Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư

Chương 4: Chương 4




Kỳ gia buôn bán Ngọc thạch, tại Myanmar còn có một quặng Ngọc thạch, là người nối nghiệp Kỳ gia, Kỳ Bạch đã thấy qua quặng ngọc là thế nào. Mà hiện tại nơi bọn họ đang ở, chính là một hầm Ngọc thạch, nhưng lại bỏ đi.

Được Vương Lạc giới thiệu, Kỳ Bạch biết, chuyện bọn họ cần làm, chính là kiếm nhặt ngọc trong cái hầm bỏ đi này. Thế nhưng, muốn kiếm nhặt tại một hầm vật liệu toàn đá không có Ngọc thạch, độ khó có thể mường tượng được.

Vương Lạc đi vào trong động, đi đến một chỗ bị đá đè, bắt đầu lật đá sang bên cạnh, vừa lật vừa nói, “Thạch Đầu, em nói cho anh, ngày hôm qua em chính là tại đây đào được Ngọc thạch. Sau đó, em lại lén dùng đá chặn nơi này lại, như vậy sẽ không ai biết nơi này có Ngọc thạch!” Cậu lộ ra bộ dáng đắc ý, đôi mắt lóng lánh rõ ràng là đang nói ‘Mau khen em đi, mau khen em đi’!

Kỳ Bạch buồn cười, thuận ý cậu, nói, “Vương Lạc, cậu thật lợi hại!”

Sau khi chuyển đi, phía dưới lộ ra dấu vết từng bị đào móc rõ rệt. Một cái động nhỏ ước chừng rộng cỡ cánh tay, không sâu, chỉ có một mét.

Vương Lạc đạo, “Thạch Đầu, chúng ta lại đào xuống, chắc chắn có thể đào được Ngọc thạch!”

Kỳ Bạch nhìn nhìn bốn phía, nghĩ nghĩ rồi quyết định không cùng cậu đào, nói, “Vương Lạc, nếu cậu mới đào đã được Ngọc thạch ở đây, như vậy chung quanh chắc chắn cũng có thể đào được! Anh đến bên cạnh xem xem!”

Nói rồi, cũng không đợi Vương Lạc đáp, hắn liền cầm xẻng đi ra.

Muốn tại nơi này tìm được Ngọc thạch, quả thực là mò kim đáy bể. Lần trước có thể đào được Ngọc thạch, thế nhưng lúc này thì chưa chắc. Hơn nữa, cứ coi như đào được Ngọc thạch, đến lúc đó chẳng lẽ hai người chia đều? Nếu chỉ đào được một khối, vậy nên làm cái gì bây giờ? Vương Lạc là người duy nhất hắn quen thuộc và nhận thức nơi này, hắn không muốn làm căng quan hệ của hai người. Cho nên, hắn tìm chỗ khác mới là tốt nhất.

Trên mặt đất hỗn độn đá, đột nhiên, cước bộ Kỳ Bạch ngừng lại. Hắn dời chân phải, tầm mắt hạ xuống. Dưới chân phải, có một khối đá lớn khoảng bằng nắm tay người trưởng thành. Khối đá màu khá đen, bẩn thỉu, giữa một đống đá như vậy thực không thu hút.

Thế nhưng, Kỳ Bạch không biết có phải do ảo giác hay không, khi hắn đạp lên khối đá này, có một cảm giác cực kỳ ấm áp truyền lên trên người.

Rốt cuộc có phải ảo giác hay không, tiếp xúc thêm một lần là biết! Kỳ Bạch không chút do dự khom lưng cầm lấy khối đá.

Cảm giác ấm áp trong nháy mắt từ lòng bàn tay truyền đến tứ chi, cả người giống như ngâm mình trong nước ấm, lỗ chân lông mở lớn, Kỳ Bạch thiếu chút nữa thoải mái đến phát thành tiếng.

Đây rốt cuộc làm sao thế này?

Kỳ Bạch ánh mắt nhìn khối đá mang theo ngạc nhiên, loại cảm giác ấm áp này, thoải mái đến mức khó tin. Trong nháy mắt chạm đến, trong đầu hắn, đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng.

Giữa nền đen điểm sắc lục, loại năng lượng này giống như dòng nước lẳng lặng chảy, mang cho hắn cảm giác vô cùng sảng khoái. Hơn nữa, hắn rõ ràng cảm giác được, thân thể mình đang rục rịch, đang khát vọng! Khát vọng luồng sinh lực này.

Đó là cái gì? Là cảnh tượng bên trong khối đá?

Kỳ Bạch cảm thấy ngạc nhiên, chẳng lẽ hắn có thể nhìn thấu bên trong khối đá này? Như vậy, sắc thái trong khối đá kia, chẳng lẽ đó là Phỉ Thúy?

Nghĩ vậy, tim Kỳ Bạch đột nhiên nảy lên, này khối đá đen đúa bẩn thỉu thế này lại là một khối mao liêu?

Phỉ Thúy màu sắc đen tuyền, được gọi là Mặc Phỉ! Kỳ Bạch cảm thấy tim đập có chút nhanh hơn, so với Phỉ Thúy bình thường, Mặc Phỉ lại càng trân quý hơn biết bao nhiêu. Sắc đen giống như bóng đêm nồng đậm, như một lốc xoáy ấy, bất luận kẻ nào cũng đều vì vẻ mĩ lệ của nó mà động tâm.

Là đại gia Phỉ Thúy, đời trước Kỳ Bạch ở Kỳ gia có từng thấy qua một khối Mặc Phỉ, khoảng bằng nắm tay, màu sắc chất thủy mười phần, từ cái nhìn đầu tiên, Kỳ Bạch đã thích nó. Bất quá khối Mặc Phỉ kia vẫn luôn bị cha cất giữ, hắn cũng chỉ thấy qua vỏn vẹn một lần. Kỳ Bạch vẫn muốn có được một khối Mặc Phỉ, thế nhưng Mặc Phỉ trân quý như thế, không phải cải thảo, sao mà hắn muốn là có thể được chứ.

Nhìn khối mao liêu này, ánh mắt Kỳ Bạch phát quang, ham muốn giải khối mao liêu nháy mắt tràn ngập đại não.

Đáng tiếc, không có công cụ giải thạch!

Kỳ Bạch cảm thấy nhiệt tình tràn ngập nháy mắt phục hồi như cũ, than một tiếng, yêu thích không buông tay sờ sờ khối mao liêu này, hắn mới lưu luyến không rời bỏ mao liêu vào trong túi áo, chỉ còn biết xem về sau có cơ hội đem khối mao liêu này giải khai hay không.

Nếu sở liệu của mình không kém, ngoại trừ năng lực kỳ lạ khó hiểu sáng nay kia, như vậy hiện tại mình lại thêm một năng lực có thể cảm nhận được Phỉ Thuý?

Nghĩ vậy, Kỳ Bạch có chút kích động. Có năng lực như vậy, như vậy mình về sau tìm kiếm Ngọc thạch không phải là làm chơi ăn thật? Nghĩ là làm ngay, Kỳ Bạch lập tức bắt đầu tìm kiếm bốn phía.

Đây là một quặng ngọc bỏ hoang, cũng là đại biểu bên trong căn bản không có khả năng tồn tại Phỉ Thuý, cho dù có, cũng cực ít. Nên có năng lực như vậy, kế đó, Kỳ Bạch cũng chỉ kiếm thêm được hai khối Phỉ Thúy.

Một khối là Phỉ Thúy thủy tinh chủng Kê Du Hoàng, một khối là Lục Phỉ xanh lá cây.

Hai khối Phỉ Thúy này thế nước đều vô cùng tốt, màu nước ôn nhuận lóe sáng. Đặc biệt khối Hoàng Phỉ thủy tinh chủng Kê Du Hoàng kia, khi nó xuất hiện trong đầu, Kỳ Bạch quả thực bị màu vàng đậm oánh nhuận kia hấp dẫn. Thủy tinh chủng vốn là tinh phẩm trong Phỉ Thúy, lại phối với sắc vàng óng ánh trong trẻo kia, nhìn qua thật xinh đẹp thanh cao.

Cho dù chỉ là một quặng ngọc bỏ hoang, bên trong lại có Phỉ Thúy thủy tinh chủng, như vậy quặng ngọc này khi chưa bị vứt bỏ Ngọc lấy được từ mao liêu đào ra, trong đó hàng thượng phẩm, chắc chắn không thiếu.

Khi Vương Lạc gọi hắn, Kỳ Bạch còn đang hết sức chăm chú sờ đá. Chờ hắn phục hồi tinh thần, cũng không khỏi thầm than, hắn rốt cuộc đã hiểu trước kia vì sao nhiều người ham thích đổ thạch như vậy.

“Thạch Đầu, anh lấy thứ đá này làm gì?” Vương Lạc Kì quái nhìn đá đen bẩn trên tay Kỳ Bạch.

“Không có gì!” Kỳ Bạch đem trên tay Thạch Đầu buông, đứng dậy, nhìn tay cậu trống trơn, không khỏi phải hỏi, “Cậu không tìm được Ngọc thạch sao?”

Vương Lạc cảm giác có chút kỳ quái, nói, “Em sao mà biết có tìm được Ngọc thạch không? Phải giải ra mới biết được a!”

Kỳ Bạch cười cười, hắn quên mất, mao liêu chỉ có giải ra mới biết được bên trong có Ngọc hay không, không phải tất cả mọi người đều có năng lực như hắn.

Vương Lạc nhìn nhìn bốn phía và Kỳ Bạch, không khỏi hỏi, “Thạch Đầu, anh có để ý khối đá nào không?”

Kỳ Bạch nhặt lên hai khối mao liêu đặt ở bên chân, nói, “Đây không phải sao?” Hai khối mao liêu đó đều không lớn, bất quá chỉ bàn tay.

Vương Lạc nhìn ‘đá’ trên tay hắn, có chút rối rắm nói, “Thạch Đầu, thứ này không có Ngọc!”

Sao?

Vương Lạc kéo hắn đi đến chỗ mình chọn lựa mao liêu, cầm ra một khối chỉ vào mãng đái trên đó nói, “Chúng ta phải tìm loại đá có hoa văn này, không phải tất cả đá đều có Ngọc thạch!”

Kỳ Bạch buồn cười, hắn tất nhiên biết không phải tất cả đá bên trong đều có Ngọc thạch, bất quá ý tốt của Vương Lạc hắn vẫn nhận.

“Anh đến xem cậu chọn đá!” Bọn họ nơi này gọi mao liêu là đá, Kỳ Bạch nhập gia tùy tục.

Khiến Kỳ Bạch kinh ngạc là, bên trong đại đa số những khối Vương Lạc chọn lựa đều có mãng đái trứng muối, cũng có rất nhiều khối ra lục, thượng phẩm cũng có một khối, là một khối Băng Lục Phỉ.

“Mấy khối này, đều là đào được ở trong đó?” Kỳ Bạch chỉ vào hố to cậu đào ra kia, có chút kinh ngạc.

Vương Lạc gật đầu, hơi hưng phấn nói, “Đây là lần đầu tiên em đào ra nhiều đá như vậy, trước kia mười ngày nửa tháng cũng không đào được một khối!”

Nghe vậy, Kỳ Bạch nhất thời kinh hãi, không khỏi có một suy đoán lớn mật.

Dưới lòng đất chỗ này, nói không chừng, còn có một quặng ngọc loại nhỏ!

Không đợi Kỳ Bạch tiếp tục nghĩ, Vương Lạc nắm áo đựng đá đứng dậy, nói, “Không bàn nữa, thời gian sắp hết, chúng ta mau ra ngoài đi!”

“Chờ một chút!” Kỳ Bạch nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cậu.

Sao vậy?

Vương Lạc không rõ lắm nhìn hắn.

Kỳ Bạch lấy ‘đá’ trên tay cậu ra chỉ để lại ba khối, còn lại đều ném lên mặt đất, sau đó lại nhặt mấy khối ‘đá’ bình thường để vào.

Nhìn động tác hắn, Vương Lạc đầy mờ mịt, “Thạch Đầu, anh đang làm gì?”

Kỳ Bạch cười, “Anh đây được gọi là giấu nghề!”

“Giấu nghề?”

“Không sai, cậu nói xem, có mình chúng ta cầm ra nhiều đá tốt như vậy đi ra ngoài, người ta sẽ nghĩ thế nào đây? Nhất định sẽ khiến người chú ý!”

Vương Lạc bừng tỉnh đại ngộ, sùng bái nhìn Kỳ Bạch, “Thạch Đầu, anh thật thông minh đó nha!”

Kỳ Bạch cười đứng lên, “Chúng ta ra ngoài đi!”

Khi hai người đi đến cửa động, cước bộ Kỳ Bạch nhất thời ngừng lại, trong mắt nhanh chóng lóe một tia dị sắc.

“Thạch Đầu? Anh sao vậy?” Vương Lạc nhìn hắn dừng lại, nghi hoặc hỏi.

Kỳ Bạch ánh mắt nhìn quét bốn phía, lắc đầu nói, “Không có gì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.