Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Chương 8: Chương 8




Thái tử thấy đúng là Dận Chân mang theo nô tài của hắn đã đi tới, nghi hoặc hỏi: “Lão tứ, đệ làm sao cũng tới đây? Có phải đệ mới vừa từ Vĩnh Hòa Cung đi ra không?”

Tứ a ca từ sau khi bị Khang Hi nói là nóng tính cẩu thả, những năm gần đây càng ngày càng thích làm ra bộ mặt khù khờ biếng nhác, nỗ lực theo phương hướng vui buồn không hiện ra ngoài sắc mặt mà phát triển, nghe được lời thái tử nói, nghĩ đến vừa nãy trong Vĩnh Hòa Cung ngạch nương có thái độ đối với mình, trong lòng khá là mất hứng, có điều hắn cũng chỉ là gật đầu, cũng không để cho cảm xúc của mình lộ ra ngoài.

“Hồi bẩm thái tử điện hạ, đệ đúng là đang từ Vĩnh Hòa Cung đi ra, nghĩ tới muốn đến Dục Khánh Cung tìm thái tử ca ca, không nghĩ tới ở nơi này lại gặp được ngài và đại a ca.”

Đại a ca nghe tứ a ca nói muốn tìm thái tử, mười cái móng tay bấm thật sâu vào trong lòng bàn tay, đưa mắt nhìn về phía thái tử, sau đó đối với Dận Chân nói rằng, “Tứ đệ vội vã tìm thái tử điện hạ là vì có chuyện gì? Chẳng lẽ là thái tử điện hạ chỉ mời một mình tứ đệ, nghe ngươi vừa nói như vậy, ta nhưng thật ra nhớ tới, huynh đệ mấy người chúng ta đã nhiều ngày không tụ họp lại một chỗ rồi.”

“Đại ca, đệ đệ cũng không có việc gì hệ trọng, có điều đám huynh đệ chúng ta quả thực đã lâu không tụ họp.” Tứ đại ca suy nghĩ một chút, lại phụ họa theo lời đại a ca nói.

Thái tử vừa được Dận Chân nhắc, liền nhớ lại trước đó vài ngày phúc tấn có nói muốn mời tứ đệ còn có mấy người tiểu đệ đệ nữa đến Dục Khánh Cung dùng bữa, còn cố ý buộc hắn chính mồm mời tứ đệ, nói là để gắn kết tình cảm huynh đệ, nếu như hôm nay còn không được Dận Chân nhắc tới, hắn thiếu chút nữa đã quên béng chuyện này. Nghĩ đến phúc tấn còn nói muốn thỉnh đại a ca, tam a ca, nhưng mà bởi vì hắn không vui, chỉ là thuận miệng nói cho mấy tiểu a ca, hai người a ca lớn kia lại quên.

Hiện tại đại a ca nói muốn cùng huynh đệ sum họp, thái tử không muốn để cho đại a ca có cơ hội lôi kéo các huynh đệ khác, liền gật đầu đáp ứng, “Đại ca cũng theo cô cùng nhau quay về Dục Khánh Cung. Ta sẽ phái người đem mấy người huynh đệ khác cũng đều gọi tới, chúng ta tụ họp một chút.”

Trở lại Dục Khánh Cung, chỉ thấy phúc tấn đang chiêu đãi mấy vị tiểu a ca, ngũ a ca, thất a ca so về tuổi tác với con nít thì lớn hơn vài tuổi, bọn họ rất nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn ở trên ghế, bát a ca vốn cũng muốn cùng ngũ a ca, thất a ca ngồi chờ ăn là tốt rồi, kết quả cửu a ca và thập a ca lại quậy phá quá trớn, hắn chỉ có thể giúp đỡ Thạch Tuấn Nham cùng nhau trông giữ hai cái vị tiểu a ca này. Mười hai a ca và mười ba a ca một người sáu tuổi, một người năm tuổi, so với hai người ca ca trước lại nghe lời hơn nhiều lắm. Ngoan ngoãn vây quanh Thạch Tuấn Nham, Thạch Tuấn Nham để cho cung nữ đút điểm tâm hoa quả, liền vui vẻ trêu chọc hai vị tiểu a ca một chút, còn không quên chiếu cố mấy vị a ca khác.

Quá nhiều trẻ con, Thạch Tuấn Nham có hơi mệt, hắn rất hối hận việc mình đem nguyên một đám a ca của Khang Hi kéo đến cung của hắn chơi, ép thái tử đi mời những huynh đệ này, hiện tại số người đến cũng đã khá đông đủ rồi, hắn lại cảm thấy quá ồn ào, nhất là thấy cửu a ca và thập a ca rất càn rỡ nô đùa như điên.

Hắn thực sự không biết, hai cái vị a ca này cớ sao ở Dục Khánh Cung lại có thể chơi vui vẻ được đến vậy, nếu không phải là đụng phải cung nữ này, thì là đánh nát chén trà kia.

“Loảng xoảng.” Lại một cái chén trà bằng sứ thượng đẳng rơi vỡ trên mặt đất, oanh liệt dũng cảm mà tan xương nát thịt. Cửu a ca có thể coi là sát thủ chén trà, tiểu gia hỏa này còn chuyên chọn đồ sứ quý trọng để đánh nát, lơ đãng nhìn, nhưng nhiều lần phúc tấn vẫn có thể nhìn ra hắn là đang làm cố ý làm chuyện xấu.

Ngũ a ca thấy phúc tấn nhìn tiểu cửu híp mắt một cái, biết nhị tẩu rốt cuộc cũng bị tiểu cửu chọc giận, đến người anh ruột cùng mẹ của nó cũng thấy không vừa mắt nữa là, cho nên vội vàng thay tiểu cửu nhận lỗi, “Nhị tẩu, tiểu cửu là do tay chân vụng về, hôm nay đánh vỡ một vài chén trà. Tiểu cửu, còn không mau nói xin lỗi với nhị tẩu một câu.”

Kết quả hắn vừa nói xong, lại một tiếng loảng xoảng vang lên, thập a ca cũng chung kết cuộc lấy đi thọ mệnh của một chén trà, vẻ mặt rất là vô tội nhìn phúc tấn, “Nhị tẩu, tay của ta cũng không ổn.”

Trong lúc nhất thời, tất cả người ở chỗ này đều nhìn cửu a ca và thập a ca, bát a ca vội vàng nháy mắt cho bọn hắn, kết quả hai cái phách lối tiểu tử kia làm như không thấy.

Thạch Tuấn Nham biết bọn họ là cố ý, khóe môi nhếch lên, quay đầu phân phó hạ nhân đem tàn tích trên mặt đất thu thập sạch sẽ, lại để cho cung nữ chuẩn bị mười chén trà đưa lên xếp ở một bên, chất lượng tất cả đều là tốt nhất. Đợi cung nữ đưa lên hết xong, hắn mới cười nói, “Cửu đệ, thập đệ, các ngươi ngày hôm nay sợ là luyện cưỡi ngựa bắn cung mệt nhọc nên tay mới run. Chẳng qua chỉ là mấy cái chén, nhị tẩu còn không đến mức nói nặng nói nhẹ trách phạt các ngươi. Ha hả, còn rất nhiều chén trà chuẩn bị sẵn cho các ngươi, rơi vỡ cũng không sợ, chỉ cần người không bị thương là tốt rồi. Nhị tẩu cũng không thể để cho các ngươi đến Dục Khánh Cung rồi ngay đến nước trà cũng đều không uống được một ngụm, các ngươi nói có đúng hay không?”

Cửu a ca và thập a ca nghe xong, hai người lơ đãng nhìn nhau, đều là thấy trong mắt đối phương không có ý tứ gì. Bọn họ kỳ thực chỉ là muốn ở Dục Khánh Cung quấy rối làm loạn, trút hết sự bất mãn đối với thái tử, chứ không phải thật sự muốn làm cho nhị tẩu khó xử.

“Nhị tẩu có lòng, đệ đệ trước cám ơn người, chỉ là ngày hôm nay thật sự là run tay, có nhiều điều còn phải mong nhị tẩu thứ lỗi.” Thấy ý tốt liền thu lại, bọn họ đều không phải là người không hiểu chuyện.

Thạch Tuấn Nham đương nhiên là gật đầu cười, để cho cung nữ hầu hạ mấy vị a ca này, chờ một hồi rốt cuộc nghe được cung nhân truyền báo lại, thái tử điện hạ đã trở về, hắn mới chuẩn bị một chút đi xem đồ ăn đãi khách hôm nay chuẩn bị như thế nào.

Thái tử điện hạ, đại a ca, tam a ca, tứ a ca lúc tiến vào, thấy mấy vị tiểu a ca đệ đệ đều đến rồi còn đang chờ đây, đợi bọn hắn làm lễ ra mắt xong, mọi người đều dời đến mâm tiệc bên kia ngồi xuống.

Thái tử phúc tấn đã sớm lo hết mọi chuyện khiến cung nữ đem từng món ăn đưa lên, bày đầy bàn, rực rỡ muôn màu, so quy cách thì chỉ kém Khang Hi gia yến một món ăn.

Đặc quyền này chính là Khang Hi đặc biệt cho phép thái tử, bởi vì hắn cưng chiều thái tử, trên phương diện chi phí sinh hoạt thường ngày của thái tử, vậy mà lại cùng một quy cách với Khang Hi, ấy vậy mà thái tử cũng chẳng nhìn ra có cái gì không đúng, được nuông chiều như thế lại càng tỏ ra kiêu căng vô độ, Thạch Tuấn Nham sau khi làm thái tử phúc tấn, làm sao còn có thể để mặc hắn lún sâu vào vũng lầy, phí hết công sức mới làm cho Khang Hi đồng ý đem chi phí của Dục Khánh Cung điều giảm đi một ít. Có điều vẫn còn khá xa xỉ làm cho người khác ganh tỵ như trước.

Chí ít đại a ca ở mặt ngoài tuy nhìn không ra thái độ khó chịu, nhưng trong miệng cũng không quên châm chọc, “Cũng chỉ có thái tử điện hạ mới có thể hưởng được những món ngon quý hiếm như vậy, bình thường mấy huynh đệ chúng ta còn phải tới chỗ thái tử mới có cái phúc thưởng thức những món ăn này.”

Thái tử không thể chịu thua thiệt người như vậy, đảo mắt mượn lời phản bác trở lại, “Đại a ca nói như vậy, chứ không phải là hạ nhân trong phủ không hầu hạ tốt ngươi sao. Nếu như quận vương phủ của ngươi thiếu một đầu bếp, cho phép cô tặng cho một người thấy thế nào? Cũng chỉ như vậy không thể hơn nữa, cô không muốn đại a ca chọc cho hoàng a mã không vui, lỡ hoàng a mã biết các huynh đệ trong ngày thường đều sống không được tốt thì sao.” Sau đó vẻ mặt biểu cảm như ta tuyệt đối là nghĩ tốt cho ngươi, không mảy may đề cập tới chính sự xa xỉ của mình chút nào, còn hoàn toàn cho rằng đây là điều đương nhiên hắn nên được hưởng thụ. Thiếu chút nữa đem đại a ca nôn chết.

Phúc tấn vừa truyền lệnh phân phó xuống phía dưới, kết quả mới xoay người chợt nghe được lời nói này của thái tử, nhìn những huynh đệ khác đang cúi đầu, hoặc là đều tự nhìn về nơi khác, lúc này thì mới hiểu vì sao số phận của thái tử lại kém như vậy. Rõ ràng lời đại a ca vừa nói là do đại a ca không cẩn thận, nhưng thái tử ngay cả bản lĩnh làm cho anh em hòa thuận cũng không có lại tập trung hết mọi thù oán lên trên người mình, có thể nói là dời đi tiêu điểm, biến mình thành đích ngắm cho mọi người, quả là cao thủ!

Con người này chính là như vậy, đắc ý thành thói, lại không coi ai ra gì, không suy nghĩ đến cảm nhận của người khác. Trách không được thái tử sau này sẽ biến thành cái gai trong mắt nhóm a ca, cho dù không muốn chọc thái tử, cũng tuyệt đối sẽ không cùng thái tử kết giao. Bởi vì… dạng thái tử ca ca này, tùy thời tùy lúc đều có thể kích thích lòng tự trọng mỏng manh của người khác, một là thấy ai không vừa mắt mượn người đó trút giận, hoặc căn bản là khinh thường người ta.

Tên ngu ngốc vượt trội người khác.

Thạch Tuấn Nham nghĩ, trong lòng âm thàm vì thái tử điện hạ cao ngạo giơ một ngón tay cái, nếu như là hắn, mình thật sự là làm không được cái dạng này, hắn là điển hình cho người có chỗ dựa làm những chuyện tuyệt đối không bình thường, không thể không nói Khang Hi thực sự là cha ruột hắn a!

Cửu a ca và thập a ca vốn đã bình tĩnh lại vừa nghe được lời này, lại bị thái tử chọc cho bất mãn. Lời đại a ca nói thì mắc mớ gì đến bọn họ? Cửu a ca càng tức giận, hắn làm sao cũng sẽ không quên được chuyện ở trong cung kia, kết quả bởi vì lỡ đụng phải thái tử, thiếu chút bị thái tử quất một roi, hiện tại lại nghe trong lời thái tử nói kéo những huynh đệ khác vào, sự bất mãn lại dâng lên, loảng xoảng một cái, liền đem chén đũa trước mắt mình ném xuống trên mặt đất.

“Thái tử điện hạ, tay của đệ đệ không được ổn, hôm nay đã làm vỡ mấy chén trà, ngài chớ để ý.” Cửu a ca cứ uể oải lười nhác như vậy mà trả lời.

Bát a ca thấy cửu a ca thiếu kiên nhẫn như vậy thì lại khẩn trương, vốn việc này không liên quan đến chuyện của bọn họ, thái tử nói một chút thì đã làm sao, kết quả tiểu cửu lại ra mặt như vậy, cũng làm thái tử giận chó đánh mèo.

Con mắt thái tử gia liếc qua mặt của một đám huynh đệ này, vừa nhìn về phía cửu a ca, sắc mặt không rõ là biểu cảm gì. Lẽ ra ngày hôm nay tâm trạng không tệ, các huynh đệ tụ tập hắn không ngại, những huynh đệ này có mấy người có quan hệ thân cận với hắn, lão tứ khi còn bé hắn đã chỉ bảo qua một đoạn thời gian, giờ đây đã trưởng thành, sự thân thiết cũng càng nhiều hơn là sự kính nể. Những huynh đệ khác có mẫu phi địa vị cao, hắn muốn làm thân lại sợ hoàng a mã để bụng, địa vị thấp hắn lại nhìn không thuận mắt, hơn nữa xưa nay hắn tùy tiện thành thói quen, không có mấy người huynh đệ cam tâm tình nguyện đến trước mặt hắn kết thân. Tuy rằng thỉnh thoảng sẽ cảm thấy có chỗ không đúng, thế nhưng tóm lại hắn là thái tử, từ khi còn bé thì thân phận đã so với những huynh đệ này cao hơn một bậc, bọn họ nhìn thấy mình cũng phải hành lễ cấp bậc quân thần, để cho hắn hạ thấp thân phận đi tạo mối quan hệ, căn bản cũng không có khả năng.

Cửu a ca muốn làm cho thái tử mất mặt mũi trước mặt mọi người như vậy, thái tử tự nhiên sẽ không để mặc cho người leo lên trên đầu mình.

“Tiểu cửu…” Thanh âm thái tử rất lãnh đạm, nhưng lời còn chưa nói hết, đã bị phúc tấn đang đứng ở một bên cắt đứt.

“Gia, cửu đệ tay chân vụng về, lại mang cho đệ ấy thêm phần chén đũa, Dục Khánh Cung cũng không thiếu những thứ này, ngài nói xem có phải không? Hôm nay mọi người cùng tụ họp, tiểu cửu đập bát chén làm không khí vui vẻ, coi như là dùng một phương thức tự mình đem đến không khí cho mọi người.” Phúc tấn nói lời tích cực, vội đỡ cánh tay thái tử âm thầm ngắt hắn một cái.

Thái tử thấy phúc tấn không giúp hắn còn chưa tính, trái lại còn nói tốt cho cửu a ca, làm sao hắn lại cưới một người phúc tấn chân ngoài dài hơn chân trong như vậy chứ? Trong ngực tức giận, nhưng bị ánh mắt uy hiếp của phúc tấn nhìn chằm chằm, vẫn là nhịn xuống.

“Được rồi, đều dùng bữa đi. Lão cửu tay chân táy máy, thay cho hắn một bộ chén đũa làm từ sắt đến.” Thái tử điện hạ rốt cuộc là không muốn ăn thiệt, nhịn xuống cơn tức này, nhưng vẫn là không buông tha lão cửu.

Phúc tấn nghe thái tử nói lời này, dở khóc dở cười, rốt cuộc là không thể nào thật sự mang cho cửu a ca bộ chén đũa làm bằng sắt được, thấy cửu a ca không vui trề môi, để ngày mai tiến cung thỉnh an hoàng thái hậu gặp Nghi phi không uống lộn thuốc, hắn nhất định phải đối xử tốt với cửu a ca. “Gia lại thích nói giỡn, tiểu cửu, tẩu tử chuẩn bị cho ngươi bộ chén đũa giống như vừa nãy vậy.”

Sau đó phúc tấn mới xoay người quay về chỗ mình, sau này những lần để nhóm đại ca tụ hội như vậy vẫn là ít làm thì hơn, chỉ cố công phí sức, thật sự là vội vàng hấp tấp cũng không đạt được kết quả tốt.

Vốn dĩ ngày hôm nay thức dậy đã mệt mỏi, còn phải ứng phó bọn họ, thật sự là càng mệt mỏi hơn. Mới vừa lui về hậu viện, hướng chỗ ở của mình đi đến, chỉ thấy Cam Thảo đang coi giữ một người cung nữ trang phục ăn mặc rất chỉnh tề đứng bất động.

“Cam thảo, đây là thế nào?” Trữ ma ma thấy phúc tấn nghi hoặc, vội vàng lên tiếng hỏi.

Kết quả Cam Thảo còn chưa có đáp lời, người cung nữ kia lại vội vội vàng vàng hồi bẩm, “Phúc tấn cát tường, nô tỳ là cung nữ thiếp thân của Lâm thứ phúc tấn, vừa nãy thái y có chẩn đoán qua cho chủ tử, chủ tử đã có thai ba tháng, liền phái nô tỳ nhanh báo cho thái tử gia và phúc tấn ngài.”

Cam Thảo nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ tức giận, “Hồi bẩm phúc tấn, cái cung nữ này vẫn muốn cầm đèn đi đằng trước, nô tỳ ngăn nàng để cho nàng chờ sau khi người trở về sẽ giải quyết, nhưng nàng vẫn không chịu, nói Lâm thứ phúc tấn có thai là chuyện vui, muốn đi báo cho thái tử gia sớm biết.”

Thạch Tuấn Nham nghe xong, thần sắc nghiêm túc, nhìn về phía người cung nữ kia, “Cam Thảo nói thế có phải là sự thực hay không?”

Cái tên cung nữ này đã ăn vận kỹ lưỡng như vậy, hết lần này tới lần khác ở trước mặt chủ nhân cứ tự ý xông vào, mục đích sao có thể đơn thuần, báo tin vui là giả, để thái tử nhìn trúng mới là thật. Việc này nếu bị người ta truyền đi chính là hắn quản giáo không nghiêm!

Bị hắn hỏi như vậy, sắc mặt cung nữ có vẻ hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống kêu oan.

“Chỉ riêng hiện tại ngươi không tuân theo quy tắc không dưng lại kêu oan, nên cho ngươi một bài học. Người đâu, đem nàng mang về chỗ Lâm thứ phúc tấn, để cho thứ phúc tấn quản giáo dạy dỗ lại.” Thạch Tuấn Nham nói xong, cũng không quay đầu lại. Loại cung nữ có dị tâm này, chỉ cần là chủ tử thì đều sẽ không thích, làm việc không chắc chắn chỉ biết rước họa vào thân, hắn biết cái Lâm thứ phúc tấn kia cũng sẽ không dễ gì buông tha, cũng có thể miễn cho tay của mình ô uế.

Thái tử rất nhanh đã cùng mấy người huynh đệ dùng bữa xong, chẳng có cách nào khác, bởi vì mọi người ngoài mặt lẫn trong tâm đều bất hòa, ăn cơm cũng không ngon, kết thúc sớm một chút lại tốt cho tất cả mọi người.

Dùng cơm xong, thái tử gia liền chuẩn bị đi tìm chân ngoài dài hơn chân trong phúc tấn phiền phức, vốn dĩ biểu hiện hôm qua của phúc tấn khiến hắn rất hài lòng, thế nhưng ngày hôm nay phúc tấn hủy đi sĩ diện của hắn, hắn mặc dù không có ngoài mặt làm cho nàng mất mặt mũi, nhưng trong lòng cũng là không dễ chịu.

Nếu trong lòng hắn không dễ chịu, phúc tấn cũng đừng nghĩ được dễ chịu, mang cái chủ ý xấu này, thái tử liền thẳng một đường xông vào hang ổ phúc tấn.

Kết quả vừa thấy được phúc tấn, đã bị vẻ mặt hân hoan tiến lên tiếp đón của phúc tấn làm cho có chút mê man khó hiểu, còn chưa có hỏi, phúc tấn đã chủ động nói, “Chúc mừng gia, gia, ngài lại được làm a mã.”

Thái tử sửng sốt, phúc tấn cao hứng như thế, chớ không phải là, nghĩ rồi hai mắt của hắn sáng lên nhìn chằm chằm vào cái bụng của phúc tấn, ánh mắt là lạ kia khiến cho Thạch Tuấn Nham theo trực giác hướng theo ánh mắt hắn mà lạnh cả người, vội vàng che bụng của mình, “Gia, người mang thai cũng không phải là nô tì, người đừng hiểu lầm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.