Trọng Sinh Chi Tri An Như Phỉ

Chương 16: Chương 16: End




Trần Phỉ không biết là từ khi nào thì bắt đầu đối với Cận Tri An có loại cảm tình đặc thù này, hết thảy đều xảy ra một cách tự nhiên, nước chảy thành sông.

Nếu như không có Cận Tri An, hiện tại sẽ là hình dáng gì? Đại khái vẫn mê muội trong thế giới máy vi tính, không có một người đến quan tâm chính mình, cũng không có một người để nói chuyện. Về sau hai người ở bên nhau cũng không có cái gì biến đổi quá nhiều, chỉ là thân mật hơn mà thôi.

Trước đây chưa từng chủ động quan tâm tới Cận Tri An, hiện tại thì không tự chủ được sẽ nhớ tới Cận Tri An, nhìn thấy Cận Tri An mệt mỏi sẽ đau lòng, nhìn thấy Cận Tri An thức đêm sẽ tức giận. Mặc kệ con đường sau này có nhiều gồ ghề ra sao, hai người cùng đi sẽ dễ dàng hơn một chút, đúng không?!

Bởi vì thực sự là quá bận, thi cuối kỳ xong, Trần Phỉ xin tạm nghỉ học một năm, toàn lực ứng phó vùi đầu vào chế tác game. Ban ngày đến công ty, buổi tối hôn môi ôm ấp nói ngủ ngon với nhau, sinh hoạt mỗi ngày rất quy luật lại tràn ngập khiêu chiến.

Cận Tri Bình – anh trai của Cận Tri An là người biết chuyện của hai người đầu tiên, Cận tri Bình so với Cận Tri An lớn hơn mười tuổi, từ nhỏ quan hệ hai anh em vốn là khá lạnh, thật ra cũng không phải là nói chuyện lạnh nhạt, chỉ là tính cách của hai người quá giống nhau, đều không thích nói chuyện mà thôi.

Cận Tri Bình là người rất bình tĩnh, ngay ngày biết được, trực tiếp chạy tới thành phố Hải Vị, tìm tới Cận Tri An, hai anh em trường đàm một phen.

Cuối cùng Cận Tri Bình hỏi Cận Tri An: “Em xác định chính là người này sao? Em còn trẻ, còn có rất nhiều loại khả năng, con đường này không phải dễ đi.”

“Anh, em rất xác định, anh biết em mà, chúng ta tính cách không phải rất tương đồng sao, cũng giống như anh trời vừa sáng liền nhận định chị dâu đó thôi.”

Cận Tri Bình chiếu ánh mắt ôn hòa nhìn thẳng vào mắt Cận Tri An, như là muốn xác định cái gì, vỗ vỗ vai em trai, nói: “Vậy thì tốt rồi, anh chúc em hạnh phúc.”

Cận Tri An thở phào nhẹ nhõm, anh trai nắm quyền trong nhà đã rất nhiều năm, được anh chống đỡ, mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều rồi.

Sau khi trở về, Cận Tri Bình liền đem mọi việc nói cho hai vị lão nhân biết, ba của Cận Tri An – Cận Lương Thành suy nghĩ rất lâu, còn mẹ – Hồ Hiểu thì gấp gáp muốn trực tiếp bay đến bên con trai nói chuyện đúng sai với nó.

Chuyện này thực sự là quá đường đột, Cận Lương Thành cùng Hồ Hiểu tuy rằng không có giận dữ công tâm, nhưng cũng vẫn rất sốt ruột, con trai út cùng con trai cả mỗi đứa mỗi tính, từ nhỏ đến lớn luôn biết mình muốn cái gì, cũng không muốn người lớn bận tâm, trước còn cảm thấy hai đứa bé như vậy đều tốt, thế nhưng có một số việc chúng nó không muốn ba mẹ nhúng tay, hoàn toàn do chính chúng nó quyết định, làm ba mẹ thật cảm giác khó chịu.

Hồ Hiểu bị Cận Lương Thành khuyên nhủ, bà cũng rõ ràng việc này cần phải bàn bạc kỹ, một khi làm không tốt, có khi sẽ không thể bù đắp được hậu quả về sau, chợt suy nghĩ đến tiểu Bình vì cưới người phụ nữ kia…

Không muốn tái phạm quá khứ sai lầm, thế nhưng dựa theo tính bướng bỉnh của tiểu An, thực sự là đau đầu mà. Nếu như là chỉ vui đùa một chút thì thôi, chơi chán rồi sẽ tự khắc biết quay đầu lại, còn nghiêm túc thì tuyệt đối không thể chấp nhận được.

Cận Tri An lúc bắt đầu đã không hề có ý muốn che đậy chuyện này, hiện tại biết rồi càng tốt, phỏng chừng không lâu nữa toàn gia sẽ thay phiên đến đây khuyên giải chính mình cũng nên. Cận Tri An chỉ lo lắng cho Trần Phỉ, khoảng thời gian này áp lực sẽ rất lớn, nhưng Cận Tri An tin tưởng Trần Phỉ không phải loại không chịu nổi chút áp lực kia.

Quả nhiên khi Trần Phỉ nghe được chuyện này, chỉ là trầm mặc chốc lát, hỏi hắn: “Vậy em có cần mua quần áo mới không? Tốt xấu gì cũng là một soái tiểu hỏa () a.” – Nói xong cũng cười lên, giật nhẹ T-shirt của mình.

() ý ẻm nói ẻm cũng đẹp troai á, tui dịch thì sợ mất nghĩa, nên tui quăng lun ở đó ^^

Cận Tri An đem người ôm vào trong ngực, hôn hôn lên cái cổ của người yêu: “Sợ xấu trước mặt ba mẹ chồng sao, có cố đến đâu thì làm sao qua được chồng a.”

Trần Phỉ sợ ngứa, cười cười đem đại cẩu của Cận Tri An đẩy ra, “Vâng vâng vâng, cả thiên hạ đều biết Cận Tri An đẹp trai nhất, thực sự là đẹp chết người.”

Quả nhiên hai ngày sau, Cận Lương Thành cùng Hồ Hiểu liền đồng thời bay tới thành phố Hải Vị, đồng hành còn có anh cả Cận Tri Bình. Cận Tri Bình tuy là không nói nhiều, thế nhưng không có nghĩa là không quan tâm em trai mình, có Cận Tri Bình ở bên cạnh, ngộ nhỡ xảy ra xung đột, Cận Tri Bình có thể điều tiết lại cục diện.

Cùng ngày, hai vợ chồng cũng không có tới gặp Trần Phỉ, đầu tiên là an bày tốt khách sạn, nghỉ ngơi thật tốt một buổi tối, ngày hôm sau mới đặt một bàn tiệc tại một gian phòng riêng trong khách sạn.

Trần Phỉ mặt ngoài có vẻ ung dung, nhưng trong lòng thực sự vô cùng thấp thỏm. Hôm nay ăn mặc tương đối long trọng, mặc đồ Tây, đeo caravat thực sự là quá nghiêm túc, quá khó chịu, cái này không thích hợp với Trần Phỉ, liền thả ra hai cúc áo ở trên cùng, Cận tri An cũng là âu phục giày da, nhìn Trần Phỉ căng thẳng, xoa bóp lòng bàn tay cho cậu.

Trên thực tế trước khi đến đây, Cận Tri An không hề đề cập đến bất kì điểm nào liên quan đến tính cách của ba mẹ hắn cho Trần Phỉ biết, mặc dù không có trưởng bối chúc phúc, Cận Tri An vẫn sẽ nắm tay Trần Phỉ cùng nhau bước những bước đi hạnh phúc. Trần Phỉ một là tín nhiệm Cận Tri An, hai là nếu như có hỏi cũng chẳng giải quyết được gì, chỉ tổ thêm sốt ruột thôi, cứ là con người thật của cậu đi.

Trần Phỉ dự liệu được sẽ có chút phản đối, đi vào phòng riêng, hai chân có chút nhuyễn ra, trong lòng bất an vô cùng.

Cận Lương Thành là một thương nhân thành đạt, ngồi ở vị trí chủ tọa, khí thế cực cường hãn, huống hồ hiện tại lại có ý định muốn cho Trần Phỉ thấy uy lực của ông, Hồ Hiểu lớn lên ở gia đình chính trị, cha mẹ đều là quan lớn nắm thực quyền, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, cũng là khí thế bức người.

Trần Phỉ chưa từng thấy qua trận chiến lớn như vậy, dân trạch lâu năm, thậm chí còn có chút khó khăn trong xã giao nữa là…

Trên tay truyền đến một trận sức mạnh, tâm tình Trần Phỉ chợt ổn định lại, đem người trước mặt coi như là rau cải trắng, trấn định cười cười, ngữ khí cung kính nói: “Bác trai bác gái khỏe! Chào anh.”

Trần Phỉ mặt ngoài còn rất bình thản như vậy, Cận Tri Bình âm thầm gật gù, dạo trước đã điều tra Trần Phỉ, xem ra xác thực không phải là cái gối thêu hoa ().

() ví với những người chỉ có hình dáng bên ngoài không có học thức hay tài năng

Cận Lương Thành đương nhiên cũng đem chuyện to chuyện nhỏ của Trần Phỉ điều tra thấu triệt, kỳ thực trong lòng khi đó có chút không thích quá khứ mà Trần Phỉ đã trải qua, thế nhưng bây giờ nhìn thấy cũng không tệ lắm.

Cận Tri An lên tiếng ngay sau đó: “Ba mẹ. Anh.”

Cận Lương Thành mặt không hề cảm xúc gật gù: “Ngồi đi.”

Hồ Hiểu hừ một tiếng: “Tri An, con theo mẹ đi xem xem món ăn tại sao còn chưa tới.”

Cận Tri An biết đây là cớ, chẳng qua chỉ muốn đem mình đẩy ra, lo lắng nhìn Trần Phỉ. Trần Phỉ cười cười: “Nhanh đi theo bác gái đi.”

Hồ Hiểu càng thêm không vui, con trai mình làm có chút chuyện mà còn phải cần Trần Phỉ đồng ý sao?

Cận Lương Thành lại tìm cớ đẩy luôn Cận Tri Bình ra, Trần Phỉ giờ mới hiểu được, hóa ra là muốn “tra hỏi” đây mà.

“Trần Phỉ a, cậu là một chàng trai rất ưu tú, Tri An nhà chúng tôi tuổi còn nhỏ, còn không hiểu chuyện, cậu là coi trọng điểm nào ở Tri An? Cậu cũng còn nhỏ, đừng có gấp gáp đưa ra quyết định, cậu xem, cậu có thể cho Tri An cái gì? Còn chưa kể đến về già sẽ không có ai phụng dưỡng nữa.” – Cận Lương Thành không có nói lời lẽ ác độc, ngữ khí rất ôn hòa.

Trần Phỉ bị hỏi ở điểm … coi trọng điểm nào? Cận Tri An khá lạnh lùng, trên thực tế đối với mọi người vẫn rất tốt, có lúc có chút ác miệng, xưa nay đều là ở thời điểm chính mình cần là lập tức xuất hiện, Trần Phỉ biết mình rất trì độn, Trần Phỉ cũng không biết Cận Tri An sẽ đối với mình tốt như vậy trong bao lâu, Trần Phỉ chỉ muốn nắm lấy hiện tại mà thôi.

Thế nhưng, mình có thể cho Cận Tri An cái gì? Trần Phỉ yên lặng suy nghĩ một hồi, sức sống, nhắc nhở, cùng nhau góp ý tưởng trong sự nghiệp, bầu bạn những lúc mệt mỏi, xưa nay không thích tính toán chi li, cũng sẽ không làm nũng sái tính khí, có lúc cũng không thể như con gái tỉ mỉ ân cần, đại khái là như vậy đi.

Trong nháy mắt nghĩ đến nhiều như vậy, nhưng Trần Phỉ chỉ trả lời bằng một câu nói, rất chăm chú, rất trịnh trọng: “Bác trai, Cận Tri An nghĩ như thế nào thì cháu thật không biết, cháu chỉ biết, cậu ấy đối với cháu là độc nhất trên thế giới.”

Cùng lúc đó, Hồ Hiểu cũng đang hỏi Cận Tri An vấn đề tương tự, Cận Tri An suy nghĩ một chút: “Đại khái cậu ấy chính là phần bổ sung duy nhất mà cháu cần.”

Cận Lương Thành không nghĩ tới Trần Phỉ sẽ kiên quyết trả lời như vậy, bình thường con trai ở độ tuổi này, ở tình huống như vậy, sẽ sợ hãi rụt rè, nói chuyện cũng sẽ không quá kiên định.

Hai vợ chồng sẽ không làm ra loại chuyện khóc lóc om sòm chia rẽ cả hai, sau khi tận tình khuyên nhủ, chỉ biểu thị rằng họ không đồng ý chuyện của hai người.

Kỳ thực vợ chồng họ cũng là không thể làm gì, sự nghiệp Cận Tri An là độc lập, không có cách nào khống chế trên kinh tế, tư tưởng trên cũng không có cách nào khống chế, ngoại trừ biểu thị sự không đồng ý thì còn có thể thế nào? Chuyện cưỡng bức dụ dỗ kia, bọn họ không muốn làm tiếp lần thứ hai.

Cận Tri Bình không nghĩ tới cuối cùng Nhị lão có thể lãnh tĩnh như vậy, năm người không nói một lời cơm nước xong xuôi, Cận Lương Thành cùng Hồ Hiểu liền phải đi về, Cận Tri Bình đương nhiên cũng muốn về theo, thái độ đã sáng tỏ như vậy, muốn quản cũng quản không được.

Trần Phỉ có chút vui mừng vì An gia đã sáng tỏ mọi chuyện, nghĩ đến trong kịch truyền hình hay có cảnh lấy thế đè người gì gì đó, Trần Phỉ kỳ thực rất lo lắng, thế nhưng những điều tưởng tượng kia hoàn toàn chưa từng xuất hiện.

Ông ngoại Cận Tri An là nhân vật then chốt của giới chính trị, bà ngoại là danh môn thục viện (), bên nội tuy rằng không có hiển hách như bên ngoại, nhưng cũng là danh môn đại tộc, bọn họ còn chưa biết chuyện của Cận Tri An, thế nhưng hai nhà đều nhân số thịnh vượng, đến đời Cận Tri An con cháu tương đối nhiều.

() ý nói là thuộc loại con ông cháu cha, xinh đẹp mà còn xuất thân từ gia đình danh tiếng quyền lực

Cận Tri An từ nhỏ không thích nói chuyện, nên cũng không tính là đặc biệt được sủng ái, chỉ cần ba mẹ Cận Tri An không quạt gió thổi lửa, bình thường người lớn cũng không quan tâm đến riêng nữa nào, hơn nữa con cháu đông như vậy, cũng sẽ không cần đến Cận Tri An lãnh nhiệm vụ nối dõi tông đường. Chỉ cần trong nhà không nháo, Cận Tri An đúng là an toàn rồi. Những việc còn lại chỉ có thể để từ từ đi, dù sao cũng phải để trưởng bối có thời gian chậm rãi tiếp thu a.

Trọng tâm phát triển của Cận Tri An cũng là đặt ở thành phố Hải Vị, có thể nói cùng với người trong nhà chính là mắt không gặp tâm liền không phiền.

Game chế tác đã đến giai đoạn cuối cùng, tuyên truyền cũng đã một quãng thời gian, lập tức liền muốn chính thức bắt đầu kiểm nghiệm, Trần Phỉ rất kích động, đây cũng giống như đứa bé do chính mình sinh ra mà.

Trước buổi tối ngày được kiểm nghiệm, Trần Phỉ hưng phấn ngủ không được, Cận Tri An cười cười nắm lấy chóp mũi Trần Phỉ: “Còn không mau ngủ, ngày mai phải xem hiệu quả nữa, sẽ rất bận bịu đấy.”

Trần Phỉ chính là ngủ không được, trừng mắt với Cận Tri An: “Em đây là phản ứng bình thường, nào giống như anh đâu.”

“Sau này chúng ta sẽ cùng nhau sáng tạo ra nhiều dự án nữa, từ từ đi…”

Âm thanh Cận Tri An thấp dần, biến mất ở giữa răng môi, Trần Phỉ hoàn toàn bị lấp kín, muốn phản bác lại không cách nào mở miệng được.

Cận Tri An phát hiện người yêu còn chưa chuyên tâm, tay chậm rãi từ bên hông thăm dò lên trên, tìm tòi đến một viên đậu đỏ. Trần Phỉ hoàn toàn không thể suy nghĩ, ngẩng đầu lên đáp lại nụ hôn này.

Trong đêm tối, hai bóng người hòa vào cùng nhau, rất lâu…

Hoàn chính văn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.