Trùng Sinh Đích Phi Đấu Trạch Môn

Chương 14: Chương 14: Doãn Nhược Hi tính kế




Lưu Ngâm vẫn là tương đối lo lắng.

Doãn Nhược Hi bên người một cái nha hoàn không có, Doãn Tư Đóa đi theo qua, cũng không mang một cái nha hoàn, bà tử. Nếu là Doãn Nhược Hi đối Tư Đóa nổi lên ý xấu, Tư Đóa sợ là ngay cả cơ hội chạy trối chết đều không có.

Kiều di nương thản nhiên nhìn Lưu Ngâm liếc mắt một cái: “Trở về đi!”

Kiều di nương đương nhiên hiểu rõ, Mễ thị để cho thứ nữ đều tự đi theo di nương bên người, nói cái gì thiện tâm, nói cái gì không muốn chia rẽ tình mẹ con, nhưng thực tế cũng là có thâm ý trong đó.

Một cái di nương, cửa lớn không thể đến gần, cửa nhỏ không thể ra, bên ngoài phát sinh cái gì căn bản không biết, cả ngày ngồi trong phủ như ếch ngồi đáy giếng có thể dạy dỗ ra đứa con gái phong hoa tuyệt đại ( xinh đẹp, có tài) sao?

Không có khả năng ! Chỉ biết dạy dỗ ra cái hẹp hòi, chân tay long ngóng, gặp chuyện hoảng sợ, không thể ra thượng mặt bàn ( ý như là không biết giao tiếp, quê mùa).

Trong phủ, nữ phu tử (cô giáo) được mời đến để dạy cho đích nữ (con gái của vợ chính) Doãn Nhược Hi, Doãn Thiên Tuyết là chính. Doãn Nhược Hi thì mặc kệ có ai cùng học hay không nhưng Doãn Thiên Tuyết thì khác. Doãn Thiên Tuyết rất bá đạo, nàng nhìn ai thuận mắt thì người đó có thể cùng học; ai không vừa mắt thì đừng hòng học chung. Ngay cả nữ phu tử kia xưa nay cũng chỉ nghiêm cẩn dạy dỗ Doãn Nhược Hi, Doãn Thiên Tuyết, vài cái thứ nữ( con gái di nương) đi học chung căn bản không ở phải trách nhiệm của nàng. Ngươi có thể học bao nhiêu chỉ dựa vào chính bản thân ngươi.

Chưa nói đến cho dù có tài năng bẩm sinh cũng chỉ có thể là cái kế thất (vợ kế) hoặc là gả cho gia đình bình thường làm vợ chính thì cả đời cũng phải tính toán bôn ba.

Cho nên, Tư Đóa có thể đi theo Doãn Nhược Hi bên người, thật sự là tổ tiên tích đức.

Trở lại sân, Kiều di nương liền phân phó nha hoàn đi hỏi thăm kích cỡ giày Doãn Nhược Hi, Lưu Ngâm nhỏ giọng hỏi: “Di nương định làm giày cho đại tiểu thư sao?”

“ừ!” Kiều di nương thản nhiên trả lời.

“Nhưng bên người đại tiểu thư nha hoàn có tay nghề cao không ít, di nương đưa đi , đại tiểu thư cũng không nhất định sẽ mang...”

“Đại tiểu thư mang hay không mang cũng không quan trọng, quan trọng là tâm ý. Lưu Ngâm, về sau đừng nói những lời như vậy bằng không ta sợ là lưu không được ngươi bên người!”

Kiều di nương thanh âm rất dịu dàng, Lưu Ngâm lại bị dọa không nhẹ: “Dạ, di nương, nô tì nhỡ kĩ!”

Bị Doãn Thế Hồng hung hăng yêu thương một phen, Mễ thị thoả mãn nằm ở trong lòng Doãn Thế Hồng:“Lão gia!” Thanh âm khàn khàn, mười phần mị hoặc.

Doãn Thế Hồng thể xác và tinh thần được đến thỏa mãn, thản nhiên lên tiếng: “Ừm!”

Mễ thị suy nghĩ một hồi lâu, mới mở miệng nói: “Nay Hi tỷ nhi cũng lớn, ta đã đáp ứng đem những vật phẩm trưởng công chúa đưa tới đều trả lại cho nàng. Giấy bán thân của nha hoàn, bà tử trong viện nàng đã cho Lý ma ma mang toàn bộ đi qua để Hi tỷ nhi trước học quản lý Tư Noãn các. Qua mấy ngày, cho nàng cùng Tuyết nhi cùng nhau học chưởng quản việc bếp núc, miễn cho về sau trở lại kinh thành, lão thái quân muốn kiểm tra hai đứa nhỏ đỡ luống cuống tay chân!”

Doãn Thế Hồng nghe được tri kỷ, vỗ vỗ Mễ thị lưng: “Nàng làm rất khá!”

“Có một câu nói này của lão gia, có cực khổ hơn nữa cũng đáng!”

“Ngốc!”

Doãn Thế Hồng nói xong, trong lòng lại thật là vừa lòng.

Hắn lấy vợ, đương nhiên muốn người thông minh luôn suy nghĩ chu đáo cho hắn, cho hắn một gia đình yên ấm.

Mễ thị cũng cảm thấy viên mãn .

Sở di nương có thai lại như thế nào, lão gia cũng không đặc biệt vui sướng ngạc nhiên, cũng không nhìn tới một chút, ngược lại lôi kéo nàng triền miên một phen. Những vật phẩm quý giá phải trả lại Doãn Nhược Hi trong lòng tuy rằng đau lòng nhưng đổi lại sự tin cậy của Doãn Thế Hồng. Về phần vài thứ quý giá kia, Doãn Nhược Hi ngốc như vậy, chỉ cần Tuyết nhi nhiều lần đi xin xỏ làm nũng sớm hay muộn đều là của Tuyết nhi .

Sở di nương vừa nghe Doãn Thế Hồng đã trở lại, liền nhanh chóng sửa sang trang điểm lại một phen.

Trong trong ngoài ngoài đều trang điểm thành bộ dáng Doãn Thế Hồng thích, lại nghe Doãn Thế Hồng đi chỗ Mễ thị, Sở di nương hít vào một hơi, nói cho chính mình, Doãn Thế Hồng sẽ đến , dù sao nàng đang có thai mà.

Nhưng mà chờ tới chờ lui cũng không đợi được Doãn Thế Hồng lại chờ đến tiểu nha hoàn một câu: “Lão gia cùng phu nhân trở về tẩm phòng, còn muốn một lần nước ấm!”

Sở di nương khí tạp vài cái trà trản, vốn định bốc đồng tạp vài cái quý báu bình hoa, nhớ tới trong phòng gì đó đều thuộc loại Doãn phủ, đập hư là muốn theo nàng nguyệt ngân lý khấu, đẩu thân mình thế nào cũng không hạ thủ.

Trong lòng hận Mễ thị thấu xương.

Lợi dụng nàng xong rồi cho rằng không cần đếm xỉa tới ? Nằm mơ!

Đoàn phủ

Đoàn phu nhân biết được đồ đạc Đinh Lan đều được mang về mà Mễ thị cũng cự tuyệt nàng gặp Doãn Nhược Hi, âm trầm cười cười: “Khá lắm Mễ thị, hãy chờ coi!”

Nói như vậy nhưng cục tức này thế nào cũng nghẹn ở trong lòng, lạnh lùng quát một tiếng, “Đi, đi xem tiểu tiện nhân kia!”

Một đứa tiện tì mà dám mơ tưởng con trai của nàng còn dám đùa bỡn trên đầu con trai của nàng, đúng là chán sống mà.

Đinh Lan ngồi co ro ở một góc, cánh tay gắt gao run run vòng ôm chính mình.

Nàng hối hận .Thật sự hối hận .

Đi theo bên người Doãn Nhược Hi, ăn uống không lo, mỗi tháng được lãnh ba mươi hai tiền còn có thể được Doãn Nhược Hi thưởng thêm. Cứ thế một năm trôi qua thế nào cũng có thể dành dụm hai trăm lượng.

Chưa kể về sau Doãn Nhược Hi lập gia đình, nàng cùng đi theo làm nha hoàn hồi môn, sớm hay muộn cũng có thể là cái di nương, sinh đứa nhỏ cũng còn có dựa vào.

Không thì cầu cái ân điển, gả cái quản sự, làm vợ chính thất nhưng hôm nay đâu, cái gì cũng không phải.

Đoàn phu nhân vừa đến cũng chưa nói một câu với nàng liền quay sang đám nha hoàn bà tử đi theo nói:“ Thay mặt bản phu nhân hung hăng giáo huấn nàng!”

Đinh Lan còn chưa kịp hiểu rõ là chuyện gì xảy ra liền bị người đánh tới tấp. Không chỉ khuôn mặt sưng phù mà cả người đều đau. Rốt cuộc là ai muốn đánh nàng và tại sao phải đánh nàng nàng cũng không hiểu được. Trừ bỏ cả người đau đớn Đinh Lan không còn có cảm giác gì khác.

Muốn khóc nhưng ngay cả sức để khóc cũng không có. Muốn cầu cứu, nhưng tại Đoàn phủ này nàng lại không quen thuộc, nàng có thể cầu ai?

Thế gian nếu có thuốc hối hận thì thật tốt ...

Doãn Nhược Hi nắm tay Doãn Tư Đóa trở lại Tư Noãn các.

Vưu thị sửng sốt, bước lên phía trước hỏi: “Đại tiểu thư, sao ngài lại đem thất tiểu thư về đây?”

“ Ở hoa viên vô tình gặp thôi nên muốn mang Tư Đóa đi ăn điểm tâm. Đinh Hương, ngươi đi đại trù phòng nhìn xem, đem các dạng điểm tâm đều lấy một phần lại đây!” Doãn Nhược Hi thản nhiên nói xong, nắm tay Tư Đóa vào tiểu sảnh.

Đây là lần đầu tiên Tư Đóa đến Tư Noãn các, đồ vật trưng bày ở đây so với chỗ ở của nàng cùng di nương kia thật sự là đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.

Nơi góc phòng, bình hoa đang cắm hoa đào nở rộ đang khoe mình dưới ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ, thơm ngào ngạt. Tư Đóa nhu thuận đi theo Doãn Nhược Hi ngồi vào la hán trên giường, không thở mạnh.

“Tư Đóa, sao vậy?”

“Chỗ của Đại tỷ tỷ toàn đồ đạc quý giá ta sợ không cẩn thận làm hỏng thôi!”

Doãn Nhược Hi nghe vậy, phốc xuy cười ra tiếng: “Không sao đâu Tư Đóa. Ngươi cứ yên tâm xem đi, làm hỏng rồi đại tỷ tỷ cũng không trách ngươi!”

Tư Đóa cười ha ha, lại nhu thuận ngồi, cũng không đi chơi.

Doãn Nhược Hi nhìn nhìn Tư Đóa, thoáng suy nghĩ: “Nhũ nương, ta nhớ ra hình như ta có cái thuý ngọc cửu liên hoàn, ngươi đi lấy tới cho Tư Đóa xem đi!”

Vưu thị tâm lộp bộp nhảy dựng.

Thuý ngọc cửu liên hoàn là thời điểm bốn năm trước Doãn Nhược Hi đến Giang Nam thuận tiện mang tới, chơi vài lần liền bỏ sang một bên chưa từng chơi lại ngay cả hỏi cũng không có hỏi qua.

Thấy vậy, nàng liền vụng trộm cầm đưa về cho người nhà, cho rằng Doãn Nhược Hi căn bản sẽ không hỏi, cũng không nhớ nữa.

“Này...”

Doãn Nhược Hi thấy Vưu thị khó xử lên tiếng hỏi: “Thế nào? Ta tặng người sao?”

Doãn Nhược Hi cũng nghĩ không ra, đến cùng có phải hay không tặng người khác.

Nghĩ một hồi chờ Đinh Hương trở về hỏi một chút.

Vưu thị muốn nói dối nhưng lại không dám. Dù sao Doãn Nhược Hi cho hoặc tặng đi gì đó đều có ghi chép. Bà cố trấn định tâm thần: “Lúc trước đại tiểu thư nói muốn đem đồ đạc Tư Noãn các gì đó thống kê lập lại danh sách. Bây giờ đồ đạc toàn bộ chuyển ra khố phòng, hỗn độn rối loạn đang chờ thống kê. Nô tì sợ là tìm một lúc lâu cũng tìm không ra!”

Doãn Nhược Hi nhìn Vưu thị, giống như muốn xem thấu bên trong tâm hồn Vưu thị vậy khiến Vưu thị trong lòng run sợ.

Chịu đựng không dám lên tiếng.

Doãn Nhược Hi cười nhẹ “Vậy ư?” Quay đầu đối Tư Đóa nói:“Tư Đóa, tỷ tỷ mang ngươi đi ra ngoài mua được không?”

“Xuất môn( ra khỏi nhà) sao?” Tư Đóa kinh hỉ ( vui vẻ bất ngờ)hỏi.

Nàng năm tuổi , cho tới bây giờ chưa ra khỏi phủ bao giờ.

“Đúng vậy, Tư Đóa có đi hay không?” Doãn Nhược Hi nghiêng đầu hỏi, ra dáng tỷ tỷ tốt.

Tư Đóa cười tít mắt, trên mặt hiện rõ vẻ muốn đi.

Chính là...

“Di nương nói...”

Kiều di nương xưa nay dạy Tư Đóa, không được nơi nơi chạy loạn, không được ra khỏi cửa một bước.

Đối với bên ngoài thế giới, Tư Đóa tòm mò muốn khám phá, nhưng không dám đi.

Doãn Nhược Hi cười, “Không sao. Tỷ phái người đi báo cho Kiều di nương một tiếng!”

Doãn Nhược Hi kêu Thúy Oanh đi báo cho Kiều di nương.

Bởi vì là một chuyến báo chuyện tốt, Kiều di nương nếu là thức thời, tự nhiên sẽ đánh thưởng.

Ban thưởng là chuyện nhỏ, Doãn Nhược Hi chủ yếu là hi vọng Kiều di nương nhớ kỹ Thúy Oanh. Về sau nếu nàng không có mặt, Thúy Oanh bị hãm hại khi dễ, Kiều di nương có thể trượng nghĩa tương trợ ( giúp đỡ), đừng để Thúy Oanh bị đau đớn da thịt.

Kiều di nương biết được Doãn Nhược Hi muốn dẫn Tư Đóa xuất môn, vừa mừng vừa sợ, vội vàng cầm hai lượng bạc trong hầu bao nhét vào trong tay Thúy Oanh: “Phiền toái Thúy Oanh cô nương!”

Hiện tại tuy rằng còn không biết rõ bản lĩnh Thúy Oanh nhưng có thể để Doãn Nhược Hi đặc biệt thăng đại nha hoàn, lại cho nàng đi đến truyền lời, Kiều di nương liền không dám coi thường Thúy Oanh.

Thúy Oanh vốn định chối từ, nhưng nghĩ tới thân phận nàng hiện giờ nên mỉm cười nhận: “Kiều di nương, ta liền đi về trước. Di nương có cái gì muốn dặn thất tiểu thư không?”

“Không có, không có, sợ thất tiểu thư làm ầm ĩ khiến đại tiểu thư thêm phiền toái thôi!” Kiều di nương nói xong, giấu không được kinh hỉ.

Thúy Oanh cười cười, xoay người trở về Tư Noãn các.

Kiều di nương nhìn Thúy Oanh vừa đi, bất chấp cái gì liền quỳ gối, hai tay tạo thành chữ thập, thành kính quỳ lạy: “Cảm Tạ ông trời có mắt!”

Có thể được đại tiểu thư thích, thật là thất tiểu thư tạo hóa.

Lưu Ngâm nhìn Kiều di nương, thở dài một tiếng, đỡ Kiều di nương đứng lên.

Trong lòng thề, tình nguyện ở nghèo khổ ba bữa không kế nhân gia làm thê, cũng không cần ở cẩm y ngọc thực nhân gia làm thiếp*.

* nghèo khổ ba bữa không kế nhân gia làm thê, cũng không cần ở cẩm y ngọc thực nhân gia làm thiếp: thà làm vợ nhà nghèo cũng không muốn làm thiếp nhà giàu

Tư Noãn Các

Vưu thị nghe Doãn Nhược Hi muốn ra ngoài, trong lòng rất hồi hộp: “Đại tiểu thư...”

Trái lại Doãn Nhược Hi rất cao hứng. Đúng lúc đó Đinh Hương cầm điểm tâm đến. Doãn Nhược Hi đút cho Tư Đóa ăn, Tư Đóa nhìn điểm tâm khéo léo đáng yêu không dám ăn.

Doãn Nhược Hi cầm một miếng nhỏ đưa đến bên miệng Tư Đóa: “A, há mồm!”

Tư Đóa nghe lời há mồm, ngậm khối điểm tâm nho nhỏ trong miệng, luyến tiếc nuốt xuống. Lòng tràn đầy thỏa mãn hạnh phúc.

Doãn Nhược Hi cười, cũng cắn một miếng nhẹ nhàng nuốt xuống.

Chưa bao giờ cảm thấy điểm tâm đã ăn nhiều năm mà ngày hôm nay bỗng nhiên ngon lạ lùng như vậy.

Nhược Hi thản nhiên nhìn Vưu thị: “ Có việc gì sao nhũ nương?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.