Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 190: Chương 190: Khoai nóng bỏng tay




Bế quan liên tiếp ba ngày trong Địa Hỏa Quật, Bạch Dịch truyền thụ bài loại Quỷ Đạo đơn giản cho Diêm Sơn xong mới trở về nơi ở.

Từ khi Diêm Sơn học được Quỷ Đạo Thượng cổ chân chính, lập tức điều khiển Thiên Cơ Khôi Lỗi trở lại kích thước cũ, im lặng không nhúc nhích, quỷ thể của hắn thì bế quan khổ tu trong Khôi Lỗi.

Cất Khôi Lỗi vào túi trữ vật, cảm giác của Diêm Sơn hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài. Nhưng Bạch Dịch đã truyền thụ Quỷ Đạo, Diêm Sơn đương nhiên sẽ thành tâm quy phục, để hắn ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài cũng không một câu oán hận.

Hất ống tay áo lên, con trùng trắng cuộn thành một cục đang ngủ gật bị ngã lăn trên đất.

Lười biếng uốn éo cơ thể, trùng trắng ngẩng đầu lên hỏi: “Chủ tử, giờ đã về lại tông môn rồi, lão nhân gia ngài phải cho ta ngủ nhiều một chút nha. Ta bị con muỗi thối kia dọa không nhẹ, ta cần phải nuôi dưỡng tinh thần thật tốt.”

“Nhanh tiến giai Yêu Thú cấp 3.” Bạch Dịch hiếm khi không quát Chúc Hỏa lười biếng, mà trầm giọng nói: “Trận chiến với Trưởng lão Đan Các không tránh được, ta lo chưa kết thành Kim Đan đã phải nghênh đón trận ác đấu này.”

“Tung tích Dương Hải chỉ có chúng ta biết rõ, chẳng lẽ Trưởng lão Đan Các có thể tính toán gì sao?” Chúc Hỏa đĩnh đạc nói: “Chỉ cần chủ tử kết thành Kim Đan, dù là Kim Đan sơ kỳ chúng ta cũng không sợ lão bất tử Tào Cửu Tiền kia. Đến lúc đó lột da hắn, rút gân hắn, để hắn đến chỗ Diêm Vương gia làm Trưởng lão.”

Lông mày Bạch Dịch nhíu lại, lắc đầu, nói: “Tiến giai Kim Đan không phải một hai ngày có thể làm được, càng kéo dài thời gian càng dễ xuất hiện biến cố. Ta đã thấy Tào Cửu Tiền vài lần, cảm thấy lòng dạ hắn cực sâu. Một khi xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, chẳng những Bạch Ngọc nguy hiểm mà cả ta và ngươi cũng lâm vào tử địa.”

Hễ Bạch Dịch nghiêm trọng hẳn lên, Chúc Hỏa liền biết tình thế không mấy lạc quân. Tuy là sắp xếp trước đó không chê được vào đâu, nhưng cảnh giới chủ tớ bọn họ quá thấp, đứng trước lực lượng tuyệt đối thì dù tính toán thế nào cũng có thể thất bại.

Mà một cái giá lớn của thất bại, chính là diệt vong.

“Chủ tử yên tâm, Chúc Hỏa nhất định sẽ cố sức tiến giai. Linh khí trong thi thể Sát Văn còn chưa luyện hóa, giờ ta sẽ bắt đầu thu nạp lực lượng của Sát Văn.”

“Bản thể Sát Văn chưa cần luyện hóa vội. Nơi này là Thương Vân Tông, lộ quá nhiều yêu khí sẽ khiến Trưởng lão chú ý. Chờ ta mua túi linh thú xong, ngươi ở đó bắt đầu luyện hóa Sát Văn.”

Bạch Dịch nói xong, thu trùng trắng vào, lấy một cây kim dài đen kịt từ túi trữ vật ra.

Đây là xúc tu bên mép của Sát Văn. Kịch độc bên ngoài đã được Tử Nguyệt luyện hóa, nhưng một khi đâm trúng kẻ địch, độc lực lưu lại trong xúc tu có thể dễ dàng độc chết tu sĩ Kim Đan cảnh.

Bạch Dịch định luyện hóa cái xúc tu này thành vũ khí, coi như là đòn sát thủ cuối cùng.

Trên người chỉ có mấy thanh phi kiếm trình độ Pháp khí trung cấp, hiện giờ lực lượng của Pháp khí cấp trung với Bạch Dịch mà nói thì quá yếu. Hắn định luyện chế ra Pháp khí cực phẩm.

Cái giá điều khiển Pháp bảo quá lớn, Bạch Dịch không định luyện chế Pháp bảo cấp thấp. Nếu có thể thu được đầy đủ tài liệu luyện khí, lấy thủ đoạn của hắn mà luyện chế Pháp khí cực phẩm, uy lực gần như có thể đạt tới trình độ Pháp bảo cấp thấp.

Nhưng trước đó, Bạch Dịch cần phải xử lý chiếc vảy của Nguyệt Vương Xà.

Vuốt chiếc vảy Nguyệt Vương Xà đỏ nhạt xinh xắn mà Tử Nguyệt để lại, Bạch Dịch có chút dở khóc dở cười.

Tự tay đưa cho Lê Văn Phong?

Trừ khi Bạch Dịch váng đầu, nếu khôg để Tông chủ Thương Vân Tông biết bản thân đã nắm rõ bí ẩn Yêu Tu nhiều năm trước của Lê đại Tông chủ, Bạch Dịch rất khó tưởng tượng hắn có thể sống qua ngày mai hay không.

Khoai nóng bỏng tay, tốt nhất là ném đi từ xa.

Bạch Dịch thực sự ném chiếc vảy của Nguyệt Vương Xà đi. Ném vào trước cửa gian nhà trúc ở sâu trong Tử Đằng Cốc.

Để chiếc vảy tại chỗ ở của Lê Tử Tiên, chắc hẳn Lê Văn Phong sớm muộn gì cũng tìm ra. Chỉ cần hắn thấy được chiếc vảy này, tự nhiên sẽ rõ nữ nhi mình được ai mang đi. Như vậy không những hoàn thành việc Tử Nguyệt phó thác, còn không chọc phải phiền toái, sao lại không làm. Về phần Lê Văn Phong có lo cho tình cảnh của nữ nhi hay không, Bạch Dịch không xen vào.

Đại địch trước mắt là Trưởng lão Đan Các, phiền phức khác càng ít càng tốt.

Sau khi xử lý chiếc vảy Nguyệt Vương Xà, Bạch Dịch chuẩn bị mua túi linh thú. Hắn nhìn hơn một ngàn linh thạch trong túi trữ vật, không khỏi thở dài một tiếng.

Giá của túi linh thú ít nhất cũng là một vạn linh thạch cấp thấp, so với linh thạch hiện giờ của Bạch Dịch thì chênh lệch quá lớn.

Thứ đáng giá nhất trong túi trữ vật là Cửu Tuyến Lan và Thiên Cương Nham. Hai tài liệu này Bạch Dịch không định dễ dàng dùng tới. Rất khó có thể tìm được Cửu Tuyến Lan ở Tu Chân Giới, hơn nữa nó là tài liệu dùng để luyện chế linh đan cấp năm, cấp sáu. Thiên Cương Nham càng là tài liệu luyện khí khó tìm, tu sĩ có Thiên Cương Nham không mấy người dễ dàng bán ra.

Điểm tốt là lần trước luyện chế Trúc Cơ Đan, ngoại trừ đưa một viên cho Đồng Linh bên ngoài, Bạch Dịch còn lại mười một viên. Một viên Trúc Cơ Đan ít nhất ngoài ba ngàn linh thạch, đủ để hắn mua túi linh thú.

Sau khi quyết định bán Trúc Cơ Đan đổi lấy túi linh thú, không đợi Bạch Dịch ra ngoài, một người quen cũ đã vội vã đến.

Hôm nay Dương Nhất Phàm mới nghe được ở Lưu Tiên Cư nói Bạch Dịch đã trở về, hơn nữa trở thành đệ tử Luyện Khí Điện. Sau khi vui mừng qua đi, hắn vội vàng chạy tới Luyện Khí Điện, đúng lúc thấy Bạch Dịch, mừng rỡ nói không ngừng: “Trở về là tốt, trở về là tốt, ta biết ngay Bạch Dịch ngươi sẽ không bị vùi trong lòng đất, ha ha.”

“Đan Các chân truyền, thuận lợi như cũ.” Bạch Dịch cười nhạt một tiếng, nói.

Dương Nhất Phàm thấy Bạch Dịch đề cập đến Đan Các, thần sắc mừng rỡ trong nháy mắt biến mất. Hắn dùng linh thức dò xét xung quanh rồi hạ thấp giọng nói: “Tất cả đều thuận lợi. Địa vị của ta ở Đan Các giờ như mặt trời ban trưa, các đệ tử Đan Các khác đều nghe lời ta, sai đâu đánh đó. Nhờ ngươi giúp ta một tay lúc luyện đan, nếu không hiện giờ mạng ta cũng không giữ được.”

Bạch Dịch gật đầu, hỏi: “Giờ Trưởng lão Đan Các thế nào?”

“Sau khi thấy Vân Đài rạn nứt, hắn vẫn bế quan ở sâu trong Đan Các, tới bây giờ cũng chưa xuất hiện.” Dương Nhất Phàm thần sắc nghiêm trọng nói.

“Có manh mối Bạch Ngọc không?” Bạch Dịch hỏi tiếp.

Dương Nhất Phàm lắc đầu, thở dài nói: “Mấy tháng nay ta vẫn luôn âm thầm tìm kiếm, gần như đã lục khắp Đan Các nhưng vẫn không phát hiện tung tích Bạch Ngọc, không biết bị giấu ở đâu. Có lẽ muội muội ngươi không bị nhốt ở Đan Các mà bị nhốt bên ngoài Đan Các.”

Không nghe được tung tích muội muội, thần sắc Bạch Dịch suy sụp, hơi trầm ngâm, nói: “Không cần tìm, tránh khỏi đánh rắn động cỏ. Ngươi thành thật tu luyện ở Đan Các đi, một khi Tào Cửu Tiền có dị động thì lập tức báo cho ta là được.”

Dương Nhất Phàm trịnh trọng gật đầu đáp ứng, không nói về Đan Các nữa mà nói về thế cục hiện giờ của Đại Phổ.

Mấy tháng nay, Đại Phổ giống như loạn dần lên. Từ sau Tam Tông luận võ, Thương Vân Tông và Thất Sát Môn gần như kết thành tử thù, người của hai tông môn một khi gặp nhau, phần lớn là đánh nhau điên loạn. Đặc biệt là Trúc Cơ cảnh, một khi gặp nhau trong lúc rèn luyện, có thể nói là không chết không ngừng.

Dương Nhất Phàm nói thế cục Đại Phổ, không khác nhiều so với Bạch Dịch lường trước. Nhưng đệ tử Trúc Cơ bỏ mạng trong ác đấu lại vượt qua tính toán của Bạch Dịch. Dù sao hai đại tông môn vẫn chưa xé da mặt cuối cùng, cường giả trình độ Nguyên Anh đến nay vẫn chưa giao thủ.

Theo lời Dương Nhất Phàm, đệ tử Trúc Cơ càng ngày càng có nhiều trận ác đấu. Nguyên nhân hẳn là tranh giành linh mạch Thanh Châu sắp tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.