Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp

Chương 12: Chương 12: Tỷ muội




Tiết Mật từ trong ngồi thiền tỉnh lại, giật giật tay chân cứng ngắt, tu vi vẫn không tiến triễn nhiều lắm.

Tâm thần vừa động, kêu tiểu hắc đang phơi nắng ngoài phòng vào, từ lúc cùng tiểu hắc ký kết khế ước, song phương đều trở nên phi thường ăn ý, chỉ một ý niệm trong đầu cũng biết đối phương biểu đạt có ý tứ gì, hiện tại tiểu hắc là linh mẫn thú tu vi lục cấp, tương đương với tu sĩ Nguyên Anh kỳ của nhân loại, còn chưa thể nói tiếng người, nhưng không gây trở ngại trong việc trao đổi của hai người.

Kỳ thực trong Tu Chân giới thực lực phân chia của thú cùng tu sĩ không sai biệt lắm, tu sĩ chưa tu chân thì là người thường, mà thú chưa khai trí cũng chỉ là dã thú bình thường. Nếu như có cơ duyên, ví dụ như chiếm giữ một khối phát ra linh khí bảo địa hoặc là ăn thiên tài địa bảo linh tinh sẽ khiến linh trí mở ra, lúc đó sẽ cùng nhân loại giống nhau bước trên con đường tu chân.

Tu vi tiến giai của thú chia làm ba phần là trân thú, linh thú, huyễn thú, khác so với tiến giai của tu sĩ tương đối ứng với. Tiền kì (giai đoạn trước), hậu kì (giai đoạn sau) trân thú tương ứng với tu sĩ luyện khí, trúc cơ thời kì; tiền kì, hậu kì, đỉnh linh thú tương ứng với tu sĩ kim đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, hóa thần kỳ; thú tới linh thú đỉnh có thể nói tiếng người. Mà tiền kì, hậu kì, đỉnh huyền thú tương ứng với tu sĩ hợp thể, đại thừa, độ kiếp ba thời kì. Thú huyền thú đỉnh cùng tu sĩ Độ Kiếp kỳ giống nhau đều cần vượt qua thiên kiếp, về sau tu sĩ liền có thể phi thăng thành tiên đi đến thượng giới, mà thú cũng có thể trở thành tiên thú, hơn nữa có thể biến hóa trở thành nhân loại, bất quá trải qua thiên kiếp so với nhân loại thì càng thêm nguy hiểm, rất nhiều huyễn thú đỉnh tu vi cao thâm cũng bởi vì lần độ thiên kiếp này mà bỏ mình, thú biến hóa là một sự kiện phi thường nghịch thiên. Hoặc là nói, kỳ thật tự mình tu chân chính là cùng thiên đạo đối nghịch!

Sau khi tiểu hắc vào nhà, Tiết Mật đi qua ngồi xổm trước mặt nó nâng cằm nói, “ Ngươi cũng không biết sao lại thế này phải không? Vì cái gì tu vi của ta tăng nhanh như vậy? Ngày đó lúc chúng ta ký kết khế ước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nhìn thấy ánh mắt màu xanh biếc của tiểu hắc, Tiết Mật nghiêng tai “ Lắng nghe”, sau đó nói, “ nguyên lai ngươi cũng không rõ ràng a, nhưng trên người ta có cho ngươi hơi thở thoái mái? Thật vậy chăng? Là cái gì?”

Lại “ nghe” tiếp, Tiết Mật nghi hoặc nói, “Hơi thở so với ngọc bội còn thoải mái hơn? Đó là cái gì? Hay đó là nguyên nhân khiến tu vi ta tiến giai nhanh như vậy?”

Tiết Mật ôm hai chân ngồi trước mặt hắc báo tự hỏi, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua ai cùng linh thú ký khế ước thì tu vi sẽ tăng cao a, chẳng lẽ trên người ta có cái bí mật gì sao? Tu vi tiến nhanh như vậy, đây chính là bàn tay vàng mà nữ chủ mới có a! Ta chỉ là nữ phụ! Cẩn thận ngẫm lại, lúc trước Tiết phụ hình như có đề cập đến nhưng không tỉ mỉ, nói là thiên phú dị bẩm, có thể hắn biết chút gì đó?

Nghĩ đến Tiết phụ, Tiết Mật thoáng có chút cảm xúc, sau đó tự vỗ vỗ hai má nói, tốt lắm tốt lắm, không có việc gì, chờ đi ra ngoài sẽ cùng Tiết Linh tìm được hắn, ân, khẳng định có thể!

Nghĩ đến vừa nãy hắc báo nhắc tới ngọc bội, Tiết Mật nâng tay nhìn nhìn ba chấm màu hồng trong lòng bàn tay mình, hồi chạy trối chết lúc trước có thể bởi vì tu vi hạn chế cho nên vào không được, hiện tại tu vi mình đã tới trúc cơ bảy tầng, không biết có thể vào được hay không?

Nghĩ như vậy Tiết Mật tản mát thần thức xem có người nào ở gần không, vội vàng nhắm mắt trong lòng mặc niệm đi vào, một lát sau, Tiết Mật đưa tay thả xuống dưới, có chút bất đắc dĩ. Có thể vẫn là tu vi thấp đi, Tiết Linh lúc đầu thực lực là Kim Đan kỳ a, cũng có thể……Có thể đi vào không gian gì gì đó là chuyên chính nữ chủ, mình vốn là vào không được. Hiện tại coi như là mình đoạt cơ duyên Tiết Linh, vẫn là nên nhanh chóng ra ngoài tìm được nàng, nếu không có thể gặp phiền toái.

Lại nhìn điểm hồng trong lòng bàn tay, Tiết Mật trước mắt sáng ngời, tiên quân ngọc bội a, tiên quân a! Bên trong khẳng định có rất nhiều thứ tốt, bất quá nguyên văn không có giới thiệu. Hiện tại người vào không được, thần thức hẳn là có thể vào đi. Tinh thần rung lên Tiết Mật vội vàng nhắm mắt lại giữ vững tâm tư, thần thức chậm rãi tiến vào trong không gian.

Một lát sau, Tiết Mật mở mắt ra, khóe miệng co giật, sao lại thế này? Chẳng lẽ bởi vì đoạt được ngọc bội là mình mà không phải nữ chủ sao? Đây là cái tình huống gì?

Tiết Mật hồi tưởng việc mình “Nhìn” tình hình thực tế, trong không gian ngọc bội trừ bỏ linh khí tương đối nồng đậm hơn bên ngoài, bên trong cơ hồ không có cái gì, thật sự, một mảnh đất hoang, mặt trên có vài cọng cỏ dại, đúng vậy, không phải linh dược tiên thảo, chính là cỏ dại! Nào có linh tuyền tẩy kinh phạt tủy, nào có công pháp cao thâm, nào có linh thạch xuất hiện nhiều đến nỗi có thể làm mù mắt cẩu (đoạn này không hiểu lắm nên ta chém, nguyên văn là như thế này “đa đích khả dĩ thiểm hạt thái hợp kim cẩu nhãn đích linh thạch ni”)! Như thế nào tới lượt ta lại xuống cấp như vậy? Tiên quân a, tiên quân thượng giới a, như thế nào có thể nghèo như vậy? Như thế nào có thể!

Rối rắm một phen, Tiết Mật thở dài một hơi nằm ngã lên giường, quên đi, đã sớm hiểu được, đãi ngộ nữ phụ cho dù có tốt cũng không đến nơi đến chốn, lần chạy trối chết trước dựa vào bàn tay vàng của nữ chủ thiếu chút nữa là đi đời, may mắn gặp tiểu hắc, ai ~ về sau hẳn là dựa vào chính mình hảo hảo cố gắng a!

Nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, hoa đào đã nở rộ, gió nhẹ nhàng thổi qua, đóa hoa lắc lư hướng Tiết Mật rơi xuống, Tiết Mật giơ tay tiếp được, nhìn nhìn lại phát ngốc. Cũng không biết sao lại thế này, từ ngày hôm qua đến giờ mạc danh kỳ diệu (chẳng biết tại sao) nghe được có người gọi mình, tâm không thể yên tĩnh, luôn cảm thấy bất an, giống như đã xảy ra chuyện gì, ai, rốt cuộc làm sao vậy? Càng làm tầm mắt chuyển hướng ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm hoa đào tiếp tục ngẩn người.

……

Đáy Tịch Diệt nhai.

Tiết Linh cả người đầy máu nằm trên mặt đất hấp hối, cách nàng không xa, một thi thể sói màu xanh nằm la liệt.

Cố sức mở mắt ra, Tiết Linh nhìn nhìn thi thể phía đối diện, cười khổ, thật không biết là nàng may mắn hay là bất hạnh đây. Không có gặp linh thú cao cấp đi thành đàn, nhưng cơ hồ là vừa mới xuống đáy liền phát hiện một con tật phong lang như hổ rình mồi nhìn chằm chằm mình, hẳn là xem như may mắn trong bất hạnh, chính là với tu vi trúc cơ bảy tầng của mình mà nói vẫn là thực cố hết sức. Cơ hồ dùng tất cả tâm tư cùng khí lực của mình, cộng thêm vận khí cuối cùng mới có thể bắt nó giết chết, nhưng mình cũng thành bộ dáng thê thảm như thế này. Nghĩ vậy Tiết Linh khổ sở nở nụ cười, hiện tại cho dù tới một con dã thú cũng có thể dễ dàng đem mình cắn xé đi! Cho dù không có dã thú thì với bộ dạng này thì mình cũng sống không được bao lâu đi!

Chính là nghĩ muốn gặp Mật nhi cùng phụ thân, thật sự rất muốn gặp……

Nhắm mắt lại, nước mắt chậm rãi theo khóe mắt tràn ra, xẹt qua hai má, rơi vào trong tóc mai biến mất không thấy.

“Thiếu chủ, phía trước có người!” Một giọng nam đột nhiên vang lên.

Tiết Linh nghe vậy bỗng dưng mở mắt, cố gắng nhìn qua, chỉ thấy bảy tám người mặc áo trắng đang từ bên kia hướng chính mình đi tới. Người đi đầu, mắt như hàn tinh (sao mờ trong đêm đông), mày kiếm anh tuấn, đôi môi mỏng, khuôn mặt lãnh nghị, nghe thấy lời nói của người nọ, mắt nhìn không chớp nhìn thoáng qua bên này.

“ Hình như là nữ nhân, bị thương rất nặng……” Một người đến gần đánh giá nói.

“ Chỉ là trúc cơ bảy tầng mà cũng dám đến đáy Tịch Diệt nhai, không biết sống chết!” Một giọng nữ khinh miệt.

“ Xem, bên kia có một con tật phong lang linh thú nhất cấp đã chết, là nữ nhân này giết sao?”

Một đám người đến gần nhìn nhìn nhưng không có nói chuyện, thực lưc trúc cơ bảy tầng chống lại tật phong lang linh thú nhất cấp sống đã lâu ở Tịch Diệt nhai hẳn là không có phần thắng, mà nữ nhân này thế nhưng có thể giết nó, thực làm cho người ta ngoài ý muốn.

Người đi đầu nhìn nhìn thi thể tật phong lang, lại nhìn nhìn Tiết Linh cả người đầy vết máu, thấp giọng nói, “Cùng chúng ta không quan hệ, đi thôi.”

Mới vừa nhấc chân chuẩn bị đi về phía trước, đột nhiên phát hiện chân bị giữ lại, cúi đầu nhìn xuống, tay nữ tử dính đầy vết máu đang gắt gao nắm góc áo mình, đỏ tươi nhiễm lên tuyết trắng, giống như giữa trời tuyết bỗng nhiên hoa mai nở rộ, diễm lệ mà quật cường.

“Cầu…… Ngươi……Cứu……Cứu ta……” Lời còn chưa dứt đầu tử nữ đã hạ thấp xuống, hình như ngất đi, tay vẫn như cũ gắt gao nắm chặt y phục hắn.

Nam tử thấy thế, nhìn chằm chằm dưới chân, ánh mắt nhìn Tiết Linh lây dính vết máu nửa ngày không hề động, nữ tử này giống như……“Thiếu chủ……” Một người vội vàng đi lại đem tay nữ tử đá văng ra.

Nam tử nâng tay ngăn hành động của hắn, dừng lại nói, “Mang về.” Nói xong đi về phía trước.

Mấy người phía sau cho nhau ánh mắt kinh ngạc, vội vàng cõng nữ tử hôn mê bất tỉnh đi theo.

…….

Bảy ngày sau.

“Thiếu chủ.” Một gã nam tử áo lam tiến vào phòng hành lễ nói.

“ Chuyện gì?” nam tử ngồi trước bàn dài không ngẩng đầu lên hỏi.

“ Ngày ấy nữ tử mà chúng ta cứu giờ nói phải rời khỏi.”

“Rời đi? Đi đâu? Thương tổn của nàng hẳn là chưa có tốt.” Nam tử ngẩng đầu nghi hoặc nói.

“ Nói là có chuyện phi thường quan trọng, phải về nhà một chuyến, còn nói ít ngày nữa nhất định trở về báo đáp ân cứu mạng.”

“Phải không? Kia tùy nàng đi.”

“Vâng” lam y nam tử lĩnh mệnh liền lui ra ngoài, chân còn chưa bước ra cửa, phía sau truyền đến một câu.

“ Kêu chu tước cùng đi với nàng.”

“ Cái…….Sao? Chu tước đại nhân……” Lam y nam tử kinh ngạc quay đầu, thấy nam tử vẻ mặt uy nghiêm, vội vàng cúi đầu, lớn tiếng nói, “Dạ!” Sau đó xoay người rồi đi ra ngoài.

Tiết Linh được cho phép trải qua mấy ngày đường, rốt cục đến thôn trước kia của mình, nghĩ đến lập tức có thể nhìn thấy Tiết Mật cùng Tiết phụ, nàng liền một trận kích động, đã thật lâu không có gặp nhau.

“ Chính là nơi này?” Một thân ảnh màu vàng phía sau lại gần, miễn cưỡng nói, “Thực không được tốt lắm……”

Tiết Linh quay đầu đối nàng cười cười, “ Cùng Ảnh nguyệt sơn trang đương nhiên không thể so sánh, bất quá bên trong có người quan trọng với ta, cho nên cho dù có đơn sơ thì trong lòng ta cũng rất là trân quý.”

Tiết Linh hồi tưởng lại mấy ngày mình trải qua, lại nhìn nhìn thôn nhỏ quen thuộc trước mặt, cảm thấy như đã trải qua một kiếp. Sư môn gặp nạn, chính mình bị đuổi giết, nhảy xuống Tịch Diệt nhai, không nghĩ tới dưới Tịch Diệt nhai nơi hiếm khi có vết chân lại có người ở đó, hơn nữa không phải một người, mà là một sơn trang _ Ảnh Nguyệt sơn trang. Vì vậy mình không có chết đi, được người cứu, cứu mình chính là trang chủ Ảnh Nguyệt sơn trang _ Vũ Văn Tắc, thủ hạ của hắn có bốn người thanh long, bạch hổ, chu tước, huyền vũ, chu tước là nữ, ba người còn lại là nam, lúc này cùng mình quay về thôn là chu tước. Đợi sau khi tìm được Mật nhi cùng phụ thân, có cơ hội nhất định phải hảo hảo báo đáp bọn họ, đương nhiên, còn có kẻ thù……sư môn! Nghĩ như vậy, Tiết Linh trong mắt có chút cừu hận, cũng không biết sư phụ cùng chưởng môn bọn họ thế nào, chờ về đến nhà, nhất định phải cùng phụ thân thương lượng rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ!

“ Nhà của tan gay tại phía trước, theo ta đi đi.” Tiết Linh vừa đi vừa lải nhải nói, “ Nhà của ta còn có một muội muội, kêu Tiết Mật, bộ dáng thực đáng yêu, ngươi khẳng định sẽ thích nó. Còn có phụ thân, cha ta có chút nghiêm túc, không hay cười, bất quá người tốt lắm, ngươi nhìn thấy sẽ biết……”

Đợi đến cửa Tiết gia, nụ cười trên mặt Tiết Linh dần dần thu lại, sắc mặt có chút trở nên trắng bệch, máu…… Thiệt nhiều máu……Sao lại thế này……

“ Phụ thân! Mật nhi!” Tiết Linh vội vàng vọt vào, bắt đầu tìm kiếm chung quanh la lên, không có……không có…… Không có…… Làm sao đều không có….. Rốt cuộc phát sinh chuyện gì….. Vì cái gì không thấy Mật nhi cùng phụ thân…..

“ Tiết Linh, làm sao vậy?” Chu tước hỏi.

“Ta…… Phụ thân cùng….. Muội muội đều không thấy…..” Tiết Linh thanh âm run rẩy nói, đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa phát hiện thiệt nhiều thôn dân tụ tập lại đây nhìn vào.

“ Lí đại nương, Trương đại thúc, các ngươi biết….. Biết phụ thân đi nơi nào không?” Tiết Linh vội vàng chạy đến hỏi.

Nguyên bản thôn dân còn có chút nghị luận đột nhiên lại không nói chuyện, xô xô đẩy đẩy lẫn nhau.

“Thần tiên!” Một tiểu hài tử lớn tiếng nói, nữ tử bên cạnh vội vàng che cái miệng hắn lại.

Tiết Linh cả kinh nói, “ Rốt cuộc phát sinh chuyện gì, van cầu các ngươi nói cho ta biết!”

Một cụ bà tóc hoa râm đứng dậy, “ Linh nhi a, cha người có phải hay không có tiên pháp a? Ta cùng thôn dân đây đều nhìn thấy hắn mang theo Mật nhi phi lên trời…..”

“ Đúng vậy đúng vậy, còn có đám người mặc hắc bào đuổi theo bọn họ, bảy tám người…..”

“Tiết huynh đệ trên người còn có máu, thật sự là nghiệp chướng nga…..”

“ Lúc ấy chúng ta đều sợ không dám xuất môn, nhìn thấy bọn họ liền chạy xa.”……

Hắc bào nhân? Máu…..Chẳng lẽ phụ thân cùng Mật nhi cũng….. Nghĩ như vậy, Tiết Linh đột nhiên cảm thấy ngực tê rần, một ngụm máu tươi phun ra, lập tức hôn mê.

“ Tiết Linh…..”

“ Ai, Linh nhi…..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.