Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 162: Chương 162: Nhiều thêm một bước




Đệ tử Thất Sát Môn gào to dẫn đến ánh mắt căm hận của đệ tử hai tông môn, nhất là người Hàn Ngọc Tông. Nguyên một đám nghiến răng nghiến lợi, tức giận không thôi.

Vừa rồi nếu không phải Bạch Dịch ra tay, nữ tu Hàn Ngọc Tông tuyệt đối không có khả năng còn sống. Người Thất Sát Môn lại có thể liều lĩnh như thế, cứu người lại muốn đòi mạng.

Vương Hạ nghe Thất Sát Môn chửi rủa xong, lập tức giận dữ, mở miệng quát đầu tiên: “Hạng người đê hèn, chết chưa hết tội. Các ngươi muốn thay đồng môn báo thù, trước tiên phải hỏi người Thương Vân Tông chúng ta có đồng ý hay không!”

Vương Hạ vừa nói xong, mấy trăm đệ tử Thương Vân Tông trợn mắt nhìn. Liền đó, chân mày nữ tu Hàn Ngọc Tông cũng nhao nhao dựng thẳng. Nếu đám người Thất Sát Môn dám động tới Bạch Dịch, không cần đệ tử Thương Vân động thủ, những nữ tu này sẽ xuất thủ trước.

Đệ tử Thất Sát Môn vừa la to muốn lấy mạng Bạch Dịch phát hiện một câu của mình chọc nhiều người tức giận. Hắn không dám nói thêm chuyện đền mạng, mắt nhìn thi thể đồng môn trên đất, trong mắt lóe lên hung ác.

Đệ tử một tai vừa chết là huynh đệ tốt nhất của hắn. Hai người thường xuyên kết bạn rèn luyện, lúc cướp bóc tu sĩ khác càng phối hợp không chê vào đâu được. Giờ huynh đệ bị giết, sao hắn nuốt được cục tức này.

Quét mắt phẫn nộ nhìn đệ tử Thương Vân, hắn do dự một chút, mang tâm tư hung ác, cắn răng quát: “Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền. Huynh đệ ta chỉ nghiệm chứng xem hai người đi cùng có qua được thông đạo nguy hiểm này không, chưa đi được một bước đã bị giết chết. Chẳng lẽ Thương Vân Tông ức hiếp Thất Sát Môn ta ít người, có thể tùy ý giết người sao!”

Cố ý không đề cập tới Hàn Ngọc Tông, đệ tử nhỏ gầy Thất Sát Môn có ý giảm bớt địch nhân. Chỉ trêu chọc một Thương Vân Tông, hơn nữa cho rằng huynh đệ kia vì muốn tìm cách thoát thân cho mọi người mới nghĩ ra hạ sách này. Tuy thủ đoạn có chút tàn nhẫn, nhưng dự tính ban đầu là có càng nhiều người sống sót hơn.

Cưỡng từ đọat lý, đệ tử nhỏ gầy Thất Sát cũng vô cùng xảo quyệt. Hắn vừa nói vừa trợn mắt nhìn đám người, quả nhiên có một số ít người nhỏ tuổi thần sắc khẽ biến, như có điều suy nghĩ.

Vương Hạo nghe đối phương ngụy biện như thế, vừa muốn chửi ầm lên, lại chợt thấy Bạch Dịch bước tới trước mặt đệ tử nhỏ gầy Thất Sát Môn.

“Ta giết người Thất Sát Môn, ngươi muốn thế nào đây.” Bạch Dịch mặt không đổi nói, ngữ khí bình thản trước sau như một. Nhìn không ra vui buồn, càng nhìn không ra ý sợ hãi.

Đệ tử nhỏ gầy Thất Sát thấy Bạch Dịch mặc đạo bào màu xám, tròng mắt chuyển động, ngửa đầu quát: “Huynh đệ của ta có lòng tốt nhưng làm sai, bắt cóc đồng đạo Hàn Ngọc Tông quả thực không đúng, thế nhưng bị ngươi đánh chết đơn giản. Ta đây nuốt không trôi việc này. Ta cũng không cần ngươi đền mạng, chỉ cần ngươi đi vào thông đạo đối diện, thay mọi người tìm đường là được.”

Dứt lời, hắn nhìn một đám đệ tử Thương Vân, cười hắc hắc, lớn tiếng nói: “Tu sĩ Luyện Khí thông minh như vậy đã giết được huynh đệ cảnh giới Trúc Cơ của ta, chắc hẳn loại chuyện dò đường nhỏ nhặt này cũng có thể làm dễ như trở bàn tay. Nếu Thương Vân Tông tổn thất một đệ tử ngoại môn, ta nghĩ mọi người sẽ không để tâm chứ.”

Đệ tử xảo trá Thất Sát Môn đổi giọng không cần Bạch Dịch đền mạng, lại muốn hắn dò đường, hơn nữa cố ý nói thân phận đệ tử ngoại môn của Bạch Dịch. Hắn tin không cần mình động thủ cũng ép đối phương đến đường cùng.

Nghe thiếu niên vừa ra tay chỉ là đệ tử ngoại môn Thương Vân Tông, lập tức hơn mười tên đệ tử Thất Sát còn lại khí thế to ra, nhao nhao phụ họa.

“Ngươi giết đệ tử Thất Sát Môn chúng ta, vậy nên làm tiên phong dò đường.”

“Có thể mạng ngươi lớn, có khả năng tìm ra phương pháp thông qua tử lộ này. Như vậy tất cả mọi người đều được cứu rồi.”

“Không đi cũng được. Tự kết thúc mạng chó của ngươi, chôn cùng sư huynh đã chết của chúng ta!”

Đệ tử Thất Sát Môn quát lên không cần kiêng kị nữa. Bọn hắn vô cùng rõ ràng địa vị của một đệ tử ngoại môn trong tông môn. Tuy rằng bọn hắn chưa đầy trăm người, nhưng đệ tử Thương Vân Tông tuyệt đối không vì một đệ tử ngoại môn thấp kém, dốc sức liều mạng với bọn hắn.

Vương Hạ lúc này cũng thấy rõ đạo bào của Bạch Dịch. Hắn khẽ nhíu mày, muốn mở miệng ngăn cản.

Người Thương Vân Tông, dù là đệ tử ngoại môn, cũng không thể mặc cho người Thất Sát Môn sử dụng tùy ý. Ngay cả Dư Tình Hàn Ngọc Tông cũng bước ra trước một bước, quyết định đoạn tuyệt quan hệ với những tu sĩ đê tiện Thất Sát Môn.

Lữ Tịch Thần đã xử lý tốt thương thế của sư muội. Nàng quay đầu hung dữ trừng mắt nhìn Bạch Dịch, sau đó đem ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía đệ tử Thất Sát Môn, tùy thời ra tay.

Nàng đã không còn lửa giận với Bạch Dịch, chẳng biết tại sao lại không sinh ra một tia hận ý. Nếu không phải vừa rồi Bạch Dịch kịp thời xuất kiếm, sư muội bị bắt làm con tin sớm đã chết dưới tay ác nhân. Đạo pháp Băng Hệ của nàng chính là lá bùa đòi mạng, hoàn toàn không cứu được mạng sư muội.

Không đợi những người khác tiến lên ngăn cản, Bạch Dịch mở miệng trước. Chỉ thấy hắn lạnh nhạt cười, nói: “Được. Dò đường mà thôi, tại hạ cung kính không bằng tuân lệnh. Huynh đệ ngươi vừa rồi muốn mượn người sống để ngăn nguy hiểm, không bằng chúng ta dựa theo phương pháp của hắn, có lẽ thực sự có cách thông qua tử lộ này.”

Bạch Dịch trước đồng ý dò đường, đệ tử nhỏ gầy Thất Sát còn có chút đắc ý. Thế nhưng vừa nghe đối phương nói muốn hai người cùng chỗ ở phía sau, hắn sững sờ, không hiểu hai chữ “chúng ta” đến cùng là có ý gì.

Không cho đối phương biết rõ tính toán của mình, Bạch Dịch nhanh chóng tiến lên trước một bước. Tươi cười trong khoảnh khắc trở nên vô cùng lạnh lẽo, nói: “Chúng ta, cùng đi!”

Một chữ cuối vừa ra khỏi miệng, thân hình Bạch Dịch nhanh chóng quay ngược lại, túm được cổ áo đối phương, sau đó xoay người đi về phía trước. Nhìn tư thế, rõ ràng muốn cùng đối phương đồng quy vu tận.

Bỗng nhiên bị người bắt lấy xông về phía trước, linh hồn nhỏ của đệ tử nhỏ gầy Thất Sát thiếu chút bị dọa rơi ra. Hắn thật sự chính mắt thấy nhiều tu sĩ treo mình trên đỉnh động, đánh chết hắn cũng không muốn tiến về trước một bước.

“Ngươi điên rồi!”

Hô to lên, đệ tử nhỏ gầy vừa muốn gọi phi kiếm ra, bỗng nhiên cơ thể bất động. Bạch Dịch túm lấy hắn rõ ràng ngừng lại. Trên đỉnh đầu hai người chính là hai chân cương thi có chút lay động.

Đệ tử nhỏ gầy Thất Sát Môn bị dọa sợ đổ mồ hôi, vừa kinh sợ vừa muốn chém chết thiếu niên không biết sống chết này. Song, khi hắn phát hiện ánh mắt đối phương như nhìn người chết, đột nhiên hắn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Phi kiếm bịch một tiếng rơi bên cạnh, cảm giác tê dại trong khoảnh khắc lan ra toàn thân. Trước mắt hắn xuất hiện bóng đêm vô tận. Khung cảnh cuối cùng trước khi chìm vào bóng tối chính là vị trí bản thân hắn và Bạch Dịch chênh lệch một thân người.

Ban nãy, bản thân giống như đi thêm một bước.

Rắc, rắc.

Tiếng hàm răng gặm nham thạch lần nữa vang lên. Đệ tử nhỏ gầy Thất Sát lúc này đã bò lên đỉnh động, tự mình treo bản thân giữa không trung, tròng mắt lồi ra ngoài, yên tĩnh nhìn kẻ sống dưới chân. Im lặng nói rõ hang động này quỷ dị và sợ hãi.

Chỗ Bạch Dịch đứng thẳng, giống như ranh giới sống chết. Tiến một bước, chính là Địa Phủ mở ra, tử vong tới. Vậy mà hắn đứng ngoài cửa, mà đệ tử Thất Sát xui xẻo lại bước vào trong.

Lúc này hơn một nghìn tu sĩ phía sau trong lòng đều rét run. Không phải bị thi lâm trên đỉnh đầu dọa, mà bị khả năng biết trước sống chết trong một bước chân của Bạch Dịch làm kinh hãi.

Đệ tử Thất Sát còn lại chứng kiến thêm một đồng môn chết dưới tay Bạch Dịch, dưới sự kinh sợ, không quan tâm mà gọi Pháp khí, nhằm phía Bạch Dịch.

Khí tức băng hàn không biết từ chỗ nào thổi tới, thiếu niên trong chớp mắt đã phát động chú quyết. Hắn phất tay, một mảnh băng tuyết trong suốt đi ra, bao phủ cả chín đệ tử Thất Sát đang xông lên phía trước.

Chín thân ảnh tráng kiện im bặt mà dừng, nháy mắt biến thành chín tượng băng đứng sững sững tại chỗ. Một đạo kiếm quang xẹt qua, chín đầu người không máu bay lên không rồi rơi xuống phía sau, vỡ thành vụn băng đầy đất.

Phi kiếm mang theo sát khí trở về cạnh chủ nhân. Thiếu niên mặc đạo bào xám không hề che dấu tu vi Trúc Cơ sơ kỳ. Sự ôn hòa bình thường sớm đã không thấy, trong hai mắt Bạch Dịch chỉ còn sự lạnh lùng như trời xanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.