Trước Khi Trọng Sinh Đạo Lữ Không Uống Thuốc

Chương 12: Chương 12




Thời Bạc Y đã quên chuyện mấy hôm trước bị hoảng sợ, ngẫu nhiên nghe Hữu hộ pháp lỡ lời có nhắc đến đệ tử mới nhập môn, nhất thời nháo muốn đến xem.

Hạ Hàm Tử bất đắc dĩ, đành bỏ kiếm xuống, đưa hắn đi xem trò vui.

Nhưng họ đến không đúng lúc, Tả hộ pháp đang điều – giáo mấy người mới.

Chỉ thấy mấy người kia bị xếp trên một cái giường lớn, mỗi người mặc một bộ y phục mỏng dính, vẻ mặt mê ly.

Tả hộ pháp cười híp mắt nhìn họ: “Đây chính là hậu quả của việc không nghe lời, đã nói với các ngươi, chương trình học mà các sư phụ giao cho phải hoàn thành, nhưng sao các ngươi lại không nghe vậy?”

“A…” Bị hạ xuân dược, có mấy người đã mất lý trí, ôm lấy kẻ bên cạnh không ngừng cọ xát.

Mấy kẻ vẫn còn chút lý trí, nghe Tả hộ pháp nói, âm thầm siết chặt tay thành nắm đấm.

“Chưa chịu ngoan?” Tả hộ pháp tiếc nuối thở dài “Xem ra liều lượng vẫn chưa đủ mạnh.”

Cái này vẫn còn chưa mạnh? Mấy người rùng mình một cái, trong lòng hối hận vì sao lúc trước lại nghỗ nghịch. Chẳng qua chỉ học mị thuật câu dẫn người khác thôi mà, vẫn còn tốt hơn phải chịu đựng như bây giờ.

Tả hộ pháp cũng chẳng quan tâm chúng có hối hận hay không, phất tay một cái, đệ tử bên cạnh liền lấy dương cụ bằng ngọc cùng một số đồ vật điều giáo đưa tới.

Thời Bạc Y nằm nhoài lên cửa sổ, Hạ Hàm Tử lấy tay che mắt hắn, lại bị hắn kéo ra.

“Ta muốn xem.” Thời Bạc Y tức giận quay đầu nhìn y, “Tiên sinh ngài xấu.”

“…” Hạ Hàm Tử khó chịu nhìn mấy người quần áo không chỉnh tề, trong lòng không ngừng chửi thầm Hữu hộ pháp.

Thời Bạc Y đang say sưa xem, Tả hộ pháp đột nhiên đi tới cửa sổ, cùng hắn mặt đối mặt nhìn nhau.

“Tông chủ.” Tả hộ pháp xoa đầu Thời Bạc Y “Cái này ngài không xem được nha, sẽ bị đau mắt hột đó.”

Thời Bạc Y mất hứng, hắn mới là tông chủ có được hay không!

“Thật ngoan, cùng Hạ tiên sinh về đi.” Ngón tay lão chọc nhẹ vào mi tâm Thời Bạc Y, cười vô cùng dịu dàng.

Cũng không biết tại sao mà Thời Bạc Y rất nghe lời mà kéo Hạ Hàm Tử rời khỏi.

Hạ Hàm Tử khẽ gật đầu với Tả hộ pháp, may là lão biết thuật ám chỉ, không thì y cũng chẳng còn cách nào mà kéo người đi.

“Tiên sinh.” Đang đi Thời Bạc Y đột nhiên hỏi, “Sao người họ lại hồng vậy?”

Hồng… Đến độ dường như sắp chín vậy…

“Bọn họ trúng xuân dược.”

Thời Bạc Y “Ồ” một tiếng, nhưng xuân dược là gì vậy?

Vấn đề này khiến Thời Bạc Y vô cùng tò mò, hại lòng hắn ngứa ngáy đến khó chịu. Đến lúc chạng vạng, Thời Bạc Y trốn trốn tránh tránh đi tìm Hữu hộ pháp.

“Tông, tông chủ.”Trong lòng Hữu hộ pháp không ngừng kêu khổ, nàng vừa mới bị Hạ tiên sinh dạy dỗ cho một trận đó.

Thời Bạc Y nghiêm túc nhìn nàng: “Cô có xuân dược sao?”

Hữu hộ pháp suýt nữa sặc nước miếng mà chết: “ Tông chủ hỏi cái này làm gì?”

“Ta..” Thời Bạc Y rũ mắt, con ngươi đảo một vòng, nghĩ ra một biện pháp vô cùng tuyệt, vì thế hắn bày ra vẻ thương tâm “Tiên sinh hắn… Thế nên…”

Hữu hộ pháp tự động não bổ xong: “Cho nên Hạ tiên sinh không bính (làm) ngài sao?”

Chắc không phải chứ, trước đây nàng vẫn thấy dấu hôn trên người Thời Bạc Y mà.

“Vẫn có…” Hai má Thời Bạc Y đỏ ửng.

Hữu hộ pháp tỉnh ngộ, hóa ra là có làm nhưng tần suất quá thấp, không thỏa mãn được tông chủ.

“Cầm lấy.” Giãy dụa một hồi lâu, Hữu hộ pháp nhét một cái bình nhỏ vào tay Thời Bạc Y “Thuốc bột bên trong ngài cho ngài ấy ngửi một chút là được, nhiều quá ta sợ ngài ấy biến thành cầm thú ngài lại chịu không nổi.”

Thời Bạc Y cẩn thận cất kỹ, nghiêm túc gật đầu: “Ừm!”

Nhưng mà tại sao chỉ có mình tiên sinh ngửi? Hắn cũng muốn ngửi nha, ngửi lâu một chút, có phải hắn sẽ biến thành cầm thú khiến thân thể tiên sinh không chịu nổi? (=))))

Đầu óc nghĩ bậy bạ quay về phòng ngủ, lại nhớ tới mấy người y phục không chỉnh tề ban ngày, hắn mở lọ ngửi thử một chút. Rất thơm, rất dễ chịu, nhịn không được ngửi nhiều thêm chút nữa.

Một lúc sau cả người nóng lên, Thời Bạc Y cởi lớp áo hồng nửa kín nửa hở, hắn nằm trên giường nhịn không được mà cọ tới cọ lui, vừa tê vừa ngứa thực khó chịu.

Lúc Hạ Hàm Tử bước vào phòng nhìn thấy cảnh này, cả người khí huyết dâng trào, trong nháy mắt cứng lên.

“Tiểu Y?” Y cố gắng giữ một tia lý trí, vừa đi tới lại ngửi thấy hương hoa.

Hạ Hàm Tử biến sắc, nhìn thấy tay Thời bạc Y cầm bình nhỏ đã mở nắp. Cố gắng lấy bình từ tay hắn ném vào túi trữ vật, sau đó ôm Thời Bạc Y cả người nóng rực lên.

“Tiên sinh.” Thời Bạc Y cọ cọ, cánh tay dài ôm lấy cổ y, lại hôn vài cái lên má “Rất nhớ ngài.”

Hạ Hàm Tử vừa giận vừa buồn cười, người này một khắc không thấy y thì nháo nhào, đúng là không ngoan, nhưng thuốc ai đưa y vẫn cần hỏi rõ.

“Xuân dược lấy từ đâu?”

“Hữu hộ pháp cho ta.” Thời Bạc Y vô tội trả lời.

Tốt lắm, lại là nàng.

“Tiên sinh, ta muốn cùng ngài song tu~” Thanh âm ngọt ngào mềm mại khiến lòng người run rẩy.

Hạ Hàm Tử đánh mất lý trí đè hắn lên giường, trong phòng xuân sắc vô biên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.