Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi

Chương 84: Chương 84: Chương 84: Trời ơi lại bị đuổi kịp!




Editor: thao1504

Bảy ngày du lịch, dù Mạnh Tĩnh Nghiên luôn chú ý bảo dưỡng, nhưng cô cũng bị rám đen một vòng lớn. Thời điểm mỗi người đi hành lý cũng chỉ có một túi nhỏ, lúc trở lại thì mỗi người xách một túi du lịch cực lớn, còn vừa đeo ôm bao lớn bao nhỏ các loại. Đại Liên là thành phố biển mới, Mạnh gia là người phương bắc chính gốc, cũng chưa từng thấy biển, nên đã không thể khống chế được, nên liền mua rất vật kỷ niệm mang về.

Máy bay hạ cánh người một nhà đều có một cảm giác kích động nói không ra lời và vô cùng buông lỏng, đúng là dù đi nơi nào tốt đi nữa cũng không tốt bằng ở nhà!

Ba Mạnh gọi xe, rồi để hành lý lên xe taxi, nói địa chỉ đi tới nhà mới. Thì ra nhà mới ba mạnh mua là cùng một tòa nhà với dì nhỏ, chỉ là nhà bọn họ là căn số 8, còn nhà dì nhỏ là căn số 32.Nhưng khoản cách cũng không xa, thăm hỏi rất dễ dàng.

Tòa nhà cao tầng mới xây, nên có thang máy , số hành lý lớn của ba người không cần phí nhiều sức lực đã chuyện được tới tầng 10. Ba Mạnh rất hài lòng, lúc hắn coi nhà đều đã có nhiều dự kiến trước!

Đi thăm sơ lược nhà mới một chút, cũng không kịp nghỉ ngơi, Mạnh Tĩnh Nghiên liền kéo mẹ đi ra ngoài shop­ping. Cả một tuần lễ nay cô đều không dám soi gương, tiểu nha đầu đen như tiểu hắc trong gương kia cô không thể nhận ra!

Phải đi siêu thị nhanh chóng mua chút trái cây, sữa tươi, sữa chua, dưa chuột, trở về làm mặt nạ! Cô còn muốn làm người vừa giàu vừa trắng! Tiếp tục như vậy nữa, đi trên đường sẽ dễ dàng bị nhũng người tìm ngôi sao ngăn lại xin cô quay quảng cáo đi —— người da đen quảng cáo kem đánh răng!

Làn da Mạnh Tĩnh Nghiên vốn cực kỳ trắng nõn, dù rám đen ra sao đi nữa thì so với da Nghê Thụy Tuyết cũng không khác biệt lắm, cách người da đen còn rất xa. Nhưng thói quen trắng trẻo xinh đẹp, thình lình xảy ra biến hóa lớn như vậy, nội tâm tiểu nha đầu liền khó chấp nhận được.

Hấp tấp bận rộn một đêm không nghĩ ngơi, một nhà ba người chơi đến kiệt sức giờ về tới nhà mới có một giấc ngủ ngon.

Sáng sớm khi Mạnh Tĩnh Nghiên đeo cặp đi học thì ba Mạnh khó khi đề nghị đưa cô đi. Cô liền nghĩ, cũng đúng, giờ ở nhà mới, cách trường học của cô có chút xa, còn chưa nhìn tuyến đường lân cận, còn chưa biết tuyến xe buýt nào đến trường học, nếu ba không đưa, chắc cô sẽ tới trễ.

Nhưng khi xe dừng lại, cô trợn tròn mắt. . . . . .

“Ba, ba, đây là. . . . . . ?”

“, xuống xe thôi. Ta đã thương lượng cùng hiệu trưởng rồi, để cho con ở Nhất Trung dự thính nửa học kỳ. Chờ tiểu tử kia không tìm được con rồi từ bỏ ý đinh, chúng ta sẽ chuyển trở về.”

Quả nhiên, đúng là gừng càng già càng cay a! Mặc dù mình lựa chọn che giấu chuyện này, vẫn là ba suy nghĩ đến, hơn nữa dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai, đã đổi trường học mới cho cô! Cũng không hề nói trước một tiếng, còn sợ tiết lộ tin tức sao?

“Ba, để được dự thính chắc tốn không ít tiền đi?”

“Hừ hừ, chỉ cần có thể thoát khỏi tiểu tử kia, ba xài bao nhiêu tiền đều đáng giá. Hơn nữa, con gái ba học giỏi, thì đi tới nơi nào mà họ không muốn cướp chứ? Hiệu trưởng vừa nhìn thành tích của con, cũng liền có ý tứ chỉ thu tiền học phí, chứ không có ý thu thêm tiền của ba, yên tâm đi a! Tiểu keo kiệt!”

Ba ba ah, người có thật là ba ruột của con không!

Tâm tình ba Mạnh rất tốt, nên hắn mặc kệ khuê nữ bảo bối của hắn trong lòng nghĩ như thế nào, lấy cặp để trong xe ra đưa cho Mạnh Tĩnh Nghiên, xoa xoa tóc của cô, “Đi đi, ngày thứ nhất lên khóa, chung đụng cùng các bạn học thật tốt.”

Hẹn gặp lại! Ba yêu!

Nhìn xe hơi của ba Mạnh chỉ còn lưu lại một làn khói, Mạnh Tĩnh Nghiên yên lặng không nói gì.

Người ba thân yêu của cô lúc đi hắn cũng không hề nói cho biết khuê nữ bảo bối của hắn biết mình được an bài đến lớp nào, cần phải đi tìm giáo viên nào cũng không nói. Hết cách rồi, Mạnh Tĩnh Nghiên đeo cặp nhỏ, chạy thẳng đến phòng hiệu trưởng —— hiệu trưởng là người dễ tìm nhất trong trường học, tùy nắm lấy một học sinh, hay giáo viên hỏi một chút, liền có thể biết phòng làm việc của hiệu trưởng ở nơi nào.

Hiệu trưởng là một bác gái rất là hòa ái, kiểm tra thân phận của Mạnh Tĩnh Nghiên một lần, liền dẫn cô đến lớp một sơ nhị. Bộ giáo dục nghiêm lệnh không thể phân lớp giỏi cùng cùng lớp thường, nhưng thượng có chính sách hạ có đối sách, không thể rõ rệt liền thầm ám chỉ, những học sinh giỏi học lớp một, còn các lớp còn lại là lớp thường.

Cô giáo dẫn theo cô vào lớp học, để cho cô đứng trên bục giảng tự giới thiệu mình, rồi chỉ chỗ trống gần cuối lớp để cho cô ngồi.

Hàng cuối cùng, vị trí còn sát đường ra vào Mạnh Tĩnh Nghiên cười khổ, được rồi, học sinh dự thính mà còn muốn an bài chỗ thật tốt sao? Vừa không có học tịch, thi bao nhiêu điểm không ảnh hưởng gì đến giáo viên, một phần tiền thưởng cô cũng không lấy được. 13839543

Lấy khăn giấy từ trong túi, trước tiên tỉ mỉ ghế ngồi, sau đó lại lau bàn học, lại nghe thấy bên cạnh truyền đến một giọng nói——”Đã lâu không gặp a, con thỏ nhỏ.”

Nam sinh này, còn gọi người khác con thỏ nhỏ, kêu như vậy không thấy buồn nôn sao?

Phủi từng tầng từng tầng da gà nổi trên người rơi xuống, cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục lau bàn ghế.

Vậy mà nam sinh bên cạnh cũng không buông tha, đẩy đẩy cô, “Không biết mình sao? Con thỏ nhỏ?”

Bị đẩy hai cái, lúc này Mạnh Tĩnh Nghiên liền nghĩ giả bộ làm như không nghe thấy cũng không được, nghi ngờ thưởng cho nam sinh bên cạnh một cái liếc mắt, “Con thỏ nhỏ? Cậu nói mình?”

“Quả nhiên, cậu không nhớ mình a. . . . . .”

Nam sinh nói rất ai oán, Mạnh Tĩnh Nghiên buồn bực, ta thật sự biết ngươi sao? Con thỏ nhỏ con thỏ nhỏ , ai là con thỏ nhỏ à? Ngươi mới con thỏ nhỏ ! Cả nhà ngươi cũng con thỏ nhỏ! Tại sao lại buồn nôn như vậy chứ?

Đợi đợi đợi đợi, con thỏ nhỏ?

“Cậu là. . . . . . Hà Vũ Tường?”

“Ha ha, cuối cùng nhớ tới ta nha! Thật không dễ dàng! Tớ nhìn một cái liền nhận ra cậu rồi. Cậu trừ vóc dáng cao hơn, không còn khuôn mặt Bé Mập, thì vẫn giống như đúc khi còn bé nhau. A, chỉ là có chút đen.”

Khuôn mặt của Mạnh cô nương liền càng đen hơn, đánh người không đánh mặt, không được vạch trần điểm yếu của người. Thật là quá đáng, chuyên đâm vào chỗ đau của người. Đều do cô ham chơi, mặt trời năng chói chang cũng muốn đi chơi ở bờ biển. Phải mất thời gian bao lâu mới có thể có lại làn da trắng nõn đây!

Án mắt liền đảo liên tục, trong lòng nghi hoặc, tìm tòi? Đây thật sự là Hà Vũ Tường?

Nếu không phải trí nhớ của cô siêu phàm, thật đúng là không nhận ra a! Khi còn bé dáng dấp làm bộ làm tịch, nhưng bộ dạng như thế mới có thể để làm cho Tiểu Nghê Thụy Tuyết phạm phải hoa si người này. Còn hiện tại. . . . . . Đẹp trai thì có bộ dáng đẹp trai, nhưng trên mặt lại có nhiều hơn mấy viên đậu màu hồng làm ảnh hưởng mỹ quan.

A ô, hắn bị như vậy có thể hiểu được, là đang trong thời kỳ trưởng thành a, ở tuổi thanh xuân thì bị nổi vài hạt đậu là rất bình thường a!

“Thật không nghĩ tới đến đây có thể gặp phải cậu a, thật là trùng hợp.”

“Đúng vậy a, tớ nghe nói nhà cậu sau này mở một nhà trẻ, mà ông nội tớ không để cho tớ đi, sau khi nhà trẻ đóng cửa liền đưa tớ vào nhà trẻ Ky Quan. Sau đó vẫn chưa từng gặp qua cậu, muốn tìm ngươi. . . . . . Cùng này Tiểu Mập Mạp, nhưng vẫn không có tin tức của mọi người.”

Mạnh Tĩnh Nghiên thở ra một hơi, suy nghĩ đây mới là thiếu niên bình thường này. Thành Trạm Vũ cũng bằng tuổi như hắn, hãy nhìn xem cái tâm cơ đó của người ta, cái nghị lực đó, người bình thường không so được. Nếu ai cũng là dạng người giống như hắn , thế giới sẽ rối loạn mà thôi.

Thật may Hà Vũ Tường là người bình thường a!

“Cậu nói Tiểu Mập Mạp là Lý Minh Trạch phải không? Hắn hiện tại có thể so với khi còn bé thì gầy hơn nhiều, mỗi bữa cơm đều ăn nhiều như vậy, không biết tại sao hắn lại gầy xuống. Nghe mọi người nói trong lớp cũng không iys t nữ sinh thầm mến hắn đấy.” w4ir.

“Gọi là Lý Minh trạch sao? Đã nhiều năm như vậy, tớ không còn nhớ lắm.”

“Cậu cũng thay đổi rất nhiều a, tớ nhớ được thời điểm đó cậu không thích nói chuyện, chỉ thích im lặng, hiện tại sáng sủa hơn nhiều.”

Hà Vũ Tường muốn nói, đó là bởi vì mới bị ba mẹ xách từ Bắc Kinh đưa đến thành phố ở chung với ông nội. Chỗ ở không quen, ông nội đối với hắn cũng xa lạ. Tuổi hắn lúc đó còn nhỏ có chút sợ sệt, sợ ba mẹ không cần hắn nữa. Nhưng chuông vào học vang lên, Mạnh Tĩnh Nghiên liền nói mà không phát ra âm thanh với hắn, ý tứ tan lớp lại nói giờ nghiêm túc nghe bài giảng, cuộc nói chuyện của bọn họ bị buộc cắt đứt.

Nhìn gò má Mạnh Tĩnh Nghiên, Hà Vũ Tường cảm thấy giống như nằm mơ. Vị trí hàng cuối cùng dựa vào tường của lớp một sơ nhị , từ lúc bắt đầu tựu trường đã là thuộc về hắn. Bởi vì người hắn cao, hắn ngồi ở trước mặt sẽ cản trở bạn học khác nhìn bảng đen. Thế nhưng hắn cũng rất thích vị trí này, đi học có ngủ cũng có bạn học ngồi hàng trước che đi, làm cho hắn không bị giáo viên phát hiện.

Nhưng lại không ngờ hiện tại so với trước còn may mắn hơn, bởi vì giáo viên an bài một con thỏ nhỏ ngồi bên cạnh hắn. . . . . .

Con thỏ nhỏ rất đáng yêu a! Da trắng nộn, vừa nhìn cũng rất cắn một cái. Liếc liếc chung quanh, lớp học sinh giỏi chính là lớp học sinh giỏi, mọi người hoặc là ngẩng đầu nhìn tấm bảng đen, hoặc là cúi đầu nhìn bài thi, không có một con mắt nào liếc về phía con thỏ nhỏ của hắn, không có tình địch.

Buổi trưa Mạnh Tĩnh Nghiên cùng ‘ bạn học cũ ’ Hà Vũ Tường hơn hai năm không gặp cùng nhau ăn cơm trưa, câu chuyện khi còn bé gì Vũ Tường nhớ không phải rất nhiều, nhưng khi Mạnh Tĩnh Nghiên nói thì cũng có chút ấn tượng, đông lạp tây xả, hoặc là nói một chút trường học của mình bây giờ, giáo viên, làm cho không cảm thấy nhàm chán.

Sau khi tan học Hà Vũ Tường muốn đưa Mạnh Tĩnh Nghiên về nhà, bị cô cự tuyệt. Chính cô còn không biết về nhà như thế nào, thì làm sao để cho người khác đưa chứ? Hơn nữa, có vết xe đổ Thành Trạm Vũ phía trước, nếu dám cho Hà Vũ Tường đưa về nhà, nói không chừng lại đi du lịch một vòng trở lại rồi lại đổi trường học ! Lười phải giày vò!

Tự mình đi lòng vòng xung quanh trường học, thuận lợi tìm được xe buýt đi về nhà mới. Lên xe, Mạnh Tĩnh Nghiên chỉ có một cảm giác, thật hoài niệm nhà và trường học trước kia a!

Không vì cái gì khác, nhà và trường học trước kia khoảng cách rất gần, đi bộ mười mấy hai mươi phút liền đến. Ngày ngày cùng Nghê Thụy Tuyết, Lý Minh Trạch đi bộ đến trường học là được. Nhưng còn bây giờ thì sao? Cũng là không xa, có đến bảy dừng, làm cho cô bị chen lấn đến không còn hình nữa rồi!

Tan việc, tan học, đều là thời gian này, người người chen nhau, người và người, không đỡ cần tay vịn cũng không cần lo lắng bị ngã xuống!

Trong lòng Mạnh Tĩnh Nghiên không ngừng gào thét: Ba, con muốn quay lại Văn Trung! ! !

Khó khăn chen xuống xe buýt, túi đeo lưng cùng y phục trên người vì chen lấn nên rất hỗn độn. Vuốt các nếp nhăn trên quần áo lại, cặp học đang đeo sau lưng, sờ sờ túi tiền trong quần tiền cũng không bị lấy, một loạt động tác làm xong, đang tính đi nhanh lại lầu của nhà mình, ngước mắt lên liền đụng vào một vật sáng.

Tại sao có thể như vậy.”Cái đó, sao cậu lại tới đây?”

“Cậu chuyển trường rồi.”

“Ách. . . . . .”

“Cậu còn dọn nhà.”

“Ách. . . . . .”

“Tại sao không nói cho tớ biết?”

Giọng nói là chất vấn, hãy nhìn cái kia ánh mắt, bộ dạng giống như bị ném. Mạnh Tĩnh Nghiên không phải người có tâm địa sắt đá, chỉ cảm thấy có tội, vả lại nghiệp chướng cô nề. Không nên vứt bỏ hắn, không nên làm chuyện có lỗi với hắn. . . . . .

A, Làm chuyện thật có lỗi với hắn? không phải không đúng lắm. Ánh mắt Thành Trạm Vũ giống như bắt được cô hồng hạnh xuất tường như vậy.

Đứng trước ánh mắt hắn tố cáo, Mạnh Tĩnh Nghiên chào thua, yếu ớt hỏi “Nếu không, lên lầu ăn một bữa cơm?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.