Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 85: Chương 85: Chương 85: Ước hẹn ba năm




Thương Sùng gật gật đầu, xoay người lại cùng Sở Niệm quay về theo đường cũ.

May mà bây giờ không phải là buổi tối, bằng không nhìn ngõ nhỏ quanh co này, cho dù là Thương Sùng cũng chưa chắc đã nhận ra đường về được ngay.

Hai người thật vất vả mởi trở lại xe của mình, chỉ là còn chưa mở cửa xe, phía sau bọn họ liền xuất hiện một người.

“Xin hỏi, cô là người nhà họ Sở sao?”

Sau lưng đột nhiên xuất hiện một giọng nói, thật đúng là hù Sở Niệm sợ hết hồn. Cô quay đầu lại nhìn, một ông lão khoảng sáu mươi tuổi, mặc một bộ áo dài kiểu Tôn Trung Sơn cũ kỹ nhưng rất thẳng thớm , đứng ở đó. Tóc ông hoa râm, nếp nhăn phối hợp với làn da khô làm cho ông vó vẻ càng thêm già nua. Vóc dáng không cao lưng còn hơi gù, đeo chiếc kính gọng đen đúng quy đúng củ. Tuy lớn tuổi nhưng vẫn có thể làm cho người ta cảm giác ông khá nho nhã.

Sở Niệm đi tới, rất lễ phép hỏi: “Ngài chính là thầy giáo Tống ạ?”

Thầy giáo Tống gật gật đầu, tuy trong lòng kinh ngạc vì người mình đón lại là một cô gái khá trẻ tuổi nhưng trên mặt vẫn duy trì thói quen tươi cười.

“Đúng là tôi, cháu chính là Sở Niệm đi?”

Thấy cô gật đầu, lúc này thầy giáo Tống mới chú ý tới phía sau cô còn có người. Ông đụng đụng mắt kính trên sống mũi, hỏi: “Vị này là......”

“Anh ấy là cộng sự của cháu, tên là Thương Sùng.”

“Hai người cũng tốt, hai người cũng tốt.” Ban nãy chính ông còn lo lắng cô gái trẻ này sẽ bỏ mạng vì yêu cầu của mình, nhưng thấy phía sau cô còn có người thì cuối cùng trong lòng Tống Chính Liêm cũng có chút chắc chắn.

Ông xoay người, chỉ chỉ quán trà đối diện đường cái, nói: “Chúng ta qua kia rồi nói đi.”

“Vâng.”

Sau khi Sở Niệm quay đầu lại, cùng trao đổi ánh mắt với Thương Sùng, liền gật đầu đi theo Tống Chính Liêm qua phía đối diện.

Quán trà không lớn lắm, yên ắng, tĩnh lặng cũng không có mấy người khách. May bên trong có một chiếc lò sưởi to ở cạnh tường,-- bằng không Sở Niệm thật sự cảm thấy thà ngồi ở bên ngoài còn hơn.

Tống Chính Liêm gọi một bình Phổ Nhĩ, rót đầy hai chén trà rồi đưa cho hai người ngồi đối diện mình. Sở Niệm nói một tiếng cám ơn, haitay cầm chén trà, nói: “Thầy giáo Tống, chúng ta hãy đi thẳng vào vấn đề chính ạ.”

Tống Chính Liêm gật đầu, nhưng vẫn im lặng. Lông mày của ông nhăn lại giống hệt cảm giác căng thẳng trong lòng ông.

Cứ như vậy, trầm ngâm hơn mười phút, rốt cục, ông dời tầm mắt vẫn đặt ở khay trà cụ lên người cô, mở miệng hỏi: “Cô Sở, cháu đã xem qua nội dung trong thư tôi viết chưa?”

“Rồi ạ.”

“Vậy cháu có chắc chắn là quyết tâm làm tiếp không?” Tống Chính Liêm nhìn cô, ánh mắt rất là mâu thuẫn.

“Tôi nói trước cho cháu biết, trước kia cũng có ba người của gia tộc trừ ma đã tiếp nhận việc làm ăn này, chỉ là bọn họ... Đều chết hết. Nếu như bây giờ cháu muốn đổi ý, tôi tuyệt đối sẽ không ép buộc cháu.”

Mặc dù lúc nghe thầy giáo Tống nói những lời kia, trong lòng cô thật sự cũng hơi khiếp sợ. Nhưng là, Sở Niệm không hề có suy nghĩ muốn bỏ cuộc giữa chừng.

“Nếu đã đến đây, cháu liền không muốn rời đi ngay.” Sở Niệm dứt khoát nhìn Tống Chính Liêm, trong mắt tràn đầy cố chấp và kiên định.

Thấy ông vẫn còn chút do dự, cô nói tiếp: “Thầy giáo Tống, ông cũng đừng nghĩ nhiều. Nếu ông còn muốn giải quyết chuyện kia thì hiện tại chúng ta phải tranh thủ thời gian.- Ngài có thể nói cho cháu biết trước, vì sao toàn bộ huyện nghi lại biến thành như vầy không?”

Tống Chính Liêm nặng nề thở dài, quay đầu đưa mắt phóng ra bên ngoài cửa sổ. Vẻ tự trách trên mặt ông đã biến thành màu đen giống như sắc trời bên ngoài, ưu thương song lại khiến người ta cảm thấy rất đè nén.

Chuyện xảy ra vào mười năm trước, khi đó Tống Chính Liêm còn là thầy giáo cấp ba duy nhất ở đây. Trong lớp ông có một nữ sinh tên là Lưu Di Na, gầy gò nhỏ bé, ngoại hình không đẹp lắm, nhưng khi cười sẽ xuất hiện hai má lúm đồng tiền và đôi mắt híp hình trăng khuyết, làm cho người ta cảm thấy ấm áp. Thành tích học tập rất giỏi, bản tính cũng rất thiện lương. Giống như những đứa trẻ mới biết yêu khác, nửa năm sau đã thích một học sinh chuyển trường tới.

Nam sinh kia tên là Giang Văn Phàm, khác với những đứa trẻ trong huyện, vóc dáng cậu ta cao to, ngoại hình cũng rất tuấn tú. Vừa đến trường liền trở thành Vương tử được đám nữ sinh công nhân và thầm mến. Có lẽ do trời cao thích cố ý trêu cợt, Giang Văn Phàm lại không để ý đến hoa khôi của trường muốn theo đuổi, mà lại thích cô gái Lưu Di Na chất phác trung thực kia.

Nam sinh mà mình thầm mến cũng thích mình, Lưu Di Na cảm thấy rất vui vẻ và hạnh phúc. Mặc kệ bạn học xa lánh, mặc kệ thầy giáo phản đối, cô và Giang Văn Phàm bắt đầu yêu đương.

Mối tình đầu vĩnh viễn là tốt đẹp nhất, bọn họ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau học tập, cùng đi dọa khắp phố lớn ngõ nhỏ trong Nghi Huyện. Dường như khi đó đối với bọn họ mà nói, hai bên mới là thế giới của nhau.

Bọn họ ảo tưởng về cuộc sống tương lai, cùng hẹn ước cố gắng thi đậu vào cùng một trường đại học. Nhưng đời không như mơ, Giang Văn Phàm còn chưa học xong học kỳ hai của cấp ba, cha mẹ cậu ta vì ngăn cản con trai và Lưu Di Na, đã sắp xếp cho cậu ta ra nước ngoài du học, trong vòng ba năm.

Cha mẹ của Lưu Di Na chỉ là nông dân bình thường, tất cả gia sản trong nhà cũng chỉ có một cái sân và hai gian phòng đất đơn giản. Cha mẹ Giang Văn Phàm thì khác, là quan lớn trong thành phố H, nhà ở trong khu chung cư giàu sang hạng nhất ở trung tâm thành phố phồn hoa.

Thân phận, bối cảnh của hai người khác nhau một trời một vực, làm sao cha mẹ Giang Văn Phàm có thể cho phép con trai cả nhà mình ở cùng với một cô gái trong gia đình nông thôn. Cho nên bọn họ tình nguyện đưa con mình đi du học, hy vọng dùng ba năm này để làm phai nhạt tình cảm u mê hoang đường đó.

Giang Văn Phàm đương nhiên biết rõ dụng ý của cha mẹ mình, cậu ta từ chối ra nước ngoài, thậm chí vì muốn tiếp tục ở cùng với Lưu Di Na,--đã lựa chọn rời nhà trốn đi. Chỉ là không quá hai ngày, Lưu Di Na liền đi tìm cậu ta.

Lưu Di Na thiện lương không thể nào mặc kệ sự cầu khẩn và nước mắt của cha mẹ Giang Văn Phàm, cô liên tục nói với Giang Văn Phàm, không cần bởi vì chính mình mà cắt đứt tiền đồ sau này. Cô nói cho cậu ta biết, ba năm, cô có thể đợi cậu ta trở lại. Đến lúc đó cô cũng thi lên đại học, bọn họ có thể ở cùng một chỗ.

Nhìn cô gái mình yêu mến chỉ nghĩ cho bản thân và gia đình mình, còn không để ý đến tình cảm của chính cô, trong lòng Giang Văn Phàm vừa khổ sở vừa luyến tiếc. Bọn họ ôm nhau khóc, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng thân thiết như vậy. Vài ngày sau, Giang Văn Phàm liền nghe theo lời người nhà, bị đưa ra nước ngoài.

Ba năm, đối với người không có bất kỳ ràng buộc nào mà nói, chỉ là trong chớp mắt. Nhưng đối với Lưu Di Na mà nói, vài phút cũng đều khiến người ta bị khổ sở dày vò.

Giang Văn Phàm ra nước ngoài, năm đầu còn thỉnh thoảng liên lạc với cô một tý, nhưng một năm sau, Lưu Di Na liền mất hết mọi tin tức của cậu ta.

Rất nhiều người đều nói cho cô biết, thời gian sẽ thay đổi một con người, đã lâu như vậy, Giang Văn Phàm không liên lạc, chỉ vì đã quên cô rồi.

Lưu Di Na không tin, cô không tin Giang Văn Phàm sẽ quên mình, cô cố chấp cho là cậu ta cũng giống như mình, sẽ nhớ rõ ước định của hai bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.