, nếu như đối phương đi tới đó, thì tối hôm nay phải nghĩ cách đem đối phương toàn bộ giết chết.

Lúc canh đầu, mọi người Ngọc Thanh Tông quả nhiên di chuyển về hướng bắc, dừng lại trước đống cây ngã đổ, chặt cành cây đem về nổi lửa chống lạnh.

Thấy tình hình này, Mạc Vấn càng thêm kiên định với kế hoạch đại khai sát giới, đối phương không bỏ đi liền cho thấy bọn họ không chịu từ bỏ ý đồ, đối phương cẩn thận như vậy, ngày sau nghĩ ra mưu kế nhất định sẽ rất chu toàn, không thể cho bọn họ thời gian nghỉ ngơi tính kế được.

Đến canh hai, trăng treo vắt vẻo trên ngọn cây, Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn trời, trời quang không mây khiến cho hắn nhớ lại lời cảnh cáo của Cổ Dương Tử ngày đó, “Thiên Khu tinh hiện sắc đỏ, hơi chếch khỏi vị trí ban đầu, lộ ra lệ khí sát phạt giết chóc, nhớ lấy không được giận cá chém thớt, giết hại người vô tội.”

Những lời Cổ Dương Tử nói hắn nhớ rất rõ ràng, thậm chí ngay cả vẻ mặt và giọng nói của lão khi đó đều nhớ, nhưng hắn cũng không vì vậy do dự, bởi trong lòng hắn đang rất bình tĩnh, chỉ có trong lòng bình tĩnh mới có thể không bị thiên ý ảnh hưởng, có lẽ trời cao chỉ muốn ngăn cản hắn đi tìm A Cửu, nhưng hắn vẫn không chịu ảnh hưởng bởi thiên ý, hắn hiểu rất rõ nếu không giết chết những người này, bọn họ sẽ tiếp tục cản trở, kết quả cuối cùng chính là khiến A Cửu phải chết.

Thanh Dương Tử đã từng nói, thiên hạ không có chuyện tình cờ hay bất ngờ, tất cả mọi chuyện đều có nguyên do, không cần biết trời cao đem A Cửu nhốt là dụng ý gì, nhưng trời cao đã phạm phải một sai lầm rất nghiêm trọng, đó chính là không nên quyết đưa A Cửu vào chỗ chết. Có lẽ chuyện của A Cửu là trời cao cố ý sắp xếp dùng để rèn luyện hắn đấy, mà mục đích rèn luyện có thể là để ngày sau ủy thác hắn trách nhiệm nặng nề nào đó, nhưng hắn không lạ gì những thứ này, sự thành công của một người đàn ông vĩnh viễn không được thành lập dựa trên sự hy sinh của người phụ nữ.

Vào lúc canh ba, Mạc Vấn móc ra hộp phù, liên tiếp vẽ hai đạo Tinh Tú Đại phù Bạch Hổ, tay niết chỉ quyết, miệng niệm chân ngôn, hai con Bạch Hổ đồng thời hiện thân.

Bạch Hổ hiện thân xong, Mạc Vấn không chút do dự hạ lệnh cho Bạch Hổ xông về phía đám người Ngọc Thanh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.