Trước Khi Chết Phải Biết Tình Yêu Là Gì

Chương 10: Chương 10: Bước ngoặt thứ hai: Chinh Phục (5)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi rất hứng thú với khám phá của mình. Càng đọc tôi càng thấy nhiều điểm tương đồng khác.

Không biết huynh có nhận ra sự tương đồng này không? Chắc là có, vì huynh học rất giỏi.

Hồi chiều huynh có nói, mình là thằng quên trước quên sau mỗi khi lập chiễn lược marketing. Vậy mà mình không hiểu thâm ý sâu xa đó của huynh.

Có thể phương pháp của huynh được dựng lên từ nền tảng kiến thức này. Không ngờ kiến thức marketing có thể áp dụng để cua gái được!

Đến khi phân tích sơ đồ mà tôi vừa vẽ ra, sự hứng thú trong tôi vơi dần.

Tôi thấy mình chẳng biết gì về Di, bước một xem như thất bại. Bước hai Thái đã vẽ rất rõ cho tôi bằng tiên đề thứ 5. Tôi đang ở bước thứ ba, phải xây dựng kiến thức, hoàn thiện nhân cách và tâm hồn để có giá trị bản thân.

Ngồi ngẫm nghĩ, thấy mình đúng là đang chinh phục Di bằng niềm tin. Tôi cười cay đắng.

Nhưng đã là môn đồ của trường phái chân chính, tôi không được lừa dối hay làm quá bản thân. Nghĩa là không ba hoa, không làm như giàu có, không cưng chiều hết mức, không khoe mẽ những điều không thật.

Tôi cố giữ vững định hướng Thái đã khai sáng cho tôi. Nhưng tôi không biết làm gì tiếp theo.

Mình phải làm sao để vượt qua bước thứ ba đây?Làm sao để biết Di hứng thú điều gì?

Đầu óc u mê của tôi chợt lóe lên một hướng nghĩ tuyệt vời.

Di muốn trở thành một Gypsy, muốn rong chơi, muốn được đi khắp nơi.

Mình phải tìm hiểu kỹ hơn về người Digan. Sẽ đọc mọi tư liệu về văn hóa Bô hê miêng.

Tối đó tôi thức rất khuya.

Càng tìm hiểu về người Digan tôi càng hứng thú. Vì văn hóa của họ rất nhiều màu sắc, tươi vui và cũng đầy huyền bí. Họ có một phong cách ăn mặc rất riêng, mộc mạc và đa sắc như cây cỏ. Họ yêu thiên nhiên và động vật. Đặc biệt, họ rất yêu loài ngựa. Họ thích nhảy múa ca hát. Họ có nền âm nhạc riêng, mang bản sắc đồng quê và đầy hoang dã.

Cách sống của họ rất đơn giản, và họ luôn trân trọng hiện tại. Không màng quá khứ, nhưng lại thích tiên đoán tương lại. Họ có một phương pháp bói toán rất đặc trưng, dựa trên một bộ bài tên là Tarot. Khi tìm hiểu về bài Tarot và cách bói của người Digan, tôi như chìm trong một thế giới huyền bí nhưng khá logic và đầy thông điệp lịch sử phương Tây.

Đi đến đâu, họ đều để lai cho người bản xứ nhiều điều suy ngẫm, có khi là sự khai sáng, nhưng có lúc là hoang mang mâu thuẫn, cho nên người Digan nhận được nhiều sự yêu ghét trái chiều. Song điều đó không quan trọng với họ, vì họ sẽ tiếp tục đi, tiếp tục rong chơi.

Tôi thật sự bị cuốn hút về người Digan. Tôi mê mẩn và nghĩ ngợi xa xôi.

Tôi tự hỏi, có phỉa vì Di mà tôi thích văn hóa Gypsy? Tôi tự trả lời: hình như không phải, có lẽ tôi thích vì trong tôi có mầm mống rong chơi.

Ngày xưa tôi thích lang thang cùng Lam, ngắm sống suối biển hồ, chứ không thích ngồi một chỗ ăn uống ve vãn. Càng nghĩ tôi càng mong mỏi được gặp DI, được rong chơi cùng Di, không yêu không đương cũng được.

Nhưng làm sao để gặp Di? Và nếu gặp được Di, tôi biết làm gì để Di thích tôi? Không lẽ tôi ngồi kể về người Digan cho Di nghe? Điều đó là thừa, vì Di còn rành hơn tôi.

Mình đến gặp Di và nói với Di: Anh muốn được cùng em rong chơi, được là người đồng hành cùng em đi khắp nơi trên thế giới. Được không?

Không được. nghe vừa sến lại vừa khùng.

Nếu Di hỏi. Anh có gì mà đòi đồng hành cùng em, thì sao?

Mình có gì nhỉ?

Chẳng có gì cả.

À không! Mình có chiếc Sirius mới mua. Dù nó không sang trọng đắt tiền hay có phân phối lớn nhưng nó chạy rất êm, rất ổn định và ít hao xăng, đi xa tuyệt vời.

Mình tin vào khả năng chạy xe của mình. Mình có thể lái một tay khi chạy trong vòng số 8 ở trung tâm thi lấy bằng xe máy. Lam đã từng ngạc nhiên về khả năng đó.

Ngoài ra, mình được học võ từ nhỏ đến lớn. Và mình có kinh nghiệm đánh lộn bốn năm, từ lớp 6 đến lớp 9. Thời đó mình có thể đánh được ba thằng cùng lúc. Dù bây giờ không còn dùng nhiều đến võ thuật, nhưng mình tin có thể bảo vệ được Di trong những chuyến đi xa.Hết.

À không! Mình có thể mượn huynh. Huynh có một cái máy chụp hình rất chuyên nghiệp. Nhưng nó xịn quá mình không biết sử dụng.

Mình có thể học được. Mình sẽ mang lễ vật đến bái huynh làm sư phụ. Mình sẽ cố gắng năn nỉ, bái lạy để huynh dạy mình cách chụp hình. Mình sẽ chụp lại những khoảnh khắc tuyệt vời khi cùng Di lang thang đây đó. Mình sẽ làm được. Mình sẽ làm được Khải ơi!

Còn gì nữa? Mình có thể làm gì nữa?

Đầu óc tôi bắt đầu tăng tốc.

Mình sẽ tìm hiểu mọi địa điểm trên khắp đất nước, lưu tâm đến từng chi tiết. Cảnh vật, ẩm thực, con người, văn hóa của tất cả các tỉnh thành Việt Nam. Và trên toàn thế giới nữa chứ. Đặc biệt, những nơi có dấu chân của người Digan đi qua.

Mình sẽ tìm hiểu các hội nhóm liên quan đến văn hóa Gypsy, gia nhập, học hỏi và cống hiến.

Mình sẽ mua một bộ bài Tarot, học cách bói toán tiên đoán tương lai. Điều này mình không nên nói với huynh. Nếu huynh biết thế nào cũng trỉ trích mình.

À! Mình sẽ dậy sớm, ăn uống điều độ và luyện võ mỗi ngày. Để có sức khỏe tốt nhất, để trở thành người đồng hành tuyệt vời nhất của Di.

Khi nghĩ mình đã hoàn thành xong bước thứ ba, tôi sướng vô cùng. Tôi ngồi ngẩn ngơ và cười một mình.

_ Lần đầu tiên học bài khuya, hóa khùng hả mày? - thằng Bảo nhíu mày hỏi.

_ Tao không ngờ học bài khuya lại có cảm giác tuyệt vời như thế - tôi vừa nói vừa tung tăng đi đánh răng.

Nhưng đánh răng xong, tôi cố nhắm mắt nằm ngủ mà không ngủ được. Vì não tôi đang bị kích thích.

Tôi tiếp tục ngồi vào bàn, nghiên cứu bước thứ tư - bước chọn phương cách chinh phục Di.

Nhưng nghĩ mãi tôi vẫn không biết theo phương cách gì. Không lẽ là chiêu thức ga lăng, kỹ năng nói chuyện hay mẹo vặt làm trò? Những thứ đó học ở đâu, bằng cách nào?

Tôi vẫn hoài nghi, các kỹ năng hay mẹo vặt ứng xử đó có đúng là phương cách để chinh phục con gái? Các kỹ năng có khác gì những hành vi tâng bốc, chiều chuộng để đạt mục đích?

Dẫu biết bước thứ tư này tương đồng với bước lựa chọn hỗn hợp công cụ trong marketing, và bốn công cụ trong marketing là chào hàng trực tiếp, quảng cáo, PR, khuyến mại, nhưng hai bước này tương đồng thế nào thì tôi không rõ. Nó khập khiễng và quá mơ hồ.

Nghĩ hoài không ra, tôi vò đầu bứt tai.

Thấy thế, thằng Bảo nhìn tôi nhắc nhở:

_ Nếu được, mai đi khám đi. Tao thấy bệnh tình có vẻ nặng lắm rồi đó.

_ Ừ! Để mai tao đi lấy số, mày và tao cùng khám cho vui - tôi vừa nói vừa ngáp.

_ Khuya rồi, ngủ đi hai thằng quỷ. Tao mệt rồi, ngày mai không nấu mì xào được - thằng Hưng lên tiếng.

Nghe thế, tôi và thằng Bảo lật đật tắt đèn, nằm xuống vỗ thằng Hưng chìm vào giấc ngủ.Sáng hôm sau, vì nóng lòng gặp Thái nên tôi vào giảng đường rất sớm. Nhìn quan nhìn lại không thấy Thái, tôi liền nhắn tin hẹn gặp Thái ở căng tin trường.

Tin nhắn vừa gửi đi, liền có tin nhắn đáp lại.

Tao đang ăn sáng ở căng tin nè.

Bước vào căng tin, thấy Thái, tôi hồ hởi chạy đến, rồi nhanh nhẹn lấy sơ đồ vừa khám phá được, trình bày với Thái.

Thái cười mãn nguyện: _ Mày đúng là chiến binh giỏi nhất.

Sau đó Thái lấy trong cặp ra một cuộn giấy khổ lớn.

_ Tao đã định đưa bảng mindmap này cho mày xem, nhưng sợ cái đầu lười học của mày phản ứng nên thôi.

Tôi nhìn vào sơ đồ của Thái, hoa cả mắt. Vì trong đó có rất nhiều mối liên hệ giữa Marketing và chinh phục con gái, chằng chịt và phức tạp vô cùng.

Và, không thể chờ đợi lâu hơn, tôi hỏi Thái bước thứ tư, bước chọn phương cách chinh phục Di.

_ Mày chưa nghĩ ra điểm chung giữa bốn công cụ Marketing và phương cách chinh phục con gái hả?

_ Đêm hôm qua em đau đầu vì nó.

_ Giả sử khi mày chào hàng trực tiếp, mày nói là anh là người tốt, anh yêu em. Vậy khi quảng cáo, mày sẽ nói sao?

Sau một chốc suy nghĩ tôi đáp:

_ Em sẽ nói, anh là người tốt, anh yêu em. Anh là người tốt, anh yêu em. Anh là người tốt, anh yêu em. Anh là người tốt, anh yêu em... mọi nơi và mọi lúc có thể.

_ Vậy khi PR, mày sẽ nói sao?

Không cần suy nghĩ tôi trả lời liền:

_ Em sẽ không nói. Mà em sẽ nhờ một người có uy tín, nói với cô ấy rằng em là người tốt và em rất yêu cô ấy.

_ Không ngờ mày cũng nắm vững kiến thức đó chứ. - Thái tỏ vẻ hài lòng.

Tôi cười sung sướng.

_ Vậy khi khuyến mại, mày sẽ nói sao?

_ Anh là ngươi tốt, yêu anh đi, chúng ta sẽ du lịch khắp nơi trên thế giới. Hay anh là người tốt, yêu anh đi, em sẽ không phải lo lắng chuyện tiền bạc nữa. Hoặc anh là người tốt, yêu anh đi, em sẽ có một bờ vai để dựa vào.

Thái gật đầu và mỉm cười: _ Mày đã tìm ra sự tương đồng giữa bốn công cụ marketing và phương cách chinh phục con gái rồi đó.

_ Bốn công cụ Marketing tương ứng với bốn phương cách chinh phục, em nên chọn phương cách nào hả huynh?

_ Tùy mày, và tùy đối tượng của mày.

_ Chắc em sẽ áp dụng phương cách chào hàng trực tiếp và PR.

Tự nhiên Thái thở phào:

_ Tao vừa nín thở nghe mày nói, cũng may là mày chọn chào hàng trực tiếp và PR, chứ nếu mày chọn quảng cáo và khuyến mại là tao gác kiếm bỏ nghề quân sự luôn, coi như tao thất bại vì đã hiểu sai vị tướng mà mình phò trợ.

_ Huynh cũng thấy em hợp với chào hàng trực tiếp và PR phải không?

_ Chứ cái thân tàn ma dại của mày, khuyến mại ai mà thèm. Quảng cáo không phải là cuộc chơi của người ít tiềm lực._ Dù đau, nhưng em chỉ biết câm nín nghe tiếng huynh nói.

_ Vậy thì tốt. Về nhà suy nghĩ thêm đi.

Tôi gật đầu.

_ À! Để mày khỏi suy nghĩ lan man tao cần phải nói điều này. Trong chào hàng trực tiếp mày không nên lậm vào những mẹo vặt hay kiểu cách ứng xử của mấy thằng đào hoa sát gái, như theo trào lưu ăn diện để trở nên sành điệu, hay nắm rõ những chiêu thức ga lăng, hoặc tỏ ra hiểu hết mọi thứ trên đời. Có thể mày sẽ nợ nần, ba hoa và thiếu chân thật vì nó. Mày đã xác định chinh phục Di trong dài hạn, nên không cần gấp rút tạo hào quang bên ngoài để che lấp cái xấu xa bên trong, mà mày cần tập trung giảm thiểu sức đẩy và gia tăng sức hút bên trong trước. Một khi sức hút bên trong đủ mạnh, nó sẽ tự tỏa hào quang ra bên ngoài. Mày hiểu ý tao nói chứ?

_ Nghĩa là em không cần tập trung vào vật chất hay vẻ bề ngoài, mà cần tập trung vào tâm hồn đúng không?

_ Không phải. Ý của tao không phải bảo mày theo cái nết đánh chết cái đẹp, hay coi trọng tính cách bỏ rơi vật chất.

_ Là sao? Huynh lấy ví dụ đi - Tôi cau mày.

Thái nhìn vào cái áo thun xanh và chiếc quầy tây đen của tôi, rồi bĩu môi:

_ Hôm nay tao thấy bộ đồ mày mặc quá xấu, nhìn mày thấy gớm.

_ Có thể nó không đẹp, nhưng đâu đến nỗi thấy gớm hả huynh.

_ Vậy mày hãy tự hỏi tại sao tao thấy nó gớm còn mày thấy nó được.

Tôi nhìn kỹ lại bộ đồ của mình:

_ Có thể vì muốn gặp huynh sớm nên em lật đật đi học, quên ủi áo, nên nhìn nó không được láng mịn lắm.

_ Còn gì nữa không?

_ Có thể em nghèo nên mua quần áo hơi rẻ tiền.

_ Và sinh viên thì cần gì chưng diện phải không? - Thái bắt chước giọng điệu của tôi.

_ Thôi thôi... huynh muốn khen em điều gì thì nói đi, vì em là con trai nên không chú tâm đến thời trang cho lắm.

_ Đó... điều tao muốn nói là nằm ở chỗ đó.

_ Ý huynh muốn nói là em nên quan tâm đến thời trang hơn đúng không? Được rồi, tháng sau em sẽ mua hai bộ đồ mới.

_ Nói chuyện thời trang với mấy thằng như mày mệt mỏi thiệt. Mua đồ mới không giải quyết được vấn đề của mày đâu. Mày là đại diện cho phần lớn đàn ông con trai bây giờ, trong cuộc sống đều theo hệ nhị phân, trong khi đàn bà con gái lại theo hệ thập phân, nên mấy thằng như mày khó mà làm con gái ấn tượng.

_ Huynh có vẻ thích làm vấn đề trở nên khó hiểu nhỉ?

_ Vì vấn đề của mày nằm ở bên trong, thuộc quan điểm cá tính và bản năng nên tao mới đào sâu vô, mày tưởng đào sâu mấy vấn đề này dễ lắm sao? Mày muốn nghe nữa không?

_ Quân sư cứ nói, mạc tướng xin nghe - tôi nhe răng cười khi thấy Thái cau mày.

_ Hệ nhị phân chỉ có số 0 và số 1, còn hệ thập phân có đến 10 số. Mày có để ý rằng, trong một lĩnh vực nào đó, nếu con trai đã chú tâm thì họ làm rất tốt, còn không thì vô cùng tệ, với họ không có hệ số nào nằm giữa có và không, tốt và xấu, giỏi và dở, thắng và bại. Trong lĩnh vực nấu ăn chẳng hạn, con trai thường chỉ có hai dạng, một là không biết nấu, hai là nấu rất ngon. Trong lĩnh vực thời trang cũng thế, và nhiều lĩnh vực khác nữa. Thật ra con gái không yếu kém hơn con trai, mà do thước đo giá trị của họ rộng hơn nên họ dễ tính hơn. Điều đầu tiên tao muốn nói là mày phải thay đổi thước đo giá trị đi, nếu không được tốt nhất thì phải nằm ở mức khá. Hiểu chưa thằng quỷ?Điều Thái vừa nói khiến tôi suy nghĩ. Đúng là trong tủ quần áo của tôi chỉ có một bộ đồ đẹp nhất dành cho những dịp đặc biệt, còn lại là một đống hỗn tạp. Bộ đồ đẹp nhất được tôi chăm sóc kỹ lưỡng, mấy bộ khác tôi chẳng thèm quan tâm. Mỗi khi mặc bộ đẹp nhất, tôi đều tắm rửa sạch sẽ, chải chuốt kỹ lưỡng, còn mặc những bộ đồ khác tôi chẳng để tâm đến chuyện tắm rửa. Đúng là tôi hay tâm niệm thà không làm, đã làm thì phải tốt nhất. Trong học tập cũng vậy, môn nào tôi thích thì điểm số của tôi rất cao, còn môn nào tôi không ưa thì điểm số vô cùng tệ. Khi cuộc sống có nhiều lo toan hơn, tôi thường dồn sức cho một việc, những việc còn lại thì có xu hướng lơ là. Bởi thế, tôi nghĩ mình không thể đảm đương hai việc cùng một lúc. Nhưng đó là một định kiến sai lầm cần xóa bỏ.

_ Mày hiểu được cái gì, mà gật gù ra vẻ tâm đắc vậy?

Tôi ậm ừ:

_ Em nghĩ... điều này thuộc vấn đề bên trong nên hơi khó nói.

_ Vậy nói về bộ đồ mày đang mặc cũng được, tao rất muốn nghe.

_ Bộ đồ này không đạt chuẩn gọn gàng. Mà người ta nói, đã không đẹp thì phải gọn gàng sạch sẽ. Em thật sự hiểu ý huynh truyền đạt, huynh đừng lo.

Thái mỉm cười.

_ Mày có biết, để mấy thằng như mày hiểu được sự bê tha của chính mình là khó đến mức nào không? Một khi bỏ được thói xấu ấy thì mày đã đẹp hơn một chút rồi đó.

_ À... hiểu luôn. Hiểu câu, một khi sức hút bên trong đủ mạnh nó sẽ tự tỏa hào quang ra bên ngoài luôn.

_ Để nhớ lâu, mày lưu tâm dùm tao câu này: Một thằng hôi nách thì cái đầu tiên nó nên mua không phải là chai dầu thơm.

_ Nè! Huynh định xỏ xiên gì đó? - Tôi nâng cánh tay lên ngửi ngửi.

Thái bật cười - Ủa! Mày bị hôi nách hả?

_ Sao huynh lại thẳng thừng thô thiển đến thế nhỉ?

_ Bậy nào! Tao thẳng thừng thánh thiện mới đúng.

Tôi lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán.

_ Tao muốn nói với mày một điều nữa, muốn nghe tiếp không.

_ Tiếp chứ! Huynh nói đi.

_ Bộ đồ mày mặc dù có giặt ủi kỹ đến đâu, đối với tao vẫn chưa được, chứ nói gì đến đẹp. - Thái lại tiếp tục thẳng thắn.

_ Người có tiền khó tính hơn người không có tiền, thế thôi! - Tôi nhếch mép.

_ Cái này thuộc về kiến thức, có tiền cũng không giúp được gì.

Điều Thái nói khiến tôi nhìn lại bộ đồ của mình đang mặc.

Thái nói tiếp:

_ Mày có biết, người mập không nên mặc áo sọc ngang không? Đã mặc quần đen thì nên chọn áo màu sáng không? Mày có biết, áo thun chỉ đẹp nhất khi kết hợp với quần kaki hoặc quần jean không? Đã mặc quần tây thì không nên mang dép kẹp xỏ ngón không?

_ Rắc rối nhỉ! - tôi thở dài.

_ Rắc rối cái gì! Mấy điều tao vừa nói là kiến thức căn bản, đến con nít còn biết, chỉ có mày là không biết thôi. Lúc mua đồ phải nghĩ nó có hợp với mình không, chứ đừng nhìn theo manocanh hay mấy thằng bê bối khác._ Nếu em quan tâm đến áo quần như vậy, em có bị xem là chưng diện không huynh?

_ Mày không biệt được một người ưa chưng diện với một người có thẩm mỹ hả? Người ưa chưng diện có thể có thẩm mỹ, nhưng người có thẩm mỹ chưa chắc ưa chưng diện. Người ưa chưng diện thường lơ là kiến thức, hoặc đầu tư quá mức vào bề ngoài, nhưng người có thẩm mỹ rất chú trọng kiến thức và đầu tư đúng mức cho cái đẹp. Người ưa chưng diện dùng trang sức, áo quần, phụ kiện, xe cộ để che lấp cái sáo rỗng bên trong, nên nhìn từ bên ngoài, người có thẩm mỹ không ấn tượng bằng người ưa chưng diện, nhưng họ vẫn có hào quang, mà hào quang này chỉ có những người sâu sắc mới thấy nét đẹp và giá trị của nó.

_ Em hiểu rồi. Còn em là người bê bối phải không?

_ Nhưng mày có tinh thần học hỏi.

_ Có tinh thần học hỏi nhưng nghèo - tôi nhún vai

_ Nghèo thì phải có kiến thức khi mua đồ.

_ Nhưng đồ đẹp thường mắc tiền - Tôi chạm tay vào áo của Thái.

_ Muốn đỡ tốn tiền thì phải tốn công. Cái này mày phải học con gái - Thái hất tay tôi ra.

_ Nghĩa là em phải đi từ shop này qua shop khác chỉ để mua một cái áo thôi hả?

_ Có vấn đề gì sao?

_ Nhưng...

_ Nhưng cái gì?

_ Con trai ai lại thế?

_ Vậy theo mày, chỉ có con gái mới có quyết tâm theo đuổi thứ mình muốn thôi sao?

_ Ừ thì... - tôi ngập ngừng.

_ Biết rõ cái mình muốn, từ chối cái không hợp với mình, cố gắng vì sắc đẹp, có gì sai?

_ Huynh cũng dành nhiều thời gian cho áo quần vậy à?

_ Áo quần không phải là thứ mua hằng ngày hay hằng tháng.

_ Có lẽ... - tôi thầm nghĩ.

_ Chết cha! Trễ giờ rồi, vào lớp thôi. - Thái chợt nhìn đồng hồ, đứng dậy. - Hôm sau nói tiếp nha, - Thái vừa đi vừa nói.

_ Chắc không cần đâu, có lẽ em hiểu rồi, - tôi đáp.

_ Vậy thì tốt. - Thái mỉm cười.

Khi chúng tôi vừa vào lớp thì thầy cũng vừa đến.

Sau khi ổn định chỗ ngồi, tôi ngoan ngoãn như học sinh cấp 1, lấy vở ra, lấy sách ra, rồi chăm chú nghe thầy giảng bài. Hôm nay tôi rất vui, vì tôi được học môn mình yêu thích. Đó là môn PR.

Thấy dáng ngồi thẳng lưng, hai tay để ngay ngắn trên bàn của tôi, Thái nói:

_ Nhìn mày tao muốn mửa quá.

Tôi bật cười, trở về trạng thái bình thường. Nhưng đùa thì đùa vậy, tôi vẫn chăm chú nghe thầy giảng bài. Không những thế, tôi còn phân tích, liên kết các kiến thức lại với nhau để áp dụng vào thực tế.

Chắc chắn mình sẽ không chinh phục Di bằng kiến thức khuyến mại, vì mình không giàu có. Và càng không giở trò khuyến mại lừa đảo, bằng cách hứa hẹn những điều không có thật. Mình cũng không xuất hiện với tần suất dày đặc trước mặt Di như quảng cáo, vì mình còn mục tiêu khác trong cuộc sống.Mình sẽ áp dụng PR. Mình sẽ không hứa hẹn, không ba hoa, chỉ hành động để Di hiểu được tình cảm của mình. Mình sẽ mang đến những điều đặc biệt trong các dịp lễ, hay các sự kiện liên quan đến Di. Mình sẽ thật sự làm bạn với Liên, chia sẻ với Liên tất cả, để Liên biết tình cảm của mình dành cho Di thế nào, để Liên nói hộ mình những lời chất chứa trong đáy lòng

Mình sẽ áp dụng kiến thức chào hàng trực tiếp, để tự tin đứng trước Di, để dễ dàng thấu hiểu Di và luôn vui vẻ bên Di.

Bất kỳ một sinh viên marketing nào cũng biết, một người chào hàng trực tiếp giỏi phải có rất nhiều kỹ năng. Ngoài kỹ năng lắng nghe, trò chuyện với khách hàng một cách chân thật và thú vị, còn có kỹ năng nhanh chóng nhận diện những khó khăn của khách hàng, và giúp khách hàng giải quyết nó một cách thông minh, không đòi hỏi.

Ngoài cách ăn mặc sạch sẽ lịch sự, còn phải biết kiềm chế những tật xấu, như nói nhiều, nói quá, nói thô tục, hay chê bai sản phẩm khác. Đồng thời luôn hoạt bát nhanh nhẹn, không nói vội cẩu thả, hay chậm chạp lề mề. Và quan trọng nhất là phải biết giữ lời hứa của mình.

Mình chắc chắn sẽ thành người chào hàng giỏi nhất. Khải ơi cố lên. Mình sẽ có được những sức hút vừa xác định tối qua, và thể hiện những sức hút đó bàng kỹ năng PR và chào hàng trực tiếp. Bước năm và bước sáu quá dễ, không cần phải lo nghĩ, đến đâu điều chỉnh đến đó. Mình sẽ làm được. Mình sẽ chinh phục được Di một cách chân thành nhất.

Với sự phấn khích và hăng hái như một chiến binh sắp bước vào trận chiến, tôi đã tuân thủ một kế hoạch học tập và rèn luyện vô cùng nghiêm túc.

Một tháng trôi qua.

Tôi đã sử dụng thành thạo cái máy chụp hình chuyên nghiệp của Thái. Và tôi không biết lấy gì để trả ơn Thái cho hết. Tôi chỉ biết giành trả tiền trong những lần uống chung của chúng tôi.

Sau khi lùng sục khắp nơi để tìm mua bộ bài Tarot, tôi cũng đã có một bộ, rồi cố mày mò học hỏi cách bói bài chính xác và thú vị nhất. Dù đôi lúc tôi cảm thấy áy náy khi giấu Thái về bộ bài.

Tôi đã sưu tầm thông tin của tất cả các địa danh nổi tiếng ở Việt Nam, đóng thành một cuốn sách rất đẹp, và mỗi tối cố gắng ngồi học thuộc.

Tôi không còn xuề xòa hay cẩu thả trong ăn mặc nữa, tôi bỏ hết những quần áo cũ nát bạc màu, thay bằng những bộ đồ trẻ trung năng động hơn. Lúc đầu tôi khá lúng túng trong việc chọn quần áo hay giày dép, nhưng sau khi tìm hiểu về thời trang, tôi nhận ra ăn mặc lịch sự không phải là điều quá khó.Tuy tôi không tìm thấy một hội nhóm nào yêu thích văn hóa Digan để gia nhập, song tôi gần như biết hết những gì thuộc về văn hóa ấy.

Và tôi đã vượt lên chính mình, dậy sớm tập võ, đi học đều đặn, ăn ngủ đúng giờ suốt một tháng. Ngoài ra, tôi còn cắn răng chịu đựng những lời chọc ghẹo của hai thằng quỷ cùng phòng, mỗi khi tôi thoa kem chăm sóc da.

Tình yêu đúng là kỳ quái. Không ngờ tôi lại trở nên tốt đẹp hơn vì nó.

Khi đã cảm thấy sự tự tin tràn ngập trong cơ thể, tôi hẹn gặp Thái ở quán cà phê, để nghe những lời căn dặn cuối cùng trước khi lâm trận.

Khi bước vào quán cà phê, tôi thấy Thái không ngồi một mình, mà có thêm sáu thằng bạn trong nhóm. Bên cạnh sáu thằng còn có sáu đứa con gái.

Thấy tôi, tụi nó rú lên như mừng tôi vừa thôi nôi, bỏ bú.

Tôi ngỡ ngàng liếc nhìn Thái.

_ Tao xin lỗi! Tao định không nói cho mấy thằng này biết. Nhưng vì nghĩ mày là thằng cuối cùng chuẩn bị trải qua một bước ngoặt mới, nên tao gọi mấy thằng này ra để chia sẻ động viên mày. Không ngờ lại xuất hiện thêm sáu cô gái xinh đẹp này. - Thái nói.

Tôi nhe răng cười gượng gạo.

Thằng Phụng khơi mào chọc ghẹo:

_ Nhớ hồi nào nó còn ủ rũ vì thất tình, tao thương nó, chỉ nó gái đẹp, nó lơ như thấy ruồi. Nay sắp có bồ mới rồi ha.

_ Mày nói tầm bậy. Nó mới xuống núi, đang kiếm con gái để thử công lực. Nhìn lù đù vậy chứ rất nguy hiểm. Em Ngọc coi chừng nha, - vừa nói thằng Hùng vừa nhìn bạn gái thằng Phụng.

Có lẽ đêm nào tôi cũng thoa kem dưỡng da, nên mặt tôi miễn nhiễm trước những lời chọc ghẹo của tụi nó.

Bỗng dưng con Ngọc lên tiếng:

_ Chị Di mà biết anh đã cố gắng vì chị ấy như thế chắc sẽ cảm động lắm.

Tôi chưa kịp trả lời, đã thấy thằng Phụng nghiêng đầu thỏ thẻ với con Ngọc:

_ Sự cố gắng đó sao bằng những điều anh dành cho em, đúng hông?

_ Thôi cho em xin, mấy anh mấy chị đến đây chọc ghẹo em hay chia sẻ kinh nghiệm cho em? - tôi hỏi.

_ Ừ! Trước thì chọc ghẹo sau thì chia sẻ, đúng không anh em? - thằng Việt lên tiếng.

Cả bầy hùa nhau: _ Đúng... đúng...

Thái cười: _ Tiết mục chọc ghẹo đã qua, bây giờ là tiết mục chia sẻ kinh nghiệm. Bây giờ anh em lần lượt cho nó lời khuyên hay động viên tinh thần cũng được.

Thằng Tuấn Anh mở đầu tiết mục mới:

_ Tao nghe giang hồ đồn, mày chỉ biết người trong mộng của mày tên là Di và đang học trường Khoa học Xã hội và Nhân văn thôi, đúng không?

_ Ừ! Rồi sao? - tôi trả lời.

_ Tại hạ xin bái phục. Huynh đài quá dữ, - thằng Tuấn Anh gật đầu đáp.

Người yêu của thằng Tuấn Anh ngạc nhiên:

_ Hả! Anh Khải chỉ biết nhiêu đó về chị Di thôi á?_ Anh còn biết chị ấy rất thích văn hóa của người Digan, - tôi trả lời.

_ Còn gì nữa không?

_ Hết rồi, - tôi đáp nhẹ nhàng.

_ Vậy làm sao anh chinh phục được chị ấy?

Thằng Tuấn Anh thay tôi giải đáp thắc mắc cho người yêu nó:

_ Anh ấy sẽ chinh phục chị ấy như cách anh đã chinh phục em. Chân thành, chân thành và chân thành hết sức có thể.

Mấy thằng còn lại lên tiếng đồng loạt: _ Đúng... đúng...

_ Nghe cứ như phim. Không ngờ các anh ai cũng lãng mạn như thế, - bạn gái thằng Việt nói.

_ Liều mạng đúng hơn em ơi! - thằng Trung trả lời.

_ Thật ra, anh có một thông tin để liên lạc với cô ấy, - tôi nhìn người yêu thằng Tuấn Anh đáp.

_ Anh có số điện thoại của chị ấy hả?

_ Không! Một người bạn của chị ấy.

Người yêu thằng Tuấn Anh nhìn tôi với ánh mắt như gặp quái vật ngoài hành tinh.

_ Nếu anh chinh phục được chị ấy, tụi em sẽ tặng anh một món quà vô cùng giá trị.

_ Tụi em là những ai? - thằng Trung hỏi.

Người yêu thằng Tuấn Anh đưa mắt nhìn năm cô gái còn lại nói:

_ Sáu đứa con gái tụi em, sẽ tặng anh một món quà chúc mừng, nếu anh chinh phục được chị Di. Nếu anh không chinh phục được thì bảy anh còn lại sẽ mua quà an ủi anh. Các anh đồng ý chứ?

Tôi không ngờ mấy thằng bạn của tôi lại hào phóng nhất trí.

Tôi cười sung sướng - Qùa giá trị như thế nào hả em?

_ Đến ngày đó anh sẽ biết.

Tối hôm ấy, tôi cứ tưởng mình là mục tiêu chọc ghẹo của mấy thằng quỷ. Không ngờ tụi nó và người yêu tụi nó làm tôi cảm động quá chừng.

Tụi nó còn kể cho tôi biết những kỉ niệm khó quên của tụi nó.

Tôi rất ấn tượng cái cách thằng Phụng tỏ tình với con Ngọc, sau chính tháng theo đuổi.

Đầu tiên, thằng Phụng gọi điện đặt trước một vị trí ngồi đẹp nhất ở một quán cà phê khá nổi tiếng.

Sau đó nó viết vào một tờ giấy nhỏ, tám chữ.

Anh muốn nói, anh yêu em Ngọc à!

Rồi cuộn lại, nắm chặt tờ giấy trong tay trái. Lấy xe đến rủ con Ngọc đi uống cà phê. Khi chạy trên đường, nó chỉ dùng một tay để lái xe, tay kia nắm chặt tờ giấy. Với mục tiêu là để con Ngọc tự nhận ra điểm khác lạ của nó, hỏi nó. Nó sẽ nhất quyết không nói, đến khi con Ngọc nổi điên mở tay nó ra thì sẽ thấy lời yêu thương của nó dành cho con Ngọc.

Song trên đường đi con Ngọc chẳng thèm để ý bàn tay của nó, cứ vô tư nói chuyện.

Đến quán cà phê, hai đứa ngồi ở chiếc bàn thắp nến, ngoài trời mưa bay lất phất. Nó trò chuyện với con Ngọc một cách tự nhiên thoải mái, tay vẫn nắm chặt tờ giấy.

Nó phỏng đoán sẽ trò chuyện với con Ngọc khoảng nửa tiếng thì con Ngọc sẽ nhận ra điểm khác lạ của nó. Nhưng bốn mươi phút trôi qua mà con Ngọc vẫn không nhận ra.

Nó thay đổi phong cách nói chuyện, không điềm đạm đặt tay trên bàn nữa, mà vừa nói vừa vận động đôi tay kiểu diễn thuyết.

Nhưng có lẽ nó diễn thuyết hay quá, nên con Ngọc vẫn không để ý.

Nó vào toa lét, mở bàn tay ra thư giãn. Nó thấy tờ giấy bị ướt vì mồ hôi tay. Nhưng nó vẫn cố gắng tiếp tục thực hiện kế hoạch.

Ngồi trò chuyện đến phút thứ bảy mươi, con Ngọc vẫn không nhận ra. Bỗng dưng nó thấy ngưa ngứa tay trái. Nhưng không thể dùng tay trái để gãi, nó lấy tay phải vòng qua đầu, gãi gãi tai trái.

_ Anh chưa tiến hóa hết hay sao gãi tai giống khỉ vậy?

Con Ngọc hỏi thế, nhưng vẫn không thắc mắc về bàn tay trái của nó.

Nó cười gượng gạo như khỉ.

Rồi chín mươi phút trôi qua, con Ngọc thấy nói chuyện với khỉ chán quá, đòi về.

Đến khi nó móc ví trả tiền gửi xe, con Ngọc mới thấy tay trái của nó lạ lạ. Nhưng vẫn không lên tiếng thắc mắc.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.