Trùng Sinh Mạnh Nhất Cung Phi

Chương 14: Chương 14: Chương 12-2




Tuy rằng nàng không hoàn toàn biết sở thích của hoàng đế, nhưng dẫu sao ở đời trước vẫn có khoảng thời gian thân cận, nàng vẫn có thể nhận ra hoàng đế thích những thứ không thực dụng, tỷ như hương thuốc, thi họa, điêu khắc... Hoàng đế còn đam mê săn bắn, thích những chuyện có tính khiêu chiến, cho nên đối với hắn những việc như trên đường khiêu vũ, ca hát chẳng hạn tuy hấp dẫn sự chú ý của hắn, nhưng hắn vẫn chỉ sẽ cảm thấy bình thản không có gì lạ, đều là mánh khóe của các cung phi tận lực mời sủng.

Cho nên nàng mới ở lúc Bố tài nhân cùng hoàng đế có hiềm khích, nghĩ đến phương pháp dùng hương mê người.

Nếu như lần này nàng hấp dẫn không được hoàng đế, nàng cũng không nghĩ rằng mình đã phí công vô ích, thứ nhất nàng đã có không ít huân lục hương mà mình yêu thích, thứ hai nha. . . Nàng chính là có thể ở đêm xuân tươi đẹp ăn được một chén cháo mỹ vị bí chế độc nhất vô nhị của An Xảo, ha ha, nàng cũng coi như không uổng công chuyến này! (sống lại 1 lần nên chị ấy rất lạc quan với cuộc sống)

“Tiểu chủ!” An Xảo khẽ đụng cùi chỏ Miên Kỳ một chút.

Miên Kỳ thu hồi tâm tư, thấy cây rừng cách đó không xa có chút lay động, chắc hẳn là có người vào!

Hít thở sâu một hơi, Miên Kỳ nhẹ nhàng đứng lên, đem y phục làm rối loạn chút ít, để lộ ra một mảnh da thịt tuyết trắng trước ngực, đem làn váy kéo xuống đến một bên, lộ ra nửa đoạn chân nhỏ, lại xả rối loạn vài tóc mai, xong xuôi mới chậm rãi đi ra ngoài.

Bên này, hoàng đế đến gần mới nhìn rõ, trong đình đâu có cái gì bạch y nhân?

Mà là một mảnh vải trắng thắt ở cột đình, xa xa nhìn sang cũng thật giống một người.

Thua thiệt hắn còn nghĩ là một hương hồn ở đây, có một cố sự (việc trong quá khứ) hoặc thê mỹ (đẹp nhưng buồn) hoặc bi thảm muốn nói cùng hắn, một tràng xuân mộng tan biến, hoàng đế không khỏi có chút tiếc nuối cùng thất vọng.

Mà trên bàn cũng không phải ánh nến, mà là một đốt đèn khéo léo, hoàng đế tinh tế nghĩ đến, không khỏi bật cười, cách xa như vậy còn thấy được điểm sáng, sao có thể là ngọn nến được?

Hoàng đế lại nhìn xung quanh, thấy bên trong rất nhiều khỏa lạp thật nhỏ, chồng chất cùng một chỗ.

Khom lưng nhặt lên một cây ở trong tay, cái này chỉ chừng một tấc, nhưng mà không cần tiến đến chóp mũi, hắn liền nghe thấy được mùi cay nồng, mùi này so với lúc ngự trên đường nghe thấy đặc hơn gấp trăm lần, mà cái này bị gió núi thổi nhẹ trong không khí, hương vị tự nhiên sẽ nhạt không ít, đạo lý thật giống như gừng, gần bên cay độc, xa ngửi lại khó kìm nén.

Hoàng đế tự giễu hồi tưởng, mùi này so với mùi Bố tài nhân huân vẫn còn ít bá đạo. (Bố tỉ dã man thật)

Nhưng mà hoàng đế là chỉ biết một mà không biết hai.

Cái này một túi nhỏ thơm ngát sao có thể tản mát ra hương vị bất phàm như vậy?

Miên Kỳ là mấy ngày trước trước hết thu được một bộ phận huân lục hương tinh thuần, mệnh tiểu cung nữ sao, chế thành huân lục hương chân chính. lại bảo Đồng Ngữ tìm 1 tấm vải da, nhuộm hương liệu vào, cột vào trên cây, tàm ti la theo gió phiêu động, phát tán mùi, hoàng đế quanh năm nghe thấy hương, khứu giác so với thường nhân đều mẫn cảm, mới có thể bị hấp dẫn đến.

Hoàng đế nhìn bốn phía xung quanh tìm kiếm, hắn hết sức tò mò là ai hái những hương thuốc này, lại tại sao lại đem hương thuốc vứt bỏ ở chỗ này mặc kệ?

Đang lúc khó hiểu, hắn đột nhiên nghe “A ——”một tiếng hét thảm, hắn cảnh giác hướng phương hướng của tiếng động chậm rãi bước đi, nhưng thấy một người co rúc ở một bụi tùng gai, quần áo tả tơi, tóc rối tung, trên lưng còn đeo một trúc la, khuôn mặt nửa chôn ở trong chân, một bộ đau đến không đứng nổi.

“Ngươi không sao chứ?” Hoàng đế nghiêng đầu quan sát người này, “Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao ở chỗ này?”

Giọng nói này.

Mặc kệ nàng có không trọng sinh, đều nhận biết được, không phải là hoàng đế thì là ai? (chị gài bẫy mà chẳng lẽ chị không biết “ nạn nhân “ là ai)

“Ta, ta không sao.” Nàng đem giọng ép tới thấp nhất, như là đã sắp khóc, “Ngươi là công công cung nào? Có thể hay không đưa ta về?”

“Trẫm. . . Ách, ta dựa vào cái gì giúp ngươi?” Hoàng đế vội vàng sửa lại tự xưng, phòng bị giảm xuống một chút.

“Cầu ngươi thương xót giúp ta một chút đi, ta là phương nhu hoàng thượng vừa phong, đi ra ngoài thải hương thuốc, ta tháng sau được lệ ngân, toàn bộ thưởng cho ngươi là được.” Miên Kỳ hút mũi, lúc này ngược lại không phải là sắp xếp, nàng chỉ mong hoàng đế có thể nhanh lên một chút đem nàng ôm đến trong lòng, vì để giả bộ giống như thật, nàng thật phá hủy váy, hiện nay thực sự lạnh đến run người!

Nàng quả thật chính là người thải hương !

Hoàng đế trong lòng mừng rỡ, nhớ lại hắn tổng cộng phong chừng mười vị phương nhu, ngoại trừ Đỗ phương nhu, những người khác, khuôn mặt đều không nghĩ ra. (anh cũng có nhớ mặt Đỗ tỷ đâu mà nói=.= )

Không nghĩ nhiều nữa, hoàng đế ôm lấy nữ tử trên đất liền hướng trong đình đi tới, trong lòng lại khẽ động, ngừoi trong tay mềm mại như vậy, như thể chỉ cần hắn hơi hơi dùng lực một chút sẽ vỡ vụn, nhưng hắn lại phải kiềm chặt nàng, đem đầu của nàng dựa vào trong ngực, bởi vì nữ nhân này đang không ngừng giãy dụa ——

Hắn chỉ cảm thấy bốc hỏa, nếu không phải vẫn chưa xác định thương thế của nàng, chỉ sợ hắn đã đè nàng xuống đất, ngay tại chỗ “ xử lý “.

Miên Kỳ bị hắn đè xuống không ngẩng đầu được, thầm nghĩ bản thân vừa lúc nhìn không thấy hắn có hay không râu mép, người không biết không có tội, nàng liền xem như đã gặp 1 thái giám chẳng biết nặng nhẹ!

Nàng khoái trá thầm nghĩ, cơ hội hướng hoàng đế phát tiết, đời này khả năng chỉ lúc này đây, bỏ qua lần này thật là không biết còn dịp khác không, vì vậy nàng lại càng gia tăng sức lực, cũng hô to uy hiếp:

“Ngưoi mau buông, tự ta có thể đi, chỉ cần ngươi đỡ ta một chút là tốt rồi. . . !”

“Ngươi. . . dù ngươi có là công công, nhưng ta là người của hoàng thượng, ngươi không được . . . Hủy danh dự ta. . .”

“Ngươi không để ta xuống, ta liền hô!”

. . .

Hoàng đế thầm nghĩ nữ nhân này thật đúng là huyên náo!

Hắn bị nàng đánh đến đau, lại chịu đựng không rên một tiếng, trên mặt dần dần lộ ra một tia thần sắc vừa nguy hiểm lại mập mờ, hai cánh tay ôm Miên Kỳ chặt hơn.

Nữ nhân, giờ ngươi mới thật sự gặp nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.