Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 147: Chương 147: Dị biến




Trận võ đấu thứ mười đang tiến hành tới thời điểm cuối, một tiếng thét như tiếng Yêu thú nổ vang ở gần biên giới Quan Vân Đài khiến cho hơn vạn đệ tử cả kinh, toàn thân run rẩy.

Trưởng lão của ba đại tông môn nghe thấy tiếng thú hống thì biến sắc, những luồng Linh khí bất đồng cùng bay lên, tất cả ánh mắt đều nhìn về trên người Vương Nhiễm.

Vừa gào rú, Vương Nhiễm giống như bị yêu ma bám vào người, thân thể bên trong lớp đạo bào vặn vẹo, tơ máu giăng đầy trên mặt, hai mắt đỏ thẫm.

Tích! Ba…!

Tiếng đứt gãy giòn vang lên, khóa sắt đang khóa Vương Nhiễm bị một lực lượng cường đại phá tan. Lúc này, Vương Nhiễm đã biến thành quái vật, thân thể biến to lên gấp đôi, đạo bào trên người rách toạc, trên làn da cũng nổi từng đường tơ máu lớn.

Xiềng xích văng ra, Vương Nhiễm mang bộ dáng thống khổ cúi xuống. Toàn thân hắn không ngừng xuất hiện những vết máu đọng.

Nhìn thấy dị tượng, không cần phân phó, năm đệ tử của Hình đường đồng thời tế ra phi kiếm đâm tới Vương Nhiễm.

Phốc! Phốc!...

Năm âm thanh phi kiếm đâm vào thịt liên tiếp vang lên. Năm đệ tử đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ của Hình đường đều không dám tin, cúi xuống nhìn chằm chằm phi kiếm đang cắm trước ngực mình, sau đó mới ngã xuống đất mất mạng.

Năm chuôi phi kiếm không kịp đâm trúng người Vương Nhiễm đã bị khí tức đáng sợ trong người hắn bộc phát ra làm chúng bắn ngược trở lại, cùng lúc giết chết cả năm đệ tử này.

Dị biến trên người Vương Nhiễm, lại thêm cái chết của năm đệ tử Hình đường làm mọi người có mặt xung quanh đều thất kinh hô lên. Bốn phía Quan Vân Đài náo loạn, không đợi các trưởng lão Thương Vân Tông ra tay, một loạt dị biến khác lại tiếp tục xảy ra.

Những đệ tử bị máu tươi của tên Chấp sự tóc xám văng vào lúc này trong mắt đã giăng đầy tơ máu. Gần trăm đệ tử cùng phát lên tiếng gào thét như tiếng gào của Yêu thú không khác gì Vương Nhiễm, sau đó điên cuồng công kích đồng môn bên cạnh.

Gần trăm đệ tử phát sinh dị biến, trở nên giống như yêu thú bạo khởi đả thương đệ tử xung quanh. Trong phút chốc đã có mấy trăm đồng môn xung quanh họ mất mạng. Không ai tin sự việc kinh khủng này lại phát sinh ở Thương Vân Tông, diễn ra ngay trước mắt các trưởng lão.

Các trưởng lão của Thương Vân Tông đã đồng loạt đứng dậy, cả tông chủ Lê Văn Phong cũng kinh hãi. Hắn có thể nhìn ra âm mưu thâm hiểm của Thất Sát Môn nhưng không thể ngờ trong tông môn của mình còn giấu giếm nguy cơ đáng sợ như thế này.

Ánh mắt đầy băng hàn lạnh lẽo của hắn đột nhiên nhìn về phía đám người Thất Sát Môn thì mới phát hiện, Thất Sát Môn không chỉ muốn chống lại Thương Vân và Hàn Ngọc Tông mà còn muốn tu chân giới cả Đại Phổ phải rung chuyển.

Tại thời điểm lấy được manh mối về vụ tàn sát ở Nhập Vân Cốc, Lê Văn Phong đã nhìn ra được Vương Nhiễm chính là gian tế mà Thất Sát Môn bố trí ở Thương Vân Tông. Hôm nay, Vương Nhiễm phát sinh dị biến, nhất định Thất Sát Môn là chủ mưu phía sau màn.

Hắn vốn muốn mượn lần tam tông luận võ này để đánh động Thất Sát Môn, cho đối phương thu liễm lại một chút. Tông chủ Thương Vân Tông là hắn cũng không thể ngờ đối phương lại không hề sợ hãi, còn làm ra dị trạng như thế này.

Khí tức Nguyên Anh trung kỳ ầm ầm bộc phát. Tông chủ Thương Vân Tông giận tím mặt. Hắn có thể không để cái chết của mấy trăm đệ tử trong lòng, nhưng hắn không chịu được sự trắng trợn liều lĩnh như vậy của Thất Sát Môn.

Không đợi tông chủ lên tiếng, trưởng lão Chấp pháp đã như thiểm điện bay tới chỗ Vương Nhiễm, một thanh phi kiếm đỏ thẫm mang theo sát khí lạnh như băng ầm ầm chém tới.

Bốn phía Quan Vân Đài đã đại loạn, rất nhiều đệ tử đang chạy trốn tứ tán. Bốn đệ tử đang chiến đấu trên đài cũng dừng lại, lui về sau, cẩn thận đề phòng.

Đứng trong đám người, hai hàng lông mày Bạch Dịch nhíu chặt. Hắn kinh ngạc nhìn một màn giết chóc phát sinh cách đó không xa, một tay đưa ra bảo vệ trước mặt Linh Đồng.

Tai nạn lần này ngoài dự liệu, ngay cả Bạch Dịch cũng bất ngờ.

Tại nơi đứng chân của Thất Sát Môn, thần sắc Trần Xương là bình thản nhất, khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười yếu ớt không ai nhìn thấy. Coi như gian kế đã được thực hiện thắng lợi.

Oanh!

Một tiếng nổ lớn vang lên. Phi kiếm của trưởng lão Chấp pháp tạo thành một cái hố to ở vị trí của Vương Nhiễm đang đứng. Bụi đất bay tung mù, từ đó có một bóng huyết sắc vụt bay ra. Vương Nhiễm đã tránh thoát được phi kiếm của một cường giả Nguyên Anh.

Lúc này Vương Nhiễm không khác gì một Yêu ma, hai mắt đỏ hồng, răng nanh lộ ra, trực tiếp bổ nhào về phía một đệ tử Trúc Cơ trước mặt. Cái miệng rộng há ra cắn đứt cổ của đối phương. Đám đệ tử quanh đó hoảng sợ, mặt cắt không còn giọt máu, nhao nhao chạy thục mạng.

Mặt Sở Cửu Hồng như sương lạnh, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Vương Nhiễm vốn chỉ là một tên đệ tử ngoại môn, dù có che dấu tu vi cũng không thể vượt qua cảnh giới Trúc Cơ được. Hắn có thể tránh được thế công của trưởng lão Kim Đan nhưng tuyệt không thể tránh thoát Pháp bảo của một cường giả Nguyên Anh được.

Thân ảnh của trưởng lão Chấp pháp không dừng lại, sau khi chém ra một kiếm thì lập tức bay lên trời nhưng không vội chém ra một kiếm tiếp theo. Hiện tại Vương Nhiễm đang đứng lẫn trong đám đệ tử Thương Vân Tông, nếu hắn xuất kiếm tất sẽ ngộ sát những đệ tử môn hạ khác.

Dị biến phát sinh, tất cả trưởng lão của Thương Vân Tông đều bay lên trời, phóng tới vị trí những đệ tử biến thành quái vật. Chỉ có những cường giả này ra tay mới có thể giữ tính mạng cho những đệ tử bình thường khác. Nếu thương vong quá nhiều, dù chỉ là những đệ tử bình thường, nguyên khí của Thương Vân Tông cũng bị tổn thương nghiêm trọng.

Tại vị trí của Hàn Ngọc Tông, hai vị nữ trưởng lão đã sớm triệu tập môn hạ đệ tử tập trung lại, tránh xa những đệ tử của Thương Vân Tông phát sinh dị biến. Tô Hải Đường còn điều khiển phi kiếm dựng lên, phòng ngự bốn phía.

Đệ tử của Thất Sát Môn bình thường cũng quen với nhàn tản, gặp dị biến bất thương thế này cũng kéo nhau chạy tứ tán, hô to gọi nhỏ nhưng đám trưởng lão thì lại không để ý chút nào. Cứ như thể tất cả môn hạ đệ tử có chết sạch bọn họ cũng không thèm cau mày.

Sau khi đánh chết liên tục hơn mười đệ tử, Vương Nhiễm biến thành quái vật cũng bị ba trưởng lão vây quanh. Những đệ tử phát sinh dị biến khác cũng bị những trưởng lão còn lại đánh chết.

Tình trạng hỗn loạn nhanh chóng được khống chế. Trừ mấy trăm đệ tử Thương Vân Tông đã bị chết ra thì không phát sinh thêm đệ tử bị tử thương nữa. Đám đệ tử chạy trốn cũng bình tĩnh trở lại, kéo nhau tụ tập xung quanh Quan Vân Đài.

Sở Cửu Hồng chân đạp hư không đứng phía trên Quan Vân Đài, đôi mắt đẹp chưa đầy sát ý. Hai tay lão phất lêhn, phi kiếm nổ vang trời, nhanh chóng giết chết Vương Nhiễm đã không còn chỗ nào để tránh né.

Lê Văn Phong không nhìn Vương Nhiễm đã bị đánh chết mà nhìn chằm chằm về hướng Thất Sát Môn.

Trần Xương nhìn tông chủ Thương Vân Tông đang tức giận đến đỏ mắt mà không sợ hãi chút nào. Lão đứng dậy nói. “Thương Vân Tông thật là hỗn loạn. Hảo sự tam tông luận võ lại thành việc nhuốm máu Quan Vân Đài. Sau này, Lê tông chủ thu nhận môn nhân cũng phải cẩn thận một chút, đừng để tạo ra một đám Yêu ma dã thú biến Thương Vân Tông thành vùng đất của quần ma loạn vũ.”

Lời vừa dứt, bốn vị cường giả Nguyên Anh của Thương Vân Tông đều tức giận sôi sục, ngay cả Văn trưởng lão vốn điềm đạm cũng không kìm được nhưng lại không biết phản bác thế nào.

Dù biết Vương Nhiễm là gian tế, Thương Vân Tông cũng không có chứng cứ xác thực để đổ tội cho Thất Sát Môn nên Tông chủ Thương Vân dù phẫn nộ cũng không có lý do động thủ với đám người Thất Sát Môn.

Hai đại tông môn giao thủ, người chết không chỉ là một ít đệ tử. Tông chủ Lê Văn Phong cưỡng chế tức giận nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng thì dị biến đã lại phát sinh.

Thi thể bị đánh chết của Vương Nhiễm bỗng nhiên chuyển động. Từ trong đó, từng con quái trùng to cỡ móng tay bò ra. Những con quái trùng vừa bay ra khỏi thi thể liền bay lên không, dùng tốc độ cực nhanh lao vào những đệ tử xung quanh, số lượng quái trùng không ít hơn một ngàn con.

Quái trùng xuất hiện khiến tất cả bất ngờ. Những đệ tử đứng gần đó ngay lập tức bị quái trùng cắn trúng, sau khi cắn thì xé rách da thịt, tiến vào bên trong thân thể.

Số lượng quái trùng xuất hiện quá nhiều làm các trưởng lão Thương Vân Tông trở tay không kịp, rất nhiều đệ tử bị quái trùng chui vào trong người, đệ tử Thất Sát Môn cũng có mấy trăm người kêu thảm ngã xuống đất.

Thi thể Vương Nhiễm nằm trên Quan Vân đài, sau khi quái trùng xuất hiện, bốn đệ tử thiên tài của tam tông cũng bị chúng công kích.

Lữ Tịch Thần thấy một con quái trùng chuẩn bị lao vào mặt thì lập tức tế ra một tấm thuẫn làm bằng ngọc tinh xảo, vừa vặn ngăn cản công kích của quái trùng nhưng cũng bị phản chấn lui lại, thiếu chút nữa bay ra khỏi Quan Vân Đài.

Lê Tử Tiên cũng bị quái trùng công kích, phi kiếm đang lơ lửng trước người vị Tiên tử của Thương Vân Tông này miễn cưỡng thay nàng ngăn cản một công kích trí mạng. Dù vậy, Lê Tử Tiên cũng bị lực đạo khủng khiếp từ công kích của quái trùng đẩy lui liên tiếp về phía sau.

Vận khí của Lý Lâm Uyên không tốt như vậy. Hắn chưa kịp phản ứng đã bị một con quái trùng công kích rồi chui vào trong thân thể, kêu thảm một tiếng ngã xuống dưới Quan Vân Đài.

Quái trùng xuất hiện từ trong thân thể Vương Nhiễm là gì không ai biết, không ai nhận ra nhưng Vương Thương của Thất Sát Môn lại không hề bị chúng công kích.

Dị biến xảy ra liên tiếp cũng làm sắc mặt các trưởng lão của Thương Vân Tông trở nên tái nhợt. Những đệ tử bị quái trùng xâm nhập không biết có phát sinh dị biến gì nữa không. Số người bị nhiễm rất lớn, giết cũng không được, không giết cũng không được.

Vấn đề khó giải quyết nhất là ngay cả Tông chủ Lê Văn Phong cũng không nhận ra những quái trùng kia, càng không biết phải làm sao mới xử lý chúng được.

Bạch Dịch đứng bảo vệ trước người Đồng Linh vẫn giữ thái độ lạnh nhạt thờ ơ. Phân loạn giữa các tông môn như thế này với hắn chỉ là những tranh chấp nhỏ ở tu chân giới mà thôi, nhưng khi những quái trùng kia từ trong thi thể Vương Nhiễm bay ra thì thần sắc hắn đại biến.

Không ai nhận ra lai lịch của quái trùng nhưng cường giả từng là Tán Tiên như hắn lại nhận ra được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.