Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi

Chương 98: Chương 98: Chương 98: Ái muội




Editor: á bì

Do Mạnh Tĩnh Nghiên bị trật chân nên hành động có chút bất tiện, tối đó hai người ngủ lại ở quán bar. Mặc dù không được an toàn cho lắm nhưng bên cạnh có Thành Trạm Vũ bảo vệ, ai còn dám có suy nghĩ bậy bạ với cô nữa chứ, quả thật còn an toàn hơn ở trên đường cái. Đi ở trên đường còn có thể bị người ta ăn cướp, quán bar là hang ổ của Thành Trạm Vũ, không ai dám động tới một sợi lông của cô.

Ngày hôm sau Thành Trạm Vũ giúp Mạnh Tĩnh Nghiên đi khập khiễng về nhà, không biết Lý Minh Trạch có mách lẻo với người nhà của cô hay chưa nữa. Chắc giờ này quỷ lười đó còn đang ngủ chưa có tỉnh dậy, gọi điện cho cậu ấy thì tắt máy, không liên lạc được, làm cho cô cảm thấy có chút chột dạ.

Lấy chìa khóa ra mở cửa, kêu hai tiếng ba mẹ mà không có ai trả lời, tảng đá treo ở trong lòng Mạnh Tĩnh Nghiên cũng được đặt xuống. Trong nhà không có ai, xem ra Lý Minh Trạch còn thức thời chưa có mách lẻo ba mẹ cô, nếu không giờ này ba mẹ phải ở nhà chờ cô chui đầu vào lưới rồi.

Thành Trạm Vũ đang đỡ cô nhìn thấy vẻ mặt tiểu nhân đắc ý của cô, vừa hầu hạ cô như đỡ lão phật gia vào nhà, vừa ở bên cạnh vui vẻ nói, “Biết sợ rồi à? Biết quán bar không phải là nơi tốt đẹp gì mà em còn đi!”

“Ai cần anh lo chứ!”

“Được được lắm, anh mặc kệ đấy, mặc kệ đấy được chưa? Nhưng sau này không được đi nữa, còn trang điểm thành cái dạng quỷ ma này đi trêu hoa ghẹo nghuyệt!”

“Bộ dạng quỷ gì chứ, nhìn rất đẹp mà! Nếu không đẹp, sao có nhiều người đàn ông tới bắt chuyện với em như vậy chứ?”

Một câu nói liền châm ngòi thuốc nổ, biết Thành Trạm Vũ đang buồn bực chuyện gì rồi, mà còn đâm vào nỗi đau của anh, không đốt đèn trong nhà cầu---bộ muốn chết sao!

Bị Thành Trạm Vũ trừng một cái, Mạnh Tĩnh Nghiên ngoan ngoãn không phản bác lại nữa. Phối hợp để Thành Trạm Vũ cởi vớ giày, cẩn thận để chân lại.

Do ngày hôm qua được xử lý gấp, nên hôm nay mắt cá chân không còn sưng to nữa, lúc đi trên đường vẫn còn hơi đau âm ỷ, đoán chắc trong vòng năm ngày ba bữa nữa sẽ không khỏi lên đâu. May là bây giờ còn có hai ngày thứ bảy và chủ nhật không cần phải đi học, bằng không phải kéo nửa cái chân tàng này đi học rồi, rất đau đó!

Bị trật chân không thể mang giày cao gót, sáng sớm Thành Trạm Vũ đã chạy tới cửa hàng giày mua cho cô một đôi thể thao. Hơn nữa còn rất cẩn thận mua hai đôi, để chân phải của Mạnh Tĩnh Nghiên đi giày thường, chân trái bị thương thì mang giày số to hơn.

Một người đàn ông, đối với chuyện của Mạnh Tĩnh Nghiên lại để tâm và cẩn thận như vậy, có thể nói dụng tâm rất sâu.

Thành Trạm Vũ tới nhà họ Mạnh thì đuổi cũng không đi, nhất là ba mẹ Mạnh không có ở nhà, càng đừng nghĩ tới chuyện anh sẽ đi. Nhưng anh còn phải đi học nữa, anh lập tức trừng mắt nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên, tiểu nữ nhi vừa phạm sai lầm thì không có tư cách nói chuyện với nhân gia.

Mạnh Tĩnh Nghiên là con gái, đáng lý ra rất khó nuôi, để Thành Trạm Vũ ăn con ba ba, chuyện trả thù chỉ là chuyện sớm muộn. Hai người bọn họ ở nhà, trong đó còn có một thương binh, trong nhà lại không có cơm thừa canh cạn, làm sao giải quyết bữa trưa đây. Thành Trạm Vũ liền nói đi mua đồ ăn ở bên ngoài, Mạnh Tĩnh Nghiên không cho, muốn để tự mình anh làm.

Quân tử xa nhà bếp, mặc dù Thành Trạm Vũ tự nhận mình không phải là quân tử, nhưng từ nhỏ đã không có mẹ, sống cùng với ba của anh, còn có mấy đại lão gia trong bang hội, cả ngày đều nghe chuyện muốn đánh muốn giết, đâu thể nào biết được chuyện vào bếp chứ.

Cũng không phải là không được, cũng không phải là không muốn làm, nếu không Mạnh Tĩnh Nghiên sẽ đuổi ra ngoài. Biết đuổi anh sẽ không đi, nhưng chân sẽ bị thương nặng hơn, dù tâm địa có cứng thế nào cũng bị cô kêu thành đau lòng rồi đầu hàng thôi.

Được rồi được rồi, nấu cơm thì nấu cơm vậy. Coi như là đang thương cô đi.

Trong tủ lạnh đã có rau cải sẵn rồi nên không cần đi ra ngoài mua, chỉ cần lấy ra rửa sạch là được. Mạnh Tĩnh Nghiên dựa vào cửa bếp chỉ đạo anh làm, giống như đang xem náo nhiệt nhìn tay chân của anh luống cuống, trong lòng tự nhiên cũng tốt lên.

Tự nhiên trong chảo lớn bắn lên một ngọn lửa lớn, Thành Trạm Vũ giật cả mình, vội lấy cái chảo tới bên vòi nước để dập lửa. Mạnh Tĩnh Nghiên sợ tới mức vội xông tới, cầm lấy cái nắp của cái chảo đậy nó lại. Dập lửa xong, nhưng trong chảo vẫn có vài giọt nước sôi bắn tung tóe lên cánh tay cô, đau đến mức cô rên lên.

Vết thương trên chân còn chưa tốt, giờ lại thêm cánh tay bị thương, ngày chủ nhật này quả nhiên là ngày xui xẻo của cô mà!

Cái nóng này cũng không nghiêm trọng lắm, dùng nước lạnh chườm lên, xoa chút nước muối lên là không đau nữa.

“Em nói, anh còn là học sinh khoa học tự nhiên đó, giờ thì hóa lý gì cũng quên rồi. Đề bài ở trung học về chuyện lúc nồi bốc cháy thì phải làm sao, cách đắp kín nồi để loại bỏ ô-xy thì lửa sẽ tự nhiên tắt thôi, nhưng anh lại lấy tay đi lấy thìa sắt, anh không sợ lửa cháy tới người anh hả!”

“Anh…thoáng chốc anh không nhớ được.”

Mạnh Tĩnh Nghiên xử lý tốt vết thương trên cánh tay, ngước mắt lên liền nhìn thấy bộ dạng chật vật của Thành Trạm Vũ, tức giận thoáng chốc cũng tiêu mất. Múa đao lộng thương không phải là chuyện khó với Thành Trạm Vũ, dù là chơi chữ cũng không thắng được anh, nhưng mới vào bếp một chút đã mồi hôi đầy đầu. Khi rửa rau còn lấy mu bàn tay lau mồ hôi, rau dính trên mặt cũng không phát hiện.

Đưa tay lấy rau trên mặt anh xuống, lại bị Thành Trạm Vũ cầm ngược cổ tay, khi ánh mắt hai người chạm nhau, như là dẫm phải thuốc nổ, rất nóng và kịch liệt.

Cự ly giữa hai người giờ chỉ có một cm, không khí cũng có chút nóng bức, hít thở ngày càng chậm, cảm thấy như đang thiếu ô-xy. Đầu của anh chậm rãi cúi xuống, hướng tới cô. Mạnh Tĩnh Nghiên ngây ngốc, ngây dại, choáng váng, vậy mà trong đầu lại trống rỗng.

Hô hấp của anh tùy ý phun lên mặt cô, làm cho hai má của Mạnh Tĩnh Nghiên biến hồng, màu sắc như quả đào.

Nhưng khi Thành Trạm Vũ sắp cúi xuống môi của Mạnh Tĩnh Nghiên, chuông cửa đột nhiên vang lên. Mạnh Tĩnh Nghiên như con thỏ nhỏ sợ giật mình, đẩy Thành Trạm Vũ lui lại từng bước, “Em đi mở cửa.”

Nói xong liền chạy đi. Khi mở cửa sức nóng trên mặt cô còn chưa tan, nhấn chuông ở dưới nhà chính là người giao đồ ăn.

“Xin chào, bữa cơm của cô tổng cộng là 36 đồng.”

“À được, chờ một chút, tôi đi lấy tiền.”

Mạnh Tĩnh Nghiên không vui khi chuông cửa vang lên đúng lúc như vậy, vừa xoay người liền nhìn thấy Thành Trạm Vũ đứng ở phía sau cô, vội cúi đầu chạy chậm vào phòng.

Chờ lúc cô đi ra nhân viên giao đồ ăn đã đi, Thành Trạm Vũ đang sắp đồ ăn nhanh ra mâm. Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy giờ có ngồi nhìn anh hay đứng nhìn anh đều cảm thấy khá lúng túng, nên cũng tìm chút việc cho mình, đi tới nhà bếp cầm chén đũa.

Thuận tiện cắt chút hồng và vải, để chút nữa làm núi lửa phi tuyết. Thật ra là chỉ trộn đường và hồng, nên cũng muốn lấy cho nó cái tên cho nó khoa học.

Đồ ăn trong nồi đều đã cháy khét, người bình thường chắc không có dũng khí ăn. Nhưng kỹ thuật cắt tỉa của Thành Trạm Vũ lại rất tốt, quả hồng được cắt…ách, có chút giống quả hồng.

Đồ ăn nóng được mang lên, hai người ăn xem như cũng được coi là thịnh soạn. Nhưng Thành Trạm Vũ và Mạnh Tĩnh Nghiên không ai động đũa, Thành Trạm Vũ nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên chằm chằm, Mạnh Tĩnh Nghiên lại cúi đầu nhìn mặt bàn.

May là người đưa cơm tới đúng lúc, nếu chậm hơn một phút, nói không chừng cô và anh…cũng không phải là chưa từng hôn anh, nhưng lần này không giống. Khi đó bị anh hấp dẫn, trong đầu trống trơn không nghĩ được gì, đến giờ vẫn cảm thấy mặt đỏ bừng như phát sốt.

Thật là ghét, làm trong tâm tình người ta loạn hết cả lên.

Từ cô bé ba tuổi đến giờ mười bảy tuổi, mười mấy năm vữa chưa có bạn trai, chẳng lẽ đột nhiên có ham muốn với đàn ông, thân thể tự động bài tiết ra một chút hormone, hấp dẫn cô phạm sai làm sao?

Đúng vậy đúng vậy, chắc chắn là như thế. Mạnh Tĩnh Nghiên ăn ủi bản thân.

Thường thì lúc hai người ở cùng nhau cũng có vài lần vô thanh vô thúc cũng cảm thấy lúng túng, nhưng hôm nay bị Thành Trạm Vũ nhìn chằm chằm như vậy làm cho cô cảm thấy có cả trăm con sâu đang bò. Chờ khối băng như anh mở miệng trước là chuyện không có khả năng, Mạnh Tĩnh Nghiên đành kiên trì nói hai câu cho bầu không khí sinh động một chút, “Đến đây ăn chút cơm đi, cũng là do em đoán chắc anh sẽ không làm xong cơm, lén vào toilet gọi xuống lầu kêu chút cơm. Nhưng mà cuối cùng vẫn có núi lửa phi tuyết, cũng không phải là hoàn toàn không có kết quả, mau ăn thử chút đi có được không?”

Đường trộn với quả hồng mà thôi, có thể có cái gì ăn ngon chứ? Cô thật sự đã nói nhảm rồi.

Chỉ có điều Thành Tạm Vũ cũng rất nể mặt, cầm lấy đũa lùa cơm vào miệng và ăn chút đồ ăn. Mặc dù im lặng rất nhiều, nhưng vẫn giống như mọi khi, vẫn gắp chút đồ ăn vào chén của Mạnh Tĩnh Nghiên.

Nhưng mặt của Mạnh Tĩnh Nghiên lại chợt đỏ lên, anh anh anh, anh lại dùng đũa mình ăn gắp đồ ăn cho cô, không phải là đang gián tiếp hôn môi sao? Đã cùng sinh hoạt một thời gian dài, trước kia Mạnh Tĩnh Nghiên không để ý chút chuyện này, anh gắp đồ ăn xong là dùng đũa đó ăn luôn.

Bây giờ ngẫm lại, rõ ràng cô đã ăn nước miếng của Thành Trạm Vũ mấy năm rồi nha!

Chuông điện thoại vang lên, Mạnh Tĩnh Nghiên để đũa xuống, nói một câu ‘em đi nghe điện thoại’ liền chạy vào phòng, còn thuận tay đóng cửa lại, Thành Trạm Vũ nhìn cái chân trái không có chuyện gì của cô mà đâm chiêu.

“Nghiên Nghiên, giờ cậu như thế nào rồi? Giờ đang ở đâu? Thành Trạm Vũ không làm gì cậu chứ? Tớ rất lo cho cậu!”

“Lo lắng cho tớ? Lý Minh Trạch cậu còn dám nói lo cho tớ!” Mạnh Tĩnh Nghiên kích động rống to, khống chế để không ném điện thoại ra ngoài. “Cậu giờ mới tỉnh ngủ, hoàn toàn chẳng có chút gì lo cho tớ cả! Sao cậu không nói luôn do cậu lo quá mà ngủ không yên hả?”

“Ách, ha ha ha…” Lý Minh Trạch ở đầu bên kia cười ngượng ngùng, “Thanh âm mười phần khí thế, chắc là Thành Trạm Vũ không làm gì cậu rồi.”

Nhớ tới cái hôn môi thiếu chút nữa xảy ra ở trong bếp, Mạnh Tĩnh Nghiên liền cà lăm, “Anh, anh ta thì có thể làm gì tớ chứ! Anh ta dám!”

“Không có chuyện gì là tốt rồi, tớ cũng an tâm. Chân của cậu thế nào rồi, hôm qua hình như là bị trật, còn đau không?”

Mẹ nó, không đề cập tới thì quên rồi, vừa nhắc tới thì đau đến nhe răng trợn mắt. Nghĩ tới vừa rồi chạy vào bếp đậy nắp dập lửa, vừa chạy tới mở cửa, vội vàng chạy đi nghe điện thoại, mắt cá chân thân yêu đột nhiên đau tới mức nhe răng trợn mắt.

“Được rồi, được rồi, không phải chỉ là trật chân thôi sao, cần gì kêu như heo bị giết thế. Đúng là đàn bà!”

Lười cằn nhằn với Mạnh Tĩnh Nghiên, Lý Minh Trạch liền mượn cớ bà nội gọi ăn cơm rồi trốn mất. Đêm qua uống hơi nhiều, đến giờ đầu vẫn còn mờ mịt. Lại nghe Mạnh Tĩnh Nghiên kêu thảm thiết như heo bị giết, làm sao không sụp đỗ cho được.

Mạnh Tĩnh Nghiên nắm điện thoại chửi hai câu, kéo chân bị thương đi ra ngoài tiếp tục ăn cơm.

Lại thấy không khí trên bàn cơm có chút không tốt. Sắc mặt Thành Trạm Vũ rất khó coi…

“Nhanh ăn đi, nói điện thoại cả nửa ngày giờ cơm đã lạnh rồi!”

Mẹ nó, oan thật đó! Trên kỷ lục cuộc gọi để là độ dài cuộc gọi không bằng một phần ba ba mươi giây mà! Tiền đóng góp cho thế giới di động Trung Quốc còn chưa qua năm xu nữa là!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.