Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 161: Chương 161: Thêm Một Phen Mãnh Sài (1)




Mặc dù trên mặt Hồng Ngọc vẫn cố trấn định nhưng ngón tay lại đang run rẩy mãnh liệt.

Âu Dương Noãn nhìn Tào Vinh đang chằm chằm nhìn Tiếu Thiên Diệp, làm bộ như giận dữ nói: “Tào công tử, ngươi làm gì mà nhìn chằm chằm biểu tỷ của ta vậy?”

Tào Vinh lập tức đỏ mặt, cúi thấp đầu xuống, nói: “Cái này…khụ khụ khụ, ta…” Hắn tuy rằng có chút càn rỡ nhưng cho tới bây giờ đều mở miệng chiếm chút tiện nghi. Đối mặt với thiên kim quý tộc, lại có chút bối rối không nói nên lời.

Âu Dương Noãn nhịn cười, trầm mặt xuống đứng dậy, nói: “Ta còn nghĩ công tử là người quân tử. Không nghĩ rằng lại là người vô lễ như vậy!” Nói xong nàng phân phó Xương Bồ nâng Tiếu Thiên Diệp dậy.

Biểu tình của Tiếu Thiên Diệp so với Âu Dương Noãn còn âm lãnh hơn. Cũng may Tào Vinh căn bản không nhìn ra, nếu hắn nhìn thấy dấu trong ống tay áo kia là một bàn tay to chỉ sợ sẽ càng kinh ngạc. Vừa thấy Âu Dương Noãn muốn đứng lên, Tào Vinh lập tức không ngừng đứng lên bồi tội: “Xin lỗi, xin lỗi! Là ta đã quá thất lễ! Ta sẽ không dám vô lễ như vậy nữa! Âu Dương tiểu thư thứ tội!”

Âu Dương Noãn nhìn hắn một cái, trong mắt hiện lên chút quỷ quái, chung quy vẫn dừng bước, một lần nữa ngồi xuống.

Tào Vinh có chút khó chịu, nếu đổi lại là một cô nương nhà bình thường thì hắn sớm đã nhảy lên ôm lấy. Nhưng cố tình hai người này lại đều có liên quan đến Trấn quốc Hầu phủ, hắn nhất thời không biết nên làm gì. Nghĩ đến đây, hắn thử thăm dò: “Âu Dương tiểu thư, thiên kim Trấn quốc hầu đã hứa gả cho Hoàng trưởng tôn điện hạ, không biết vị biểu tỷ này của tiểu thư có phải là vị sắp xuất giá kia không?”

“Tào công tử nói đùa rồi. Hứa hôn với Hoàng trưởng tôn là nữ nhi Đại cửu cửu ta, còn vị này là thiên kim Bộ Binh Thượng Thư, ngươi sao lại có thể nhầm lẫn như vậy? Nếu đúng là nàng sao có thể dễ dàng xuất môn chứ?” Âu Dương Noãn mỉm cười trả lời, cũng thấy rõ ràng Tiếu Thiên Diệp cau mày lại.

Tào Vinh sửng sốt, nhất thời vui mừng quá đỗi, lá gan cũng vì vậy mà lớn hơn: “Vậy….không biết phu tế (con rể) quý phủ muốn….muốn là người như thế nào?”

Sắc mặt Âu Dương Noãn có chút cổ quái: “Tào công tử, chuyện hôn nhân của nữ nhi nhà người ta sao có thể tùy tiện hỏi? Công tử cũng quá kỳ cục rồi!” Nói xong, dừng một chút rồi mới thở dài nói tiếp: “Nhắc đến cũng mới nhớ, người làm mẫu thân trên đời này đều giống nhau, đầu tiền tất nhiên là muốn dòng dõi cao quý. Hai là niên thiểu hữu vi. Ba là…”

“Ba là cái gì?” Tào Vinh vội vàng hỏi.

Âu Dương Noãn thản nhiên nhìn Tiếu Thiên Diệp một cái rồi nói: “Thứ ba, tất nhiên là nam tử phải toàn tâm toàn ý với con gái mình. Ai nha, sao ta lại cùng ngươi nói chuyện này chứ? Truyền ra ngoài thật không tốt…”

Âu Dương Noãn ngày thường đoan trang ổn trọng, rất ít khi nói nhiều như vậy. Tiếu Thiên Diệp lạnh lùng nhìn nàng diễn trò, trong lòng không ngừng phỏng đoán. Nàng ép hắn dùng thân phận Lâm Nguyên Nhu gặp Tào Vinh rốt cuộc là có dụng ý gì? Nàng sẽ không ngây thơ đến mức nghĩ chỉ cần làm như vậy là có thể hủy danh dự của Lâm Nguyên Nhu, mượn cơ hội phá hoại hôn sự của Tần vương phủ chứ?

Ánh mắt Tiếu Thiên Diệp nặng nề nhìn Âu Dương Noãn nói vài câu với Tào Vinh sau đó liền bưng trà lên. Ý tứ này là muốn tiễn khách, Tào Vinh tuy rằng còn luyến tiếc mỹ nhân như vàng ngọc bên cạnh Âu Dương Noãn kia nhưng cũng biết đối phương không phải là người hắn có thể trêu chọc nên chỉ có thể vụng trộm nhìn lại, chung quy vẫn phải nhấc chân rời đi.

“Một màn này của ngươi thật cổ quái!” Tiếu Thiên Diệp cười lạnh, “Ngươi sẽ không nghĩ rằng thiên kim Bộ Binh Thượng Thư đi ra ngoài, trong lúc vô tình cùng tiểu tử Tào gia kia gặp mặt một lần thì Phụ vương ta sẽ thay đổi chủ ý không cho nàng vào cửa sao? Nếu đây là mục đích của ngươi thì ta khuyên ngươi sớm từ bỏ đi!”

Âu Dương Noãn uống một ngụm trà, thản nhiên cười nói: “Thế tử gia thích Nhu biểu tỷ sao?”

Tiếu Thiên Diệp sửng sốt, không tự chủ được nhíu mày: “Ta cùng nàng còn chưa gặp mặt, nói chi đến thích hay chán ghét. Nhưng hôn nhân hoàng gia đâu chỉ là thích hay không thích, cần gì ngươi phải hỏi?”

Âu Dương Noãn lắc đầu, còn thật sự nghiêm túc nhìn Tiếu Thiên Diệp nói: “Ta nói cũng không phải là thích tình cảm nam nữ này. Cái ta hỏi là Thế tử vừa lòng với cửa hôn sự này sao?”

Tiếu Thiên Diệp nhíu mày: “Lời này là có ý gì?”

Âu Dương Noãn khẽ thở dài, nói: “Cửa hôn sự này hẳn là Tần vương điện hạ cùng Nhị cửu cửu định ra, chẳng lẽ Thế tử không nhìn ra duyên cớ bên trong sao?”

Sắc mặt Tiếu Thiên Diệp trầm xuống: “Ta nhìn không ra!”

Âu Dương Noãn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói: “Thế tử không cần dấu, nếu ngươi không có lòng nghi ngờ sao phải lẻn vào Trấn quốc Hầu phủ? Thứ cho Noãn Nhi nhiều lời, nếu ngươi muốn gặp Nhu biểu tỷ thì thiếu gì cơ hội, sao phải chọn cách mạo hiểm như vậy? Thế tử ở trong Hầu phủ ước chừng cũng đã nửa tháng, hẳn là đã tìm được một ít thông tin hữu dụng!”

Tiếu Thiên Diệp lạnh mặt nhìn nàng, không khí trong nhã gian lại một lần nữa bị ngưng trệ. Nửa ngày sau, hắn mới thở dài một hơi, nói: “Ngươi nói không sai, xác thực ta đã tra ra Lâm Văn Uyên đã tặng cho trắc phi Trương thị của Phụ vương ta hai trăm dư khỏa trân châu, thước châu ba trăm dư lạp, còn có ba khỏa đại đông châu long nhãn!”

Âu Dương Noãn nghe vậy, hơi hơi nhíu mày, tựa hồ như có chút lo lắng tính chân thật trong lời nói của hắn. Một lát sau mới cười nói: “Tin tức này, chỉ sợ ngươi phải mất không ít tâm tư mới có được!”

Tiếu Thiên Diệp cười lạnh một tiếng, vì phần lễ trọng này Lâm Văn Uyên đã tốn không ít công sức, phải qua bảy cửa tám vòng, không biết phải tốn bao nhiêu tài vật mới đưa đến tay Trương thị. Ngay cả thám tử của hắn cũng không tìm ra manh mối hắn mới hạ quyết tâm không thể không điều tra rõ.

Quan trọng nhất là, hắn rất hoài nghi, giữa Lâm Văn Uyên cùng Phụ vương tồn tại minh ước nào đó mà chỉ họ mới biết, nhưng nội dung cụ thể là cái gì, hắn nhất thời chưa thể xác minh được. Việc này thủy chung vẫn tồn tại trong lòng hắn, trước đây chưa có bất kỳ ai biết, không ngờ lại bị Âu Dương Noãn nhìn ra manh mối: “Ngươi làm sao biết được?”

Âu Dương Noãn thở dài, nói: “Lúc đầu ta nghĩ Tần vương điện hạ thực coi trọng Hầu phủ, thấy Hinh biểu tỷ được hứa hôn cho Hoàng trưởng tôn nên muốn mượn thế lực của chi thứ hai, về sau mượn cơ hội giúp đỡ Nhị cửu cửu thượng vị. Nhưng sau ta lại cảm thấy, điểm này cũng không đúng lắm, trong kinh đô này các đại thế gia có thể trấn áp Hầu phủ tuy rằng không nhiều nhưng vẫn có, ông ấy không cần phải hy sinh vị trí Thế tử phi để đổi lấy sự ủng hộ của Lâm Văn Uyên. Trừ phi….trong đó có duyên cớ khác. Chỉ là, tất cả cũng chỉ là dự đoán của ta, cũng chưa có căn cứ chính xác. Nhưng ta tin, Thế tử cũng nghĩ như vậy, nếu không ngài cũng không lặng lẽ trà trộn vào Trấn quốc Hầu phủ để tìm hiểu!”

Nếu đổi lại là người khác, dùng mật thám là được. Cố tình Tiếu Thiên Diệp lại khác người, khắp nơi muốn nổi bật, làm cho Âu Dương Noãn có chút bất ngờ. Hắn thế nhưng lại chú ý đến cửa hôn sự này như vậy, chắc chắn là có nguyên do.

Tiếu Thiên Diệp nhìn Âu Dương Noãn, khóe môi cong lên. Chính hắn cũng không biết bộ dáng nữ trang của mình lại mang loại vẻ mặt này thực sự khiến người ta sợ hãi: “Ngươi muốn khuyên ta giúp ngươi ngăn cản cửa hôn sự này?”

Âu Dương Noãn gật gật đầu, còn thật sự nghiêm túc nói: “Có Thế tử phối hợp, chuyện đương nhiên càng tiến triển thuận lợi!”

Tiếu Thiên Diệp cười xùy một tiếng: “Ta điên sao, làm sao có thể giúp ngươi đối phó với Phụ vương ta?”

Âu Dương Noãn nhìn hắn, ánh mắt thế nhưng lại kỳ dị toát ra một tia lưu luyến bi thương. Ánh mắt này khiến trong lòng hắn nổi lên một cỗ cảm xúc nổi giận, cơ hồ khó có thể áp chế. Âu Dương Noãn nhẹ giọng nói: “Nếu Tần vương phi vẫn còn, chắc chắn sẽ không để Thế tử lấy Lâm Nguyên Nhu!”

Tần Vương phi, trong lòng Tiếu Thiên Diệp sớm đã thành một cây gai độc, không ngừng cọ xát tim hắn rỉ máu. Vết thương này vĩnh viễn không thể lành. Trương thị nhận lễ vật của Lâm Văn Uyên, tận lực ở trước mặt Tần vương thúc đẩy cửa hôn sự này, kỳ thật đều xuất từ tư tâm tin tiện của bà ta.

Trưởng tử thứ xuất của Thái vương do Trương thị sinh ra cưới tiểu thư Chu Ngưng Tĩnh con vợ cả chi thứ hai Chu gia Tuyên thành công. Cửa hôn sự này Trương thị không biết mưu cầu bao lâu mới thành công. Quay đầu lại muốn hắn lấy Lâm Nguyên Nhu nữ nhi con thứ xuất của Trấn quốc Hầu phủ, điều này chắc chắn không có hảo tâm.

Đáy lòng Tiếu Thiên Diệp cười lạnh, sự sắc bén trong ánh mắt lắng đọng xuống. Bên ngoài lại bình tĩnh nói: “Âu Dương Noãn, vô luận là nam nhân bình thường hay xuất sắc đều sẽ không thích nữ tử quá mức khôn khéo như vậy. Ta khuyên ngươi, nên dấu đi mới tốt!”

Âu Dương Noãn thở dài, ngón tay bạch ngọc vân vê hoa thanh trà bên thành chén. Nàng yên lặng như đang thực sự suy nghĩ những lời hắn nói. Sau một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, ánh mắt xa xăm: “Ta cũng nghĩ sẽ làm một nữ tử khiến người khác yêu mến. Đáng tiếc ông trời không cho ta cơ hội như vậy. Nếu cửa hôn sự này thành, đối với Trấn quốc hầu đương nhiên rất không tốt, ta cùng Tước Nhi về sau cũng sẽ không được yên ổn. Nhưng đối với Thế tử, chỉ sợ cũng không phải là chuyện gì tốt…Thế tử, những điều nên nói ta cũng đã nói, quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay ngài!”

Tiếu Thiên Diệp suy nghĩ một lát, nâng ánh mắt lên nhìn thẳng vào mắt Âu Dương Noãn: “Được, ta đồng ý. Chỉ là ta cảm thấy, việc hôm nay ngươi làm không có khả năng ảnh hưởng đến quyết định của Phụ vương ta!”

Âu Dương Noãn gật gật đầu, nói: “Chính vì nguyên nhân đó nên ta mới cần Thế tử trợ giúp đi nước cờ tiếp theo!”

“Vậy, một lời đã định!” Khuôn mặt vẫn luôn âm lãnh của Tiếu Thiên Diệp bỗng nhiên nổi lên ý cười thản nhiên: “Món nợ hôm nay ngươi bức ta mặc nữ trang này ta nhất định sẽ tính với ngươi!”

Âu Dương Noãn gật gật đầu, thản nhiên nói: “Ta chờ Thế tử. Hồng Ngọc!” Nàng nhẹ giọng kêu, Hồng Ngọc lập tức lấy ra một bọc vải, Âu Dương Noãn nói: “Trong này là nam trang. Mời Thế tử thay!”

Tiếu Thiên Diệp nhìn thoáng qua nàng rồi nói: “Giải dược đâu?”

Âu Dương Noãn lắc lắc đầu, nói: “Loại này chỉ có hiệu quả ba ngày, qua ba ngày bất kể có giải dược hay không ta đều phải để Thế tử đi…”

Tiếu Thiên Diệp cắn chặt răng: “Âu Dương Noãn, xem như ngươi lợi hại!”

Âu Dương Noãn cũng không thèm để ý, đứng dậy: “Như thế, ta cáo từ trước!”

”Đứng lại!” Tiếu Thiên Diệp đột nhiên nói. Âu Dương Noãn quay lại nhìn hắn, hắn lạnh lùng nói một câu: “Âu Dương Noãn, đôi khi ta cảm thấy ngươi thực sự không giống nữ nhân!”

Âu Dương Noãn nghe những lời này, bất giác mỉm cười, nói: “Thế tử, ngươi bây giờ cũng không giống nam nhân!”

Tiếu Thiên Diệp nghe vậy thì sửng sốt, cúi đầu nhìn mình một thân quần áo nữ tử. Lúc ngẩng đầu lên thì Âu Dương Noãn đã mang Xương Bồ cùng Hồng Ngọc yên lặng rời đi.

.....

Võ quốc công phủ

Trần Cảnh Duệ từ bên ngoài trở về, phong trần mệt mỏi tiến vào thư phòng. Vừa vào liền có người ghé vào tai hắn nói mấy câu, hắn nháo ngôn sửng sốt, sau đó biểu tình liền tốt hơn rất nhiều.

“Người ở đâu?”

“Thuộc hạ đã an bài ở….” Thanh âm dần dần không thể nghe thấy, “Công tử có muốn thuộc hạ dẫn tới đây?”

“Không, ta tự mình đến!” Trần Cảnh Duệ nheo mắt, cười lạnh nói.

Hắn đi qua hành lang dài, vòng qua hoa viên cuối cùng Trần Cảnh Duệ dừng trước gian phòng tạp dịch. Để một người đứng trước cửa canh, hắn một mình bước vào phòng. Trong gian phòng này chỉ có một cái giường cùng một cái ghế. Vách tường bên trái treo một bức tranh sơn thủy, Trần Cảnh Duệ nhấc lên,nhẹ nhàng chuyển động bên tường một chút, bên vách tường liền hiện ra một cái cửa. Đây là một vách tường giả, bên trong là một mật đạo không ánh sáng. Trần Cảnh Duệ xoay người đi vào mật đạo.

Bên trong mật đạo rất tối, đại khái đi hết thời gian nửa nén nhang đột nhiên có ánh sáng. Trước mắt liền xuất hiện một căn phòng độc lập, trong phòng có một người đang ngơ ngác ngồi. Lúc này nghe tiếng bước chân, nhất thời liền hoảng sợ.

“Ngươi là Vương Hoắc? Không cần khẩn trương, ta chính là Trần Cảnh Duệ!” Trần Cảnh Duệ dừng lại, thấp giọng hỏi.

Người nọ sửng sốt, đột nhiên như tỉnh ngộ lại rồi quỳ mạnh xuống đất: “Tạ Đại công tử cứu mạng!” Nói xong, liền liên tục dập đầu.

Người này nhiều năm trước từng đảm nhiệm chức tham tướng cho Bộ Binh Thượng Thư Lâm Văn Uyên. Đương nhiên, khi đó Lâm Văn Uyên còn là tướng quân uy vũ xuất chinh bên ngoài.

Vương Hoắc đong đầy nước mắt nói: “Lúc này đây nếu không phải Đại công tử phái người tương trợ, ta thật sự đã chết phơi thây ngoài kia!”

Trần Cảnh Duệ gật gật đầu, trên mặt lộ ra một tia đồng tình. Chỉ là dưới ánh sáng âm u, ngược lại có chút âm trầm: “Không cần nói những lời khách sáo như vậy! Không phải ngươi nói có nắm chứng cứ chính xác của Lâm Văn Uyên theo sao? Tình hình cụ thể là như thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.