Trùng Sinh Làm Quý Thê: Sự Sủng Ái Của Đế Thiếu

Chương 5: Chương 5: Bùi Dực, chúng ta đi lấy đăng ký kết hôn (1)




“Bảo Bảo sao con lại khóc? Đừng khóc, có oan ức gì cứ nói với mẹ, đừng khóc, đừng khóc, chúng ta không cưới nữa, không cưới nữa!” Lâm Tuyết Kiều đau lòng nói.

Tô Tử Bảo sụt sịt, lau nước mắt, ngữ khí kiên định, “Mẹ, thật sự không phải là con nhảy xuống biển, chỉ là mải ngắm cảnh mà trượt chân. Cũng không biết ai loan tin đồn là con nhảy xuống biển để trốn việc kết hôn, con thực sự nguyện ý gả cho Bùi tam thiếu. Bao nhiêu người muốn gả cho Bùi tam thiếu còn không được, sao con có thể ngốc nghếch như vậy chứ, người đàn ông tốt như vậy không lấy, còn đào hôn để làm gì ạ?”

Người trong Tô gia đều trợn mắt há mồm. Đây thật sự là những lời mà Tô Tử Bảo sẽ nói sao? Cô còn thật sự nguyện ý gả cho Bùi tam thiếu? Không phải cô vì “Tình yêu” mà coi tiền tài là cặn bã sao? Vì sao bây giờ lại khuất phục trước cuộc hôn nhân trong giới thương gia rồi.

“Thật sao?” Lâm Tuyết Kiều vẫn không thể tin được.

“Vâng!” Tô Tử Bảo thành thật gật đầu, quanh đầu nhìn một lượt, cố ý mở to mắt nói, “Mẹ, chồng con đâu? Con rơi xuống nước mà anh ấy lại không có ở đây?”

Lâm Tuyết Kiều khó xử nói, “Mọi người đều cho rằng con vì trốn tránh cuộc hôn nhân này cho nên mới nhảy xuống biển, thà chết chứ không cưới, Bùi gia cực kỳ tức giận, Bùi tam thiếu cũng không đến. Bảo Bảo, con đúng thật là...”

“Không được! Không thể để anh ấy hiểu lầm được! Mẹ, mau đưa con đi tìm Bùi tam thiếu, đây thật sự là một sự hiểu lầm quá lớn. Hôm nay con kết hôn rồi, mọi người sao có thể cho người khác giội nước bẩn lên đầu con chứ? Con gái lớn Tô gia vì trốn khỏi hôn nhân mà nhảy xuống biển bỏ mặc Bùi tam thiếu, đây quả thật là một scandal quá lớn.” Tô Tử Bảo bộ dạng tức giận hơn ai hết, ngay lập tức liền từ trên giường bệnh nhảy xuống, “Đừng ai cản con, con phải đi tìm Bùi tam thiếu để nói rõ.”

“Bảo Bảo, con vừa mới tỉnh....Được, được, được, mẹ đặt xe cho con, đưa con đến công ty của Bùi tam thiếu.” Lâm Tuyết Kiều đã cưng chiều cô con gái này quá mức rồi, cứ như vậy mà thuận theo ý của cô.

Tô Tử Bảo hấp tấp chạy đi, Lâm Tuyết Kiều chỉ Tô Lệ Nhã nói, “Hôm nay không so đo với con vội, đợi Bảo Bảo quay về tìm con tính sau! Dám đẩy tin đồn xấu lên người con gái của ta, cứ chờ đấy!”

“Dì, con không có, thật sự là do chị không muốn kết hôn nên mới nhảy xuống biển....” Tô Lệ Nhã vẻ mặt oan ức.

Nhưng mà ngay đến cả Tô Quốc Cường cũng thở dài, “Lệ Nhã, lần sau đừng ăn nói lung tung.”

Trên ghế ở trong phòng KTV, Bùi Dực nhìn Tô Tử Bảo đột nhiên xông vào.

Anh là tam thiếu gia của Bùi gia, gưng mặt anh tuấn sắc sảo giống như điêu khắc, đường nét cực kỳ thâm sâu, ngũ quan lộ rõ sự tinh xảo, cứng rắn. Lông mày sắc bén không gò bó, đôi mắt hẹp dài thâm sâu lại tà mị, riêng khuôn mặt này cũng đủ để làm cho không ít thiên kim nhà giàu phải điêu đứng. Mặc một bộ âu phục trắng, phối hợp với một chiếc cà vạt màu rượu vang, bên trong là một chiếc sơ mi màu xanh, bên cạnh ôm một người phụ nữ xinh đẹp.

Tuổi ít tiền nhiều. Phong lưu, bất kham. Chỉ tám chữ này, liền có thể khái quát được Bùi tam thiếu, đổi lại câu nói, anh là công tử đệ nhất Hải Thành.

Đây là những tư liệu mà Tô Tử Bảo nhớ được từ trong hồi ức, nhưng mà lúc nhìn thấy người trước mắt, cô vẫn không nhịn được mà cảm thấy sững sờ. Bùi Dực, thực sự là một người đàn ông mà có thể khiến cho người ta ngay từ lần chạm mắt đầu tiên đã nhớ mãi không quên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.