Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 186: Chương 186: Mục Kiếm Nhất




Ngũ Nhạc nằm cạnh Đại Phổ, quốc lực cường thịnh, được xem là nước lớn ở Thanh Châu. Danh hào của ông lão mặc áo gai chắc hẳn tiếng tăm lừng lẫy ở Ngũ Nhạc.

Chỉ là, cái tên Mục Kiếm Nhất này, Bạch Dịch chưa từng nghe qua.

Tu sĩ Nguyên Anh cảnh mà thôi, trong mắt Tiêu Dao Tiên Quân không khác người phàm là bao.

Lão giả danh chấn một quốc gia kiêu ngạo mà cam kết, thật tình mà nói, vị cường giả này trong mắt thiếu niên đối diện căn bản không đáng nhắc tới.

“Thì ra là Mục tiền bối.” Bạch Dịch chắp tay. Hôm nay không thể so với trước kia. Đừng nói Nguyên Anh hậu kỳ, dù là tu sĩ Kim Đan hắn cũng gọi tiền bối.

“Nói đi tiểu tử, vì sao Cửu Tuyến Lan có liên quan đến Tinh Huy Mê Tung Trận?” Mục Kiếm Nhất vô cùng tò mò hỏi.

“Không biết tiền bối đã nghe qua nước không nguồn chưa?” Bạch Dịch nói.

“Nước không nguồn? Chưa từng nghe tới, chẳng lẽ cùng Cửu Tuyến Lan có quan hệ?”

“Nước không nguồn tức là nước từ trên trời xuống, chỉ dòng nước rơi xuống đất thành mưa, sương, tuyết. Nước từ trời rơi xuống mang theo khí tức tự nhiên, thích hợp tưới vào Dược Viên nhất, so với nước giếng sơn tuyền thì tốt hơn gấp trăm lần. Dù sao Linh thảo vốn là vật trời đất nuôi dưỡng, không thiếu khí tức của đất, thứ thiếu chính là khí tức của trời.”

Bạch Dịch giải thích tác dụng của nước không nguồn sau đó im lặng không nói, để Mục Kiếm Nhất nhìn cả vườn kỳ Lan đến xuất thần.

Qua hồi lâu, ông lão tự giễu mà cười to, nói: “Uổng công ta đi vạn dặm thu gom nước linh tuyền, cuối cùng trăm năm không trồng được một cây Cửu Tuyến Lan. Thì ra thứ kỳ hoa dị thảo muốn chính là trời sinh đất dưỡng, trời sinh đất dưỡng! Ha ha ha ha!”

Mục Kiếm Nhất cười lớn vung tay lên. Vốn trên trời còn vài ánh sáng ảm đạm giờ tiêu tán trong khoảnh khắc, ánh sáng mặt trăng thật sự chiếu lên đỉnh núi, chiếu vào những cây Cửu Tuyến Lan càng thêm xinh đẹp.

Tinh Huy Mê Tung Trận không những là một đại trận vây khốn mà còn ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài. Mục Kiếm Nhất bố trí Tinh Huy Mê Tung Trận giống như xây một mật thật cực lớn, đừng nói là mưa, gió, sương, tuyết, ngay cả ánh mặt trời, ánh trăng cũng không tới được. Nếu không phải hắn không tiếc dùng nước linh tuyền nuôi dưỡng, sợ rằng một vườn Cửu Tuyến Lan kia đều héo rũ.

Lúc này đã qua nửa đêm, chân trời sáng hơn, gió đêm mang theo hơi ẩm lướt qua. Không bao lâu, cả vườn Cửu Tuyến Lan đều nhuộm đầy hơi sương. So với trước đó, những kỳ hoa trong vườn càng có thêm sức sống. Chẳng qua thần sắc ông lão áo gai bắt đầu có chút lúng túng.

Do dự cả buổi, Mục Kiếm Nhất thở dài, nói: “Không nghĩ tới lão phu cũng có một ngày tự cho là thông minh. Nếu không phải gặp được tiểu tử ngươi, lão phu còn phải ngây ngốc trồng hoa dưỡng thảo trong đại trận, sợ rằng đến chết cũng không có được một cây Cửu Tuyến Lan thật sự.”

Mới bị mưa gió tác động không lâu mà Cửu Tuyến Lan đã phát ra sức sống khác thường ngày, Mục Kiếm Nhất không thể không tin lời Bạch Dịch nói. Xem ra loại linh thảo như Cửu Tuyến Lan này cần vô số nước không nguồn mới được.

“Không cần ngươi chăm hoa trăm năm, tiểu tử, bây giờ nguơi có thể rời đi. Nếu sau này muốn cầu cạnh lão phu, ngươi chỉ cần đến Kỳ Lan Sơn.” Mục Kiếm Nhất có phần lo lắng nói.

“Đa tạ Mục tiền bối.” Bạch Dịch lần nữa chắp tay, nói: “Chẳng hay đóa Cửu Tuyến Lan lúc trước tiền bối đáp ứng, khi nào mới thực hiện hiện đây.”

“Cái này...”

Mục Kiếm Nhất có phần tức giận, lại không nổi giận được, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Tính ra lão phu mạnh miệng rồi, ai nghĩ được tiểu tử ngươi rõ ràng biết cách trồng Cửu Tuyến Lan. Tổ tiên trong nhà có để lại ba đóa Cửu Tuyến Lan cực phẩm, qua nhiều năm như vậy đã bị đệ tử trong nhà luyện hóa, giờ chỉ còn hai cánh hoa. Nếu ngươi muốn sẽ đưa cho ngươi, không đủ thì đưa thêm cả Cửu Tuyến Lan bát tuyến kia cho ngươi.”

Ông lão rõ ràng bắt đầu thẹn quá hóa giận. Một vị cường giả Nguyên Anh hậu kỳ như ông mạnh miệng trước tu sĩ Trúc Cơ còn bị vạch trần. Dù da ông lão dày hơn nữa cũng có chút không nhịn được.

“Đa tạ Mục tiền bối.” Bạch Dịch nói rồi vươn tay ra, hắn mặc kệ ông già này có mặt mũi hay không. Chỗ tốt đạt được dễ dàng thế này sao mà không muốn.

Mục Kiếm Nhất bất đắc dĩ không muốn mất mặt trước một vãn bối, mí mắt co lại lấy ra hai cánh hoa đã khô héo, trên mỗi cánh đều có chín đường vân trắng. Tuy khô héo nhưng linh khí vẫn tản quanh bốn phía.

Nhận được hai cánh hoa, Bạch Dịch mỉm cười nói: “Mục tiền bối trồng kỳ Lan đã mất nhiều công sức, vãn bối không cần tới Bát Tuyến kỳ Lan.”

Nghe xong lời này, Mục Kiếm Nhất mới yên lòng lại. Một vườn kỳ Lan kia chỉ có một bông Bát Tuyến đấy, rất có hi vọng sẽ sinh thêm đường vân trắng thứ chín. Thứ này đưa cho Bạch Dịch ông sẽ đau lòng chết mất.

“Đổi thành mấy bông Ngũ Tuyến là được rồi.” Bạch Dịch như nước chảy mây trôi nói xong đoạn sau, ông lão nghe được lại một hồi run rẩy.

“Cũng được, sẽ đưa ngươi mấy bông Ngũ Tuyến kỳ Lan. Lão phu cũng coi như có chút kinh nghiệm, lần đầu thấy tiểu tử tâm đen như vậy.” Mục Kiếm Nhất bất đắc dĩ nói, hái năm đóa Ngũ Tuyến kỳ Lan vứt cho Bạch Dịch.

Cất kỹ Linh thảo, Bạch Dịch cung kính thi lễ, cáo từ rời khỏi Kỳ Lan Sơn.

Cường giả Nguyên Anh có kiêu ngạo của cường giả Nguyên Anh, dù chịu thiệt cũng phải nhắm mắt chịu. Nếu Mục Kiếm Nhất không phải Nguyên Anh hậu kỳ mà là Kim Đan hậu kỳ, Bạch Dịch tuyệt đối không dùng công phu sư tử ngoạn, chẳng những muốn hai cánh Cửu Tuyến Lan cực phẩm mà còn muốn năm bông Ngũ Tuyến kỳ Lan.

Nếu thật chiếm được lợi lớn như vậy từ tu sĩ Kim Đan, sợ rằng người ta đã sớm giết người diệt khẩu rồi. Dù sao kiêu ngạo của tu sĩ Kim Đan so với cường giả Nguyên Anh còn kém rất nhiều.

Khương Đại Xuyên vẫn luôn nằm trên phi thuyền không dám xuống. Đợi khi rời xa khỏi Kỳ Lan Sơn, hắn mới nơm nớp lo sợ mà quay đầu nhìn thoáng qua. Vừa rồi khí tức của ông lão kia quá kinh khủng, Khương Đại Xuyên không bị dọa bất tỉnh đã thấy mình đủ kiên cường.

Vài ngày sau, phi thuyền rời khỏi phạm vi nước Ngũ Nhạc, tiến vào Đại Phổ. Đến địa bàn quen thuộc, Khương Đại Xuyên cuối cùng mở mày mở mặt, tốc độ điều khiển phi thuyền cũng nhanh thêm vài phần.

Rời khỏi thế giới dưới lòng đất đã hơn nửa tháng, Thương Vân Tông ngày càng gần, lúc phi hành đến một trấn nhỏ, Bạch Dịch nhảy xuống phi thuyền, để Khương Đại Xuyên tự về tông môn. Hắn có chút việc vặt muốn làm.

Khương Đại Xuyên cũng không có hỏi nhiều, dù sao nơi này cách lấy tông môn không đến một ngày, cao hứng bừng bừng mà điều khiển phi thuyền bay về tông môn.

Đợi khi bóng dáng phi thuyền biến mất trên một đỉnh núi cao, thần thái nhẹ nhõm của Bạch Dịch dần trở nên ngưng trọng. Hắn không ngự kiếm mà bước chậm về thị trấn nhỏ cách đó không xa.

Trấn Vĩnh Yên vẫn yên tĩnh bình an giống như trước. Cư dân trên trấn bận rộn, bôn ba vì gia đình của mình, ít ai để ý tới thiếu niên đi trên đường.

Trở lại trấn Vĩnh Yên, nỗi lòng Bạch Dịch bình tĩnh không gợn sóng. Nơi đây chẳng qua chỉ là một nơi đặt chân trong nhân sinh dài dằng dặc của hắn mà thôi, ngoại trừ muội muội Bạch Ngọc, không đáng để hắn lưu luyến. Lần này hắn tới đây là muốn gặp một người, một người liên quan đến sinh tử Bạch Ngọc.

Đi ngang qua thư viện Vĩnh Đằng, Bạch Dịch ngay cả nhìn cũng không nhìn. Nhìn vào lại nhớ quãng thời gian muội muội vất vả kiếm tiền, mang đến cảm giác trĩu nặng.

Ngõ hẻm Bố Y vẫn đơn sơ như vậy, mỗi hộ đều nhà ngói thấp bé, tường viện rách rưới nghiêng lệch, quần áo đơn giản, dân chúng cùng khổ.

Bước chân Bạch Dịch dừng lại tại một gian nhà nhỏ đơn sơ.

Đây là chỗ ở ban đầu của huynh muội Bạch gia. Sau khi chuyển đi, nó vẫn vắng vẻ như trước. Cảnh Vương Phủ uy hiếp cũng không phải Hàn gia có thể chịu nổi, đừng nói là tiền thuê đất của Bạch gia, giờ toàn bộ hẻm Bố Y cũng không ai dám đến thu. Dân chúng cùng khổ ở chỗ này được sống nhẹ nhõm thêm vài phần.

Trong nhà có đồ ăn và ngọn đèn hơi yếu, biểu thị gian phòng này có chủ nhân mới. Thấy thân ảnh phản chiếu trên cửa sổ, trong mắt Bạch Dịch bỗng hiện lên một tia sáng lạnh lùng. Hắn đẩy cửa sân thấp bé, chậm rãi bước vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.