Trọng Sinh Chi Tri An Như Phỉ

Chương 8: Chương 8




Tô Khả Khả gần đây rất buồn bực, mọi việc không thuận lợi, không nhịn được phẫn nộ mà đem toàn bộ đồ vật trên bàn hất tung xuống đất. Bà Tô nghe được tiếng động, lo lắng gõ cửa phòng của cô, Tô Khả Khả cố nén cơn giận: “Mẹ, không có chuyện gì, chỉ là không cẩn thận làm rơi cái chén thôi ạ.”

Bà Tô nghe con gái nói như vậy, trong mắt mang theo lo lắng, mấy ngày nay con gái về đến nhà là sắc mặt không được tốt, nhưng tính con bà rất hiểu, nó không thích tâm sự chuyện của mình với bất kì ai, đều là tự mình chịu đựng, đứa trẻ này luôn luôn hiếu thắng, chỉ có thể lên tiếng khuyên bảo:”Khả Khả, cẩn thận nha con, coi chừng đứt tay.”

Tô Khả Khả không đáp lại, Bà Tô không thể làm gì khác hơn nhẹ nhàng rời đi.

Cả phòng đều tràn ngập sắc thái tiểu thư, mỗi một nơi được bố trí rất ấm áp, có thể nhìn ra chủ nhân nơi này chính là con cưng của Tô gia. Tô Khả Khả ngồi ở trên chiếc giường lớn màu hồng nhạt, cười lạnh một tiếng, nhỏ giọng tự nói: “Đúng đấy, chỉ là một con rệp không chút giá trị mà thôi.”

Lấy điện thoại di động ra, cầm lên một tờ giấy, bên trên là một dãy số: “Này, dựa theo kế hoạch cũ mà làm.”



Hôm nay, Trần Phỉ vẫn như thường lệ, vừa sáng sớm liền đi đến văn phòng, Cận Tri An cũng đi cùng cậu, lý do là đi xem xem thành tích mới nhất của cậu. Trần Phỉ thế mới biết Cận Tri An không chỉ là bằng hữu của Lâm Thụy, mà còn là người đầu tư, cũng được xem như là nửa ông chủ a.

Đến nơi, Trần Phỉ cùng với cả đám đồng nghiệp cuồng công việc đâm đầu vào dự án mới.

Cận Tri An lắc đầu một cái, đi tới phòng Lâm Thụy ngồi ôn chuyện.

Nhìn thấy Cận Tri An đi vào, Lâm Thụy khuếch đại đứng dậy: “Nhìn người nào đến kìa, khách quý a!”

“Là ai đã nói vô cùng an tâm khi có tôi quản lý nơi này, sau đó phủi mông bỏ đi, cái gì cũng đều mặc kệ, bây giờ lại đến đây, chẳng phải mặt trời mọc đằng tây sao.” Tận tay pha một ly cà phê cho Cận Tri An, trong miệng nửa thật nửa giả oán giận.

Cận Tri An biết cá tính Lâm Thụy, cũng không phát biểu gì, ung dung thong thả nhận lấy cà phê.

Lâm Thụy không chịu nổi bộ dạng như thiếu gia của Cận Tri An, lạnh rên lên một tiếng, nhất định có chuyện gì đó thằng nhóc này mới đến đây, trực tiếp hỏi hỏi ý đồ của hắn: “Nói đi, tới làm chi?”

“Tới xem chỗ mà tôi đầu tư hoạt động như thế nào, ngạc nhiên à?!”- Cận Tri An bình tĩnh nói.

Lâm Thụy bĩu môi không tin, 99. 99… % nhân viên đều chưa từng thấy qua “ông chủ khác”, chỉ biết có chính mình, có thể tưởng tượng được, Cận Trí An đối với sự quản lý của mình an tâm đến dường nào.

“Tôi lẽ nào còn không biết cậu? Lần trước anh trai của cậu có ghé qua đây, anh ta nói là vì biết ở đây có treo một bức tranh, là bút tích của Tề đại sư, sau đó vô liêm sỉ, quanh co lòng vòng rồi chiếm làm của riêng, cậu nói một chút, sao vô duyên vô cớ sao anh cậu lại đến đây chứ?”

Người anh trai mà trong miệng Lâm Thụy nhắc tới là anh ruột của Cận Tri An, hai người cách biệt mười tuổi, cả hai tính tình đều rất lạnh lùng, từ nhỏ đến lớn, ai cũng không đụng chạm đến ai, hai anh em vẫn giữ thái độ nhàn nhạt. Lần đó là gần tới đại thọ lão thái gia của Cận gia, mà lão thái gia lại chính là fans của Tề đại sư, nóng lòng muốn thu thập đủ bút tích gốc của đại sư, Cận Tri An vừa hay nhìn thấy trong phòng anh trai có một bức bút tích, đã hai ngày rồi vẫn chưa có treo lên tường, liền bị Cận Tri An lấy đi mượn hoa hiến phật. Lão thái gia mừng khôn xiết, ra sức khen ngợi hắn vài câu, càng là đối với đứa cháu này yêu thích thêm mấy phần.

Cận Tri An làm như kẻ vô liêm sỉ thật sự trong miệng Lâm Thụy nói tới không phải là mình, cằm chắc ly cà phê trong tay, bình thản ung dung xem nơi đây như địa bàng của chính mình, cũng không thèm nhìn tới Lâm Thụy, chớ đừng nói chi là có phản ứng gì.

Lâm Thụy đảo mắt, vuốt cằm suy nghĩ, dựa theo tính tình của Cận Tri An, hắn không phải là người rãnh rỗi mà tự nhiên lại đến đây, nghĩ tới nghĩ lui, bản thân gần đây cũng không có đắc tội gì đến hắn, không nghĩ ra chút manh mối nào. Đơn giản cùng Cận Trí An ngồi đối diện nhau, đờ ra.

Trong lúc nhất thời không ai nói chuyện, qua một lát, Lâm Thụy đột nhiên nhảy lên: “Cậu cùng thằng nhóc Trần Phỉ kia có quan hệ gì?”- Ảo não vỗ vỗ đầu của chính mình, tại sao không nghĩ tới vấn đề này chứ.

Cận Tri An hơi ngừng lại một chút, quan hệ gì? Thật ra chính hắn cũng không nghĩ tới. Là quan hệ bạn học? Hình như không thỏa đáng lắm, vì Trần Phỉ mà hắn đã huy động bao nhiêu tâm lực rồi chứ? Quan hệ bằng hữu? Có vẻ đây mới là cách lý giải tốt nhất, nhưng điều gì ở Trần Phỉ hấp dẫn hắn?

Sau khi quen biết nhiều hơn, đối với hắn cũng không khách khí, không hề có một chút nào bị sự lạnh lùng của hắn dọa sợ, mỗi ngày đều là một bộ dáng cười ngây ngô, vẻ mặt đặc biệt phong phú, nhưng kỳ thực cái gì cũng giấu ở trong lòng, rất nỗ lực, làm cái gì đều hết sức chuyên chú, ở cùng với cậu ta quả thật rất thoải mái…

Lâm Thụy nói xong nửa ngày, lại không nhận được nửa câu trả lời, nhìn kỹ ai đó, mới phát hiện lúc này Cận mặt lạnh đầu óc đã sớm chu du ở phương nào rồi, bởi vì hắn thường bày ra vẻ lạnh nhạt, dĩ nhiên Lâm Thụy không phát hiện được cũng không có gì là lạ.

Than thở ở một bên ngồi xuống, nếu là một người khác không biết, đã sớm một quyền đánh trên mặt Cận Tri An rồi. Nhưng với mười mấy năm giao tình, Lâm Thụy biết, những lúc người này không muốn nói chuyện, dù là ai cũng đừng hòng khiến hắn mở miệng.

Cận Tri An trực tiếp xem nhẹ Lâm Thụy, vẫn còn đang bận suy tư những hành vi dị thường gần đây của chính mình. Trước đây không có ai hỏi, vì lẽ đó cũng không hề để ý nhiều. Hiện tại vừa nghĩ, mới phát hiện thế này hoàn toàn không giống con người mình, vốn bản thân không quen trọ ở trường học, tại sao hiện tại liên tiếp mấy ngày đều ở đó? Sự kiện bát quái kia hoàn toàn không cần mình phải ra mặt, tại sao bây giờ lại tập trung quá nhiều tâm trí như vậy? Tại sao mình lại tiêu tốn quá nhiều thời gian trên người Trần Phỉ?

Cận Tri An ý thức được rất không đúng, bản năng cảm giác được có một số việc đã thoát ly khỏi sự khống chế của bản thân.

Đột nhiên đứng dậy, bước nhanh đi ra cửa hóng mát một chút. Lâm Thụy sợ hết hồn, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, đuổi theo sát hắn.

Đi ngang qua bộ phận nghiên phát, một bóng người hấp dẫn tầm mắt Cận Tri An, bất tri bất giác đứng lại ở ngoài cửa. Trần Phỉ đang ngồi trước máy vi tính, cau mày, như là đang chuyên tâm suy nghĩ cái gì, trên tay gõ gõ đánh đánh liên tục, hoàn toàn không hề hay biết có một người đang nhìn chăm chú vào mình.

Trần Phỉ luôn như vậy, một khi chăm chú với chuyện gì, sẽ đắm chìm vào đó, không để ý đến chuyện bên ngoài. Bình thường là vẻ mặt vui cười oán giận cùng hay chơi xấu, lúc này đặc biệt chăm chú, ngũ quan thanh thanh thản thản, ánh mắt vô cùng sáng ngời, giống như đang phát sáng vậy, toả ra mị lực rất đặc biệt.

Cận Tri An trong nhất thời không tài nào dời tầm mắt đi được.

Lâm Thụy cảm thấy kỳ quái, thấy Cận Tri An vội vội vàng vàng đi ra, lại đột nhiên dừng lại, quay đầu sang, để xem hắn đang nhìn gì.

Dọc theo đường nhìn … thì là … Trần Phỉ? Nghi hoặc một thoáng, trong nháy mắt như là nghĩ tới điều gì, sắc mặt Lâm Thụy chợt thay đổi, nhìn lại, quả nhiên Cận Tri An đang nhìn rất rất rất chăm chú người ta.

Không dám tin mà nhìn Trần Phỉ thêm chút nữa, rồi lại quay sang nhìn Cận Tri An tiếp một chút, không có lên tiếng, hiện tại trong đầu Lâm Thụy cũng rất hỗn loạn, nếu đúng như suy nghĩ của mình, dựa theo tính cách không tốt của Cận Tri An, muốn khuyên thế nào cũng không tài nào mở miệng được, nếu như không phải, trái lại sẽ dễ dàng chữa lợn lành thành lợn què a? Trong đầu Lâm Thụy loạn cào cào lên hết rồi.

Cận Tri An không biết Lâm Thụy đang suy nghĩ đăm chiêu, nhìn chốc lát, Trần Phỉ rốt cuộc cũng phát hiện có kẻ gian đang nhìn lén mình, Cận Tri An gật đầu với cậu, trong đáy mắt hiên lên sự ôn nhu mà chính hắn cũng không nhận ra, xoay người trở về văn phòng của Lâm Thụy.

Trần Phỉ không hiểu gì cả, cũng không thèm nghĩ nhiều, đảo mắt liền quăng mọi chuyện hết ra phía sau.

Lâm Thụy mặt mày ủ rũ khó xử, nhìn dáng dấp Cận Tri An như vậy, không biết cần phải làm gì, hắn tựa như lão tăng nhập mà suy nghĩ chuyện của chính mình.

Thở dài rầu rĩ, Cận Tri An quyết định bất luận là gì, cũng sẽ giúp Trần Phỉ đòi lại công bằng, những chuyện khác cứ tính sau đi.

Cận Tri An suy nghĩ cái gì, không ai biết, ở tại văn phòng của Lâm Thụy uống ba ly cà phê, đợi được Trần Phỉ tan tầm, cùng Trần Phỉ trở về.

Hai người chậm rãi đi xuống tòa nhà văn phòng, Trần Phỉ dùng não quá nhiều, lúc này rất chóng mặt, thêm vào đi đứng lại cực kì khó khăn.

Nơi này cách trường học cũng không phải quá xa, ngồi một ngày, Trần Phỉ kiên trì đi vòng một chút, Cận Tri An không có ý kiến.

Buổi tối không nóng lắm, gió thổi qua mang đến một chút hơi lạnh, cả hai đều không nói gì, đèn đường chiếu sáng ở ngay phía sau họ, thân ảnh của hai người càng đặc biệt hài hòa.

Vì tiết kiệm thời gian, Trần Phỉ theo thường lệ rẽ vào đường nhỏ, buổi tối ở đây bình thường cũng không vắng vẻ lắm, mấy ngày trước cũng là như vậy, thế nhưng hôm nay không biết vì sao, Trần Phỉ cảm thấy rất không đúng, trong lòng có chút bất an.

Đèn trong ngõ hẻm không quá sáng, Trần Phỉ nhìn Cận Tri An ở bên cạnh, hơi yên lòng, hai thằng đàn ông chẳng lẽ sẽ bị cướp sắc sao, có gì đáng sợ chứ.

Càng đi sâu lại càng bất an hơn, bốn bề yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng bước chân của chính mình, giống như là khi đi vào bóng tối sẽ ngay lập tức bị ám toán vậy, không biết từ nơi nào truyền đến tiếng bước chân dồn dập, bất an trong lòng chợt đạt đến đỉnh điểm.

Mím môi nắm chặt nạng trong tay, rốt cục cũng gần đến chỗ có ánh đèn chiếu tới, Trần Phỉ không kìm lòng được muốn bước nhanh hơn.

Đột nhiên, một trận phá vỡ không gian từ phía sau truyền đến, Trần Phỉ cầm lấy nạng nhanh chóng lắc mình, dùng cây nạn ngăn chặn nguy hiểm.

Không có bị đả thương như trong dự liệu, ngẩng đầu nhìn lên, Cận Tri An cùng hai người kia đang giao đấu với nhau.

Cận Tri An đoạt lấy cây gậy từ trong tay tên vô lại, từng chiêu từng thức, hai tên kia dĩ nhiên không còn đường thoát. Cận Tri An hơi chiếm thượng phong, nhưng cũng không thể tránh được bị đánh tới, Trần Phỉ nhìn thấy mà sốt ruột.

Lặng lẽ tìm thấy một góc lý tưởng ở phía sau, giơ nạng trong tay lên, muốn mạnh mẽ giáng một đòn xuống hai tên kia, Trần Phỉ tập trung sức lực mạnh nhất, nắm chặt cây nạng trong tay … nạng trượt qua bên kia …

Một tên vô lại phản ứng ngay lập tức, xoay đầu lại định công kích Trần Phỉ, Cận Tri An nhìn thấy mà cuống lên, liều mạng nhắm vào đầu tên đó một gậy, thoáng cái tên đó liền bất tỉnh nhân sự ngã trên mặt đất.

Trần Phỉ giơ tay bảo vệ đầu, ai thán, trong nháy mắt đột nhiên nghĩ đến gió vi vu thổi bên cạnh tráng sĩ Dịch Thủy Hàn, là một đi không trở lại.

Cận Tri An nhào tới, miễn cưỡng ngăn trở, cánh tay trái chịu một côn, rên lên một tiếng.

Nhìn đồng bọn đã bị đánh ngất xỉu, tên vô lại này phỏng chừng không thể cứu vãn nữa rồi, cũng không tiếp tục dây dưa, đánh xong một côn, thừa dịp Cận Tri An đang bận rộn che chở cho Trần Phỉ, cũng mặc kệ đồng bọn, xoay người liền bỏ chạy.

Trần Phỉ không bị thương chút nào cả, cậu cũng không muốn nỗ lực đuổi theo, mau mau đỡ Cận Tri An dậy, kéo tay áo hắn lên kiểm tra thương thế, chịu một đòn mạnh như vậy, trong lòng Trần Phỉ cảm giác thật khó chịu, vừa hận cái tên vô lại kia, vừa đau lòng cho Cận Tri An, vừa hổ thẹn bởi sự vô dụng của chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.