Trọng Sinh Theo Đuổi Hạnh Phúc

Chương 80: Chương 80




5 năm sau.

.......

”Vy, mau đến đây chụp ảnh.” Hà Như vừa tạo kiểu vừa gọi to.

”Đến đây.” Diệp Vy vui vẻ chạy đến chỗ Bảo Nghi và Hà Như, ba cô gái nở nụ cươi tươi rói trước ống kính.

Chụp không biết bao nhiêu tấm ảnh, Hà Như mệt mỏi dựa vào vai Diệp Vy.

”Cuối cùng cũng tốt nghiệp.” Cô than thở nói.

Bảo Nghi bỏ mũ đang đội xuống, áo cử nhân rộng thùng thình khiến cô cảm thấy nóng bức, Bảo Nghi lấy tay quạt để giảm bớt khuôn mặt đang đầm đìa mồ hôi.

Khi cô nghe Hà Như nói vậy thì khinh thường, “Suốt sáu năm qua cậu cũng có học gì đâu.”

Hà Như đang dựa vào vai Diệp Vy nghe vậy cô bật người dậy, “Ai bảo tớ không học? Tuy rằng tớ không thể bằng cậu nhưng tớ cũng đã cố gắng hết sức rồi.” Hà Như giận dỗi nói.

”Cậu suốt ngày không chạy qua chạy lại các câu lạc bộ thì lại chạy đi làm tình nguyện, tham gia văn nghệ, cậu xem cậu giành một chút thời gian nào cho việc học không?” Bảo Nghi nói.

”Còn cậu thì sao? Suốt ngày chỉ biết cắm cúi vào học, không chịu giành thời gian vui chơi, tuổi thanh xuân của cậu bị chôn vùi trong đống sách vở đó rồi.” Hà Như không chịu thua cãi lại.

Diệp Vy đứng bên cạnh nghe hai cô bạn cãi nhau qua lại thì bật cười, xung quanh là những bạn học đang cố gắng lưu giữ những kỉ niệm bên nhau trong suốt những năm qua, người thì cười đùa vui vẻ, người thì rưng rưng nước mắt.

Diệp Vy thở dài, tuổi trẻ là vậy, đến khi mất rồi mới cảm thấy hối tiếc, lúc đó họ mới nhận ra tuổi thanh xuân là khoảng thời gian đẹp đến nhường nào.

”Chị!” Đột nhiên một giọng nói vang lên.

Diệp Vy quay người lại, khi nhìn thấy người đang đứng cách cô khoảng mười bước, trên môi Diệp Vy nở một nụ cười tươi, “Hàn!”

Diệp Vy vui vẻ chạy đến, Diệp Hàn mỉm cười, cậu rất tự nhiên ôm cô vào lòng.

Diệp Hàn bây giờ không còn là cậu thiếu niên ngây ngô hay gây sự như ngày xưa, bây giờ cậu đã trưởng thành lên rất nhiều, trên người cậu mặc bộ đồ tây màu đen, khuôn mặt đã trầm ổn hơn, không còn hi hi ha ha như trước nữa.

Sau khi Diệp Lâm Thiên chết, Diệp Hàn đã tiếp nhận Diệp thị, 2 năm đầu cậu đã gặp rất nhiều khó khăn, chưa có kinh nghiệm và bị nhiều người gây khó dễ, nhưng cậu thiếu niên 18 tuổi khi đó vẫn kiên cường chống đỡ, cậu đã từ bỏ giấc mơ vào đại học H, một mình gánh vác công ty.

Những ngày tháng đó hầu như Diệp Hàn không có một giấc ngủ ngon, một bữa cơm đúng giờ, nếu không có một người luôn bên cạnh, Diệp Hàn nghĩ cậu sẽ không thể nào chịu được mà gục ngã.

Đến năm thứ ba công ty mới bắt đầu đi vào quỹ đạo, cậu thẳng tay với những người còn muốn ngo ngoe ngóc đầu dậy, lúc đó những người đó mới thu liễm lại, chấp nhận người đứng đầu là cậu.

Cô gái đứng bên cạnh Diệp Hàn không nói gì, chỉ đứng nhìn hai người, trên tay cầm một bó hoa.

Đến khi Diệp Vy buông Diệp Hàn ra, cô gái bên cạnh mới chìa bó hoa đến trước mặt cô, cười nói, “Chúc mừng chị tốt nghiệp.”

Đến lúc này Diệp Vy mới để ý thấy cô gái, cô xấu hổ cười cười, đưa tay nhận lấy bó hoa, “Cảm ơn em.”

Cô gái không ai khác đó là Khánh Linh, Diệp Vy gặp cô trong một lần cô đến thăm Diệp Hàn, từ khi Diệp Hàn tiếp nhận công ty, cô cũng ít gặp cậu, cậu ngày ngày chạy theo Diệp Nhất Minh làm quen với mọi việc của công ty, đến khi cô gặp cậu thì cậu đã gầy đi một vòng.

Lúc đó Diệp Hàn đã rất nghiêm túc giới thiệu với cô đây là bạn gái cậu, lúc đó Diệp Vy rất ngạc nhiên, cô đã gặp cô gái này ở cửa hàng quần áo hôm đó, không ngờ lại trở thành em dâu cô.

Đến khi biết cô gái này còn lớn hơn cô một tuổi thì cô không biết nói gì, còn Khánh Linh rất tự nhiên gọi cô là chị.

Diệp Vy nhớ lại tình cảm của hai người đã vượt qua bao nhiêu sóng gió vì tác động bên ngoài, bây giờ nhìn hai người đang đứng ở đây, bàn tay nắm chặt, cô cũng cảm thấy vui cho cậu.

”Chị, anh ta không đến sao?” Diệp Hàn nhìn xung quanh, không thấy Hàn Phong đâu, cậu bất mãn hỏi.

Hừ, vào ngày trọng đại như vậy mà anh ta cũng không đến còn nói yêu chị, muốn cưới chị sao, nằm mơ đi.

Diệp Vy cười cười, “Anh ấy bận nhiều việc mà.” Diệp Vy không hiểu sao mấy năm nay quan hệ của hai người này không có chút tiến triển nào, lúc nào cũng như kẻ địch của nhau vậy.

”Dù có bận mấy cũng phải gác lại một bên chứ, không biết là chị quan trọng hơn hay là công việc quan trọng hơn.” Diệp Hàn vẫn không quên hạ thấp hảo cảm của Diệp Vy với Hàn Phong.

”Đừng làm quá lên nữa.” Khánh Linh đứng bên cạnh cũng không chịu được, keo tay cậu.

Diệp Hàn thấy ngay cả bạn gái cậu cũng bảo vệ anh ta thì càng khó chịu.

Diệp Hàn cũng chỉ đến một lát rồi rời đi, dù sao cậu cũng còn rất nhiều việc.

Diệp Vy nhìn thân ảnh hai người đi xa dần, Diệp Hàn một lúc lại quay sang trêu chọc cô gái bên cạnh, đến khi cô tức giận cậu lại hôn lên má cô, hôn xong cậu nở nụ cười vui vẻ, nắm tay cô rời đi.

Diệp Vy nhìn hình ảnh đẹp đó mỉm cười, trong lòng thầm chúc hai người hạnh phúc.

Đột nhiên xung quanh vang lên những tiếng kêu khe khẽ, những bạn học chỉ trỏ về một phía, Diệp Vy loáng thoáng nghe thấy một vài người nói,

”Trời ơi đấy là ai vậy?”

”Đẹp trai quá đi!”

Diệp Vy cũng không định để ý, nhưng cô thấy người nhìn về đằng sau cô càng ngày càng nhiều, Diệp Vy nhíu mày lại, cô đang định quay đầu lại, thì một vòng tay ấm áp ôm từ phía sau, một mùi hương quen thuộc tràn vào mũi cô.

”Vy....” Môi người nọ hôn lên má cô, tiếng gọi triền miên ngay bên tai cô.

Diệp Vy không quay đầu lại cũng biết là ai, cô mỉm cười, “Anh đến rồi à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.