Trùng Sinh Ta Làm Y Phẩm Đích Nữ

Chương 19: Chương 19: Di nương quỷ kế




Phương di nương đang dùng đồ ăn sáng liền thấy Tô Diệu Tuyết gấp gáp đi vào, sau khi ngồi xuống liền đoạt lấy đôi đũa trong tay bà, có chút giận dữ đặt xuống bàn.

“Di nương, người còn có tâm tình ăn uống?”

Phương di nương có chút bất mãn liếc nhìn Tô Diệu Tuyết, dùng khăn tay lau lau miệng, đối với nha hoàn phục vụ bên cạnh nói: “Tất cả các ngươi lui xuống đi.”

Tô Diệu Tuyết nhìn bộ dáng Phương di nương không nhanh không chậm càng tức giận sốt ruột.

“Người có biết đã xảy ra chuyện gì không? Bên ngoài bây giờ đều đồn nói Tô Tâm Ly lần này bị ức hiếp là do di nương an bài.”

Tô Diệu Tuyết đang muốn dùng đồ ăn sáng, chợt nghe mấy tiểu nha đầu trong sân đang nghị luận chuyện này, nói có bài có bản hẳn hoi. Nàng cũng rất chột dạ, e sợ Phương di nương bị bắt nhược điểm, nàng đâu còn tâm tình ăn điểm tâm, liền vội vội vàng vàng chạy tới viện Phương di nương thương lượng đối sách.

“Diệu Tuyết, di nương dạy ngươi thế nào, gặp chuyện phải tránh vội vàng xúc động, phải bình tĩnh.”

Phương di nương vỗ vỗ tay Tô Diệu Tuyết. Tô Diệu Tuyết nói chuyện kia, toàn bộ Kinh Lăng đều biết, hạ nhân trong phủ cũng xôn xao, bà làm sao lại có thể không biết?

Vốn dĩ bà cho rằng chuyện tối qua đã qua, chỉ là quá khứ, không nghĩ tới chỉ trong một đêm đã lan truyền khắp Kinh Lăng, ai ai cũng biết. Tối hôm qua Tô Tâm Ly về tiểu viện liền nghỉ ngơi, viện kia bà đã an bài cơ sở ngầm, nếu như nó làm chuyện này, bà sáng sớm sẽ nhận được tin tức, Tô Tâm Ly ...

Phương di nương trong lòng hừ lạnh, nha đầu kia nhát như chuột, lại không có đầu óc. Toàn bộ tướng phủ, nó và bà còn có Diệu Tuyết đi lại gần nhất, có lẽ cho đến bây giờ nó còn không nghi ngờ bà. Thế nhưng tin tức này lan truyền nhanh như vậy rõ ràng có người cố ý, ngoại trừ đám người phủ Định Quốc Công thích xen vào việc của người khác kia còn có ai , một đám đáng chết, chờ tương lai con bà lên làm hoàng hậu xem bọn hắn có còn dám càn rỡ như thế.

“Di nương, ta chính là tức giận, rõ ràng ta mới là trưởng nữ của tướng phủ, thế nhưng trong mắt người khác, ta chỉ là cô nhi được gởi nuôi ở tướng phủ, ngay cả với thứ nữ Tô Tịch Nguyệt kia cũng không bằng.”

Tô Diệu Tuyết tức giận hừ một tiếng. Nếu Phương di nương không thể thành chính thê, nàng đời này phỏng chừng chỉ là một dưỡng nữ. Nàng đã mười bốn, đã đến tuổi có thể lập gia đình, nàng làm sao có thể không nóng nảy?

“Di nương không phải đã nói rồi sao? Tối hôm qua thái tử điện hạ tặng chậu hoa quý hiếm kia căn bản không có ai biết, vì sao Tô Tâm Ly kia lại biết, hơn nữa so với ta còn rõ ràng hơn?”

Nghĩ đến chuyện này, Tô Diệu Tuyết càng tức giận, nghĩ là do Phương di nương hành sự bất lực.

“Đều do tiểu tiện nhân Tô Tâm Ly đột nhiên xuất hiện, đoạt đi danh tiếng vốn dĩ thuộc về ta, còn hại ta bị cha đánh mấy cái tát.”

Tô Diệu Tuyết đưa tay sờ mặt, cho tới bây giờ trên mặt vẫn còn đau rát. Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng bị Tô Bác Nhiên đánh, hơn nữa còn là trò cười trước mặt mọi người. Nàng tức giận cả đêm không ngủ được.

“Tiểu tiện nhân kia vận khí thật tốt, bị người bắt cóc còn gặp Lục hoàng tử anh hùng cứu mỹ nhân.”

Tô Diệu Tuyết khẩu khí chua xót. Phương di nương không đáp lời, bà cũng thấy Tô Tâm Ly kia vận khí thật tốt.

Tô Tâm Ly và Lục hoàng tử nói chuyện kia, bà cũng không phải là hoàn toàn tin tưởng, thế nhưng hiện tại tất cả những người bà phái đi đều đã chết, bà căn bản không thể nào biết được chân tướng sự tình như thế nào được.

“Di nương, người nhất định phải nghĩ biện pháp.”

Tô Diệu Tuyết kéo tay Phương di nương, làm nũng lắc lắc: “Đều do Phương má má, còn có đám hạ nhân kia không hiểu chuyện. Bọn họ đều là người bên cạnh di nương, ta lại cùng di nương thân cận, ta biết bọn họ là đau lòng ta, không muốn ta - một cô nhi - bị tiểu thư coi thường, nhưng bọn họ cũng không nên mưu hại tiểu thư a.”

Phương di nương nhìn Tô Diệu Tuyết một bộ dáng tiểu nữ nhi không hờn không giận, hài lòng cười ra tiếng. Bà - Phương Tĩnh Di tự tay dạy dỗ nữ nhi, làm sao có thể thua một Tô Tâm Ly không có mẹ dạy dỗ kia.

Nữ nhi của bà tương lai phải trở thành Vương Phi, Hoàng hậu, nếu không có đầu óc làm sao có thể sinh tồn, đứng vững trong hậu cung ăn tươi nuốt sống người kia?

Tô Diệu Tuyết độc ác có tâm kế, bà không những thấy không thích hợp trái lại hết sức yên tâm, thỏa mãn.

“Diệu Tuyết, ngươi yên tâm, những người đó đều đã chết, chết chính là không có đối chứng. Về phần nha đầu vô dụng Thu Hòa kia, di nương sẽ xử lý tốt. Người của phủ Định Quốc Công muốn mượn việc này kéo ta xuống đài, thực là si tâm vọng tưởng. Di nương không chỉ dẹp yên chuyện này, mà còn sẽ cho các bà tử nha hoàn thương yêu ngươi thật tốt để họ sẵn sàng vì chúng ta mà phục vụ.”

Đến lúc đó, bọn họ nhất định nhất định sẽ bán mạng vì bà.

Những người của phủ Định Quốc Công tuy khó chơi thế nhưng Tô Tâm Ly cùng mẹ nó giống nhau, đều nhân từ, tâm như hũ nút, rất dễ đối phó, hơn nữa Tướng gia cũng biết chuyện này, có hắn che chở, chuyện này sẽ được tướng phủ che đậy dấu kín.

Tô Diệu Tuyết vừa nghe, mắt liền sáng lên: “Di nương đã có kế sách?”

Phương di nương gật đầu: “Ngươi xem, còn có 2 tháng nữa là đến tiết Triều Hoa, ngươi bây giờ hãy hảo hảo chuẩn bị, cha ngươi đã cùng ta đảm bảo, chờ ba năm hiếu kỳ Trình Lập Tuyết qua liền lập tức đưa ta lên làm tướng phủ phu nhân, đến lúc đó ngươi chính là đích nữa tướng phủ. Nếu tại tiết Triêu Hoa ngươi đạt thứ hạng nhất còn sợ bị Tô Tâm Ly áp trên đầu (đè đầu cưỡi cổ) sao?”

Ngoại trừ Tô Diệu Tuyết còn có Chí Minh, Chí An là hai nhi tử của bà, nếu được phủ Định Quốc Công dìu dắt giúp đỡ, lại thêm tướng gia, chắc chắn đường làm quan rộng mở. Thế nhưng người của phủ Định Quốc Công lại không mặn không nhạt, đặc biệt lại chán ghét bà chỉ là một tiểu thiếp, cho nên trong chuyện này cũng chỉ có Tô Tâm Ly mới có thể giúp một tay.

“Trước chờ ta thành tướng phủ phu nhân rồi nói. Đến lúc đó, ngươi muốn hành hạ trút giận Tô Tâm Ly thậm chí muốn giết chết nàng, nương cũng sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp giấu giếm.”

Phương di nương lạnh lùng cười, Trình Lập Tuyết trong mắt nàng chỉ là cái đinh. Trừ nàng ta, Tô Tâm Ly chính là cái gai trong thịt, bà sớm muộn gì cũng sẽ rút ra, bất quá chính là sau khi bà sử dụng hết giá trị của nó.

“Di nương, chờ tương lai ta làm hoàng hậu, nhất định hảo hảo hiếu thuận ngươi, ta sẽ nói hoàng thượng phong ngươi làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, làm cho tất cả phu nhân trong Kinh Lăng này đều phải nhìn sắc mặt của ngươi.”

“Chỉ ngươi nói ngọt, được rồi, cha ngươi thượng triều cũng sắp trở về, chúng ta liền đến thư phòng hắn thỉnh tội.”

Tô Bác Nhiên thượng triều trở về, trên đường đều nghe tin đồn kia, vừa đến thư phòng liền thấy một đám người quỳ ở đó, đi đầu là Phương di nương và Tô Diệu Tuyết.

Hai người liền đem nguyên nhân và mục đích nói ra, Tô Bác Nhiên nghe xong càng giận tím mặt, nhất là khi nhìn thấy trên mặt Tô Diệu Tuyết vẫn còn dấu tay bị hắn đánh hôm qua, trong lòng hổ hẹn, giận không chỗ phát tiết, đều do Tô Tâm Ly và Trình Dục Phàm. Nếu không phải bọn chúng gây sự, ông làm sao lại động thủ đánh Diệu Tuyết? Ông và Phương di nương đã tỉ mỉ chuẩn bị kế hoạch lâu như vậy chính là vì muốn cấp Tô Diệu Tuyết danh tiếng, vì nàng mà lót đường, tất cả chỉ vì Tô Tâm Ly xuất hiện mà hoàn toàn bị phá hủy.

“Gọi tiểu thư đến thư phòng ta.”

Được Tô Bác Nhiên đỡ đứng lên, Phương di nương và Tô Diệu Tuyết thấy bộ dáng Tô Bác Nhiên giận dữ trong lòng không khỏi đắc ý, hai người trao đổi ánh mắt, đáy mặt xẹt qua tia hung ác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.