Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi

Chương 8: Chương 8: Chùi đít?




Sau khi khóc một trận đã đời, Mạnh Tĩnh Nghiên tiếp nhận tuổi tác cùng thân phận hiện tại của mình, cô biết kinh tế trong nhà đang khó khăn, kiên trì đòi xuất viện, khổ nỗi, ba mẹ thấy cô là đứa nhỏ không thích bệnh viện mới nháo đòi xuất viện, vẫn không chịu, kiên trì muốn cô ở lại bệnh viện quan sát một hôm nữa. Mạnh Tĩnh Nghiên yên lặng nhớ lại hoàn cảnh gia đình, rất đau long nhìn tiền bay xa.

Tuy rằng ba mẹ làm công nhân, có tiền lương, nhưng cũng chỉ đủ duy trì ấm no mà thôi, bình thường cuộc sống trong nhà rất tiết kiệm, cô ở lại viện, sợ là tốn không ít tiền.

Thế nhưng là một đứa bé mới ba tuổi, Mạnh Tĩnh Nghiên không có quyền lên tiếng, không thể làm gì khác hơn là thuận theo nằm trong lòng mẹ, nghe mẹ kể chuyện xưa dỗ cô ngủ. Kỳ thực mẹ kể truyện cổ tích cô không nghe được bao nhiêu, chính là vẫn ở trong lòng nói: Tiền khốn kiếp, đã không có rồi còn mất đi. Tiền khốn kiếp, đã không có rồi còn mất đi...

Cô không nỡ xa nó! Ô ô ô...

Trước đây cô không phải là kẻ ham tiền, coi trọng tiền tài như vậy. Có thể sau khi trùng sinh nhân tố này mới bắt đầu xuất hiện, ngẫm lại kiếp trước, ba mẹ không có một ngày sống tốt, nếu cô trùng sinh, sẽ không thể để chuyện như vậy sảy ra lần nữa. Cô nhất định phải kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, để ba mẹ không phải lo lắng, làm một đứa con hiếu thảo.

Thời điểm miên man suy nghĩ Mạnh Tĩnh Nghiên rất nhanh chìm vào giấc, nửa đêm Mạnh Tĩnh Nghiên tỉnh dậy, muốn đi nhà vệ sinh. Cẩn thận từng li từng tí một xốc chăn lên, không muốn làm phiền đến mẹ. Có thể cô vừa động, mẹ Mạnh đã tỉnh rồi, thấy con gái đứng dậy, mắt buồn ngủ mông lung hỏi cô: "Nghiên Nghiên, con muốn đi đâu?"

"Mẹ, con đi WC, mẹ ngủ tiếp đi." Mạnh Tĩnh Nghiên vừa xỏ chiếc giày nhỏ vào chân, đã thấy mẹ cũng ngồi dậy theo, vội vàng nói.

"Đi thôi, mẹ đi cùng con, con đi một mình mẹ không yên lòng."

Ai, đứa bé ba tuổi, nói chuyện quả nhiên không có được tin tưởng. Biết mình phản đối cũng vô dụng, không thể làm gì khác hơn là làm bé ngoan chờ mẹ xỏ giày, khoác áo khoác lên, sau đó nắm tay mình đi vào WC.

Hai mẹ con cùng đi nhà vệ sinh thôi mà, không có gì đặc biệt cả. Mạnh Tĩnh Nghiên không coi đó là chuyện gì to tát, nhưng chờ cô đi WC xong, cô biết mình sai rồi! Hơn nữa là sai mười phần! Mẹ đã sớm cầm một cuộn giấy vệ sinh đứng sau lưng cô, chờ nàng xuỵt xuỵt xong lập tức giúp nàng lau khô, chùi xong còn thuận tiện giúp cô kéo quần lên, động tác thành thạo giống như làm trăm lần, ngàn lần như thế.

Khi mẹ chùi đít cho cô, một giây đó, Mạnh Tĩnh Nghiên liền hoá đá. A a a a a a a, cô đã gần 30 tuổi, còn được mẹ chùi đít? Còn mặt mũi hay không? Thực sự là mất mặt quá! Người khác biết thì phải làm sao!

Má phúng phính vì mắc cỡ mà đỏ ửng, nước mắt đọng nơi khoé mắt muốn đi cũng không xong. Mẹ Mạnh nắm tay cô, vừa giúp cô rửa tay vừa giáo dục cô " Bảo bối ngoan, phải rửa tay thật sạch, mới không bị bệnh, trở thành đứa nhỏ khỏe mạnh, biết không?"

Nếu là bình thường, Mạnh Tĩnh Nghiên nhất định sẽ gật đầu và lớn tiếng bảo đảm sẽ chú ý vệ sinh, trở thành đứa bé thích sạch sẽ, cô thích nhất được người khác khen, nhưng hôm nay có chút khác thường không trả lời. Mẹ Mạnh nhìn con gái khuôn mặt đỏ bừng, lấy tay sờ trán cô thử một chút: "Bị sốt sao? Không có nha!"

Mạnh Tĩnh Nghiên vẻ mặt đưa đám, nghiêm túc nhìn mẹ nói: "Mẹ, mẹ không được nói với người khác, hôm nay mẹ chùi đít cho con."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.