Trùng Sinh Chi Kế Mẫu

Chương 26: Chương 26




Tác giả: Thập Nhất Bà Bà

“Các ngươi đều đã đến tuổi lập gia đình, cũng nên sớm yên bề gia thất, sinh thật nhiều quý tử cho Thương gia, như vậy phụ thân các ngươi ở trên trời mới vui lòng. Ta cũng làm tròn bổn phận của một người mẹ!”

Thương Vũ cười, hắn cứ nghĩ Nhược Nguyệt Vân đang nói đùa nhưng nhìn vẻ mặt nàng vô cùng nghiêm túc thì nụ cười của hắn chợt tắt ngấm.

“Ta không muốn.” Thương Vũ thẳng thừng khước từ.

Nhược Nguyệt Vân đập bàn ngay tức khắc: “Ngươi không có quyền từ chối. Ta là di nương của ngươi, ngươi nhất định phải nghe lời ta!”

Uyên nhi cảm thấy tình hình đang dần căng thẳng, bèn lén lút bỏ trốn ra ngoài kêu cứu quản gia.

Không khí ngột ngạt làm cho cả bốn người đều không thoải mái, thậm chí là tức giận. Thương Vũ, Thương Dạ không vui ra mặt, riêng Thương Phong chỉ im lặng ngồi, động cũng không động.

Nhược Nguyệt Vân chém đinh chặt sắt nói: “Chuyện này ta đã quyết, không ai có thể thay đổi. Ta sẽ sớm sắp xếp nhân duyên cho các ngươi, đảm bảo các ngươi sẽ hài lòng. Không chừng sau này còn phải đa tạ ta đã giúp các ngươi.”

Nghe xong, Thương Dạ lập tức xụ mặt, đôi mắt tròn xoe phiếm lệ, ngay cả làn môi hồng hào nhỏ xinh cũng mếu đến méo xẹo.

Hắn nhào đến chui hẳn vào lòng Nhược Nguyệt Vân, ôm nàng thật chặt, mếu máo khóc: “Không, Dạ nhi không muốn, Dạ nhi còn nhỏ, Dạ nhi chỉ muốn ở bên di nương! Hu hu!”

Nhìn mỹ thiếu niên đang làm nũng trong lòng mình, Nhược Nguyệt Vân có chút buồn cười, cũng có chút khó chịu, nàng nắm cổ áo của hắn, lôi hắn ra khỏi người mình.

“Ngươi lớn hơn ta một tuổi mà nhỏ nhoi cái gì! Bằng tuổi ngươi, người ta đã sớm có thê thiếp, còn có hẳn hai, ba đứa con. Ngươi không cần giả vờ làm tiểu hài tử trước mặt ta.”

Thương Dạ ủy khuất trưng đôi mắt ngấn lệ nhìn nàng, vận dụng hết bao nhiêu công lực tiểu oa nhi đáng thương để làm nàng xiêu lòng.

Đáng tiếc cho hắn, nàng đã sớm cảnh giác, hơn nữa, lần này nàng vô cùng nghiêm túc, dù cho hắn có là tiểu oa nhi thật sự thì nàng cũng mặc kệ.

Thương Vũ không thể nhịn được nữa, nộ khí dần tỏa ra, hắn tức giận bắt lấy cổ tay của nàng, ép nàng nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Nàng đừng nghĩ ta không biết nàng đang tính toán cái gì. Nàng muốn ta từ bỏ việc thích nàng đúng không ? Vậy ta sẽ nói cho nàng biết: nàng nằm mơ đi!”

Nhược Nguyệt Vân giãy giụa, Thương Vũ làm nàng đau quá, hắn giận thật rồi!

“Ngươi rõ ràng chỉ nhất thời thích ta, muốn có ta để thỏa mãn sự ham mê sắc dục của ngươi!”

“Còn nữa, ngươi nổi giận là vì ngươi không muốn bị trói buộc, ngươi đang vui chơi giữa rừng hoa muôn hương muôn sắc, làm sao có thể từ bỏ tất cả chỉ vì một thê tử!”

“Nàng -- !!” Thương Vũ điên tiết, lực trong tay lại càng thêm mạnh hơn. Hóa ra hắn trong mắt nàng là loại người đê tiện như thế!

Hắn bất ngờ cúi xuống áp lấy môi nàng, hôn một cách cuồng loạn để biểu lộ phẫn ý trong lòng hắn. Nàng ngây ngươi, Thương Phong ngây người, Thương Dạ cũng ngây người!

Không thể ngờ Thương Vũ lại có hành động bất ngờ như thế!

Mất đến hai giây sau đó Nhược Nguyệt Vân mới có thể định thần được. Nàng vùng vẫy mãnh liệt, cố thoát khỏi vòng tay cứng chắc của hắn. Thương Vũ dù giận nàng nhưng hắn yêu nàng, hắn không muốn nàng bị đau, cho nên hắn buông ra, để nàng rời khỏi mình.

Nhược Nguyệt Vân lau môi mình một cách thô bạo, giống như nàng cực kì kinh tởm nụ hôn của Thương Vũ, nàng giận dữ tát hắn một cái thật mạnh, thật kêu.

Thương Vũ cười đầy đắng chát, hắn xoa lồng ngực chính mình. Gò má hắn đau một, thì trái tim hắn đau mười. Nàng khinh hắn, ghét hắn, thậm chí ghê tởm hắn. Tim hắn đau quá! Xót quá!

“Ta ghét nhất là bị khinh bạc! Đặc biệt là bị khinh bạc bởi loại ngươi chơi bời trăng hoa như ngươi!”

Thương Vũ ha hả cười, cười để che giấu chua xót trong lòng, cười để bản thân không khóc trước mặt nàng.

Hắn rời đi, chỉ để lại cho nàng hai chữ: “Xin lỗi!”

Nhược Nguyệt Vân biết nàng đã làm tổn thương Thương Vũ, nhưng kì thực hành động đó của hắn khiến nàng không tài nào bình tĩnh nổi. Hơn nữa, lý trí của nàng cho nàng nhìn thấy bóng dáng Nam Cung Ngạo trong Thương Vũ. Một hạng người ham mê sắc đẹp, phong lưu đa tình. Ngay từ kiếp trước, nàng đã căm hận hạng người đó!

Thương Dạ không nhịn được nữa, hắn đứng đối diện Nhược Nguyệt Vân, nắm bả vai nàng để nàng đối mặt với hắn, “Ta thừa nhận hành động của nhị ca là sai, nhưng nàng cũng sai! Sai khi đánh giá vội vàng huynh ấy là con người đáng khinh bỉ như thế!”

Nhược Nguyệt Vân sững sờ. Đây lần đầu tiên nàng thấy vẻ mặt này của Thương Dạ, nghiêm nghị, lạnh lùng đến đáng sợ. Lòng nàng bỗng chốc xuất hiện một cảm giác khó tả -- hối hận ?

“Làm sao có thể sai ? Hắn trăng hoa khắp chốn, sớm đã thành tiếng xấu “Hoa hoa công tử”!! Đừng cho rằng ta bị giam trong Nhược phủ nên không biết chuyện gì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.