Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 11: Chương 11: Giá trên trời




Nhã Phi vừa báo xuất giá cả, mặc dù làm toàn tràng một thoáng yên tĩnh, bất quá rất nhanh, một vị trẻ tuổi đầu óc bị Nhã Phi kia một cái cười câu mất cả hồn, vội vàng cao giọng hô lên: “Sáu vạn !”

Hô giá xong, tên này mặt hơi tái nhợt còn ra vẻ ưu nhã nhìn về Nhã Phi phía trên đài khẽ cúi đầu, lại hoàn toàn quên mất chính mình ánh mắt đang gắt gao dán vào hung bộ đầy đặn.

Trong lòng thầm cười lạnh khinh bỉ người này đầu óc đều bị thân thể đàn bà chiếm giữ, Nhã Phi vẫn bảo trì nụ cười hoàn mĩ trên mặt, quay về dưới đài khẽ cười nói: “Còn ai ra giá không?”

"Bảy vạn"

"Tám vạn"

Dưới tràng sau một thoáng yên lặng, lúc này lại huyên náo lên, không ngừng vang lên tiếng tăng giá, làm tên kia thần tình xấu hổ, cuối cùng khi giá cả đã lên tới tám vạn, đành phải ngượng ngùng lui trở về.

Nghe giá cả không ngừng tăng lên, Tiêu Sơn ngồi lơ đễnh uống trà. Hắn cảm nhận được rõ ràng không khí đáng nóng lên. Ba tộc trưởng đều ngồi ở đó đều nhìn chăm chú về phía bình linh dịch. Có vẻ họ vẫn không có ra tay. Tiêu Sơn nhếch miệng cười, quyết định để Mễ Đặc Nhĩ phách mại tràng tuyên truyền, chính là vẫn còn chút sáng suốt.

Tiêu Chiến lúc này ngay lập tức mở miệng nói: "Ba mươi vạn"

Nghe thấy thế con mắt của mấy người đều to tròn nhìn về phía Tiêu Chiến sau đó trở nên im lặng. Phải nói chính xác là Tiêu Chiến muốn ra phủ đầu mua mấy bình đan dược này. Mặc dù hắn biết mình xuất hành đầu tiên nhưng quả thực Tiêu Chiến không thể giữ bình tĩnh được nữa. Chính hắn hiểu hơn ai hết tác dụng thục sự của tẩy kinh phạt tủy linh dịch sau khi mình dùng. Thế nên dù thế nào hắn cũng không buông tha cho lần này hơn nữa tẩy kinh phạt tủy linh dịch chất lượng nghe nói còn cao hơn trước đây. Tiêu Sơn cầm nắp của chiếc chén xoay xoay trong tay mở miệng nói: "Không nhịn được rồi sao!?"

Áo Ba Mã mỉm cười nói: "Hôm nay không đến ngươi ra uy đâu Tiêu Chiến, ta trả sáu mươi vạn"

Nghe những lời này Tiêu Chiến giật mình. Hắn cắn chặt hàm răng có chút tức giận nhìn về phía Áo Ba Mã. Gia Liệt Tất mỉm cười nói: "Áo Ba Mã huynh sao có thể quên ta được. Ta ra bảy mươi vạn" Nghe tẩy kinh phạt tủy linh dịch chỉ sau vài bước đã nhảy lên bảy mươi vạn kim tê thì con số không nhỏ đều làm cho các thế lực lớn nhỏ im lặng không dám mở miệng một chút nào cả.

Tiêu Chiên mở miệng nói: "Ta ra tám mươi vạn" hắn nhìn về phía Áo Ba Mã và Gia Liệt tất lên tiếng nói: "Nếu như các ngươi muốn ta tuyệt đối sẽ không tranh nữa!"

Áo Ba Mã cười nói: "Có vẻ lần này ta không tranh với Tiêu huynh nữa rồi!" Gia Liệt Tất cũng im lặng ngồi xuống phía dưới. Hắn vẫn chờ mong dù sao vẫn còn bốn bình tẩy kinh phạt tủy linh dịch nữa.

Tiêu Chiên mua một bình đan dược với giá tám mươi vạn kim tê. Mấy lão nhân bên cạnh hắn thì không người nào tỏ ra đau xót cả. Chính họ biết giá trị của bình đan dược này ở chỗ nào. Sau khi dùng song không ngờ cơ thể của họ lại trẻ gia, tinh thần thanh minh hơn, tốc độ tu luyện tăng lên rất nhiều. Tam trưởng lão trong đó cũng sắp đột phá một giai, so sánh với tụ khí tán cấp bốn đan dược thì tụ khí tán còn kém xa so với hiệu quả cậu tẩy kinh phạt tủy linh dịch. Mấy lão cười thầm trong lòng, ai hiểu sự thần kỳ đan dược này hơn mấy lão đây, sau khi dùng không những bệnh lâu ngày thiên giảm, cải lão hoàn đồng, tăng lên tốc độ tu luyện đấu khí...

Tiêu Huân Nhi nhìn về phía thiếu niên lên tiếng hỏi, trong giọng mang đầy vẻ nghi hoặc: "Đan dược này chỉ là nhị phẩm đan dược Tiêu Chiến thúc thúc bỏ ra một số tiền lớn như vậy có đáng không!?"

Thiếu niên lắc lắc đầu bên cạnh thiếu nữ nói: "Đó là Huân Nhi muội muội còn không biết sự thần kỳ của loại đan dược này!?"

Thiếu nữ nhíu mày sau đó lắc lắc đầu. Nàng không cho là đúng ở đấu khí đại lục này, Huân Nhi vốn xuất thân trong một đại gia tộc có loại đan dược nào mà nàng chưa từng gặp. Với một loại đan dược cấp hai thì hiệu quả không thể như họ nói được. Mặc dù có chút nghi vấn nhưng Huân Nhi nhanh chóng bỏ ý nghĩ này khỏi đầu.

Nhìn thấy bình tẩy kinh phạt tủy linh dịch đầu tiên bán ra được giá cao, Nhã Phi cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng thầm nghĩ: “Loại này giá cả, hẳn là có thể làm cho sư phụ vừa lòng? Chỉ cần có thể làm cho sư phụ vừa lòng vậy thì với mình cùng với Mễ Đặc Nhĩ phách mại tràng đều có chỗ tốt cả!"

Nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Nhã Phi nhìn mọi người vẻ mặt bởi đấu giá thất bại mà tiếc nuối ở giữa sân, cười cười, lại trước ánh mắt mọi người bên dưới, xuất ra hai bình ngọc, mỉm cười nói: “Phía sau là bốn bình tẩy kinh phạt tủy linh dịch, tương hội chia làm hai lần bán, mỗi lần hai bình, giá ban đầu là: mười hai vạn kim tệ!”

Nhìn hai bình tẩy kinh phạt tủy linh dịch, tràng nội yên tĩnh quỷ dị, ánh mắt bắt đầu quét về phía tam đại gia tộc, bọn họ đều biết, lần này ba phương thế lực, hẳn là muốn ra tay.

“Mười năm vạn .” Tộc trưởng Gia Liệt gia tộc Gia Liệt Tất sau một lúc trầm mặc, mới chậm rãi ra giá.

“Hắc hắc, Gia Liệt Tất, ngươi cũng muốn đấu với ta lần này sao!?" Nghe Gia Liệt Tất ra giá, cùng lúc trước rất không đúng chiêu số, Áo Ba Mạt nhất thời cười nhạo ra tiếng.

Da mặt thoáng co rút, Gia Liệt Tất âm lãnh trừng nhìn Áo Ba Mạt, cũng không có phản pháo, chính là hai mắt âm trầm nhìn chằm chằm bạch ngọc bình trên đài.

“Hai mươi vạn.” Thấy trào phúng không có phản ứng, Áo Ba Mạt cũng là có chút không thú vị, phất tay hô nhàn nhạt.

Gia Liệt Tất lạnh lùng theo sát: "Hai mươi năm vạn"

“Ba mươi vạn.” Áo Ba Mạt thần tình khiêu khích.

“Bốn mươi vạn.” Giá vừa ra, Gia Liệt Tất bàn tay thoáng có chút phát run,theo như lời Áo Ba Mạt lúc trước, dù khó nghe, nhưng cũng không giả, lần trước hắn đã để mất tụ khí tán vào tay của Ao Ba Mã hiển nhiên lúc này Gia Liệt Tất không để yên rồi.

Tiêu Chiên ngay lập tức đứng lên hô nói: "Mộ trăm vạn..."

Nghe thấy thế mọi người giật mình nhìn về phía Tiêu Chiến. Áo Ba Mã cười nói: "Có vẻ như Tiêu Chiến nhất định phải có hai bình linh dịch này rồi ta đây sẽ nhường cho Tiêu huynh!"

Kinh tế mặc dù được coi là căn nguyên của gia tộc cường đại, bất quá nếu là không có võ trang lực lượng bảo hộ kinh tế, cho dù có được nhiều tiền, cũng không thể ngạnh đứng dậy.

Cho nên, mọi người ở đây, đều là thức thời không có tham dự hai gia tộc cạnh tranh, chỉ là ngẫu nhiên, mọi ánh mắt đều hướng thẳng đến Tiêu gia lúc này vẫn bảo trì thái độ bàng quan.

Việc Tiêu Chiến muốn bốn bình đan dược kia dù cho đại gia tộc có phải tổn thất lớn đi nữa. Chính hắn hiểu rõ sự đáng sợ của tẩy kinh phạt tủy linh dịch. Nếu như chỉ cần sử dụng vài bình cho một người còn trẻ như vậy chỉ cần người này có thời gian lớn lên nhất định gia tộc sẽ có một đại cao thủ. Hơn nữa Tiêu Chiến thông tin hiển nhiên linh mẫn, hắn đã xác định được lần này vị luyện dược sư kỳ bí kia cũng có mặt tại đấu giá tràng thế nên đây là cơ hội tốt của Tiêu Chiến. Gia tộc nếu như mời được một vị luyện dược sư như vậy thì là phúc đức của một gia tộc.

Giữa ba phương cạnh tranh, trên đài Nhã Phi vẫn bảo trì nụ cười mê người, nhìn ánh mắt chờ đợi của hai người, tựu giống như là quang lưu bình thường, đến khi giá đã định, lúc này mới có chút ý do dự nện xuống cây búa trong tay.

Lúc Nhã Phi lại định xuất hai bình linh dịch nữa, Tiêu Chiến lúc này mới nhìn ba vị trưởng lão gật đầu một cái. Ba vị trưởng lão hiểu ý đều nhìn nhau mỉm cười. Tiêu Chiến đánh ánh mắt về phía Tiêu Sơn đang ngồi, mấy lão nhân nhìn nhau khe khẽ gật đầu. Lần này Tiêu Chiến không có tham gia mà để mặc kệ hai tộc trưởng của hai gia tộc tranh dành với nhau. Tiêu Chiến ngồi trầm ngâm hướng ánh mắt nhìn về phía về phía chỗ ngồi của hai người Cốc Ni và Tiêu Sơn đang uống trà đàm đạo. Hắn quan sát thấy bộ mặt của Tiêu Sơn lộ ra vẻ vui mừng. Tiêu Chiến thấy vậy nhìn mấy lão nhân, mấy lão nhân gật đầu.

Tiêu Chiến hướng về phía: "Viêm Nhi, Huân Nhi ta dẫn các ngươi đi bái kiến một vị đại nhân vật..."

Thiếu niên nghe thấy những lời này thì quay sang lão nhân hỏi: "Phụ thân người dẫn con đi đâu vậy!?"

Tiêu Chiến chỉ làm bộ cao thâp xoay bước rời đi. Hắn cần lắm thế chủ động. Cốc Ni lúc này đang đàm đạo với Tiêu Sơn, mặc dù kiến thức của hắn thập phần dốt đặc về đan dược nhưng nói về vấn đề tại sao sử dụng đan dược cường hoành tăng lên cấp độ lại để lại ám tật. Về vấn đề này hắn có thể hoàn toàn tán dóc được, từ kiến thức của hắn bịa ra rất nhiều thứ. Thứ hai khi nhắc đến tẩy kinh phạt tủy linh dịch, Cốc Ni cũng hỏi hắn về chỗ thần kỳ của lọa đan dược. Tiêu Sơn cũng không ngần ngại đưa ra về sự thần kỳ của đan dược, đây là một loại đan dược hỗ trợ tu luyện kích phát tiềm năng không phải loại cường hoành tăng lên thực lực lên không để lại một chút ám tật nào, đối với cơ thể còn rất tốt. Chỉ là sự đau đớn của nó sẽ vô cùng khó chịu mà thôi...

Ngay sau đó Cốc Ni mới ngỏ ý Đặc Mễ Nhĩ gia tộc muốn mời Tiêu Sơn làm một cung phụng. Cung phụng ở đây có nghĩa là gì, một đại gia tộc sẽ dùng tài nguyên cùng với tài liệu của mình cung phụng cho một siêu giai cường giả hoặc một luyện dược sư. Thường thì một luyện dược sư cần rất nhiều dược tài luyện dược nếu như không có một hậu thuẫn hùng mạnh thì muốn tăng trưởng cấp độ luyện dược sư thì cả là một vấn đề vô cùng khó khăn. Nhắc đến siêu giai cường giả tốc độ nên cấp của họ cũng vô cùng chậm nếu như không có một lượng lớn thiên tài địa bảo ủng hộ thì tốc độ tiến giai của họ sẽ rất chậm. Đây là cách hai bên cùng có lợi...

Tiêu Chiên mang theo đám người tiến về phía Tiêu Sơn. Tiêu Chiến cùng vài vị trưởng lão cung kính nói: "Cốc Ni đại sư, đại nhân... ". Tiêu Chiến mỉm cười cung kính với Tiêu Sơn nói: "Không ngờ sau nửa năm Tiêu Chiến lại được vinh hạnh gặp lại đại nhân!"

Tiêu Sơn mỉm cười nói: "Tiêu Chiên tộc trưởng lại khách khí rồi!" hắn sau khi quan sát mấy người thì mở miệng hỏi: "Đây là gia quyến của Tiêu Chiến tộc trưởng sao!?"

Tiêu Chiến mỉm cười. Hắn bàn tay đưa về phía đại trưởng lão nói: "Đây là đại trưởng lão Tiêu Quân của gia tộc chúng ta!"

Đại trưởng lão là lão nhân lớn tuổi nhất trong đại gia tộc. Hắn hình dáng ngoài lục tuần, một bộ râu khá dài, hay mặc một bộ y phục chứa nhiều mau đen. Nhìn bề ngoài nhất định sẽ cho rằng lão nhân là một vị tiên phong đạo cốt cao nhân đắc đạo. Đại trưởng lão khom người ra mắt Tiêu Sơn: "Tiêu Quân ra mắt đại nhân!"

Tiêu Sơn hai tay nắm thành quyền cũng hơi vung vẩy mìm cười: "Đại trưởng lão khách khí rồi!"

Tiêu Chiến lần lượt giới thiệu mọi người. Tiêu Sơn lại cùng với họ một lần nữa khách khách khí khí nói với nhau. Tiêu Chiến lúc này ho khan đưa tay về một thiếu niên: "Đây là nhi tử của ta, Viêm Nhi mau mau ra mắt đại nhân!"

Thiếu niên nghe thấy vậy cũng bắt đầu đi lên hơi cúi đầu chắp tay thành quyền nói: "Tiêu Viêm ra mắt đại nhân!"

Tiêu Sơn đang trong hình dạng lão nhân. Hắn giả dạng tiên phong đạo cốt vuốt vuốt bộ râu của mình. Mặc dù hắn chả có một chút cong râu nào. Thấy thế mấy lão nhân muốn phì cười. Trong thâm tâm mấy lão này suy nghĩ nhất định vị luyện dược sư này luyện một loại thần công nào đó mà râu trên mặt không thể mặc. Tiêu Viêm ngước mắt nhìn lão nhân trong lòng thầm thóa mã: "Không phải lão nhân này luyện quỳ hoa bảo điển đấy chứ? Rõ ràng bằng tuổi này rồi mà không có cọng râu nào!? Ta không phải gặp một lão nhân biến thái luyện dược sư đấy chứ!?" Nếu như nghe thấy những điều này Tiêu Sơn nhất định một chưởng chụp chết tên thanh niên khốn kiếp này...

Tiêu Sơn ho khan vài tiếng nói: "Quả là hổ phụ bất sinh khuyển tử!"

Nhận được lời khen ngợi Tiêu Chiên mỉm cười nói: "Đại nhân quá khen rồi!". Trung niên nhân Tiêu Chiến quay người đưa tay về một thiếu nữ mặc lam y, trung niên nhân mỉm cười nói: "Đây là tôn nữ Tiêu Huân Nhi!" Huân Nhi chăm chú nhìn về phía Tiêu Sơn. Nàng cảm giác được người này mang cho nàng một cảm giác vô cùng quen thuộc, nhưng nàng không biết được đã gặp hắn ở đâu. Tiêu Chiến lúc này thấy thiếu nữ thẫn thờ nhìn về phía Tiêu Sơn thì Tiêu Chiến mới liên tục ho khan nói: "Huân Nhi, Huân Nhi..."

"Nga" Huân Nhi giật mình lại sau đó tiến về phía Tiêu Sơn hành lễ: "Huân Nhi gia mắt đại nhân!"

Tiêu Sơn lên tiếng nói: "Tiểu thư khách khí rồi!". Tiêu Sơn hướng về phía Tiêu Chiến đưa tay ra mời nói: "Nếu như Tiêu Chiến tộc trưởng có chuyện chúng ta hãy vào trong nói chuyện thế nào. Ở ngoài quả thực không tiện!"

Trung niên nhân thấy thế gật đầu hắn mở miệng nói: "Nếu như đại nhân không ngại mà nói..."

Tiêu Sơn quay ra hỏi Cốc Ni: "Cốc Ni đại sư có thể an bài chúng ta một gian phòng được chứ!?"

Cốc Ni gật đầu mỉm cười: "Đại nhân xin chờ chút..." Nói rồi Cốc Ni vỗ vỗ tay. Ngay sau đó một thị nữ nhanh chóng tiến đến. Cốc Ni nhanh chóng nói cho thị nữ cần một gian phòng trống. Thị nữ nhanh chóng dẫn đám người Tiêu Chiến và Tiêu Sơn theo hành lang tiến vào trong một căn phòng lộng lẫy khá sang trọng. Gian phòng này được thiết kế trang trọng theo thời Tây Âu cổ đãi. Một căn phòng thập phần hoa lệ. Hơn nữa ở giữa lại đặt một bộ bàn ghế vô cùng xa hoa. Ngay sau đó có một thị nữ nhanh chóng mang theo trà tiến vào.

Mọi người ngồi quanh một chiếc bàn. Thị nữ nhanh chóng tự tay rót cho mọi người một chén trà. Nhìn chén trà bốc khói ra nghi ngút, Tiêu Sơn đưa lên miệng gạt gạt chén trà rồi mở miệng nói: "Tiêu Chiến tộc trưởng chắc chắc lần này tiến tới gặp ta chắc hắn có chuyện gì!? Nếu không thỉnh nói thẳng!"

Tiêu Chiến hơi ngập ngừng, hắn cúi đầu rơi vào trầm tư sau đó nói: "Đại nhân ngài quả là tuệ nhãn như đuốc..." Tiêu Chiến hơi ngập ngừng nói: "Quả thực Tiêu Chiến có việc cầu khẩn đại nhân..."

Tiêu Sơn đưa tay ra ngăn chặn nói: "Tiêu tộc trưởng thỉnh nói thẳng!"

Tiêu Chiến gật đầu nói: "Vậy ta xin thẳng thắn với đại nhân..." nói đến đây Tiêu Chiến nhìn về phía Tiêu Sơn lên tiếng nói: "Tiêu Chiến cả gan hy vọng đại nhân có thể trở thành cung phụng của Tiêu gia ta. Tiêu gia ta tất sẽ lấy lễ nghĩa chu toàn báo đáp đại nhân..."

Tiêu Sơn nghe thấy vậy, hắn đang húp lấy chén trà thì hơi ngước đầu nhìn. Lúc này cả đám người Tiêu gia đều ngưng mắt nhìn về phía Tiêu Sơn. Trong con mắt của họ đều mong chờ sự đống ý của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn không phải không đồng ý chẳng qua nếu như hắn trở thành cung phụng của Tiêu gia sẽ rất dễ dàng bị bại lộ. Tiêu Sơn lắc lắc đầu thờ dài không quyết bất đắc dĩ nói: "Cảm ơn Tiêu Chiến tộc trưởng đã hậu đãi chỉ là thân ta vốn thích tự do không thích trói buộc vào bất cứ thế lực nào!"

Nghe thấy thế mấy lão nhân đều khuôn mặt tỏ ra vô cùng thất vọng. Tiêu Chiến hơi thở dài sau đó lên tiếng tiếp tục nói: "Vậy ta khẩn khoản xin đại nhân một điều..."

Tiêu Sơn trầm ngâm nhìn về phía Tiêu Chiến, hắn nói: "Chỉ cần không phải gia nhập Tiêu gia, điều gì lão phu có thể giúp Tiêu tộc trưởng lão phu sẽ bang trợ!"

Tiêu Chiến nghe thấy vậy mới kéo tay đứng dậy cung kính với Tiêu Sơn, Tiêu Chiến chỉ về phía Tiêu Viêm nói: "Đại nhân nếu ta đoán không nhầm thì ngại nhất định ít nhất là một luyện dược sư cấp bốn..." nghe thấy vậy Tiêu Sơn chỉ vuốt vuốt râu cũng không có phủ nhận. Tiêu Chiến thở dài nói: "Khuyển tử hơn một năm trước không biết tại sau tu luyên đấu khí không những tiến giai mà đấu khí còn toàn bộ biến mất, tốc độ không tiến mà lui hiện giờ đã trở về đấu giả!"

"Nga" Tiêu Sơn giật mình. Hắn không ngờ việc mà Tiêu Chiến muốn nhờ hắn trợ giúp lại là việc này, Thấy vậy Tiêu Sơn hắn cũng sẽ không lại từ chối. Tiêu Sơn gật đầu nói: "Vậy để công tử đến đây lão phu hy vọng có thể tìm ra nguyên nhân giúp ngươi!"

Tiêu Chiến hơi gật đầu nói: "Đa tạ đại nhân đã ra tay!"

Thiếu niến tiến về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn lúc này nắm lấy tay của thiến niên sau đó sử dụng tinh thần lực cùng với thiên hà nguyên lực tiến vào cơ thể của thiếu niên. Một lần dò xét lại một lần dò xét... Thiên hà nguyên lực tiến vào trong cơ thể của thiếu niên mặc dù nó là một loại khác hoàn toàn với đấu khí nhưng đấu khí lại không có bài xích thiên hà nguyên lực. Chúng giống như hai loại năng lượng hoàn toàn không xâm phạm lẫn nhau. Tiêu Sơn nhíu mày, hắn cảm nhận rõ ràng cơ thể của Tiêu Viêm không có một chút ám thương nào. Nếu như vậy chỉ có thể có người nào đó nhân lúc Tiêu Viêm không để ý hút lấy trong cơ thể của hắn đấu khí. Đây là hai lý do mà Tiêu Sơn nghĩ ra. Nhưng lý nào hắn bị người hút đấu khí lại không nhận ra....

Sau hơn nửa ngày, Tiêu Sơn thu tay lại sau đó thở dài nói: "Lão phu đã thử dò xét thiếu công tử chỉ trách lão phu học nghệ không tinh không thể tìm ra nguyên nhân đấu khí bị suy giảm của thiếu công tử!"

Nghe thấy thế Tiêu Viêm cùng với Tiêu Chiến trở nên có chút thất vọng. Mấy trưởng lão bề ngoài cũng tỏ ra thất vọng song con ngươi của họ lại lóe lên sự vui vẻ. Tiêu Sơn lại tiếp tục lên tiếng: "Thứ cho lão phu nói thẳng có phải có Tiêu gia đã đắc tội với người không nên đắc tội!?"

Nghe thấy thế Tiêu Chiến cùng với mấy trưởng lão giật mình kinh ngạc nói: "Sao đại nhân lại nói như vậy!?"

Tiêu Sơn nhìn về phía mấy người Tiêu Chiến, hắn trầm ngầm sau đó rốt cục nói thẳng: "Thứ cho lão phu nói thẳng. Nguyên nhân của thiếu công tử mất đi đấu khí rất có thể là do hai nguyên nhân. Nguyên nhân thứ nhất là do trong cơ thể của thiếu công tử có ám thương không thể tụ tập đấu khí hơn nữa tđấu khí còn thất thoát. Nhưng lão phu đã kiểm tra rất rõ quả thật cơ thể của thiếu công tử rất tốt không có một chút ám tật nào. Nguyên nhân thứ hai là rất có thể có người nào đó mà thần không biết quỷ không hay hút đi đấu khí của thiếu công tử..."

Tiêu Chiến trợn tròn con mắt lên tiếng nói: "Làm sao có thể! Đại nhân ngài không nhầm lẫn đấy chứ!?"

Tiêu Sơn thở dài: "Đây chỉ là phỏng đoán của ta quả thực cũng chưa chắc đã đúng, Tiêu Chiến tộc trưởng không cần quá lo lắng!"

Nghe thấy thế Tiêu Chiến thở dài. Sau một lúc hắn mới quay đầu nói: "Hài, vậy chúng ta không làm phiền đại nhân nữa! Chúng ta xin cáo từ..." Nói xong Tiêu Chiến dẫn theo đám người rời đi.

Tiêu Sơn nhìn về phía Tiêu Chiến đang định quay lưng rời đi, tinh thần của hắn thập phần phức tạp. Hắn với Tiêu Chiến là sự biết ơn, cảm động cùng với có chút thân cận. Hiện giờ bất cứ việc gì Tiêu Sơn cũng không có giúp được Tiêu Chiến. Hắn cảm giác lương tâm mình có chút cắn dứt. Hắn không đành lòng để Tiêu Chiến tay không rời đi. Tiêu Sơn cắn cắn hàm răng sau đó đưa tay về phía Tiêu Chiến nói: "Tiêu Chiến tộc trưởng xin hãy dừng bước đã!"

Mấy người Tiêu Chiến nghe thấy vậy xoay người về phía Tiêu Sơn. Họ đều ngạc nhiên vì việc Tiêu Sơn gọi họ lại. Tiêu Chiến lên tiếng hỏi: "Đại nhân không biết còn có việc gì dặn dò chúng ta sao!?"

Tiêu Sơn xoay người về phía thị nữ nói: "Ngươi giúp ta mang giấy bút đến đây!"

Thị nữ ngay sau đó cúi đầu: "Vâng, xin đại nhân người chờ..." Nói xong thị nữ người rời đi. Sau một lúc thị nữ mang theo giấy bút trở lại căn phòng, Tiêu Sơn nhanh chóng cầm lấy gấy bút. Hắn rơi vào trầm tư. Tiêu Chiến cùng với mấy người không dám kinh động. Thực sự Tiêu Sơn muốn là tiến vào tìm kiếm loại thuốc phù hợp với yêu cầu của hắn. Hắn nhớ rõ có một loại thuốc phù hợp với điều kiện này chỉ là hắn không nhớ rõ vì vậy hắn một lần nữa lại phải tiến vào trong Luyện đan thiên tìm kiếm phương thuốc này.

Sau hơn một phút Tiêu Sơn mới mở mắt ra, hắn viết lách trên giấy hàng loạt tên các dược tai, số lượng cùng với cách luyện chế vô cùng phát rõ ràng. Tiêu Sơn cầm lấy tờ giấy nhanh chóng thổi hơi vào tờ giấy làm cho mực trên mảnh giấy nhanh chóng khô đi. Tiêu Sơn đưa tờ giấy về phía Tiêu Chiến nói: "Hài, lão phu và Tiêu tộc trưởng hai lần gặp gỡ. Coi như lão phu cùng với Tiêu tộc trưởng có chút duyên phận... Hai việc Tiêu tộc trưởng nhờ giúp đỡ lão phu đều không thể làm được nay một đơn dược phương Tiêu tộc trưởng hãy cầm lấy để lão phu không khỏi thấy hối hận..."

Tiêu Chiến cầm lấy tờ giấy run run. Hắn dược phương chính là tính mạng của luyện dược sư, cái này nói nên có quý trọng hay không? Tiêu Chiên cầm lấy dược phương đôi tay run lên nhưng hắn lên tiếng: "Đại nhân vật này quá quý trọng Tiêu gia chúng ta không thể nhận được... Hơn nữa thực sự Tiêu gia ta cũng không có một luyện dược sư..."

Tiêu Sơn nghe thấy thế thì mỉm cười. Tất nhiên là hắn rõ Tiêu gia không có một luyện dược sư nào. Tiêu Sơn lên tiếng nói: "Tiêu tộc trưởng không biết rồi!? Đây là một loại thuốc chữa thương tên là phi hương tán. Nó là một loại thuốc chữa thương ngay cả một bình thường cũng có thể luyện ra. Chỉ cần y theo dược phương nghiền nát các loại dược liệu hòa với nhau tạo ra một loại bột chữa thương. Phi hương tán có tác dụng cầm máu, giảm đau, tiêu viêm, chữa thương... Hơn nữa khi bôi lên nó tỏa ra một hương thơm nhẹ nhàng làm cho tin thần người ta cảm giác thoải mái chính vì vậy nó mới có tên là phi hương tán!"

Tiêu Chiến cùng với mấy trưởng lão đều há to miệng kinh ngạc. Mẫy lão nhân nhìn về phía Tiêu Sơn càng đánh giá cao hơn hắn. Mặc dù mọi người biết phương thuốc này chẳng vào mắt lão nhân trước mặt này nhưng với Tiêu gia thì lại là một món quà vô cùng lớn. Tiêu Chiến run run giọng nói: "Đại nhân vật này quá quý trọng rồi!"

Tiêu Sơn phất phất tay: "Thôi đi với lão phu những thứ này chưa coi vào đâu. Ta chẳng qua là nhìn mặt mũi của Tiêu tộc trưởng mới tặng cho Tiêu gia thứ này thôi!"

Tiêu Chiến nghe thấy thế có chút kinh ngạc. Hắn nhưng không ngờ lại được Tiêu Sơn coi trọng như vậy. Tiêu Chiến hơi cúi đầu nói: "Đại nhân ta hy vọng khi chúng ta bán ra loại dược phẩm này chúng ta và đại nhân có thể chia đều tỉ lệ 5:5. Đây là phần lễ chúng ta dành tặng cho đại nhân!"

Tiêu Sơn phất tay nói: "Không cần đâu! Lão phu đã nói tặng nó cho tiêu gia là tặng cho tiêu gia. Lão phu không để mắt vào loại dược phương này đâu!" Tiêu Sơn vừa nói xong thì tiếng bước chân vang lên. Một thiếu nữ ăn mặc một bộ hồng y bó sát người tiến vào trong. Nàng khi tiến vào thì khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười.

Thiếu nữ ngước nhìn về phía mấy người Tiêu gia sau đó hướng về phía mọi người lên tiếng chào: "Sư phụ, Tiêu Chiến tộc trưởng, các vị trưởng lão... Nhã Phi ra mắt!"

Nghe lời này thì mấy người trong Tiêu gia đầu đều ong ong. Họ kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Sơn rồi lại nhìn về phía Nhã Phi vài lần như vậy. Thật không ngờ Nhã Phi lại trở thành đệ tử của vị luyện dược sư thần bí này. Chẳng lẽ vị luyện dược sư thần bí này đã nhận làm cung phụng của Đặc Mễ Nhĩ gia tộc. Khó trách a, khó trách... thảo nào Tiêu Chiến mời vị thần bí luyện dược sư tiến vào Tiêu gia người ta còn nên tiếng trừ tối khéo.

Tiêu Sơn phất tay ho khan vài tiếng: "Khụ, khụ... Nhã Phi không cần gọi lão phu như vậy! Chúng ta vẫn chưa tính là sư đồ!"

Nhã Phi nghe thấy thế không có chút thất vọng nào mà nhoẻn miệng cười. Một nụ cười mê người xuất hiện trên người Nhã Phi. Sau khi sử dụng tẩy kinh phạt tủy linh dịch cả người nàng đều như thoát thai hoàn cốt, da dẻ trở nên trắng hồng hơn, đôi mắt bắn ra ma lực bốn phía. Ngay lúc này Tiêu Viêm cũng phải ngây ngẩn nhìn nàng, mấy lão nhân chỉ biết ho khan vài câu. Thiếu nữ đứng bên cạnh Tiêu Viêm hừ lạnh một tiếng. Nhã Phi cười nói: "A, a, a... trong lòng Nhã Phi người đã hoàn toàn trở thành sư phụ của Nhã Phi..."

Tiêu Sơn phất tay nói: "Thôi đi!" hắn nhìn về phía Nhã Phi. Đằng sau lưng Nhã Phi là một thị nữ đang bưng một cái khay, trên cái khay chứa một chiếc nhẫn và một tinh tạp. Tiêu Sơn thở dài sau nói: "Tùy ngươi đi..."

Nhã Phi nhanh chóng cầm lấy cái khay cầm đến cúi đầu trước Tiêu Sơn. Nãng cúi đầu xuống làm hiện ra những khe rãnh vô cùng mê người giữa hai vú của nàng, Tiêu Sơn đỏ mặt xoay đầu đi một chút. Nhã Phi cười nói: "Sư phụ đây là kim tê của đợt đấu giá lần này. Tất cả đấu giá được là hai trăm mười vạn kim tê...." Tiêu Sươn nhìn về phía chiếc nhẫn, Nhã Phi tiếp tục lên tiếng nói: "Con đây là dược liệu đồ nhi đã chuẩn bị đủ cho sư phụ xin sư phụ kiểm tra lại..."

Tiêu Sơn nghe thấy vậy hắn dùng tinh thần lực thoáng quét qua một chút. Sau đó chuyển toàn bộ số dược liệu từ chiếc nhẫn của Nhã Phi vào trong trữ vật không gian của mìn. Hắn gật đầu nói: "Không tệ!"

Nhã Phi nở nụ cười: "A, a, a... đó là việc đồ nhi nên làm!"

Tiêu Sơn từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra vô cùng nhiều bình linh dịch. Nhìn thấy cảnh này Nhã Phi nở ra nụ cười còn mấy trưởng lão đều há hốc mồm. Nhã Phi nhanh chóng đưa cho Tiêu Sơn chiếc nhẫn của mình. Tiêu Sơn cầm lấy liên tục chuyển vào trong đó mấy trăm bình linh dịch. Tiêu Sơn mở miệng nói: "Trong đây đủ cho ngươi dùng trong nửa năm. Sau nửa năm lão sư sẽ trở lại đến lúc đó lão phu sẽ chính thức thu ngươi làm đồ đệ. Trong thời gian này lão phu thi thoảng sẽ đến kiểm tra ngươi. Người phải thật tốt tu luyện!?"

Nhã Phi mỉm cười cúi đầu: "Vâng, Nhã Phi sẽ tuyệt đối không làm cho sư phụ thất vọng!"

Tiêu Sơn khoanh tay lắc đầu hướng về phía Tiêu Chiến nói: "Lão phu có việc trong người cần rời đi.... Lão phu cáo biệt mọi người ở đây!"

Nhã Phi lúc này đột nhiên lên tiếng nói: "Sư phụ hai người Gia Liệt Tất và Áo Ba Mã xin phép được gặp sư phụ!"

Nghe thấy hai chứ Gia và chữ Áo hắn có chút khó chịu. Mấy tên thổ địa của Ô Thản thành hết lần này lại đến tìm hắn không ngoài việc đánh chủ ý hắn trở thành cung phụng thì là việc gì khác. Tiêu Sơn rất không có thiện cảm với những người này. Tiêu Sơn phất tay nói: "Thôi đi! ngươi giúp lão phu chặn họ lại lão phu không muốn gặp bất cứ ai cả!" Nói xong hắn không khách khí mà rời đi để lại Nhã Phi cùng với đám ngời Tiêu gia mắt tròn mắt dẹt ở đó.

Trở lại Tiêu gia Tiêu Sơn lại một lần nữa tiến hành tu luyện và luyện đan. Lần này hắn không muốn luyện đan dược gì khác mà luyện một loại đan dược có tên là địa ngục cường hồn đan...Truyện được convert sớm nhất tại: www.tangthuvien.vn.Mọi trang web copy truyện do tàng thư viện convert, dịch mà không xin phép là hành vi ăn cắp trắng trợn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.