Trọng Sinh Theo Đuổi Hạnh Phúc

Chương 19: Chương 19: Chương 18




Tác giả: Trang Mun

---------------------------------------

Đến gần nửa đêm Diệp Hàn mới về. Cậu thấy căn nhà vẫn sáng đèn, không còn tối tăm như những lần cậu về muộn.

Khi bước vào nhà, đập vào mắt cậu là thân hình co rúm ngủ trên ghế sô pha ngoài phòng khách.

Bỗng một thứ gì đó lóe lên rất nhanh trong lòng cậu nhưng cũng chỉ trong tích tắc. Thay vào đó là sự chế giễu. Chị ta định đóng kịch cho ai xem.

Diệp Vy cũng ngủ không sâu. Cô nghe thấy tiếng động thì mở mắt.

Thấy Diệp Hàn đã về, cô vội đứng lên nhìn cậu: “Em về rồi à? Đã ăn gì chưa? Thức ăn chị đã hâm nóng rồi. Em chưa ăn thì ăn đi nhé” Diệp Vy quan tâm nói.

Diệp Hàn cười mỉa, cậu tiến đến trước mặt cô, giọng điệu giễu cợt vang lên: “Chị rốt cuộc muốn làm gì? Định đóng thành con gái ngoan hiểu chuyện để cha tôi biết à? Sao? Muốn tài sản hay muốn phá hủy gia đình này? Chị cũng chẳng khác gì người mẹ trơ trẽn của mình. Chỉ biết cướp đồ của người khác”

Diệp Vy thân hình run rẩy. Cô siết chặt nắm tay, cố gắng kiềm chế để không giơ tay tát Diệp Hàn. Cậu có thể mắng chửi cô, thậm chí là đánh cô, nhưng không thể xúc phạm mẹ cô như vậy.

Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, gằn từng tiếng: “Tài sản sao? Thì ra trong mắt cậu cái thứ được gọi là tài sản này nó quan trọng đến vậy. Nhưng đối với tôi nó chẳng là cái thá gì” Cô hít một bình ổn lại cảm xúc, cô thấy mũi mình có chút chua xót: “Còn về gia đình này sao? Đó cũng chẳng phải gia đình của tôi. Cậu nghĩ cái mà cậu gọi là gia đình này còn cần tôi đến phá hủy sao? Nó vốn dĩ đã không phải rồi”

Diệp Vy sau khi nói xong bỗng cảm thấy hối hận. Trong lúc tức giận cô bỗng thốt ra những lời khiến cậu đau lòng, nhất là vào ngày giỗ của mẹ cậu.

Diệp Vy muốn nói lời xin lỗi thì cánh tay Diệp Hàn giơ ra, cô hứng trọn một cái tát từ cậu.

Trước khi đi cậu bỏ lại một câu: “Đều là do mẹ con cô”

Diệp Vy cảm thấy má mình nóng rát. Cô cũng đã chết lặng. Cô cảm thấy mình thật nực cười khi đặt hy vọng vào thứ mà mình không bao giờ có.

......

Sáng hôm sau mọi thứ vẫn diễn ra bình thường. Diệp Hàn đi cả đêm không về, Diệp Vy cũng chẳng buồn quan tâm nữa.

Hôm nay là cuối tuần, Diệp Vy muốn đi leo núi. Những lúc mà tâm trạng cô tồi tệ nhất cô muốn làm thứ gì đó tạo cảm giác mạnh.

Sắp xếp đầy đủ mọi thứ vào balo, cô bắt xe ra ngoại thành.

Diệp Vy đi được một lúc thì Diệp Nhất Minh đưa Diệp Hàn đang say bí tỉ về phòng.

Ném cậu lên giường, cậu quay sang nhìn bác quản gia bên cạnh: “Bác nấu cho thằng nhóc này bát canh giải rượu. Nó đã uống cả đêm hôm qua.”

Quản gia gật đầu rồi đi ra ngoài. Ông cho là do tâm trạng của cậu chủ hôm qua không tốt nên mới uống nhiều như vậy.

Diệp Nhất Minh nhìn thằng nhóc nằm trên giường không biết trời đất là gì. Nửa đêm hôm qua nhận được điện thoại của cậu hẹn ra ngoài uống rượu, Diệp Nhất Minh hôm qua cũng biết là ngày giỗ mẹ của Diệp Hàn, cũng là cô của anh, nên anh cũng không so đo thời gian mà ra ngoài với cậu.

Diệp Nhất Minh nghe cậu vừa uống rượu vừa mắng chửi người mà cảm thấy đau hết cả đầu. Trước khi cậu bất tỉnh, Diệp Nhất Minh nghĩ không biết có nên đưa cậu đến bệnh viện không khi mà anh thấy cậu uống khá nhiều.

Anh thấy Diệp Hàn nằm không biết trời đất là gì, khẽ thở dài. Anh để Diệp Hàn nằm ngay ngắn, đằp chăn cho cậu rồi đi ra ngoài.

Đến phòng khách, anh hỏi một cô giúp việc đang lau bàn: “Cô chủ mới của căn nhà này đâu rồi”

”Cô ấy ra ngoài rồi ạ. Tôi thấy cô ấy đeo balo đi đâu đó” Cô giúp việc trả lời.

Diệp Nhất Minh nghe vậy cảm thấy thất thất vọng. Anh vẫn chưa có dịp gặp cô em họ này. Lại phải để hôm khác vậy.

Diệp Hàn cảm thấy đầu đau như búa bổ. Trong đầu cậu lúc này đang trống rỗng, không nhớ được gì.

”Cậu chủ, dậy uống bát canh giải rượu đã rồi lại ngủ tiếp” Giọng của quản gia lo lắng vang lên.

Diệp Hàn mở mắt, cậu cố gắng chống người ngồi dậy. Nhận lấy bát canh từ tay quản gia, cậu uống một hơi hết.

Quản gia nhận bát không từ tay cậu, dặn cậu nghỉ ngơi rồi đi ra ngoài.

Diệp Hàn ngồi yên lặng trên giường, có lẽ do tác dụng của cồn khiến tâm trạng của cậu lúc này có một chút tiêu cực.

Ánh mắt Diệp Hàn lúc này rất lạnh lùng, cậu cầm điện thoại, bấm số rồi ra một mệnh lệnh nào đó.

Cánh tay cầm chiếc điện thoại rủ xuống. Cậu nhắm chặt đôi mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.