Truy Mỹ Dị Giới Du

Chương 1: Chương 1: Tuổi thơ bất hạnh




Yêu là gì?

Tại sao con người phải yêu?

Tình yêu luôn luôn đẹp sao?

Yêu và Hận? Hai cụm từ chỉ cách nhau một tầng mỏng như tấm giấy. Khi yêu người người ta có thể vì người mình yêu mà hi sinh tất cả, không tính toán chi ly, đem con cả con tim trao cho ngươi. Nhưng mà tình yêu có thật sự đẹp như họ đang mong muốn không, một người đã dành tất cả của mình để yêu người kia, nhưng mà người kia có thật sự yêu họ không.

......

Trên con đường Hà Nội, hiện tại trời đang mưa tầm tả, những giọt mưa từ bầu trời u tối rơi xuống dưới, tạo nên khung cảnh mĩ lệ. Trên đường phố những dòng xe đang tấp nặp qua lại, những người phụ nữ đan vội vả đi chợ, xong rồi vội vàng về nhà để lo cho gia đình, những đứa học sinh đang dắt tay nhau cùng tránh mưa.

Nhìn khung cảnh như vậy thì, Lâm Minh cảm thấy thật buồn. Tuổi thơ của hắn tràn nhập những u tối, hắn là một cô nhi không có gia đình, từ nhỏ đã bị người ta đưa vào cô nhi viện, không biết cha mẹ của hắn nhẵn tâm vức bỏ hắn hay là họ đã không còn trên cỏi đời này nữa.

Thời thơ của hắn không như những đưa trẻ khác, 6,7 tuổi thì hắn đã lao động, như rữa bát, quét nhà, giật giũ. Ở cô nhi viện, không có cái gì cho không ngươi cả ngươi phải làm để có nó. Ngoài kia những đứa trẻ trạc tuổi như hắn, một đám trẻ có tuổi thơ đầy vui sướng, có ba mẹ bên cạnh yêu thương, cưng chiều, muốn cái gì thì được cái đó, hằng ngày tụ tập nhau cùng vui chơi, nô đùa. Còn hắn thì không có những thứ đó, ngoài làm những việc lao động đó, còn những thời gian còn lại hắn đều tập trung vào học hành. Cô nhi viện này đều cho những người cô nhi giống hắn đi học. Đến lúc tám tuổi hắn đã hiểu chuyện, biết rằng con đường học vấn là con đường duy nhất và không còn con đường nào nữa giúp cho bản thân cả, bởi vậy hằng ngày thời gian rảnh hắn đều vùi đầu vào học. Ngoài việc nghe thầy cô giản trên lớp, thời gian ở nhà hắn đều từ mày mò, tự học, hắn rất thông minh, nghe một lần thì có thể suy ra ba. Bởi vậy hằng năm, thành tích học của hắn luôn đứng nhất lớp về thành tích học tập, hắn lại còn rất ngon hiền, luôn được thầy cô yêu mến. Tính cách của hắn rất trầm bởi thế, trong lớp không có lấy một đứa bạn. Lên cấp hai, tính cách của hắn cũng có chúc thây đổi, không trầm mặt giống cấp một nữa, cũng thường xuyên trò chuyện với những người trong lớp, nhưng cũng nói nhiều lắm, cũng chính vì như vậy, hắn chả có một người bạn thân nào. Thời gian cấp hai cũng không có gì đáng để lưu luyến cả.

Nhưng mọi chuyện đã thây đổi khi hắn học cấp ba!

Hắn lên cấp ba, bởi vì thành tích của vô cùng cao, cho nên được rất nhiều trường mời, hắn đã chon một trường kinh tế ở Hà Nội để học. Lớp của hắn được vào học có nữ nhiều hơn nam, nhưng hắn không chú ý đến những cái cái này, bởi vì tính cách của hắn trầm tĩnh, cho dù trong lớp này có rất nhiều mỹ nữ, nhưng hắn chả nhìn người nào cả, và nếu nhìn cũng không có một tia dục vọng nào. Bởi vì tính cách đó của hắn đã làm rất nhiều nữ tử trong lớp to mò đối với hắn, tỏ lời làm quen, nhưng hắn chả để ý đến ai, dần dần về sau không một ai nói đến chuyện gì nữa, cũng từ đó cả lớp đặt cho hắn cái biệt danh là “mọt sách“. Hắn cũng chả quan tâm đến cái biệt danh đó, hắn cũng như mọi khi đều vùi đầu vào học.

Một ngày kia! Có lẽ là ngày định mệnh!

Trong lúc hắn đang từ siêu thị quay về nhà trọ, lúc đi đến ngõ hẻm thì chợt thấy bốn thân ảnh ba nam một nữ, ba tên nam nhân đang ép một cô gái xinh đẹp vào giữa, trên khuôn mặt đang cười dâm đảng.

– Cô em đi với tui anh uống nước được không!

Một tên có vẽ như đầu đàng nói với cô gái với giọng dâm đảng.

– Các ngươi mau tránh ra, để ta đi, nếu không ta báo cảnh sát đấy.

Cô gái hoản sợ nói.

– Hahaha, ngươi báo đi!

Bọn chúng nghe cô gái nói thế thì cười to, bon chúng làm sao có thể để nàng gọi chứ.

Cô gái thấy ba tên này không sợ lời mình nói thì tuyệt vọng, nhìn ánh mắt dâm đãng của bọn chúng, thì nàng biết kết cục nếu rơi vào tay bọn chúng.

Lâm Minh tình cờ đi qua thì thấy tình cảnh này thì nhíu mày, định không quan tâm mà đi tiếp, thì thấy khuôn mặt của cô gái thì dừng lại, cô gái này, nếu hắn nhớ không lầm thì, hình như là bạn cùng lớp với hắn thì phải. Nàng này có tính cách rất rục rè, trong lớp hay bị những bạn nữ khác ức hiếp, nhưng không dám nói gì. Thành tích học tập rất cao, chỉ đứng sau hắn mà thôi.

Bây giờ, nhìn thấy nàng trong tình cảnh thế này, nếu không thấy thì thôi, nếu đã thấy rồi thì phải cứu nàng ra mới được.

– Ê, ba tên kia, thả cô ấy ra.

Lâm Minh đi đến bên ba tên kia cao giọng nói.

– Cái gì? Ngươi là thằng cho nào, dám xen vào chuyện của chúng ta.

Tên thủ lĩnh thấy có một người khác tới thì lớn tiếng quát.

– Nàng là đồng học của ta, mong ba vị thả nàng ra.

Lâm Minh trầm giọng nói.

– Ngươi là cái thứ gì, sao ta phải nghe lời ngươi.

– Hai ngươi lên đánh hắn!

Hắn lớn tiếng nói, sau đó quát hai tên bên cạnh đánh Lâm Minh.

– Vâng, đại ca!

Hai tên nghe đại ca nói, sau đó chạy thật nhanh đến chọt của Lâm Minh, tung nắm đám lên ngươi của Lâm Minh.

Nhưng Lâm Minh là ai chứ? Từ nhở đã lao động nặng nhọc, cơ thể rất khỏe mạnh, còn được học một chút võ công nữa, sao có thể để mấy tên lưu manh này đánh trúng chứ.

Thấy hai tên tung quyên với mình, hắn lập tức tránh né, sau đó tung một đấm và một cước vào hai tên này, khuyến chúng nằm đo quán. Sau đó thật nhanh chạy đến tên đầu lĩnh, lúc hắn không đề phòng tung một đấm vào mồm hắn, khuyến răng hắn bị gẫy hét một cái, sau đó hét lớn nằm xuống đất.

– Bạn, không sao chứ.

Lâm Minh đi đến bên cạnh nữ tử, dùng tay đỡ nàng dậy.

– Mình...mình không sao, cảm ơn bạn Lâm Minh.

Nàng không ngờ vào thời khắc này lại có người đến cứu nàng, mà người ấy lại là bạn nàng nữa chứ.

– Không sao, thì mau về, sau này không được lai quãn ở những chổ như thế này nữa.

Nói còn không đợi nàng trả lời, lập tức bước đi. Không thèm hỏi tên của nàng là gì.

Sau hôm đó, nàng đến lớp lúc nào cũng quấn quýt lấy Lâm Ngạo. Hắn bây giờ mới biết tên nàng là Phương Ngọc Nhu, một cái tên thật đẹp.

Thời gian lâu dần, cho dù sắt đá cũng tan chảy, hắn nãy sinh tình cảm với nàng, hai người trở thành người yêu của nhau. Nàng đối sử rất tốt với hắn, cho dù hai người rất ít nói, nhưng họ không hề khó chịu về chuyện này chút nào, tình yêu của họ ngày cảm suy đấm.

Nhưng tình yêu đó lại tan vỡ, sau cái ngày định mệnh ấy!

Một ngày nghỉ hè trong lớp 10, hai người đi cấm trại cùng nhau.

Hai người đoán xe bíp đi đến nơi cấm trại, trên xe có khá nhiều người, không khí rất ngộp ngạt.

– Két!

– Ầm!

Bỗng nhiên, chiếc xe bíp bị chợt bánh, lao ra ngoài đường tông vào những xe khác, khuyến cho nó nổ tung, hắn và nàng ngoài ở cuối xe bị một chiếc xe khác tông vào. Sau đó hắn ngất xỉu.

Khi tỉnh dậy thì thấy mình đang trong bệnh viện, chân tay băng bó đầy băng. Hắn nhớ lại những gì đã sãy ra lúc đó.

– Ngọc Nhu, Ngọc Nhu.

Hắn Gào lên, khuyến những người khác bên cạnh giật mình.

Sau đó có một hộ sỉ đi đến bên cạnh giường hắn.

– Ngươi có sao không, cảm thấy cơ thể thế nào.

Hộ sỉ sót ruột hỏi hắn.

– Hộ sỉ, nói cho ta nghe, ngươi con gái trẻ tuổi bên cạnh ta, nàng ta thế nào rồi có sao không.

Long Ngạo khàn khàn nói.

– Người nói người con gái xinh đẹp đó à, xin chiu buồn báo tin, nàng đã không qua khỏi cơn nguy kịch, đã qua đời rồi.

Nghe người hộ sỉ nói thế, hắn cũng không có nói gì, mà chỉ vô thần nhìn trần nhà, hắn không ngờ người con gái đầu đời mà hắn yêu lại bỏ hắn như thế. Không hiểu sai trong tim hắn cảm giác đau vô cùng.

Những phí tổn được người nhà tên tài xe chi trả, cho nên hắn không lo tiền viện phí, hắn ở trong bệnh viện hai tháng để hồi phục thương thế, 1 tháng để hồi phục sức lực, sau đó mới xuất viện.

..........

Trên con đường đầy mưa, hắn lặng lẽ bước đi, đạp lên những nước đang lặng lẽ rơi xuống dưới, hắn ngẩn mặt lên trời hét.

– Ông trời ơi! Người tai sao lại ác với ta như thế, ngươi đã làm ta không có gia đình rồi, tai sao lại còn cướp đi người con gái ta yêu thương nhất chứ. Ngươi nói đi.

Lâm Minh nhìn bầu trời đen kịt gào thét giận giữ, những giọt nước mắt lặng lẽ tuôn rơi trên gò má cả hắn, hắn từ lúc sinh ra tới giờ chưa bao giờ khóc, cho dù nghịch cảnh như thế nào đi chăng nữa. Nhưng lần nãy nỗi đâu này đối với hắn quá lớn, khuyến cho tâm lí kiên cường của hăn không chịu nổ mà tan vỡ.

– Ầm! Ầm!

Những tiếng sấm nổ mạnh trên bầu trời, như đồng cảm với tình cảnh của hắn vậy.

Lâm Minh vô thần bước đi trên đường, không chú rằng bây giờ trên đường rất nhiều xe.

– Bíp! Bíp! Bíp!

Những tiếng còi xe quan vọng trong không gian, nhưng mà hắn không quan tâm vẫn bước đi vô thần.

– Ầm!

Một chiếc xe không kiệp thắng lại đã đấm hắn.

– Ngọc Nhu, ta đến với nàng.

Trước khi nhấm mắt, hắn nhìn xa xa thấy hình bóng của Ngọc Nhu đang quảy tay gọi hắn, hắn cố vương tay để nắm bàn tay của nàng, nhưng mà thần trí của hắn đã mất đi và chìm vào hắc ám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.