Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp

Chương 10: Chương 10: Diệt ngọc linh




Ngọc Linh sơn.

Lệ Nam Sinh đang cùng các chưởng giáo thảo luận những công việc cụ thể về việc sắp cử hành của môn phái.

Đột nhiên, một người đầy máu xông vào, ngã ở trên mặt đất, máu đỏ tươi rơi vãi trên sàn nhà xây bằng bạch ngọc có vẻ phi thường ghê người.

“ Sư phụ……” Chỉ thấy hắn nâng một tay đầy máu đen, hấp hối nói.

“ Khinh Phong?” Lệ Nam Sinh nghe thấy thanh âm của tiểu đệ tử mình, vội vàng chay qua, giúp đỡ hắn đứng lên.

“ Sao lại thế này?” Lệ Nam Sinh nhìn hình dạng như vậy của tiểu đệ tử mình yêu thương, lập tức sắc mặt trầm xuống, ngữ khí ngưng trọng nói.

“ Sư phụ….. Sư phụ…….” Khin Phong nắm chặt tay Lệ Nam Sinh, “ Đều đã chết…… Ô ô…… Đại sư huynh, Nhị sư tỷ……. Bọn họ đều đã chết……. Ô ô…..” Nói xong Khinh Phong không khỏi nghẹn ngào, nước mắt theo vết máu dính đầy mặt chảy xuống dưới, lộ ra khuôn mặt nguyên bản có chút trắng nõn.

Nghe xong Lệ Nam Sinh sắc mặt một chút âm trầm thêm, giống như nổi lên một hồi mưa rền gió dữ, lạnh lùng nói, “ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“ Chúng ta….. Làm xong nhiệm vụ sư môn, cùng mọi người……. một đám hướng Ngọc Linh sơn về rồi đụng phải Hắc y nhân…….. Bọn họ vừa thấy chúng ta…… Liền lập tức động thủ…… Trong đó còn có mấy nguyên anh tu sĩ, chúng ta đánh không lại….. Đều bị giết…… Ô ô……. Ngũ sư huynh vẫn che chở ta, nhưng ở…… Ở chân núi……..Hắn ngăn cản hắc y nhân bảo ta đi trước báo tin……. Cũng…… Cũng….. Ô ô…..” Nói xong hắn lại muốn khóc, toàn thân không ngừng run rẩy.

Một bên chưởng giáo thanh lộc phong Lí Khánh Dương nghe xong lập tức kêu lớn lên, “ Là bọn hắn! Là bọn hắn! Lại tới nữa…… Qua mười mấy năm, bọn họ lại tới nữa….”

“ Khánh Dương, làm cái gì! Đi xuống!” Lệ Nam Sinh lập tức quát lớn nói.

“ Sư huynh, bọn hắn lại tới nữa! Chuyện mười mấy năm trước ngươi đã quên rồi sao? Chúng ta như thế nào sống sót, sư phụ chết như thế nào ngươi đã quên sao?” Lí Khánh Dương vẻ mặt kích động nói.

“ Đến đây thì như thế nào? Năm đó chúng ta có thể đánh cho bọn hắn không gượng dậy nổi, hiện tại vẫn có thể làm thế!” Lệ Nam Sinh lớn tiếng nói.

“ Năm đó đánh đuổi bọn hắn chính là vợ chồng Tiết Trục Lưu, chúng ta được không? Bọn hắn có trong tay pháp bảo không phải pháp khí bình thường của Tu Chân Giới, chúng ta có sao?” Rống đến người này, hắn đột nhiên dừng lại, sau đó mặt mang ác độc nói, “….. Kỳ thật nếu không phải vợ chồng Trục Lưu, bọn hắn sao lại đến? Đều là bọn họ! Năm đó Trục Lưu dẫn theo nữ nhân kia trở về, tiếp theo môn phái bị đám người kia công kích, muốn chúng ta giao nữ nhân kia ra, sư phụ vì bảo vệ chúng ta mới bị bọn hắn hại chết! Hiện tại nữ nhi của bọn họ đến đây không bao lâu, đám người kia lại tìm đến đây, đều do bọn họ! Toàn gia Tang Môn tinh…….” ( ý là cả gia đình đem đến xúi quẩy, chết chóc)

Lệ Nam Sinh nghe vậy lập tức lật tay cho hắn một cái tát, quát lên, “ Lăn xuống đi, thật là mất mặt xấu hổ! Năm đó nếu không có vợ chồng Trục Lưu chúng ta làm thế nào còn sống sót? Phù diễm đảo cùng Ngọc Linh sơn ta từ trước đến nay đã không cùng phe, cho dù không có sự kiện kia, chúng ta sớm muộn gì cũng đối phó nhau! Ngươi chẳng lẽ không biết sao?”

Chung quanh mặc dù là hiểu biết sự tình nhưng vẫn không bộc lộ cảm xúc mọi người có chút yên tĩnh, cúi đầu không dám nhìn hai người.

Nói xong Lệ Nam Sinh xoay người, không để ý tới hắn nữa, phân phó đệ tử bên người mình, “ Lạc Ngạn, lập tức mang Khinh Phong đi xuống trị liệu. Ti Vũ đi thông tri với Thái thượng các trưởng lão đang bế quan. Những người khác đi xuống đem các đệ tử tụ tập đến đây, mau!”

“ Vâng!” Lĩnh mệnh lệnh người lập tức hành động.

“ Các ngươi mấy người theo ta đem hộ sơn đại trận mở ra, đi!” Đối với các phong chưởng giáo bỏ lại như vậy một câu, Lệ Nam Sinh nhấc chân đi về phía trước.

Nhưng không nhìn đến Lí Khánh Dương đi cuối cùng chợt lóe qua vẻ mặt âm độc.

Đứng ở bên cạnh hắn Hồng Anh thấy Lí Khánh Dương lộ vẻ mặt này, khóe miệng gợi lên một mạt độ cung quỷ dị, hướng hắn đi đến.

……..

Lúc người trên Ngọc Linh sơn tụ tập tại hộ sơn đại trận thì, trận pháp trước mặt đã đứng một đoàn hắc bào nhân.

“ Lệ Nam Sinh, nhiều năm không gặp, không nghĩ tới ngươi còn sống a!” Chỉ thấy đứng đằng trước hắc bào nhân là một nam tử đầu đội mũ che màu đen âm trầm nói.

Lệ Nam Sinh nghe vậy cười lạnh một tiếng nói, “ Tiếu Doanh, ngươi cũng chưa chết, ta làm sao dám chết chứ? Năm đó đưa cho ngươi thứ đó ngươi vừa ý không?”

“ Hờ hờ, Lệ chưởng môn, phần lễ vật kia nhiều như vậy hằng năm ta vẫn giữ lại, chỉ đợi hôm nay hoàn trả gấp trăm lần lại cho ngươi!” Nói xong nam tử đem mũ che gở xuống, chỉ thấy trên mặt một vết sẹo xấu xí dài bốn tấc từ mắt kéo dài xuống vòm họng, làm cho khuôn mặt thoạt nhìn vô cùng vặn vẹo, xấu xí.

“ Năm đó ta có năng lực lưu lại vết sẹo trên mặt ngươi, hiện tại cũng có thể làm thế, kết trận!” Lệ Nam Sinh vung tay lên, các vị chưởng giáo đứng tại vị trí trên hộ sơn đại trận vội vàng phát ra linh lực của mình, xanh ngọc hào quang chợt lóe, đại trận dần dần thành hình.

“ Tốt! Vậy ta sẽ hé mắt nhìn thử xem uy lực hộ sơn đại trận của ngươi!” Nói xong nam tử xuất ra một ngọc kính màu đỏ trong tay áo, thoáng chốc một trận hồng quang huyết sắc bao phủ trên hộ sơn đại trận ở ngọc linh sơn, xanh ngọc cùng huyết sắc tương giao đối kháng nhau một thời gian dài. Qua thật lâu sau, đột nhiên bên phía xanh ngọc có chỗ suy yếu, huyết sắc thừa cơ mà vào, nhất thời cả đại trận bị bẻ gãy nghiền nát khí độ nhanh chóng suy nhược hẳn.

“ Phốc…..” Lệ Nam Sinh lập tức phun một ngụm máu tươi trên mặt đất, thân mình lay động hai cái, ngã ngồi trên mặt đất. Cùng lúc đó các vị chưởng giáo khác cũng toàn bộ một ngụm máu tươi phun ra, té lăn quay trên mặt đất.

Lệ Nam Sinh bỗng nhiên quay đầu hướng chỗ trống nhìn lại, chỉ thấy Lí Khánh Dương té trên mặt đất, trên mặt lộ ra ngoan độc mà tươi cười khoái ý.

“ Lí! Khánh! Dương!” Lệ Nam Sinh mắt sắp tí nứt ra quát.

“ Ha ha ha……” Lí Khánh Dương tươi cười dần dần thành lớn, cuối cùng là trạng thái điên cuồng cười đáp cả người run rẩy, “ Lệ Nam Sinh, ngươi cũng có hôm nay! Ha ha, nhiều năm như vậy ta rốt cục đợi được, ha ha, sư phụ năm đó vì bảo hộ chúng ta mà chết thảm, ngươi lại căn bản không vì hắn báo thù, còn thu lưu nữ nhi của cừu nhân. Lệ Nam Sinh! Ta hỏi ngươi, ngươi lương tâm để chỗ nào?” Nói xong trong mắt thế nhưng hiện ra tơ máu.“ Lí Khánh Dương, sư phụ rốt cuộc là chết như thế nào ngươi không biết sao? Là bọn hắn, là bọn hắn hại chết sư phụ! Hiện giờ ngươi lại giúp đỡ cừu nhân đến giết hại đệ tử ngọc linh ta, ta mới muốn hỏi ngươi, lương tâm của ngươi để chỗ nào?” Lệ Nam Sinh đỏ mắt hỏi.

Lí Khánh Dương cắn răng, ngoan thanh (âm thanh hung ác) nói, “ Bọn họ đều là bị ngươi hại chết, đều là ngươi! Nếu ngươi không thu lưu hai đứa tiện nhân Tiết gia kia, bọn hắn như thế nào sẽ tìm đến, ta mới không có trọ giúp bọn hắn, ta chỉ là báo thù cho sư phụ!”

“ Ba ba ba” Tiếu Doanh vỗ vỗ tay, cười lớn nói, “ Ha ha, không nghĩ tới còn có thể nhìn đến một hồi trò hay a, thật sự là phấn khích cực kỳ!”

Lệ Nam Sinh không muốn nhìn cử chỉ điên rồ của sư đệ mình, năm đó sư phụ thương yêu nhất vị tiểu sư đệ không cha không mẹ này, hắn coi sư phụ như thân phụ, sau sư phụ chết mà hắn không thể báo thù, nên cái chết của sư phụ vẫn là tâm ma trong lòng hắn, nhưng không nghĩ đến hắn sẽ biến thành bộ dạng không biết thị phi đúng sai như thế này. Quay đầu nhìn Tiếu Doanh, “ Thắng bại chưa định, ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm!”

“ Phải không?” Tiếu Doanh vừa dứt lời chợt nghe một tiếng gầm lên.

“ Làm sao đến con nít còn hôi sữa, cũng dám ức hiếp ngọc linh sơn ta, để huyền trưng lão tổ ta đến hảo hảo giáo huấn ngươi một chút!”. Nói xong bảy tám tu sĩ mang vẻ mặt hờn giận từ phía sau núi ngọc linh đuổi tới, bên cạnh còn đứng mấy đệ tử trẻ tuổi, Tiết Linh rõ ràng cũng đứng trong đó.

Nguyên lai là nguyên anh ngọc linh sơn bế quan, lão tổ hóa thần kỳ xuất quan trước, mà vừa mới mở miệng là huyền trưng lão tổ cũng là một gã hóa thần kỳ đại năng.

“ Nguyên lai là huyền trưng lão tổ đến đây, tiểu tử thật là có thất xa nghênh a (theo mình hiểu là vinh hạnh được người ta tiếp đón).” Tiếu Doanh nghe vậy cũng không giận, ngược lại cười nói, “ Tại hạ cũng đặc biệt chuẩn bị một phần lễ mọn cho chư vị tiền bối, còn thỉnh xin vui lòng nhận cho.” Nói xong nghiêng người, mấy người hắc bào nhân ở giữa đem hắc bào gở xuống, tu vi đều trên hóa thần kì, mặt không chút thay đổi đứng phí sau Tiếu Doanh cùng nguyên anh, hóa thần ngọc linh sơn giằng co.

Lệ Nam Sinh thấy tình hình vậy sắc mặt đại biến, tu sĩ nguyên anh, hóa thần ngọc linh sơn sắc mặt cũng đều có chút khó coi, không nghĩ tới đối phương thế nhưng cất dấu tu sĩ hóa thần kì đại năng.

Tiếu Doanh thấy sắc mặt chợt biến của đối phương cười đến càng thoải mái, tay vung lên phía trước, tiếp theo tu sĩ hóa thần kì phía sau lập tức hướng đối diện vọt qua, nhóm lão tổ ngọc linh sơn thấy thế cũng chỉ có thể tiến lên, một hồi tranh đấu bắt đầu.

Lệ Nam Sinh nhìn thấy Tiếu Doanh khoái ý nhìn mình, cảm thấy không khỏi có chút thê lương, chẳng lẽ thật sự ông trời muốn diệt ngọc linh ta? Chẳng lẽ ngọc linh truyền thừa ngàn vạn năm sẽ đoạn ở tay mình sao?…… Không được, tuyệt đối không được!

Nhìn quanh bốn phía các đệ tử thê lương, tâm thần vừa động truyền âm mật cho tiểu sư muội Hồng Nhiễm của mình, “ Hồng Nhiễm, cứ như vậy có lẽ ngọc linh sơn sớm muộn cũng không còn, ngươi nhanh chóng mang theo một ít đệ tử trẻ tuổi ta sẽ nói cho ngươi mật đạo rời đi, mau!”

“ Sư huynh, hiện tại thắng bại không phải còn chưa có định sao? Vì sao…….” Hồng Nhiễm sốt ruột truyền âm đến.

“ Trong tay bọn hắn hẳn là còn có rất nhiều pháp bảo giống như mặt gương kia, hơn nữa rất có có thể…….. Chính là pháp khí thượng giới, chúng ta……. Đánh không lại.” Lệ Nam Sinh thanh âm dẫn theo một chút nản lòng.

“ Như thế nào lại…….” Hồng Nhiễm nghe xong khiếp sợ dị thường.

“ Hồng Nhiếm, nhất thời ta cũng nói không rõ, ngươi nhanh chóng mang theo đệ tử rời đi, coi như là vì ngọc linh sơn lưu lại một điểm truyền thừa……..” Lệ Nam Sinh tiêu điều nói.

“ Sư huynh…….” Nghe xong truyền âm Hồng Nhiễm ngẩng đầu nhìn cách đó không xa Lệ Nam Sinh té trên mặt đất, đỏ mắt nhỏ giọng kêu một câu, lập tức cắn răng từ mặt đất đứng lên, hướng phía sau đi đến.

“ Nhớ kỹ, nữ nhi của Trục Lưu nhất định phải mang theo.” Lệ Nam Sinh thanh âm kiên định lại truyền tới.

Hồng Nhiễm nghe vậy quay đầu lại nhìn hắn một cái, ngoan nhẫn tâm xoay người rất nhanh chạy ra.

Lệ Nam Sinh nhìn nhìn bóng dáng Hồng Nhiễm, lại nhìn nhìn nhóm lão tổ ngọc linh sơn liên tiếp bại lui, trên mặt như già đi mấy chục tuổi, sư phụ, đồ nhi bất hiếu…..

Bên kia, Hồng Nhiễm đã tìm được vài cái đệ tử, đi tới bên người Tiết Linh, trên mặt mọi người đều lo lắng lo lắng.

“ Hồng Nhiễm cô cô, đây là…….” Tiết Linh kinh ngạc nói.

“ Ngọc linh sơn có lẽ không còn, chưởng môn bảo chúng ta nhanh chóng rời đi!” Hồng Nhiễm cưỡng chế thương tâm nói.

“ Chính là…… Sư phụ còn có chưởng môn làm sao bây giờ? Chúng ta không thể mặc kệ bỏ lại bọn họ a……” Nói còn không xong, đã bị Hồng Nhiễm cho một chưởng đánh bất tỉnh.

“ Hồng Nhiễm sư thúc……” Mấy đế tử khác vội vàng hô.

“ Không còn thời gian, chúng ta phải nhanh chóng đi, Linh nhi tính cách tương đối trọng tình, nhất thời chỉ sợ không mang nàng đi được, cho nên đánh hôn mê trước, chờ sau khi rời khỏi đây sẽ cùng nàng giải thích sau!” Hồng Nhiễm rất nhanh nói xong, nâng Tiết Linh dậy tiến về phía trước.

“……” Đệ tử phía sau thấy thế cũng không có nói cái gì nữa, đều quay đầu nhìn sư phụ của mình, sau đó đều đỏ vành mắt đuổi kịp cước bộ của nàng.

Lệ Nam Sinh thấy bóng dáng các đệ tử rời đi cảm thấy buông lỏng, lại quay đầu nhìn nhìn đảo chủ Phù Diễm đảo Tiếu Doanh, đã thấy hắn cũng nhìn về phía bên này, khóe miệng mang cười, đối chuyện tình đệ tử ngọc linh rời đi lại làm như không thấy, biết chính mình hẳn là tính đúng rồi, Tiếu Doanh luôn luôn là một người cực kỳ tự phụ, hắn nhận định ngọc linh sơn đã là vật trong lòng bàn tay, căn bản sẽ không để ý hành vi mờ ám của mình, do đó mình sẽ thừa dịp cơ hội này, thông qua mật đạo vì ngọc linh sơn lưu lại một ít đệ tử. Cái mật đạo kia ngoại nhân căn bản không biết, ngay cả người trong núi ngọc linh cũng biết rất ít, chỉ cần các dệ tử chạy ra ngoài, tin tưởng cho dù phù diễm đảo thế lực tái đại cũng rất khó tìm lại được bọn họ.

Trong lòng an tâm một chút Lệ Nam Sinh hướng đối diện nói, “ Tiếu Doanh, ngươi đã muốn báo thù, vậy cứ việc phóng ngựa lại đây đi!” Nói xong đứng lên từ trong tay áo xuất ra một thanh trường kiếm nhằm đảo chủ Phù Diễm đảo đâm tới.

……..

“ Nhanh lên, phía trước chính là lối ra.” Hồng Nhiễm thúc giục tin tức cho đệ tử phía sau.

“ Ân…..” Nàng nghe thấy Tiết Linh bên người ưm một tiếng dường như sắp tỉnh lại, cũng trông nom không được nhiều, nhanh chóng giúp đỡ nàng đi ra ngoài.

Đợi cho Hồng Nhiễm cuối cùng đi ra mật đạo, phát hiện đệ tử chung quanh đều đứng tại chỗ không một tiếng vang, vừa định hỏi bọn hắn như thế nào không đi.

Một thanh âm quen thuộc xuyên qua đám người đi tới bên tai mình ôn nhu nói, “ Hồng Nhiễm sư muội, ta đợi ngươi hảo lâu đó…….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.