Trùng Sinh Ta Làm Y Phẩm Đích Nữ

Chương 60: Chương 60: Nông phu dữ xà




“Tiểu thư!”

Tô Tâm Ly đi ở phía trước, phía sau dẫn theo một đám người hùng dũng, giống như mặt trăng được bao xung quanh bởi các ngôi sao. Trận thế kia giống như đế vương mặc vi phục đi tuần, phía sau hoàng đế tài đức sáng suốt là một đoàn đại thần, ánh mắt của các đại thần có người sợ hãi có người tôn sùng, còn có một loại xung động dục khí muốn làm nghiệp lớn.

Tô Tâm Ly chân vừa mới bước ra khỏi Tuyết viện thì nghe thấy có người gọi mình, nàng xoay người, thấy Thẩm Phục đang đuổi theo nàng.

“Chuyện ngày hôm nay, còn chưa hướng Thẩm quản gia nói lời cảm ơn.”

Tâm tình của Tô Tâm Ly lúc này rất tốt, so với ánh nắng còn chói chan hơn, nhìn ai cũng đều thấy vui vẻ.

“Không biết Thẩm quản gia có việc gì không?”

Thẩm Phục có chút khó xử liếc nhìn một đoàn hạ nhân sau lưng Tô Tâm Ly. Tô Tâm Ly biết ý, đi về phía trước mấy bước, bước đến phía hành lang, Thẩm Phục đi theo sau lưng. Hai người tránh được tầm nhìn của đám hạ nhân kia. Vị trí vừa tránh được ánh mắt của mọi người, nếu có thể thấp giọng nói thì người ngoài cũng sẽ không nghe thấy gì.

“Được rồi. Thẩm quản gia, ngươi có thể nói.”

Tô Tâm Ly vẫn thể hiện sự cung kính đối với Thẩm Phục, cũng không bởi vì mới giành được quyền chưởng gia khinh thường ông.

Tuổi tác của Thẩm Phục và Tô Bác Nhiên không cách nhau mấy. Bọn họ là đồng hương, cũng là thí sinh lên kinh thành tham gia thi Hương. Lúc hai người cùng nhau lên kinh thành, bị sơn tặc chặn cướp, Thẩm Phục lúc đó đã cứu Tô Bác Nhiên một mạng, hai người cùng nhau tham gia cuộc thi, Tô Bác Nhiên đỗ còn Thẩm Phục lại lạc bảng (rớt). Từ đó Tô Bác Nhiên liền nói Thẩm Phục đi theo ông. Thẩm Phục nghĩ hắn có được như ngày hôm nay đều nhờ ơn Tô Bác Nhiên cho nên hắn rất biết ơn Tô Bác Nhiên, một lòng trung tâm với Tô Bác Nhiên. Mặc dù Thẩm Phục là hạ nhân, ở trước mặt Tô Bác Nhiên lại rất có tiếng nói cho nên địa vị của hắn ở tướng phủ rất cao. Phương di nương bây giờ là di nương, cho dù nàng ta trở thành phu nhân tướng phủ, muốn đánh Thẩm Phục, nàng ta cũng phải cân nhắc.

Thẩm Phục mặc dù là tùy tùng của Tô Bác Nhiên, thái độ làm người tuyệt không giống như phụ thân từng bước lên chức cao vọng trọng của nàng thiên vị bao nhiêu người. Hắn là người đọc sách, phẩm chất chính trực, cho dù nhìn thấy người có thân phận của mình cũng không siểm nịnh hay kiêu ngạo, Không giống như Tô Bác Nhiên, nịnh bợ không chút chính trực, đối mặt với người có thân phận thấp hơn mình hắn không thông cảm, cũng không vì gặp chuyện khó khăn mà tận lực nghĩ biện pháp. Vì vậy hạ nhân trong phủ đều rất kính trọng Thẩm Phục. Mà Tô Tâm Ly gọi hắn đến là vì mấy năm nay hắn không cùng Phương di nương thông đồng làm bậy, cũng không giống như người khác ham tiền tài mà khi dễ nàng. Ngày hôm nay nàng gọi hắn đến đây chỉ để thử thăm dò hắn.

Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, mà Thẩm Phục có tác dụng trung gian rất lớn. Nàng tự nhiên có thể mượn lực tất nhiên phải cố hết sức mượn lực. Hiện tại, Tô Tâm Ly nghĩ xác suất Trầm Phục hướng về mình là rất lớn.

“Tiểu thư, lời nói của Phương di nương không phải là không có đạo lý.”

Thẩm Phục là một thư sinh chính trực công chính đồng thời cũng rất cổ hủ.

“Tuy rằng niên kỷ (tuổi) của tướng gia không lớn nhưng cũng không nhỏ, ý tứ của tướng gia là muốn chọn một trong hai vị thiếu gia Chí Minh, Chí An thừa kế tướng phủ, bất luận là vị thiếu gia nào, bọn họ đều là nhi tử của Phương di nương. Tương lai tiểu thư phải xuất giá, độc mộc nan chi (một cây khó chống đỡ), đến lúc đó không thể thiếu sự giúp đỡ của nhà mẹ đẻ. Phu nhân và đại thiếu gia đã qua đời, nếu quan hệ giữa tiểu thư và Phương di nương đối chọi gay gắt, tiểu thư cũng không có chỗ tốt. Phương di nương và Diệu Tuyết tiểu thư cũng không phải là đèn đã cạn dầu. Tại sao tiểu thư không theo ý bọn họ, mỗi người lùi một bước, tương lai tiểu thư xuất giá cũng có cột mà dựa vào.”

Tô Tâm Ly chậm rãi ngẩng đầu, quan sát Thẩm Phục, thấy thần tình hắn chân thành tha thiết, đều xuất phát từ hảo ý, khoog có ý xấu, liền cười ra tiếng: “Theo như lời của Thẩm quản gia, vị trí phu nhân tướng phủ không phải của Phương di nương là không được. Nếu như vậy, hôm nay Thẩm quản gia không nên đến cùng ta, nếu bị phu nhân tương lai ghi hận chính là điều cực kỳ không tốt.”

Thẩm Phục nghe vậy nghiêm mặt nói: “Bây giờ Phương di nương chỉ là di nương, đường đường là một tướng phủ lại để cho một di nương chưởng gia, bị truyền đi thì còn thể thống gì? Phu nhân và đại thiếu gia đã qua đời, tiểu thư là đích nữ duy nhất của tướng phủ, năm nay tiểu thư cũng đã mười ba, có thể chưởng gia. Đây là tất cả nên hoàn trả về cho tiểu thư. Tiểu thư là chủ tử, ta chỉ là nô tài. Chuyện chủ tử phân phó nô tài tất phải làm tốt.”

“Theo như lời của Thẩm quản gia, nếu tương lai Phương di nương trở thành chính thất phu nhân, địa vị của nàng ta cao hơn ta, đến lúc đó ngươi cũng sẽ nghe theo phân phó của nàng ta? Nếu nàng ta muốn cướp đồ từ trên tay ta, có phải Thẩm quản gia cũng sẽ giống như hôm nay đứng về phía của nàng ta?”

Tô Tâm Ly thật không hiểu, người có thể luồn cúi cả hai bên như Tô Bác Nhiên tại sao lại có thể có một người cổ hủ bảo thủ như Thẩm quản gia bên cạnh được?

Thẩm Phục không nói gì, loại thái độ này không thể nghi ngờ là thầm chấp nhận.

“Thẩm quản gia ở tướng phủ nhiều năm như vậy hẳn là rõ ràng trước kia ta đối xử với Phương di nương và Tô Diệu Tuyết như thế nào nhưng các nàng lại đối xử với ta như thế nào? Phương di nương còn chưa phù chính, Tô Diệu Tuyết còn chưa được nhận nuôi dưới tên của nàng ta trở thành đích nữ của tướng phủ mà các nàng đã muốn đá chướng ngại vật là ta đi. Ta đối xử với các nàng là chân ý thật lòng, các nàng không phải cũng muốn hại ta sao? Nếu như thế, ta tại sao còn muốn ôm chặt bọn họ? Ta cũng không phải ngại mệnh ta phú quý quá dài.”

Tô Tâm Ly ngoài ý muốn thản nhiên giáo dục Thẩm Phục.

“Thẩm quản gia là người đọc sách hẳn đã xem qua câu chuyện nông phu và xà. Phương di nương và Tô Diệu Tuyết chính là xà độc trong câu chuyện đó, mà ta lại không muốn trở thành nông phu bị cắn chết. Vì vậy, ý tốt của Thẩm quản gia, ta cũng chỉ có thể xin lĩnh tấm lòng.”

Thẩm Phục nhìn chằm chằm Tô Tâm Ly. Một lát sau cung kính khom người: “Nô tài hiểu rõ.”

“Giờ này có lẽ dân chúng đã đến tướng phủ nhận bồi thường, chuyện này ta xin nhờ Thẩm quản gia.”

Thẩm Phục gật đầu, biểu thị mình nhất định sẽ làm tốt việc này.

“Ta mới chưởng gia, đối với một số việc trong phủ còn chưa thành thục, đến lúc đó có chỗ không hiểu kính xin Thẩm quản gia vui lòng chỉ giáo.”

Thẩm Phục nói thẳng không dám, cung kính trên mặt lại sinh ra vài phần tiếu ý. Trong xương cốt của người đọc sách thích nhất là được người khác tán tụng.

Vân Bích còn ở đang Ly Tâm viện chờ tin tức, Tô Tâm Ly nói xong cũng không dây dưa với Thẩm Phục nữa, trực tiếp trở về Ly Tâm viện. Vân Bích nhìn trên tay nha hoàn cầm sổ sách còn có chìa khóa Tô Tâm Ly đang cầm trên tay thì cười vui vẻ. Vân Bích lại tìm nha hoàn thông minh miệng mồm nhanh nhẹn đem mọi chuyện xảy ra ở Tuyết viện sinh động kể ra hết, Vân Bích nghe xong liền không tức giận nữa, còn khen Tô Tâm Ly không dứt, hận lúc đó không có mặt nàng, nếu không nàng nhất định sẽ xé nát cái miệng của Phương di nương.

Nhi tử của Phương di nương giúp đỡ tiểu thư? Thật là quá hoang đường, các nàng mà giúp đỡ tiểu thư? Các nàng đừng ở sau lưng hãm hại tiểu thư thì nàng cũng a di đà phật rồi. Không có nhà mẹ đẻ nâng đỡ có gì quan trọng, bọn họ đối với phu quân của tiểu thư tương lai không cần yêu cầu cao gì, chỉ cần hắn toàn tâm toàn ý đối đãi với tiểu thư là được.

Tô Tâm Ly được Vân Bích hỗ trợ, từ trong nhóm nha hoàn này chọn ra hai nha hoàn nhất đẳng, hai nha hoàn nhị đẳng và bốn nha hoàn tam đẳng. Dù sao trước đó bọn họ cũng đã tiếp xúc với nhau, đối với ánh mắt của Vân Bích và Vân thị, Tô Tâm Ly vẫn rất tin tưởng. Lúc này Tô Tâm Ly, nữ hài mà nàng vẫn luôn chú ý gọi là Hoàng Vân. Vân Bích cố ý nhắc nàng, nói nàng có tri thức hiểu lễ nghĩa như một tiểu thư quan gia hơn nữa biết tiến biết thoái, ngôn hành cử chỉ cũng hào phóng khéo léo, ý tứ của Vân Bích là muốn nàng trở thành nha hoàn nhất đẳng bên người Tô Tâm Ly, có điều đó cũng chỉ là ý kiến tham khảo mà thôi.

“Chuyện của tam tẩu, ngươi trở lại hãy hảo hảo khuyên bà ngoại. Con cháu tự có phúc của con cháu, ngươi nói nàng đừng quá quan tâm.”

Tô Tâm Ly quan tâm nhất là thân thể của Vân thị: “Kỳ thực, tính tình của nàng như vậy rất không thích hợp làm tức phụ của phủ Định Quốc Công chúng ta, chỉ là tam ca thích. Nàng ta trở về nhà mẹ đẻ, có giỏi thì ngây ngô ở đó lúc nào suy nghĩ minh bạch tất sẽ trở về. Về phần Dung mẹ, bà ngoại đã tìm được người cũng đã trả bạc, tam tẩu không ở trong phủ không dùng được, vậy ngươi cho nàng đến tướng phủ dạy dỗ nhị tiểu thư của chúng ta, đó cũng là việc lớn.”

Nếu tam tẩu cho rằng tính tình của tam ca tốt vậy nàng ta hoàn toàn sai lầm. Trước đây nàng ta giở chút tính khí, tam ca sẽ nhượng bộ nhưng lúc này tam ca thực sự tức giận, nàng ta không suy nghĩ rõ ràng, tam ca nhất định sẽ không chủ động đến đón nàng ta về, cũng không thể chủ động đi đón. Hạ gia là thương nhân, lòng tham không đáy, tam ca nếu chủ động đi đón người, bọn họ sau này nhất định sẽ càng thêm vô liêm sỉ.

Sau khi Tô Tâm Ly tiễn Vân Bích về cũng đã là buổi trưa. Giằng co một buổi sáng, Tô Tâm Ly nhìn chồng sổ sách và chìa khóa khố phòng, nhất thời như được rót thêm sinh lực, một chút cũng không thấy mệt mỏi.

Tô Tâm Ly gọi toàn bộ nha hoàn mới mua được tập trung ở ngoài sân đến dạy dỗ, sau đó phân công chức trách cho bọn họ. Thu Ba thấy nha hoàn nhất đẳng lần này không phải là nàng thì trong lòng kinh hãi, không dám tin nhìn Tô Tâm Ly. Trước đó nàng chắc chắn mình sẽ được thăng lên nha hoàn nhất đẳng.

Tô Tâm Ly cũng không phải người mù. Phản ứng của nàng ta lớn như vậy, tất nhiên nàng thấy được. Có điều nàng ta không phải là Lưu Chu, trong lòng của nàng chỉ xem Lưu Chu là nha hoàn của mình. Loại nha hoàn ích kỷ lại có dị tâm, nàng không có trách nhiệm phải khuyên bảo. Nàng ta có thể nghĩ thông suốt, qua chuyện này, sau này nàng ta trung thành và tận tâm với nàng hơn, nàng tất nhiên sẽ trọng dụng. Nếu như không, chỉ cần nàng ta không làm chuyện quá đáng, nàng cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

“Hoàng Vân, ngươi lưu lại, còn lại lui ra đi.”

Bọn nha hoàn nhất tề nói vâng, cung kính lui ra ngoài.

“Biết vì sao ngươi chỉ là nha hoàn tam đẳng không?”

Lúc trong phòng chỉ còn Tô Tâm Ly và Hoàng Vân, Tô Tâm Ly mở miệng hỏi.

“Nô tỳ ngu dốt, chỉ có thể làm chút việc nặng.”

Hoàng Vân cúi đầu, thanh âm ôn nhu giống như châu ngọc, không có oán hận, hết sức êm tai.

Tô Tâm Ly ngồi bên cạnh bàn, bưng ly trà lên nhàn nhã uống một ngụm, nàng giương mắt lên nhìn Hoàng Vân: “Không, ngươi rất thông minh, cũng rất có năng lực. Là người ưu tú nhất trong đám nha hoàn kia, cũng là người ta thưởng thức nhất.”

Tô Tâm Ly nói ra đáp án làm cho Hoàng Vân thấy ngoài ý muốn: “Tiểu thư, vì sao ...”

Nếu như vậy tại sao tiểu thư đề bạt Thanh Đằng và Thủy Nhi, còn nàng thì bị giao làm nha hoàn thô sử? Hoàng Vân tất nhiên biết bản lĩnh của mình, trong lòng nàng biết rõ mình có năng lực hơn so với mấy nha hoàn Tô Tâm Ly chọn, chỉ là Tô Tâm Ly an bài như vậy, thân là hạ nhân, nàng có tư cách gì chất vấn?

“Tên thật của ngươi là Hoàng Vân sao?”

Hoàng Vân cả kinh, ngẩng đầu lên vừa vặn chống lại ánh mắt như hiểu rõ mọi thế sự của Tô Tâm Ly. Đáy mắt Hoàng Vân hiện lên tâm tình hoảng loạn nhưng rất nhanh sau đó nàng ta rũ mắt xuống, thanh âm có chút run rẩy trả lời: “Nô tỳ không hiểu tiểu thư nói gì. Nô tỳ đương nhiên là Hoàng Vân, từ nhỏ đến lớn đều vẫn được gọi bằng tên này.”

Tô Tâm Ly nghe Hoàng Vân giấu đầu hở đuôi giải thích, đem chén trà trên tay đặt lên bàn, rồi bỗng nhiên đứng dậy cầm tay của nàng ta: “Tay của ngươi rất trắng, da thịt mềm mại, đầu ngón tay không giống như người làm việc nặng, không giống như hài tử xuất thân từ gia đình nghèo khó, rõ ràng chính là mười ngón tay của thiên kim tiểu thư không dính nước.”

Chỉ bằng một đôi tay, nàng không thể khẳng định điều gì nhưng khí chất hoàng hoa khuê tú của nàng ta, nàng không muốn nghi ngờ cũng khó.

“Tiểu thư!”

Hoàng Vân nhìn Tô Tâm Ly chằm chằm, nhíu mày, dùng sức muốn rút tay ra khỏi tay của Tô Tâm Ly, gấp đến độ muốn khóc lên.

“Nói! Rốt cuộc ngươi là ai?”

Hoàng Vân quật cường lắc đầu, nước mắt chảy ra. Tô Tâm Ly nhẹ buông tay, nghiêm nghị nói: “Ngươi không muốn nói ta liền đem ngươi đến quan phủ, người của nha môn sớm muộn gì cũng nói cho ta biết ngươi là ai.”

Tô Tâm Ly vừa mới buông tay, Hoàng Vân liền trực tiếp ngồi xuống đất, nước mắt còn chưa kịp chùi, nghe được lời Tô Tâm Ly nói liền kinh hãi đứng lên, đến trước mặt Tô Tâm Ly quỳ xuống, kéo làn váy của nàng, nước mắt càng rơi dữ dội hơn: “Tiểu thư, van cầu người, đừng đem ta đến quan phủ. Nô tỳ còn có chuyện rất quan trọng chưa làm, nô tỳ không thể đi vào đó, vào đó nô tỳ liền không thể đi ra được.”

Tô Tâm Ly đứng nhìn nàng ta khóc rống cầu xin tha thứ rồi lại nhìn thấy bộ dáng quật cường của nàng ta. Nghe nàng ta nói vậy, không biết tại sao nàng lại thấy mềm lòng, có một loại cảm giác đồng cảm. Nàng cũng có chuyện rất quan trọng chưa làm được, trước đó nàng cũng quyết tâm không thể để bản thân mình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Nếu như nàng đưa Hoàng Vân đến nha môn Thuận Thiên phủ, với thân phận của Hoàng Vân, nếu nàng ta đi vào, đời này nàng ta có thể sẽ phải vĩnh viễn sống ở nơi không nhìn thấy ánh mặt trời.

“Tiểu thư, nô tỳ không có ác ý với người. Nếu người không yên, có thể thả nô tỳ đi. Van cầu người, đừng đưa ta đến nha môn.''

“Chuyện gì?”

Hoàng Vân ngẩn người quên mất mình đang khóc, nàng ngẩn đầu, hai mắt đẫm lệ ngây ngốc nhìn Tô Tâm Ly.

''Ta hỏi ngươi, ngươi có chuyện gì mà không thể không làm?''

Tô Tâm Ly thấy nàng do dự, lại nói: ''Nếu như ngươi không thành thật khai báo, ta liền lập tức đưa ngươi đến nha môn Thuận Thiên Phủ.''

''Nô tỳ nói, nô tỳ nói!''

Hoàng Vân vừa nghe Tô Tâm Ly muốn tống nàng vào nha môn thì luống cuống, gắt gao nắm chặt làn váy của Tô Tâm Ly. Nếu như sáng nay Tô Tâm Ly không quá thần uy làm lòng người kiêng kỵ, Hoàng Vân lo lắng nếu mình sơ ý một chút thì sẽ khó giữ được tính mạng, thì nàng đã sớm lao ra ôm lấy bắp đùi của Tô Tâm Ly rồi.

''Nô tỳ là vì báo thù cho phụ mẫu đệ đệ chết oan.''

Cả người Tô Tâm Ly chấn động. Nàng cúi đầu nhìn Hoàng Vân đang rưng rưng nước mắt nhưng bởi vì cừu hận mà cả người nàng phát ra kiên định.

Phụ mẫu và đệ đệ đều chết oan, đương nhiên là muốn báo thù.

“Ngươi chỉ là một nữ tử tay trói gà không chặt, lại là một nha hoàn thân phận thấp kém, làm sao báo thù?''

Hoàng Vân không đồng ý lắc đầu: “Thân thể da thịt đều thuộc phụ mẫu. Phụ thân mẫu thân của nô tỳ khổ cực nuôi nô tỳ khôn lớn, dưỡng dục nô tỳ thành người, mạng của nô tỳ là bọn họ cho, cho dù có chết cũng là phải báo thù cho họ. Chờ nô tỳ tìm được kẻ hại chết phụ mẫu và đệ đệ của nô tỳ, nô tỳ sẽ cùng hắn đồng vu quy tận.”

“Nếu ngươi không giết được kẻ đã hại cả nhà ngươi mà ngươi lại chết trước, vậy ai sẽ thay ngươi báo thù cho bọn họ?”

Thật là một nha đầu thông minh lanh lợi, nhưng trên phương diện lại rất ngu ngốc.

“Tiểu thư!” Hoàng Vân yếu ớt kêu một tiếng, ngẩng đầu nhìn Tô Tâm Ly.

“Sau này ở tướng phủ, ngươi gọi là Lưu Vân. Ta còn thiếu một nha hoàn nhất đẳng, ngươi làm là tốt nhất, vị trí này sẽ là của ngươi. Ta đối với ngươi chỉ có một yêu cầu, trung thành, phải tuyệt đối trung thành với ta. Chỉ cần ngươi một lòng thay ta làm việc, sau này lúc ngươi báo thù, ta cũng sẽ giúp ngươi một tay.”

Hoàng Vân vừa nghe, ánh mắt nhìn Tô Tâm Ly đột nhiên phát sáng: “Lưu Vân tạ ân đức của tiểu thư. Nếu tiểu thư có thể giúp đỡ nô tỳ báo thù, nô tỳ cho dù làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp đại ân của tiểu thư. Nếu vi phạm lời thề, nô tỳ cả đời sẽ không tìm thấy cừu nhân.”

Tô Tâm Ly nhìn bộ dạng nàng nín khóc mỉm cười cũng cười theo: “Mấy chuyện vẩy nước trong viện đã có nha hoàn khác làm, ngươi thay ta nhìn thật kỹ Ngưng Sương viện của Thất di nương, có tình huống gì liền trở về nói cho ta biết.”

--

Khí trời rét lạnh như vậy, ba ngày ba đêm không được ăn uống, Tống Lộ cuối cùng cũng không sống được, đã chết, lúc chết thi thể cứng ngắc, không biết là chết do đói hay do lạnh. Chuyện xảy ra ở Tuyết viện ngày hôm đó cũng bị bọn hạ nhân thêm mắm dặm muối vô cùng kỳ diệu. Đối với những hạ nhân vừa mới vào tướng phủ, chủ tử của bọn họ ngoài tướng gia Tô Bác Nhiên cũng chỉ có Tô Tâm Ly. Tô Tâm Ly trong một thời gian ngắn đã lập được uy tín và thế lực của mình, cùng với Phương di nương tạo thành hai thế lực có địa vị ngang nhau.

Về những người mà bao năm nay Phương di nương nuôi dưỡng, bọn họ ở trên tay Tô Tâm Ly người bị chết, kẻ bị thương, cũng có người bị bán đi, tuy rằng còn lại không ít, cũng không cam lòng việc Tô Tâm Ly chưởng gia, nhưng biểu hiện của Tô Tâm Ly rất có phong độ, cũng không phải bởi vì bọn họ là người của Phương di nương mà cố ý loại trừ. Bọn họ lúc bắt đầu thì khẩn trương sợ hãi nhưng sau đó cũng vui vẻ an phận thủ thường, cũng không phải không muốn sống nữa, lúc này không dám làm gì chọc phải sát tinh Tô Tâm Ly.

Kiếp trước Tô Tâm Ly là hoàng hậu, quản lý lục cung cho nên đối với việc quản lý tướng phủ tất nhiên không làm khó được nàng. Tô Tâm Ly quản lý tướng phủ ngay ngắn có trật tự làm cho những người ngày đêm chờ nàng phạm lỗi tức giận đến giậm chân, nhất là Phương di nương. Nàng trước đó nguyện ý đem sổ sách và chìa khóa khố phòng giao ra là bởi vì nàng cho rằng Tô Tâm Ly còn nhỏ không quản lý tốt tướng phủ, chờ tướng phủ thay đổi trở nên chướng khí dày đặc, tướng gia nhất định sẽ giận dữ, nghĩ Tô Tâm Ly vô năng. Hắn đối với chuyện tình ở hậu viện dốt đặc cán mai nhất định sẽ bắt Tô Tâm Ly đem sổ sách và chìa khóa khố phòng giao về lại cho nàng. Nếu nàng giả vờ từ chối một phen, nàng còn có thể mượn cơ hội này nhục nhac Tô Tâm Ly một phen, thay Diệu Tuyết báo thù. Chờ đến lúc tướng phủ loạn thất bát tao, nàng lại đem tướng phủ quản lý ngay ngắn rõ ràng, vị trí phu nhân tướng phủ còn chạy thoát khỏi tay nàng sao? Về phần Tô Tâm Ly, nếu chuyện nàng ta không chưởng gia được truyền ra ngoài, để xem mấy phu nhân huân quý ai dám cho con trai của mình thú nàng?

Trước đó, Phương di nương ôm hy vọng rất lớn, rồi hy vọng này đột nhiên tan vỡ, hơn nữa trước đó đã bị chịu kích thích, lần này Phương di nương cuối cùng cũng ngã bệnh. Tô Tâm Ly sau khi biết tin này chỉ mỉm cười, chỉ mới kích thích nhỏ đã chịu không nổi, tương lai phải làm sao đây?

Lục di nương và Tô Mộc Linh cũng như vậy, cũng chờ Tô Tâm Ly làm sai. Đối với mặt kết quả như vậy, trong lòng các nàng đều có chút thất vọng, có điều sau khi thất vọng, các nàng lại có tính toán khác.

Dù sao Tô Tâm Ly cũng chỉ là một nữ oa mười ba tuổi, một đứa nhỏ quản lý tướng phủ nhất định sẽ lực bất tòng tâm, cần phải có một người trợ thủ đắc lực. Cơ hội tốt như vậy, Lục di nương và Tô Mộc Linh tất nhiên không thể bỏ qua. Vì vậy sau khi Lục di nương vừa mới giúp Phương di nương hãm hại, Tô Mộc Linh liền đi tìm Tô Tâm Ly.

“Đại tỷ tỷ!”

Tô Mộc Linh một thân trang phục màu đỏ, bóc búi hai bên, lúc cười tựa như búp bê. Nàng vui vẻ đi đến ngồi xuống trước mặt Tô Tâm Ly đang kiểm tra sổ sách.

“Tứ muội, sao hôm nay rảnh rỗi thế?”

Tô Mộc Linh tuyệt không phải là người vô sự lên tam bảo, về phần nàng ta đến vì chuyện gì, trong lòng Tô Tâm Ly đã đoán được ít nhiều. Quyền chưởng gia này, bất luận là trong mắt người ở hậu viện nào, nắm trong tay cũng đều thơm ngon.

“Đã lâu ta không gặp đại tỷ tỷ, nhớ tỷ tỷ cho nên mới đến thăm tỷ tỷ một chút.''

Tô Mộc Linh vui vẻ nói, thật giống như là tỷ muội rất tốt với Tô Tâm Ly. Chỉ là, ai có thể đoán được, một hài tử mới tám tuổi, làm chuyện gì đều có mục đích của mình, một bụng ý nghĩ xấu xa.

Trước đây lúc Phương di nương chưởng gia, đại tỷ tỷ trong miệng Tô Mộc Linh chính là Tô Diệu Tuyết.

“Thanh Đằng, dâng trà cho tứ tiểu thư.”

Tô Mộc Linh quệt miệng, tội nghiệp nhìn Tô Tâm Ly, bộ dạng bởi vì bị Tô Tâm Ly ngó lơ mà ủy khuất vô cùng.

Tô Tâm Ly không ngẩng đầu, nhìn cũng chưa từng nhìn nàng một cái, càng không nói những lời giống như trong suy nghĩ của Tô Mộc Linh, trong lòng Tô Mộc Linh không khỏi buồn bực.

“Đại tỷ tỷ không chào đón Linh nhi sao?”

Bộ dạng Tô Mộc Linh ủy khuất thật giống như Tô Tâm Ly khi dễ nàng vậy.

“Tứ tiểu thư đây là nghe ai nói. Người là muội muội nhỏ tuổi nhất của tiêu thư, tiểu thư làm sao lại không thích người. Mấy gày trước tiểu thư còn cùng nô tỳ nhắc đến tiểu thư, nói người nhu thuận hiểu chuyện, châm chước cho tiểu thư nhất.”

Thanh Đằng bưng trà đến, cười cười thay Tô Tâm Ly giải thích. Nàng lớn tuổi hơn Tô Tâm Ly một chút, so với Tô Diệu Tuyết thì xấp xỉ nhau, nhưng bởi vì điều kiện trong nhà không tốt, có chút thiếu dinh dưỡng cho nên so với Tô Diệu Tuyết thì vóc dáng nhỏ hơn một chút, người có chút khô quắt. Có điều mấy ngày nay ở tướng phủ được nuôi dưỡng cũng không tệ lắm, da trắng lên một ít, thoạt nhìn trắng nõn lên rất nhiều. Trong nhà, nàng là lớn tuổi nhất, phía dưới còn có hai muội muội và ba đệ đệ, đệ đệ nhỏ tuổi nhất mới hai tuổi. Trong tất cả nha hoàn, nàng là người duy nhất cam tâm tình nguyện bán mình làm nô, chính là vì muốn giúp đỡ phụ mẫu nuôi sống các đệ đệ và muội muội. Nàng cực kỳ hiểu chuyện. Thanh Đằng này, làm việc hay nói năng đều cực kỳ ổn trọng khéo léo, có lẽ là trong nhà thường xuyên chiếu cố đệ đệ muội muội, tâm tư cũng rất tinh tế.

Thanh Đằng, Hoàng Vân là cùng một nhóm người. Bọn họ đã sớm biết mình bị bán vào tướng phủ, trước khi bị bán vào tướng phủ, Vân Bích đã đem tình huống ở tướng phủ đại khái nói ra, vì vậy Thanh Đằng tuy chỉ mới ở tướng phủ ngắn ngủi mấy ngày nhưng đối với tình huống trong tướng phủ đã biết rõ.

Tâm tư của Thanh Đằng tinh tế, vừa thấy thái độ của Tô Tâm Ly lạnh lẽo liền biết nàng không hề hoan nghênh Tô Mộc Linh. Mặc kệ Tô Mộc Linh tốt hay không tốt, Tô Tâm Ly chướng mắt nàng, trong lòng Thanh Đằng cũng sẽ không thích nàng.

Bởi vì ân đức của tiểu thư và thái phu nhân mà bây giờ đệ đệ muội muội trong nhà đều có cơm ăn, tuy không phải là tốt nhất nhưng ít ra có thể no bụng là được rồi, phụ thân mẫu thân cũng không cần lo lắng không có cơm ăn đem người đi bán.

''Tỷ tỷ chơi với Linh nhi có được không?''

Tô Mộc Linh ngoẹo đầu, gương mặt ngây thơ nói.

Tô Mộc Linh như vậy, Thanh Đằng nhìn càng thêm không thích. Nàng ta không thấy tiểu thư đang bề bộn công việc sao. Lúc này nàng ta cần phải nhu thuận hiểu chuyện mà rời đi, không nên quấy rầy tiểu thư làm chính sự chứ.

Tô Tâm Ly không nhanh không chậm đặt bút trong tay xuống, nàng câu môi, nàng đã nói mà, Tô Mộc Linh này làm sao có thể là một hũ nút được, lúc nên tranh thủ nàng ta so với bất kì ai điều biết tận dụng ưu thế của mình để tranh.

“Đều đã là cô nương, cả ngày chỉ biết chơi đùa. Để người ngoài nghe thấy sẽ chê cười ngươi. Lần sau chớ tái phạm.''

Trên mặt Tô Tâm Ly tuy rằng mang theo tiếu ý nhưng khẩu khí lại có chút nghiêm khắc. Tô Mộc Linh nghe vậy trong lòng rất khó chịu.

Tô Mộc Linh cảm thấy lúc trước khi tinh thần Tô Tâm Ly sa sút, nàng không cùng nữ nhân ngu xuẩn Tô Tịch Nguyệt và mấy hạ nhân của tướng phủ khi dễ nàng, là ân đức rất lớn đối với Tô Tâm Ly. Hiện tại Tô Tâm Ly phong quang, thái độ của nàng ta đối với nàng tất nhiên phải khác với mấy vị di nương, cái này mới gọi là tri ân báo đáp. Tô Tâm Ly bây giờ vong ân phụ nghĩa, lúc này nàng hoàn toàn không muốn bị sỉ nhục trước mặt Tô Tâm Ly.

''Đại tỷ tỷ không đau Linh nhi!''

Tô Mộc Linh chu miệng, mắt to chớp chớp, nhìn Tô Tâm Ly làm nũng.

Cho dù thái độ của Tô Tâm Ly không tốt, nàng cũng không thể trở mặt với nàng ta. Di nương là do lão phu nhân thưởng cho tướng gia, thân phận so với mấy di nương khác thì cao hơn một chút. Lão phu nhân nhìn trúng di nương. Tương lai Phương di nương có lên làm phù chính, nếu có lão phu nhân lên tiếng, di nương lại có kinh nghiệm, tất nhiên có thể giúp đỡ Phương di nương chưởng gia. Lúc đó di nương ở tướng phủ có địa vị hơn, tương lai nàng có thể được gả đi tốt, vì vậy Tô Mộc Linh không nản lòng.

“Tứ tiểu thư, tiểu thư vừa mới tiếp quản tướng phủ, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện cần tiểu thư xử lý. Nếu tứu tiểu thư buồn chán không bằng nô tỳ bồi người chơi.”

Thanh Đằng thấy Tô Mộc Linh thật sự không hiểu chuyện. Tô Mộc Linh bất mãn Thanh đằng luôn thay Tô Tâm Ly nói chuyện, nhưng vì nàng muốn cầu cạnh Tô Tâm Ly cho nên nàng không thể phát hỏa với nha hoàn nhất đẳng bên cạnh Tô Tâm Ly.

“Linh nhi muốn cùng chơi với đại tỷ tỷ. Đại tỷ tỷ nếu ngươi thương ta, đau lòng ta ngươi liền đem mấy chuyện này giao cho Lục di nương nhé, chỉ cần đưa mấy chuyện này cho Lục di nương xử lý, ngươi liền có thể buông lỏng, Linh nhi cũng có thể thường xuyên đến tìm đại tỷ tỷ đi chơi. Đại tỷ tỷ, ngươi thấy có được không?”

Thanh Đằng nghe vậy giờ mới hiểu được duyên cớ tại sao Tô Mộc Linh lại dây dưa như vậy, trong nháy mắt hảo cảm đối với nàng liền không còn. Thanh Đằng nhìn nụ cười thiên chân vô tà của Tô Mộc Linh, trong lòng không khỏi hoảng sợ.

“Ta chỉ theo ý của phụ thân quản lý tốt tướng phủ, về phần những chuyện khác, ta không làm cũng được. Tứ muội muội nếu thấy buồn chán không bằng ngươi đi tìm Tam muội và Diệu Tuyết tỷ tỷ, hoặc cũng có thể đi thăm phụ phân. Thân thể phụ thân không tốt, lúc này ngươi hãy cố gắng tẫn hiếu đạo của nữ nhi. Nếu không thì hãy cố gắng học tập tốt nữ công nữ giới. Ngươi ham chơi như vậy còn ra thể thống gì nữa?”

Lục di nương không giống như Hà di nương, có thể dạy dỗ Tô Mộc Linh thông minh như vậy tất nhiên sẽ không kém cỏi. Toàn bộ tướng phủ này, không có đầu óc nhất chính là Hà di nương và nữ nhi của nàng ta Tô Tịch Nguyệt. Có điều Lục di nương và Tô Mộc Linh thật quá vô liêm sỉ. Mới cùng với Phương di nương hãm hại nàng, đảo mắt liền chạy tới hỏi nàng đòi đồ vật quan trọng này. Thảo nào đời trước lúc Phương di nương lên phù chính, nàng ta lienf được lên làm trắc phu nhân của tướng phủ. Thật sự quá vô liêm sỉ.

''Được rồi tứ muội, chỗ này của ta có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, không có thời gian chơi với ngươi. Ngươi trước tiên trở về đi.''

Lần này Tô Tâm Ly tự mình hạ lệnh trục khách. Đời trước con chó trung thành của Phương di nương không lên được vị trí trắc phu nhân mà Lục di nương lại được Phương để trong mắt, trong này nhất định có nguyên nhân. Vậy những chuyện hãm hại nàng, tám chín phần Lục di nương có tham dự vào.

“Đại tỷ tỷ -”

Không đạt được kết quả như mình mong muốn, cứ như vậy mà đi, làm sao Tô Mộc Linh cam tâm?

''Tứ muội muội và Lục di nương là người thông minh nhưng đừng coi ta là kẻ ngu si.''

Mặc dù lời của Tô Tâm Ly có vài phần nghiêm nghị nhưng trên mặt thủy chung vẫn giữ nguyện bộ dáng tươi cười.

''Đại tỷ tỷ nói lời này là có ý gì Linh nhi nghe không hiểu. Ngươi là tỷ tỷ của ta, cũng là đích nữ, chúng ta kính nể đại tỷ tỷ còn không kịp, làm sao còn dám suy nghĩ này nọ?”

Tô Mộc Linh nghoẹo đầu, hai mắt trừng lớn, nhìn như ngây thơ vô tội nhưng sâu dưới ánh mắt đó không che dấu được sự hoảng loạn. Lẽ nào Tô Tâm Ly đã biết được nàng đang suy tính cái gì sao?

“Ngươi nói không có liền không có đi.”

Tô Mộc Linh giả bộ hồ đồ, Tô Tâm Ly liền theo ý nàng.

“Còn hơn hai tháng nữa là qua hiếu kỳ của mẫu thân, đến lúc đó ta có thể vẫn là tiểu thư của tướng phủ nhưng chưa chắc là đích nữ duy nhất của tướng phủ. Tứ muội cảm thấy chủ nhân sau này của tướng phủ là Phương di nương hay là phụ thân sẽ thú người khác? Nếu như lời Phương di nương nói, nàng ta yêu thương Tô Diệu Tuyết như vậy, đến lúc đó nhất định sẽ nhận nuôi nàng ta dưới tên của mình. Tướng phủ có hai đích nữ là đủ rồi. Phương di nương là ai, di nương của ngươi so với ta còn rõ ràng hơn. Ta dầu gì cũng có chỗ dựa, Phương di nương cho dù có tâm muốn hãm hại, lợi dụng ta làm lót đường cho Tô Diệu Tuyết thì cũng phải cân nhắc một phen. Nhưng muội muội thì khác, muội muội xinh đẹp như vậy, không biết cuối cùng có còn cái phúc khí kia không? Người ở trên cao, có dã tâm là tốt nhưng nghìn vạn lần phải cẩn thận đừng để bị người khác lợi dụng.”

Nghe Tô Tâm Ly nói, trong lòng Tô Mộc Linh dâng lên kinh hãi, một lúc lâu nàng mới từ trog hoảng loạn phục hồi lại tinh thần: “Ra ngoài lâu như vậy di nương chắc là đang nhớ muội muội, muội muội liền không quấy rầy đại tỷ nữa, muội muội cáo lui.”

Tô Mộc Linh vừa đi, Thanh Đằng đứng một bên nhịn không được mở miệng nói: “Tứ tiểu thư còn nhỏ tuổi nhưng tâm tư thật nặng.”

Tô Tâm Ly không nói chỉ cười cười. Trong tướng phủ này, làm gì có người chân chính tâm tư đơn giản?

--

Bởi vì có nữ nhi là Tô Diệu Tuyết, Phương di nương cho dù bị bệnh cũng không nhàn rỗi.

Vừa đến Nam Uyển, Phương di nương liền nghe thấy tiếng khóc nức nở muốn đè nén lại của mấy nha hoàn, trong lòng liền biết Diệu Tuyết đang trút giận lên người bọn họ. Nàng không khỏi nhíu mày, mấy ngày này còn chưa nghĩ thông.

Mấy nha hoàn thấy Phương di nương đến liền ngừng khóc, hướng nàng thỉnh an.

Phương di nương thấy trên mặt bọn họ đều là nước mắt, tâm liền thấy phiền, khoát tay ý bảo bọn họ lui xuống, chính mình đi vào phòng của Tô Diệu Tuyết. Mới vừa vào cửa liền thấy trên đất đầy thứ hỗn độn, Tô Diệu Tuyết nằm trên giường có vẻ bệnh tật, một tay cầm khăn che mặt, ngực thở phập phồng kịch liệt. Phương di nương nhìn nàng tự làm tự chịu, thở cũng không thở nổi, tức giận thiếu chút nữa ngất đi. Nàng hít sâu một hơi, bước nhanh đến, nhìn Tô Diệu Tuyết đang nằm trên giường lạnh lùng nói: “Đứng lên cho ta!”

Tô Diệu Tuyết sửng sốt nhưng không đứng dậy, trở mình, đưa lưng về phía Phương di nương. Phương di nương cúi người, cầm tay của Tô Diệu Tuyết lôi nàng dậy. Khăn đang trùm trên mặt Tô Diệu Tuyết rơi xuống, lộ ra gương mặt buồn bã không có thần thái. Phương di nương nhìn thấy, trước mắt tối sầm lại, nàng đưa tay lên cho Tô Diệu Tuyết một cái tát. Một cái tát này của Phương di nương không nhẹ, trên mặt Tô Diệu Tuyết liền hiện lên năm dấu ngón tay, nàng ngẩng đầu, con ngươi trừng lớn không dám tin nhìn Phương di nương.

Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên Phương di nương động thủ đánh Tô Diệu Tuyết. Tô Diệu Tuyết khiếp sợ, Phương di nương thì càng đau lòng.

“Bộ dạng này của ngươi là cho ai xem? Ai nhìn mà đau lòng cho ngươi?”

Tô Diệu Tuyết sờ sờ gương mặt đang nóng hừng hực của mình, trong đầu vừa ủy khuất vừa oán hận, nước mắt liền lập tức tuôn ra, hướng Phương di nương hô: “Ta chỉ là một hài tử có nương sinh nương không cần, ai sẽ đau lòng cho ta? Ta bị tiểu tiện nhân Tô Tâm Ly giáo huấn chế nhạo, làm cho ta mất hết mặt mũi, di nương không làm chủ cho ta thì thôi, còn muốn đánh ta!''

Phương di nương nghe xong lời này, tâm đều vỡ nát.

''Mấy năm nay những việc di nương làm cho ngươi ít sao? Ngươi còn muốn ta làm như thế nào nữa, có phải là ta phải móc tim của ta ra giao cho ngươi, ngươi mới hài lòng!''

Tô Diệu Tuyết bị dọa sợ, theo bản năng ngừng khóc.

''Từ nhỏ đến lớn, ta đem ngươi nâng niu trong lòng bàn tay. Vì để cho ngươi hưởng đãi ngộ giống như Tô Tâm Ly, ta nhẫn nhịn khắp nơi nịnh bợ Trình Lập Tuyết. Ta trăm phương nghìn kế muốn đưa ngươi trở thành đích nữ của tướng phủ, bởi vì Trình Lập Tuyết không đồng ý đem ngươi dưới tên của nàng, ta liền đưa nàng và con trai của nàng ta lên tây thiên. Nếu không phải lo lắng phủ Định Quốc Công giận chó đánh mèo hủy đi tướng phủ, ta đã sớm làm cho Tô Tâm Ly đi theo bồi mẫu thân và ca ca của nàng. Ta chỉ hy vọng có thể nhìn ngươi thành long thành phượng, kỳ vọng của ta đối với ngươi còn cao hơn so với hai đệ đệ của ngươi, phụ thân của ngươi cũng như vậy. Ngươi nghĩ mấy sư phụ dạy ngươi cầm kỳ thi họa lúc còn bé là do ai mời đến? Ta chỉ là một di nương, phía trên còn có phu nhân, ở đâu ra bản lĩnh quen biết những người đó? Tất cả đều là phụ thân ngươi dùng tiền nhờ quan hệ tìm đến cho ngươi, cũng chỉ ngươi mới có, Tô Tâm Ly cũng không có. Chúng ta cực khổ như vậy, là vì cái gì!''

Phương di nương càng nói càng tức giận: ''Từ trước đến nay ta đã nói với ngươi như thế nào? Chuyện của Tô Tâm Ly, ta sẽ xử lý, ngươi chỉ cần làm nữ nhi tốt của phụ thân ngươi, vì sao ngươi không nghe lời ta? Ta dạy ngươi như thế nào, nhẫn, nhất định phải nhẫn, như vậy mới có thể thành đại sự. Chỉ cần ta trở thành phu nhân tướng phủ, đến lúc đó ngươi muốn đối phó Tô Tâm Ly như thế nào mà không được? Ai mà nghĩ đến cư nhiên ngươi lại xung động như vậy. Sự việc lần này rõ ràng gây bất lợi cho chúng ta, vì sao ngươi còn đi đến trước mặt phụ thân ngươi cáo trạng, làm cho Tô Tâm Ly có cơ hội lấn áp chúng ta? Nếu không phải do ngươi nhất thời kích động, chúng ta hà cớ gì rơi vào tình trạng này? Như vậy còn tính là gì, cuộc đời của con người làm gì có thể thuận buồn xuôi gió, nhất là muốn trở thành người trên người, té ngã thì sao, cùng lắm là đứng lên làm lại. Nhưng vừa mới bị ngã một cái, liền như hũ nút, nửa điểm cũng không vươn lên. Nỗi khổ tâm của ta, đều bị ngươi chà đạp.''

Tô Diệu Tuyết nghe xong liền muốn khóc nhưng nhiều hơn vài phần kích động. Phụ thân đau lòng nàng, Phương di nương cũng sẽ lót đường sẵn cho nàng đi, có hai người bọn họ hộ giá, nàng muốn tương lai tiền đồ gấm vóc thì có gì khó khăn?

''Ngươi có phải cảm thấy mình bị bại bởi Tô Tâm Ly. Nếu như vậy, di nương coi như không có nữ nhi này, ngươi cũng coi như tối hôm nay ta chưa từng tới tìm ngươi.''

Tô Diệu Tuyết thấy Phương di nương thở hổn hển muốn rời đi, nàng từ trên giường đứng dậy, từ phía sau lao đến ôm lấy Phương di nương: ''Nương, nữ nhi sai rồi. Nữ nhi không nên cam chịu, nữ nhi không cam lòng bại dưới tay Tô Tâm Ly như vậy. Nữ nhi nhất định sẽ tìm Tô Tâm Ly báo thù, sau đó trở thành người trên người, đem đến hãnh diện cho nương.''

Phương di nương xoay người, đôi mắt ngậm nước, từ ái lau nước mắt giúp Tô Diệu Tuyết: ''Ta biết. Chuyện lần này ngươi chịu ủy khuất, ngươi không cam lòng bị mất mặt, di nương cũng giống như vậy. Nhưng càng như vậy, chúng ta càng phải nhẫn nhịn. Ngươi yên tâm, oán hận lần này, di nương nhất định sẽ thay ngươi báo thù.''

''Nương, phụ thân bây giờ không thích ta nữa đúng không?'' Tướng phủ ngoại trừ Tô Tâm Ly khó nắm trong tay còn có ba thứ nữ đối với phụ thân nói gì nghe nấy.

Phương di nương sờ sờ đầu Tô Diệu Tuyết: ''Hài tử ngốc, phụ thân ngươi chỉ vì thể diện của phủ Định Quốc Công mới dời ngươi đến chỗ này. Người hắn yêu thương nhất là ngươi. Hơn nữa hắn đối với ngươi hao tổn tâm huyết như vậy, há có thể dễ dàng buông tha? Không chỉ ta và phụ thân ngươi giúp đỡ ngươi, cữu cữu của ngươi cũng vậy. Trong khoảng thời gian này, cái gì ngươi cũng đừng nghĩ đến, hãy chuyên tâm chuẩn bị tiết Hoa Triều. Đến lúc đó, nếu ngươi có thể đạt được hạng nhất, vậy ngày di nương trở phu nhân tướng phủ cũng cách không xa.''

Tô Diệu Tuyết nhu thuận gật đầu. Những bách tính bên ngoài thóa mạ chỉ trích nàng thì coi là gì, Tô Diệu Tuyết nàng tuyệt gả cho những người đó làm thê.

Nàng muốn tài có tài, muốn nhan sắc có nhan sắc, có phụ thân, ông ngoại và cữu cữu ủng hộ, có một ngày nàng sẽ nhận được thứ mình muốn. Mà Tô Tâm Ly kia chỉ là một chướng ngại vật nho nhỏ trên con đường thành công của nàng mà thôi, mà nàng sẽ đạp chướng ngại vật này đi, để nàng đi càng ngày càng cao, càng ngày càng xa.

--

“An tĩnh rồi?''

Tô Tâm Ly thưởng thức chuỗi ngọc cầm trong tay, nhìn Thủy Nhi đang đứng bên cạnh.

Thủy Nhi gật đầu: ''Mấy ngày trước có gặp qua Phương di nương một lần, Diệu Tuyết tiểu thư liền không khóc không nháo cũng không đập loạn đồ, cả ngày điều rất an tĩnh. Mỗi ngày còn đi đưa thuốc cho tướng gia. Cũng không biết là Phương di nương đã nói gì với Diệu Tuyết tiểu thư.''

Thủy Nhi nâng cằm một bộ dạng suy tư nói.

Thủy Nhi cùng tuổi với Tô Tịch Nguyệt, vóc dáng nho nhỏ, mặt cũng nho nhỏ, nhưng đôi mắt thì rất to, đặc biệt lại thích cười, lúc ngây ngô cười nhìn hết sức khả ái. Tính tình nàng hoạt bát, không có việc gì Tô Tâm Ly cũng hay mang nàng đi loanh quanh trong tướng phủ, mà Thủy Nhi cũng không phụ sự kỳ vọng của nàng. Cách đây mấy ngày mấy hạ nhân trong tướng phủ bị đánh thành một mảnh, bình thường Tô Tâm Ly cũng muốn nghe được một vài sự tình, mà hạ nhân nàng phân phó đến các viện, nếu có tin tức gì muốn nói cho nàng đều phải thông qua Thủy Nhi chuyển đạt.

“Diệu Tuyết tiểu thư rất nhanh được chuyển khỏi Nam Uyển.''

Tô Tâm Ly cười ý vị thâm trường. Từ trước đến nay Phương di nương không phải là một người đơn giản, nàng cũng chưa bao giờ khinh thị nàng ta. Bọn họ bị uất khí lớn như vậy, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, chỉ là không ngờ bọn họ lại an tĩnh như vậy. Có điều không phải là trước bão táp thường yên lặng hay sao. Tô Tâm Ly nhấp một ngụm trà,, cươi cười. Phía Liễu di nương bên kia không biết có thể kiên trì được bao lâu.

''Nhanh như vậy, thực sự là quá tiện nghi.''

Thủy Nhi và Lưu Chu giống nhau. Tô Tâm Ly nói cái gì bọn họ cũng không có nửa điểm nghi ngờ.

Tô Tâm Ly cười cười, nếu theo lời của nàng thì không nhanh như vậy, thế nhưng ai bảo Tô Diệu Tuyết là nữ nhi mà Tô Bác Nhiên yêu thương nhất? Nàng thật sự muốn nhìn xem Tô Bác Nhiên có thể yêu thương nữ nhi này bao lâu?

''Đây bánh hạnh nhân chính tay Thanh Đằng tỷ tỷ của ngươi làm, cho ngươi.''

Thủy Nhi vừa nghe, đôi mắt to nhất thời cười híp lại, nàng chính là một tiểu tham ăn, bất quá cũng thật may mắn là không phải ai cho cái gì nàng đều ăn.

''Cám ơn tiểu thư. Buổi chiều ta còn chưa ăn điểm tâm, sắp đói chết rồi.''

''Vậy không được, đói chết thì ta đi chỗ nào tìm được một nha đầu đáng yêu như Thủy Nhi đây.''

Tô Tâm Ly thích Thủy Nhi bởi vì nàng ấy rất sạch sẽ. Ở chung với người như vậy, nhìn nàng tươi cười ngây thơ, Tô Tâm Ly cũng cảm thấy thoải mái hơn, nàng cũng sẽ cảm thấy bản thân mình rất hồn nhiên.

Thủy Nhu cầm bánh hạnh nhân Tô Tâm Ly thưởng cho đi ra ngoài không lâu thì liền dẫn về một nha đầu khóc lóc sướt mướt.

''Tiểu thư, van cầu người cứu di nương của chúng ta!''

Tô Tâm Ly liếc nhìn nha hoàn quỳ trên mặt đất, là nha hoàn hồi môn của Lục di nương - Thu Lan.

''Nếu người không cứu nàng, nàng sẽ bị Phương di nương hại chết.''

Tô Tâm Ly từ đầu đến cuối đều nghiêm túc quan sát Thu Lan, khóe miệng từ từ hiện lên một nụ cười nhạt mà tàn nhẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.