Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước

Chương 97: Chương 97: Chương 54.1




Lãng Quên

“Tần chính ủy, chị chủ Vạn.”

Giả vờ làm như không thấy, Khương Sam lễ phép tiến lại chào hỏi hai người.

Trường hợp lúc này có chút xấu hổ, Vạn Ngọc Nhiên cũng không nghĩ tới sẽ gặp được người khác, nhớ tới hành động vừa rồi của mình, mặt cô càng thêm đỏ ửng.

Cô có ấn tượng khá sâu sắc đối với Khương Sam, lúc ở Lễ Viên Tần Diệc Hạo đối với cô vô cùng đặc biệt, Vạn Ngọc Nhiên không thể không quan tâm đến cô gái xinh đẹp này.

“Cô múa thật đẹp, tôi xem đến mê mẩn luôn, vừa rồi còn đang nói với Tần Chiến cô gái nhỏ này rất có triển vọng trong tương lai đó.”

Khương Sam cười nói: “Chị chủ Vạn quá khen rồi.”

Tần Chiến không đoán được hai người có quen biết nhau, có chút giật mình, trước mặt Khương Sam, Vạn Ngọc Nhiên cũng không tiện nói cụ thể cho Tần Chiến biết, chỉ giải thích một câu: “Trước đây có gặp cô gái nhỏ này một lần.”

Vạn Ngọc Nhiên biết tính cách Tần Chiến không dễ thân cận, binh lính cấp dưới đều sợ anh, càng đừng nói Khương Sam chỉ là cô gái nhỏ, cô theo thói quen phá vỡ cục diện này: “Không phải anh quản lí mấy trường quân đội sao, công đoàn văn nghệ cũng thiếu nhân tài như vậy, cũng nên dẫn thêm mấy học trò như vậy.”

Giọng nói tự nhiên quen thuộc, vừa nghe thấy liền biết giữa hai người có quan hệ rất tốt.

Tần Chiến mím môi, sắc mặt phức tạp đánh giá Khương Sam: “Tôi biết.”

Tần Chiến đang chuẩn bị nói gì đó với Khương Sam, Vạn Ngọc Nhiên đột nhiên ho khan kịch liệt, vết thương cũ tái phát, gần vẫn luôn nghỉ ngơi, vốn dĩ không thích hợp có mặt ở những nơi như vậy, nếu không phải anh ra cửa cô muốn giải buồn anh đã không dẫn cô theo.

Tần Chiến đổi lực chú ý Khương Sam chuyển quay lại, cơ thể vững vàng đỡ lấy vai Vạn Ngọc Nhiên.

“Lại không thoải mái nữa à?”

Vạn Ngọc Nhiên khoát tay ý bảo mình không sao, nhưng tiếng ho khan vẫn không dừng, thậm chí có chiều hướng tăng lên, một mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn truyền đến, Tần Chiến suy nghĩ một chút liền hiểu.

Từ sau khi chuyện đó xảy ra, Vạn Ngọc Nhiên đối với mùi thơm có chút mẫn cảm, bình thường không sao, nhưng lúc phát bệnh, dù chỉ là một chút mùi cũng không thể chịu được, Tần Chiến biết sự việc nghiêm trọng, tầm mắt liền nhìn trên người Khương Sam, mày cau chặt lại.

“Cô dùng nước hoa?”

Vì để múa đạt hiệu quả, Khương Sam mặc đồ có chút phong phanh, vừa rồi mới múa một lúc cả người chảy mồ hôi, lúc này bị gió thổi có chút hơi lạnh, nhưng trên khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng không thể nhìn thấy gì, môi bị đông lạnh trở nên trắng bệch. Câu hỏi của Tần Chiến khiến cô ngạc nhiên trong chốc lát, nhìn Vạn Ngọc Nhiên ngày càng ho nhiều hơn, cô mới hiểu được ý của Tần Chiến.

Cười khẽ một tiếng, đôi mắt Khương Sam lẩn tránh: “Thật có lỗi, tôi đi trước đây.”

Tần Chiến nhìn cô mang theo vẻ xa cách, lời giải thích muốn nói ra khỏi miệng, sau cùng lại nói: “Cô nhanh đi thay quần áo đi. Chờ chút nữa sẽ gọi điện cho cô.”

Khương Sam khách khí đôi mắt lạnh đi thêm vài phần: “Ừm.”

Tần Chiến nhìn chằm chằm vào Khương Sam, cho đến khi bóng lưng Khương Sam biến mất hoàn toàn sau hậu trường không thấy nữa, bước chân của cô không hề có ý dừng lại. Đôi mắt nghiêm nghị của Tần Chiến dao động nhìn về phía Khương Sam biến mất một lúc rất lâu, lâu đến mức khiến cho thói quen chú ý anh của Vạn Ngọc Nhiên cảm thấy có chút bất an.

“Hiếm khi thấy anh quen với người khác ngoài quân đội .” Vạn Ngọc Nhiên đã bớt ho thăm dò hỏi, bất an có ý đồ kéo lại sự chú ý của Tần Chiến: “Cô gái nhỏ kia có gì đặc biệt sao?”

Tần Chiến chậm rãi thu lại tầm mắt, vẻ mặt tỏ vẻ không chút để ý, trầm thấp “Ừ” một tiếng, cũng không nói thêm gì, nhưng biểu cảm đó rõ ràng cho thấy hiện tại anh không yên lòng.

Trong lòng Vạn Ngọc Nhiên liền thấp thỏm, cô gượng cười trêu chọc: “Như vậy, anh vội vàng ra cửa đến quân nghệ, không phải là muốn xem cô ấy múa đó chứ?”

Tần Chiến hoàn toàn im lặng, Vạn Ngọc Nhiên đợi một lúc cũng không nghe thấy anh trả lời, đằng phải gọi một tiếng: “Tần Chiến?”

“Ừ?”

Lúc này Tần Chiến mới hồi phục tinh thần: “Làm sao vậy?”

Vậy mà vừa rồi anh lại thất thần!

Bất an trong lòng Vạn Ngọc Nhiên càng ngày càng lớn, giác quan thứ sáu của người phụ nữ luôn chính xác, một suy nghĩ sinh ra trong lòng khiến cô có chút sợ hãi.

“Chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi, lại đã từng làm chiến hữu nhiều năm, không ai có thể hiểu anh hơn em, anh nói thật cho em biết, có phải anh có ý với cô gái nhỏ kia không?”

“Đừng nói bậy.”

Tần Chiến thấp giọng trách cứ, trên khuôn mặt luôn không hiện rõ vui buồn mừng giận bây giờ lại có chút không tự nhiên, thấy anh như vậy, trên mặt Vạn Ngọc Nhiên cười còn khóc coi hơn so với khóc.

“Có thích cô gái nào thì phải lập tức theo đuổi, anh cũng không còn nhỏ nữa, nên lập gia đình rồi.” Giọng nói Vạn Ngọc Nhiên vô cùng trống rỗng, đỏ ửng bất thường trên mặt anh khí tăng thêm vài phần, cô cố gắng kiềm chế sự ngứa ngáy ở cổ họng, nhìn thẳng Tần Chiến giọng nói khàn khàn: “Em nói rồi, anh hạnh phúc là tốt rồi, chuyện lúc trước là do em cam tâm tình nguyện, em một mình đã quen, vốn không có nghĩ đến chuyện lập gia đình, càng không cần anh phải phụ trách gì hết.” $#LangQuen%$LQĐ*$

Lúc này cuối cùng Tần Chiến không hờn giận trách cứ như mong đợi của Vạn Ngọc Nhiên giống như vô số lần trước đây đã làm vậy, con ngươi giống như hồ sâu vô ý lại nhìn về phía hậu trường vài lần, thậm chí đôi mắt nhìn về phía đó mang theo vài phần nhu hòa mà trước đây Vạn Ngọc Nhiên chưa từng thấy: “Em chuyên tâm dưỡng bệnh, đừng khiến cho ông cụ lo lắng, tôi làm việc có chừng mực, em không cần làm những chuyện vô dụng, đối với sự khôi phục của em không tốt.”

Chân Vạn Ngọc Nhiên liền mềm nhũn, hô hấp của cô cũng trở nên gấp gáp.

Trong lòng cô hiểu, sợ là suy đoán của cô thành sự thật rồi, tuy rằng trong lòng đã sớm dự đoán được sẽ có một ngày như vậy, nhưng khi có một ngày như vậy Vạn Ngọc Nhiên cũng không lường trước được bản thân có thể bình tĩnh tiếp nhận, cô chợt nhớ những nét biểu cảm trên mặt Tần Chiến khi nhận điện thoại trước khi ra cửa, người đàn ông ấm áp mà lại dịu dàng đó làm sao có thể là Tần Chiến kiên cường nghiêm nghị trong ấn tượng của cô nữa?

Cho đến khi cô muốn nhìn cho rõ thì Tần Chiến đã ngắt điện thoại, vẻ mặt đã khôi phục lạnh nhạt nghiêm nghị thường ngày, Vạn Ngọc Nhiên liền an ủi chính mình có thể bản thân đã hoa mắt rồi.

Nhưng trong lòng cô vẫn có chút không yên, nếu không đã không trút bỏ sự dè đặt và lạnh nhạt từ trước đến nay đối với Tần Chiến, lâu như vậy lần đầu tiên cô chủ động mở miệng muốn anh dẫn cô đi ra ngoài giải buồn.

“Em muốn đi về.”

Cuối cùng Tần Chiến cũng đem lực chú ý xoay qua bên này: “Được, tôi đưa em về trước.”

Vừa nói vừa rút cánh tay của Vạn Ngọc Nhiên khoát trên tay anh ra: “Về sau đừng làm như vậy, sẽ khiến cho người khác hiểu lầm.”

Giọng Vạn Ngọc Nhiên run rẩy, nhẹ giọng cười nói: “Nhiều năm làm chiến hữu, trước kia sao không thấy anh nói sẽ sợ làm cho người khác hiểu lầm.”

Tần Chiến cũng không trả lời: “Đi thôi.”

Trong mắt Tần Chiến, Vạn Ngọc Nhiên vẫn giống như bạn bè anh em, những người sống trong quân đội vốn dĩ không có phân biệt nam nữ, trong lòng anh Vạn Ngọc Nhiên là chiến hữu, đã từng là cấp dưới, là lính giải ngũ, là một người lớp sau cần phải bồi thường chiếu cố, chưa bao giờ là một người phụ nữ.

Nhưng ánh mắt vừa rồi của Khương Sam khiến cho anh có suy nghĩ sâu xa, nếu rơi vào trong mắt cô gây ra hiểu lầm, anh tuyệt đối không để cho trường hợp như vậy tiếp tục kéo dài.

Tần Chiến đưa Vạn Ngọc Nhiên trở về Tần gia, bản thân cũng không đi vào.

“Em đi về nghỉ ngơi trước, tôi còn có một số việc muốn làm.”

Sĩ quan phụ tá mở cửa cho Vạn Ngọc Nhiên muốn ngồi lại chỗ ngồi, lại bị Tần Chiến phất phất tay ngăn cản.

“Không cần, cậu về trước đi.”

Sĩ quan phụ tá ngẩn ra, vội vàng đi ra nghiêm túc chào theo nghi thức quân đội.

“Vâng, chính ủy!”

Tần Chiến chuẩn bị muốn đi nơi nào trong lòng hiểu mà không nói, sắc mặt Vạn Ngọc Nhiên vốn khó coi trong nháy mắt trở nên trắng bệch, đỏ ửng bất thường trên mặt nhanh chóng rút đi, nhịn không được khom lưng bắt đầu kịch liệt ho khan. (%$lê_43quý$*&đôn$#@

Nhìn bóng lưng Tần Chiến vội vàng xoay người rời đi, cuối cùng Vạn Ngọc Nhiên không chịu nổi thống khổ dày vò này nữa, hạ quyết tâm đi về phía bóng lưng Tần Chiến hai bước gọi: “Tần Chiến, anh đừng đi! Em có lời muốn nói với anh!”

Tần Chiến đã khởi động xe, đưa Vạn Ngọc Nhiên trở về làm chậm trễ không ít thời gian, xã đoàn bên kia sẽ rất nhanh kết thúc phân tổ, anh vội vàng nói: “Chờ tôi về nói sau.”

Vạn Ngọc Nhiên sốt ruột nói: “Là Diệc Hạo, cậu ta với…”

Nói chưa dứt lời, chiếc xe đã phóng đi ra ngoài, trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

Ở hậu trường không có lò sưởi, so với bên ngoài còn lạnh hơn mấy phần, Khương Sam vội vàng tìm chiếc áo khoác phủ lên, trên người vẫn lạnh như cũ. Đáy lòng Khương Sam càng cảm thấy lạnh lẽo.

Những chờ mong trong lòng hoàn toàn sụp đổ, Khương Sam nhắm chặt mắt úp lên mặt bàn, chính bản thân mình yếu đuối sinh ra những suy nghĩ không nên có, chính cô cũng cảm thấy khinh bỉ chính mình. Đúng lúc này, điện thoại vang lên Tần Diệc Hạo gọi đến cô không muốn nhận, sau một lúc trên điện thoại nhận được tin nhắn.

“Tôi đang ở lầu hai hội trường, đọc được tin nhắn trả lời tôi, tôi dẫn em đi ăn cơm.”

Khương Sam thở dài, phiền chán đem điện thoại lật úp xuống dưới mặt bàn, vậy mà anh ta cũng đến… Trong lòng cô đang rất rối loạn, trạng thái lúc này cô không muốn đi gặp Tần Diệc Hạo.

Những chờ mong trong lòng lên xuống như thủy triều.

Hóa ra là do cô tự mình đa tình, Khương Sam cười khổ nghĩ, Tần chính ủy nói đến xem cô múa thật ra là mang người phụ nữ khác đến giải buồn, hóa ra trong mắt anh cô chẳng qua là một người có kĩ thuật múa tốt mà thôi, vậy mà buồn cười cô tự suy đoán nhiều như vậy.

Trong lòng Khương Sam có chút nguội lạnh, trộn lẫn trong đó không hẳn là cảm giác tức giận, mà cô ngay cả tư cách để tức giận cũng không có, Tần chính ủy với cô vốn dĩ không có quan hệ gì hết, cũng chưa từng mở miệng xác định bày tỏ gì, chỉ là cô cảm thấy rằng bản thân cô cảm thấy tốt thôi.

Trái lại Tần Diệc Hạo cũng đã sớm nhắc cô giữa Vạn Ngọc Nhiên và Tần chính ủy có quan hệ, bản thân cô sinh ra những tâm tư không nên có chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.

Suy nghĩ đến bản thân trong trường hợp không biết gì chen lấn trở thành người thứ ba, Khương Sam liền cảm thấy chịu không nồi đầu không nhấc lên được.

Cho đến khi Khương Sam nhận được điện thoại từ bên công ty xuất bản, tâm trạng không tốt của cô rất nhanh rớt vào đáy cốc.

“Đột nhiên công ty bị tra xét nghiêm khắc, nói chúng ta không tuân thủ theo quy tắc làm việc, muốn đình chỉ việc sản xuất để phối hợp điều tra, không nói trước tiên công ty của chúng ta bị hao tổn danh tiếng, gần đây cuối năm là thời gian giao hàng, hơn chục khoản hiếm gặp cần phải làm, nếu sau khi bị sửa đổi, chậm trễ thời gian, vậy phải bồi thường hợp đồng số tiền rất lớn, bây giờ phải làm sao đây?”

Giọng nói Trần Như Phong vô cùng lo lắng từ trong tai nghe truyền tới, đoán chừng ông đã sử dụng hết mọi mối quan hệ, giọng nói khàn khàn và khô khốc vì gấp gáp.

Tuy Khương Sam chiếm một phần lớn cổ phần bên công ty xuất bản, nhưng dù sao cô chỉ là sinh viên, sự việc cấp bách, Trần Như Phong hết cách bèn tìm đến cô để thương lượng, hơn nữa ông cũng chỉ là thăm dò hỏi, lòng Khương Sam chìm xuống.

“Bên chỗ chúng ta vẫn luôn thẩm tra vô cùng nghiêm khắc, trước giờ chưa từng xuất hiện tình trạng không phù hợp với bộ sách quy định quốc, sao bây giờ lại lại đột ngột thẩm tra?”

Trần Như Phong thở dài một hơi: “Tôi nghĩ đã đắc tội với người nào, chuyện này rõ ràng là cố tình gây khó khăn, nhưng công ty chúng ta lâu năm như vậy, đối thủ cạnh tranh trên thương trường đâu thể nào có người nào có thế lực lớn như vậy? Tôi đi tìm chú Thẩm của cô, nhưng ông ta vẫn tránh gặp không gặp…”

Chú Thẩm làm ở cục tỉnh, năm đó là anh em kết nghĩa với ba cô, nhiều năm như vậy nếu không nhờ ông bên cục tỉnh chiếu cố, công ty xuất bản không biết có bao nhiều lần sắp phá sản, vừa nghe ông ấy tránh không chịu giúp đỡ, trong lòng Khương Sam cũng đã có suy đoán, giọng nói có chút cấp bách.

“Bác Trần, bác tra được gì, nói thẳng đi.”

Hô hấp bên Trần Như Phong trở nên nặng nề hơn nhiều, sau một lúc lâu mới có chút xấu hổ thăm dò hỏi: “Sam Sam, cháu, cháu cũng đừng trách bác Trần… Chỉ là, dù sao công ty xuất bản cũng là cả đời tâm huyết của lão Khương.”

Khương Sam “dạ” một tiếng, ý bảo ông nói tiếp.

Trần Như Phong hít sâu một hơi, giọng nói khàn hơi: “Sam Sam cháu nói thật với bác Trần đi, có phải cháu xảy ra mâu thuẫn gì với bên Bạch gia không?”

Sau khi ngắt điện thoại, Khương Sam trầm mặc nhắm mắt buông tay dựa vào tường, nắm lấy điện thoại tay càng chặt thêm.

Bạch Kỳ… Ra tay rồi.

Một mảnh im lặng, di động Khương Sam lại rung lên, là một số lạ.

“Này, là Khương Sam phải không? Em đang ở đâu, chị tìm nãy giờ.”

Giọng nói thân thiết vội vàng của Triệu Thanh Thanh truyền ra từ trong tai nghe, Khương Sam chỉ có thể áp chế tất cả suy nghĩ trong đầu tạm thời đi xuống.

“Tôi đang ở phía sau hậu trường thay quần áo, đã có kết quả phân tổ rồi sao, giờ tôi sẽ đi ra.”

Bên kia Triệu Thanh Thanh nở nụ cười vô vị, giọng nói có chút cẩn thận: “Không phải, là thầy giáo phụ trách phân tổ muốn gặp em một lần, có một số việc muốn gặp riêng em nói chuyện, thầy đang ở phòng hợp bên cạnh chờ em, giờ em mau đi gặp đi.”

Con ngươi tăm tối của Khương Sam buông xuống, giọng nhạt nhẽo: “Học tỷ có biết là chuyện gì không?”

Giọng nói Triệu Thanh Thanh thân thiết ra vẻ đồng tình, thở dài tiếc hận chỉ có thể nói: “Cụ thể có chuyện gì chị cũng không rõ lắm, có điều nghe nói việc tiến vào trong xã đoàn xảy ra rắc rối, em cũng đừng gấp, cố gắng nói chuyện tốt với thầy giáo một chút, cũng không nhất định…”

Ám chỉ vô cùng rõ ràng, Khương Sam liền tức giận cười lên tiếng, bất ngờ hỏi: “Là Bạch Kỳ bảo cô làm vậy sao?”

Hơi thở Triệu Thanh Thanh hỗn loạn phút chốc, có chút chột dạ đánh thái cực quyền: “Như thế nào lại nói đến Bạch Kỳ rồi? Em đang nói cái gì vậy?”

Khương Sam lập tức ngắt điện thoại của Triệu Thanh Thanh.

Cô gần như tức giận bấm số điện thoại của Bạch Kỳ, một lần, hai lần, Bạch Kỳ không nhận điện thoại cô cố chấp gọi lần này đến lần khác, cơn tức giận giống như muốn thiêu đốt ruột gan cô vậy, đầu ngón tay Khương Sam đều phát run lên.

Không biết gọi bao nhiêu lần, cuối cùng bên kia truyền đến giọng Bạch Kỳ lạnh nhạt: “Alo?”

“Anh cố ý đúng không?” Mặt Khương Sam đỏ lên, tuy cô đã sớm dự liệu được sẽ có một ngày Bạch Kỳ sẽ ra tay với cô, lại không nghĩ tới anh ta lại lấy phương thức khốn nạt này để đối phó cô.

Bạch Kỳ không nhanh không chậm nói: “Sao vậy, gặp phiền toái sao? Không vội, từ từ nói.”

Khương Sam bị giọng nói giả nhân giả nghĩa của anh làm cho tức điên: “Tôi biết chuyện bên công ty xuất bản là do anh động tay động chân, còn không sớm không muộn, chọn ngày hôm nay tôi tham gia đợt phân tổ trong xã đoàn gặp chuyện không may, nói cho tôi biết, rốt cuộc anh muốn gì?”

“Sam Sam.” Giọng nói Bạch Kỳ mang theo lạnh lùng và thờ ơ, không hề bị sự tức giận của Khương Sam quấy nhiễu: “Muốn tôi giúp em, liền chính mình đi đến gặp tôi.”

Khương Sam lạnh lùng nói: “Không có khả năng.”

Bạch Kỳ nở nụ cười, anh hoàn toàn bị những hành động gần đây của Khương Sam làm cho tức giận, giọng nói lạnh lùng thậm chí mang theo chút đe dọa cùng với nhạo báng.

“Đừng có tiếp tục ồn ào nữa Sam Sam, tôi làm tất cả mọi việc đều vì muốn tốt cho em thôi, em vừa mới bước vào đại học, ngay cả năng lực bảo vệ bản thân cũng không có, không có sự che chở của tôi thì em phải làm sao bây giờ? Nghe lời, tới gặp tôi, em biết rõ đến cuối cùng tôi đều không nỡ làm tổn thương em.”

Giọng Khương Sam khàn khàn: “Đừng làm tôi hận anh, Bạch Kỳ.”

Hơi thở của Bạch Kỳ cũng không loạn, tiếng cười nhẹ đặc biệt cưng chiều: “Cô gái ngốc của tôi, em hiểu được thế nào là hận sao? Được rồi, tôi sẽ không hỏi vướng mắc của em với người qua lại trước đó, chỉ cần bây giờ trở về bên cạnh tôi không cố ý làm những chuyện khiến tôi tức giận, tôi vẫn sẽ cưng chiều em giống như trước đây.”

“Bạch Kỳ, anh khiến người khác cảm thấy thật ghê tởm.”

“Làm thế nào em lại nhanh quên như vậy, lúc trước là em luôn dính lấy tôi, còn luôn lập lời thề nhất định phải làm cô dâu của Bạch Kỳ.” Cuối cùng giọng Bạch Kỳ trở lại lạnh lẽo: “Tới gặp tôi, Khương Sam, tôi cho em cơ hội cuối cùng, đừng chọc tôi tức giận.”

“Được rồi, tôi biết em gần đây tính tình trở nên thay đổi nhất định có người đằng sau giật dây, một cô gái tốt không nên lẫn lộn với những người không sạch sẽ, về người phụ nữ họ Liễu tôi sẽ phái người tiễn đi, sau này không nên làm lại chuyện như vậy nữa.”

“Ầm!”

Ngắt điện thoại Khương Sam bực tức đá mấy cái vào cái bàn trước người.

Toàn thân cô đang phát run, vậy mà anh ta dám động vào Liễu Liễu Mi! Cô cố sức trăm cay nghìn đắng mới tìm được một người như Liễu Mi, anh ta biết rõ là người cô sắp xếp gài ở bên cạnh Lưu Thiên Trạch tự cho rằng bắt được nhược điểm của cô!

Chẳng qua cô ở trước mắt anh ta có hành động thân mật với người đàn ông khác, anh ta liền làm quá đáng không để một lối thoát nào như vậy…

Cho tới bây giờ anh ta vẫn chưa bao giờ thay đổi, đều là người Bạch gia vì đạt được mục đích mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào, lãnh huyết, tàn bạo cho rằng mình là nhất, trong mắt anh ta chỉ có anh ta, cô trêu tức anh, mặc kệ giữa hai người có qua lại tình cảm như thế nào, anh ta đều có thể không chút lưu tình trả thù cô.

Khương Sam cắn cắn môi dưới, trong mắt bộc phát hận ý.

Ở kiếp trước cô chưa lần nào xung đột trực tiếp với Bạch Kỳ, đúng là cô vẫn coi thường sự lãnh huyết của anh ta rồi.

Anh ta để cho cô đi tìm anh, cầu xin anh, để cho anh rộng lòng bỏ qua, để cho anh ra tay giúp đỡ, nhưng trên đời này làm gì có bữa cơm nào là miễn phí, nếu cô thật sự khờ dại cho rằng chính mình lá mặt lá trái với anh, cô đi cầu xin thì anh ta sẽ tha cho cô sao?

Khương Sam vĩnh viễn không quên được ở kiếp trước khi Bạch Kỳ phát hiện cô ở trên giường cùng với một người đàn ông khác đã có vẻ mặt đáng sợ thế nào, anh ta nổi giận nắm lấy cổ cô mặc cho cô đang hỗn loạn không ngừng giải thích ném cô vào trong phòng tắm. Anh ta hết lần này đến lần khác xối rửa cơ thể cô, anh ta bắt cô nằm xuống với tư thế vô cùng nhục nhã và bị anh ta kiểm tra, người bị ủy khuất rõ ràng là cô, nhưng cô đã sợ khóc đến mức hít thở không xong, động tác của anh ta cũng chưa bao giờ chậm lại.

Cô thật sự chưa bị người khác đụng tới, nhưng sau khi anh ta kiểm tra cô xong vẫn nhìn cô với ánh mắt ghét bỏ, giống như đã bị nhuốm bẩn rất khó coi.

“Cơ thể của em chỉ có một mình của tôi đụng vào, Sam Sam, nếu để cho tôi phát hiện thêm một lần nữa, tôi sẽ không nhịn được mà bóp chết em.”

Anh ta lạnh lùng nói xong, liền nhốt cô trong phòng khóa trái suốt ba tháng.

Khương Sam dứt khoát cắn chặt môi dưới, ở kiếp trước cô đã có sự nổi tiếng nhất định còn bị anh ta đối xử như vậy, bây giờ cô chỉ là một sinh viên năm nhất không đáng nhắc đến, anh ta muốn chỉnh đốn cô lại càng dễ dàng.

Khuất nhục như vậy sao cô có thể tiếp tục đồng ý chịu lần thứ hai nữa!

Sắc mặt nặng nề bị mọi người vây quanh đang đi ra ngoài cửa hội trường, điện thoại của Tần Diệp Hạo vang lên, khuôn mặt Tần Diệc Hạo bình tính, môi mỏng khẽ nhếch cầm điện thoại lên, vừa thấy màn hình, tầm mắt sắc bén liền ngưng lại.

“Tần tổng? Vừa rồi tôi không thấy tin nhắn của anh, bây giờ anh còn ở đây không?”

Giọng nói Khương Sam mềm mỏng mang theo ý xin lỗi.

Ánh mắt Tần Diệc Hạo lãnh lẽo nghiêm túc, Khương Sam cứ lặp đi lặp lai thái độ cùng với hành động đó đã chọc giận anh, cô không nhìn thấy hay là không chịu trả lời, trong lòng hai người đều biết rõ. Lúc đầu anh cho rằng Khương Sam vì chuyện xảy ra ở Lễ Viên mà oán trách anh, nhưng trong lúc chờ đợi ở lầu hai, Tần Diệc Hạo bình tĩnh tự hỏi một lần liền cảm giác không thích hợp, anh không ngốc, thái độ của Khương Sam quá mức khó hiểu, anh không muốn nghiên cứu kĩ vì lý do gì mà cô hành động như vậy, nhưng không có nghĩa anh sẽ dễ dàng tha thứ cho một người phụ nữ không ngừng trêu đùa anh như vậy.

Hành động của Khương Sam đã tiêu hết sự nhẫn nại của Tần Diệc Hạo đối với cô, anh lãnh nhạt trào phúng nói: “Không thấy tiện thì thôi đi.”

Nói xong liền muốn ngắt máy.

“Đợi một chút…”

Giọng nói Khương Sam có chút sốt ruột, bên kia liền truyền đến một trân âm thanh hỗn loạn, sau đó là tiếng kêu đau, tay Tần Diệc Hạo đang muốn ngắt điện thoại liền ngừng lại, lạnh lùng giữa lông mày hiện lên tia kiên nhẫn, cuối cùng vẫn không nhịn được giọng nói lạnh lùng hỏi: “Cô bị sao vậy?”

Khương Sam hít một hơi lạnh, tội nghiệp nói: “Vừa rồi tôi đang thu dọn đạo cụ, quả thật không thấy, lúc này tôi sẽ đi ra, a! Anh đừng đi.”

Tần Diệc Hạo trầm mặc không lên tiếng.

Bên này Khương Sam nhíu mày ôm xoa đầu gối bị đụng vào góc bàn, thấy Tần Diệc Hạo im lặng không nói khiến trong lòng không yên, vẫn sợ anh ngắt điện thoại của mình, giọng nói thấp hơn nói: “Tính ra là tôi sai, tôi mời anh ăn cơm tối được không?”

Tần Diệc Hạo vẫn trầm mặc, đôi mắt thâm thúy như chim ưng.

Bên kia điện thoại là giọng cô gái nhẹ nhàng mềm mại không nơi nương tựa lại mang theo ủy khuất, những tiếng thở dài nhẹ nhàng như hận không thể chui lòng của lòng người vậy.

“Hơn nữa anh cũng nên cho tôi cơ hội để hòa hoãn chứ. Với lại trong mắt anh tôi là loại nữ sinh tùy tiện có thể bị anh gọi là đến, đuổi thì đi sao?”

Một lúc lâu sau, Tần Diệc Hạo mơi thấp giọng hỏi: “Lúc này em đang ở đâu?”

Khương Sam ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần bằng lòng cô, cô còn có cơ hôi.

“Rất nhanh sẽ đi ra cửa.”

Tần Diệc Hạo dừng lại ngay lối đi, Tần Liệt phảng phất biết được nội tình thấy Tần Diệc Hạo dừng bước liền thông minh đi ra ngoài xe đợi, mà những người đi theo trông mong nhìn Tần Diệc Hạo lại không hiểu ra sao.

Tần Diệc Hạo hơi nhíu mày nhìn bọn họ, mặt mũi sắc bén hơi tối lại: “Còn có việc?”

Đây là ý tứ đuổi người, mọi người đi theo Tần thiếu liền lên tiếng chào hỏi liền bỏ đi.

Mà ở bên ngoài hội trường, Tần Chiến đang từ trên xe bước xuống, khí thế uy nghiêm anh đưa mắt nhìn vào phía trong hội trường, lối ra vào vẫn còn nhân viên giữ cửa, liền biết bên trong vẫn chưa kết thúc.

Lúc này mới đóng khóa cửa xe việt dã, bước vào phía hội trường.

P/S: mình edit xong chương 55 cảm thấy truyện bị thiếu mất một đoạn, đi tìm thử trên mấy trang trung quốc mới tìm thấy, nên sẽ đăng chương chậm chút nhé, mong mọi người thông cảm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.