Trọng Sinh Theo Đuổi Hạnh Phúc

Chương 16: Chương 16: Chương 15




Tác giả: Trang Mun

-------------------------------------------------------

Hân Nhi thấy trai đẹp đang tiến về chỗ mình thì trố mắt ngạc nhiên. Cô nhớ là đâu có quen biết người này. Chẳng lẽ thấy cô đẹp quá nên muốn đến làm quen?

Diệp Vy thì sau khi thấy Hàn Phong cũng chỉ ngạc nhiên trong chốc lát. Cô thấy anh đang đến gần thì mỉm cười chào: “Thật trùng hợp.”

Hàn Phong đứng trước mặt Diệp Vy. Anh nhìn cô rồi nhìn sang cô gái bên cạnh. Anh mỉm cười lịch sự: “Tôi có thể ngồi đây không?”

Không đợi Diệp Vy lên tiếng Hân Nhi đã cướp lời: “Được được. Được chứ. Anh mau ngồi đi”

Hàn Phong nói tiếng cảm ơn rồi ngồi cạnh Diệp Vy.

Hân Nhi đảo mắt nhìn hai người. Cô nheo đôi mắt ra vẻ dò xét. Một lúc sau cô nhìn Hàn Phong, nở nụ cười mờ ám: “Hai người quen nhau sao?”

Diệp Vy lắc đầu chán chường với cô bạn nhiều chuyện này. Cô chẳng buồn trả lời.

Hàn Phong gọi cho mình một li cà phê. Nghe thấy Hân Nhi hỏi vậy anh trả lời: “Tôi và Vy quen nhau trong bệnh viện”

Phụt

Diệp Vy đang uống nước nghe anh nói như vậy bị sặc. Sao anh có thể gọi thân thiết như vậy chứ? Cô quay sang nhìn anh tỏ vẻ bất mãn.

Hàn Phong khẽ cười, anh đưa tay vuốt lưng cô, dịu dàng nói: “Lần sau cẩn thận chút”

Diệp Vy cứng người. Anh không phải...có ý với cô chứ?

Hân Nhi lúc này không để ý đến sự thân mật của hai người. Cô bắt lấy trọng điểm: “Trong bệnh viện? Diệp Vy! Mày bị sao mà phải vào viện? Sao tao không biết?”

Diệp Vy lúc này mới nhớ ra trong mấy ngày nằm viện cô không có nói cho Hân Nhi biết. Nghe giọng điệu này của nó thì chắc là đang giận cô rồi.

Cô ho nhẹ, nở nụ cười lấy lòng: “Tao chỉ là không muốn mày lo lắng thôi mà. Cũng không có gì nghiêm trọng. Chỉ là bị dị ứng thôi”

”Không có gì nghiêm trọng?” Giọng Hân Nhi cao vút “Mày đừng tưởng tao không biết mày bị dị ứng nghiêm trọng thế nào?”

”Thật mà” Diệp Vy cũng không biết phải an ủi cô bạn thế nào nữa.

Hân Nhi cầm cốc nước lọc lên uống để giảm bớt cơn giận của mình. Con bé này có còn coi cô là bạn không chứ? Tại sao phải nhập viện mà không thèm báo cô một tieeng.

”Nhưng tại sao lại bị dị ứng? Không phải mày rất cẩn thận sao? Không lí nào mày lại mắc phải sai lầm” Hân Nhi tia ánh mắt nguy hiểm về phía Diệp Vy. Có lẽ cô cũng đoán được đại khái.

Diệp Vy khẽ nhay thái dương đau nhức. Cô thật sự không muốn tiếp tục chủ đề này nữa được không.

Hàn Phong ngồi nãy giờ không lên tiếng. Trong đôi mắt sâu thẳm chứa đựng sự nguy hiểm. Kiếp trước khi anh quen với Diệp Vy thì thấy cô chung sống rất hòa thuận với gia đình hiện tại, nhất là với thằng em cùng cha khác mẹ của cô. Nhưng có lẽ trước khi hòa thuận cô cũng trải qua không ít khó khăn.

Đôi mắt sâu thẳm của Hàn Phong chứa đựng sự nguy hiểm nhưng nó chỉ lóe lên trong chốc lát rồi biến mất rất nhanh.

Hân Nhi thấy Diệp Vy không định trả lời, cô đang định truy hỏi cho ra lẽ thì tiêng chuông điện thoại kêu.

Hân Nhi nghe máy một lúc rồi tắt máy. Cô đứng dậy, cầm túi sách trên ghế, nói với Diệp Vy: “Đang định hôm nay sẽ ở cùng mày cả ngày nhưng tao lại có việc mất rồi. Hẹn hôm khác nhé?”

Diệp Vy thấy có thể thoát khỏi sự truy khỏi của Hân Nhi, vội vàng gật đầu: “Được được. Không sao”

Hân Nhi hừ lạnh. Cô chào Hàn Phong rồi rời đi.

Diệp Vy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hang Phong thấy vậy bật cười: “Nghiêm trọng lăm sao?”

Diệp Vy gật đầu liên tục: “Đúng vậy. Anh không biết đâu” Nói rồi cô nhìn Hàn Phong: “Anh không đi gặp bạn mình sao?”

”Bạn g?ì” Hàn Phong hỏi.

”Không phải anh đến đây để gặp bạn sao?”

Hàn Phong nhìn Diệp Vy. Thực ra anh luôn cho người theo dõi cô. Thấy cô hôm nay ra ngoài nên anh mới tạo cuộc gặp gỡ “tình cờ” này. Đương nhiên anh không thể cho cô biết được.

”Tôi đi ngang qua đây thấy cô nên mới vào chào hỏi chút chứ tôi không có hẹn ai cả.” Hàn Phong giải thích.

Diệp Vy nghe vậy cũng chỉ “À...” một tiếng rồi không biết nói gì. Cô thấy cũng không cần ở đây làm gì nữa. Cô cũng đứng lên chào Hàn Phong: “Tôi cũng đi trước đây”

Hàn Phong đứng lên: “Cô đi đâu tôi đưa cô đi?”

Diệp Vy xua tay: “Không cần đâu. Tôi còn có chút việc. Không làm phiền anh nữa, tôi đi trước đây” Nói rồi Diệp Vy bước vội ra cửa.

Hàn Phòng nhìn theo bóng lưng của cô, cũng không biết là suy nghĩ gì.

Diệp Vy bước ra khỏi quán, lúc này mới đưa tay trấn an trái tim đang đập không theo quy luật của mình. Cô cũng không biết là tại sao mỗi lần gặp Hàn Phong cô lại không thể khống chế trái tim mình như vậy. Nghĩ mãi mà không ra nên Diệp Vy đổi lỗi tất cả là do Hàn Phong quá đẹp va dịu dàng.

Diệp Vy đi loanh quanh một lúc, cô cũng không biết làm gì. Mấy tuần nữa cô sẽ nhập học, có lẽ lúc đó cô sẽ chuyển ra ngoài

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.