Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Chương 9: Chương 9: Xuất cốc




Hai năm sau. . .

Căn nhà gỗ nhỏ tinh xảo có phong cách cổ xưa nằm ở một nơi rất sâu xa trên đỉnh núi, bởi vì nhà gỗ trải qua gột rửa của năm tháng mà trở nên tang thương, cây cối hiện ra vòng tuổi gồ gề, có vẻ có ý nhị khác! Bên cạnh một cây đại thụ đã trên trăm năm, rất nhiều chim nhỏ líu ríu xây tổ trên cây, xung quanh là vườn hoa với những bông hoa xinh đẹp đang nở.

“Tiểu Niệm Niệm, con thực sự muốn xuống núi sao?” Quỷ Y Tử lôi kéo Lam U Niệm, không nỡ nói.

“Đúng vậy, tiểu sư muội, muội mới mười tuổi vẫn còn quá nhỏ, chúng ta đều là mười lăm tuổi mới có thể xuống núi rèn luyện!” Quỷ Nhị nắm tóc, hết sức không đồng ý cách làm của Lam U Niệm.

“Tiểu sư muội, có thể đợi thêm vài năm nữa mới xuất cốc không, nếu muội muốn ra ngoài chơi, có thể để sư phụ dẫn muội đi, một mình muội đi ra ngoài quá nguy hiểm.” Vóc dáng của Quỷ Ngũ đã cao hơn rất nhiều, nhưng mà dường như gương mặt búp bê lại không có gì thay đổi.

Lam U Niệm nhìn năm người trước mặt đều dùng ánh mắt không đồng ý nhìn mình, nàng cũng rất bất đắc dĩ. Đã ở chung hai năm, Lam U Niệm phát giác Quỷ Y Tử không có khủng bố giống như người giang hồ nói, là một lão ngoan đồng, nũng nịu nhõng nhẽo với nàng là chuyện bình thường. Còn các ca ca, đừng xem bình thường đều là bộ dáng đứng đắn, giống như trích tiên không dính khói bụi trần gian, nhưng ở trước mặt nàng chính là nguyên một đám đại nam hài.

“Sư phụ, ca ca, không phải mọi người không biết bản lãnh của con!” Lam U Niệm giải thích.

Mấy người bọn họ nói không nên lời, đúng vậy, Lam U Niệm rất thông minh, có thể nói là thiên tài trăm năm khó gặp, bất luận là học y thuật hay là học võ công, đều là vừa học liền biết, hiện tại võ công của Lam U Niệm rất khá, công phu cũng cao hơn Quỷ Ngũ một chút. Hơn nữa rất nhiều lúc biểu hiện ra bên ngoài của Lam U Niệm không giống đứa bé, quá mức trong trẻo lạnh lùng, nhưng cho dù Lam U Niệm biểu hiện mình mạnh mẽ cỡ nào, ở trước mặt những người này thì chỉ được coi là hài tử thông minh mà thôi.

“Tiểu Niệm Niệm, nếu không để vài tên tiểu tử thúi theo con xuất cốc nhé?” Quỷ Y Tử thương nghị.

“Đúng vậy, tiểu sư muội, để Tiểu Ngũ ca ca cùng muội xuất cốc nha!” Quỷ Ngũ vô cùng đồng ý với đề nghị của Quỷ Y Tử, mở miệng nói.

“Tiểu Ngũ, bản thân đệ còn chưa xuất cốc rèn luyện qua sao có thể bảo vệ tiểu sư muội?” Quỷ Tam mở cây quạt mình luôn mang theo bên người, đả kích nói: “Tiểu sư muội, nếu không để Tam ca ca xuất cốc với muội, Tam ca ca biết nơi nào có trò chơi thật thú vị, có thể dẫn muội đi chơi!”

“Huynh dẫn tiểu sư muội xuất cốc nhất định sẽ dạy hư tiểu sư muội, đệ cảm thấy để đệ đi theo tiểu sư muội xuất cốc mới tốt.” Quỷ Tứ trưng ra gương mặt lạnh lùng nói, dù sao có thể nói hình tượng của Quỷ Tam vô cùng đào hoa, mỗi lần xuất cốc đều sẽ câu đi hồn phách một ít cô nương.

Quỷ Tam không được tự nhiên ho khan, ngay cả sư phụ đều trừng mắt nhìn Quỷ Tam, rất sợ Quỷ Tam dạy hư đồ đệ quý giá nhất của lão, hơn nữa đồ đệ này còn là nữ, nếu như học cái xấu thì lão biết tìm ai khóc.

“Nên do ta xuất cốc cùng tiểu sư muội, dù sao ta cũng là Đại ca của muội ấy.” Quỷ Nhất ôn hòa nói.

“Đệ cảm thấy nên để đệ đi mới phải, đệ giỏi nhất là chăm sóc người.” Quỷ Nhị mặt không đỏ tim không đập nói, bọn họ khinh bỉ liếc Quỷ Nhị, người kia tính tình nóng nảy không thêm phiền đã tốt lắm rồi.

“Sư phụ, con là U Niệm, là Lam U Niệm, Đại tiểu thư phủ Tướng quân Phong Quốc!” Lam U Niệm nghiêm túc nói.

Năm sư đồ đều sững sờ, mặc dù bọn họ ở Y Cốc, nhưng chuyện ở bên ngoài lại rất rõ ràng, cũng thường xuyên đi ra ngoài, nên cũng biết đích nữ Lam gia không được sủng ái, nhưng mà bọn họ lại không nghĩ tới cô bé kia chính là sư muội sống chung với họ lâu như vậy.

“Tiểu sư muội, muội. . . .” Quỷ Nhất muốn nói lại thôi nhìn Lam U Niệm, thân phận tiểu sư muội vốn tôn quý, nhưng lại lưu lạc tới mức cả người toàn là vết thương, có thể tưởng tượng trong lòng tiểu sư muội rất khổ sở.

“Sư phụ, các ca ca, U Niệm có chuyện mình cần phải làm, có thù cần báo, cũng muốn lấy lại tất cả những gì thuộc về mình, U Niệm hy vọng chút năng lực này của mình có thể làm được, nếu như ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được, sau này U Niệm có thể làm gì?” Lam U Niệm ngắt lời Quỷ Nhất, nói.

Thật lâu sau không có ai lên tiếng, mặc dù không nở lòng để một tiểu cô nương mười tuổi xuất cốc đối mặt với âm mưu quỷ kế, nhưng mỗi người đều cần trưởng thành.

“Mà thôi, con đi đi! Chăm sóc mình thật tốt, không được phép ra ngoài quá lâu! Nếu không vi sư sẽ đi bắt con trở về.” Quỷ Y Tử khoát tay áo, trở về phòng tiếp tục nghiên cứu dược lý.

“Tiểu sư muội, bảo trọng!” Bốn vị ca ca lưu luyến không rời nói.

“Ừm, muội sẽ mau chóng trở về!” Lam U Niệm không quay đầu lại đi xuống núi, tư thái ưu nhã mà duy mỹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.