Trọng Sinh Chi Tân Quý Công Tử

Chương 6: Chương 6: Huynh hữu đệ cung




Hạ Trĩ nhàm chán ngồi trong phòng giám đốc, con mắt to đen xoay tròn chuyển động, đang nghiên cứu những vật trong phòng, dùng tay sờ sờ bình hoa vô giá. Thật không biết Hạ Linh nghĩ gì, ở văn phòng lại đặt nhiều vật quý giá như vậy, không sợ bị người khác đánh cắp sao? Hạ Trĩ thật cẩn thận đem đồ để về chỗ cũ, trong lòng âm thầm nghĩ. Hạ Trĩ xoay người, đặt mông ngồi xuống ghế giám đốc của Hạ Linh, xê dịch cơ thể nhỏ gầy, cả người vùi vào chiếc ghế dựa to lớn, dùng chân làm ghế xoay tròn.

“Ha hả” Ghế xoay thật nhiều vòng mới chậm rãi dừng lại, vỗ vỗ cái đầu bị xoay đến mơ hồ, ngây ngô cười.

“Làm gì vui vẻ như vậy?” Vừa mới đi tới cửa Hạ Linh chợt nghe bên trong truyền đến tiếng cười, đẩy cửa ra, thấy thiếu niên nhà mình ngồi trên ghế xoay quanh vòng, còn mang vẻ mặt tươi cười vui vẻ.

“A, đại ca, nhanh như vậy đã xong rồi sao!” Tiểu Trĩ không nghĩ Hạ Linh nhanh như vậy sẽ trở lại, xấu hổ đứng lên, mình ngồi trên ghế giám đốc lâu như vậy, anh trai nhất định tức giận.

“Hợp đồng kí rất thuận lợi” Hạ Linh ngồi xuống ghế nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Hạ Trĩ, giơ tay nhanh chóng đem thiếu niên ôm vào lòng.

“Đại ca, anh làm cái gì?” Bị động tác của Hạ Linh dọa, mông mình đang ở trên đùi anh, đôi mắt to đen nhìn chằm chằm ánh mắt mang ý cười của Hạ Linh, gần gũi như thế, mặt Hạ Trĩ càng đỏ hơn.

“Em thực thích chỗ này đi?”

“Không, không phải, chính là cảm thấy chơi rất vui thôi.” Dời tầm mắt, tiểu Trĩ giải thích.

“Nếu thích ngày mai anh bảo người chuẩn bị cho em.” Hai tay ôm lấy eo thiếu niên, trên người thiếu niên tản ra hương sữa nhè nhẹ làm cho Hạ Linh vừa lòng gật đầu.

“Không cần.” Tiểu Trĩ lắc đầu, cậu cũng không tính về sau mỗi ngày đều đến, “Anh, anh không thấy tư thế của chúng ta như vầy có chút kì quái sao?” Chính mình đã lớn như vậy còn bị ôm vào trong ngực có phải hay không có chút……

“Anh cảm thấy tốt lắm,” Hạ Linh cười, “Anh trai ôm em trai của mình có gì không đúng.”

“Đại ca, anh còn phải xem tài liệu, như vậy sẽ quấy rầy anh.”

“Anh vừa ôm em vừa xem, như vậy có thể làm tăng tình cảm anh em.” Hạ Linh hiển nhiên không theo ý tiểu Trĩ mà buông ra, tiểu Trĩ bĩu môi, không thèm nhắc lại. Hạ Linh vậy mà thật sự dùng tư thế này xem tài liệu, tiểu Trĩ đành nhàm chán đem cơ thể thả lỏng, dần dần bị cơn buồn ngủ tập kích, tựa vào vai Hạ Linh thiếp đi. Nhìn thiếu niên tựa vào đầu vai của mình, trong lòng Hạ Linh hiện lên một tia ấm áp, sinh hoạt tại xã hội người lừa ta gạt này, anh chưa bao giờ cảm nhận được sự tin tưởng như vậy. Điều chỉnh tư thế, để cho thiếu niên dựa vào mình càng thoải mái.

……

“Đại thiếu gia, tôi đem cơm trưa đến.” Đào Dương mang theo vài hộp cơm mở cửa phòng, sau đó bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, đây là tình trạng gì? Hai anh em này thoạt nhìn sao lại…… gần gũi như vậy?

“Đặt ở đây, chú ra ngoài trước đi.” Hạ Linh lạnh lùng vẫy tay cho Đào Dương lui ra, mới cúi đầu dùng giọng nói dịu dàng khiến người khác khó có thể tin gọi Hạ Trĩ đang ngủ dậy: “Mèo nhỏ, thức dậy, đứng lên ăn cơm trưa.”

“Ừm……” Hạ Trĩ mở hai mắt, bỗng nhiên nhận ra mình ở trong vòng tay ôm ấp của anh trai mà ngủ đi, mặt lập tức đỏ ửng, “Cái kia……” Nhanh chóng đứng lên, “Ngại quá, em ngủ như vậy, em……”

“Đỏ mặt làm gì,” Hạ Linh buồn cười đứng lên, bỗng dưng hoạt động làm chân run lên, “Ăn cơm thôi.”

“A,” Nhìn hộp cơm trên bàn, Hạ Trĩ không hiểu cơm trưa này là từ đâu đưa tới?

“Phát ngốc cái gì, ngồi xuống ăn cơm nhanh lên.” Hạ Linh vừa mở hộp giữ ấm ra, vừa nói với Hạ Trĩ: “Anh nói quản gia làm riêng những món em thích ăn mang đến.”

“Đại ca, không cần như vậy, chúng ta có thể đến căn tin tùy tiện ăn là được rồi.” Tiểu Trĩ kéo ghế dựa ra, đặt thức ăn đến gần Hạ Linh.

“Thức ăn ở đó em ăn không quen, hơn nữa em nghĩ một giám đốc như anh đến căn tin ăn cơm có thích hợp không?”

“À, không thích hợp.” Hạ Trĩ gật đầu, cậu không biết bình thường anh trai cậu ăn cơm trưa như thế nào, quả nhiên vẫn là vấn đề mặt mũi.

Dùng xong cơm trưa, Hạ Linh dẫn tiểu Trĩ đi dạo xung quanh, liền trực tiếp làm cho hiệu suất làm việc của nhân viên trong công ty tăng cao. Bạn hỏi vì sao? Tổng giám đốc tự mình đi thị sát công tác, tiểu viên chức như bọn họ nào dám đục nước béo cò, nhanh chóng cất đồ ăn vặt, tắt trang mạng giải trí, nên xem tài liệu liền xem tài liệu, nên viết báo cáo liền viết báo cáo, nên liên lạc khách hàng liền gọi điện thoại…… Tóm lại đều muốn cho tổng tài nhìn thấy, cho dù không thể thăng chức cũng không thể để mất bát cơm này.

Hạ Trĩ đi theo phía sau Hạ Linh nghe vị tổng giám đốc giới thiệu cho cậu một số quản lí, một chút cũng không nói gì, cậu không hiểu, nói với cậu có lợi ích gì sao? Nhìn bộ dáng cúi đầu khom lưng của các quản lí đối với mình, đáy lòng Hạ Trĩ có chút cảm thán, nếu đứng trước bọn họ là mình trước kia, chỉ sợ không ai tình nguyện để ý tới.

Trở lại văn phòng giám đốc, Hạ Trĩ thật sự rất chán, nói với Hạ Linh vài câu liền cùng quản gia trở về Hạ gia.

“Tiểu Trĩ thiếu gia, gần đây đại thiếu gia luôn đối với ngài như vậy sao?” Đào thúc một bên điều khiển xe, một bên hỏi Hạ Trĩ đang ngồi phía sau.

“Tốt lắm a.” Hạ Trĩ một tay nâng cằm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe, lơ đãng hỏi: “Đào thúc, trước kia anh trai đối với con tốt lắm sao?”

“Này……” Thật không ngờ tiểu thiếu gia lại hỏi như vậy, quản gia dừng một chút, vẫn là không nói. Hy vọng đại thiếu gia có thể vẫn luôn đối tốt với tiểu Trĩ thiếu gia, như vậy ông mới không phụ sự nhờ vả của lão gia lúc chết.

Buổi tối hôm nay Hạ Linh có việc xã giao nên không trở về nhà dùng cơm chiều, Hạ Trĩ một mình ăn cơm, sau đó mang theo Colin đi tản bộ, khi trở về tắm rửa liền nhanh chóng lên giường lớn ngủ. Nửa đêm đang mơ mơ màng màng ngủ tiểu Trĩ cảm thấy trên người mình bị vật gì đó có trọng lượng lớn đè ép, ngực không thở nổi. Bất mãn dùng tay đẩy đẩy vẫn không chút dịch chuyển, bàn tay lại truyền đến cảm giác nhiệt độ cơ thể ấm áp, cái mũi đồng thời ngửi được mùi rượu nồng nặc, Hạ Trĩ sợ tới mức lập tức tỉnh lại, dùng một chút lực đem “Vật thể” trên người đẩy sang bên cạnh. Tiểu Trĩ đứng dậy thở mạnh mấy hơi, giơ tay mở đèn bàn, mới nhìn kĩ vật thể không rõ ràng kia, vừa thấy liền dọa cậu sợ, “Vật thể” này thế mà là Hạ Linh.

“Đại ca, anh không sao chứ?” Thật cẩn thận đẩy đẩy Hạ Linh đang nhắm mắt nằm trên giường.

“Ừm…..” Hạ Linh không trả lời, chỉ hừ hừ vài tiếng, lộn xộn cởi cài vạt cùng áo sơmi, xem ra say không nhẹ.

“Anh đừng lộn xộn” Bất đắc dĩ thở dài, tiểu Trĩ ngăn tay Hạ Linh, giúp anh tháo cà vạt, cởi áo sơmi, dùng khăn lông ướt giúp anh lau mặt cùng thân trên. Ngẩng đầu nhìn người trên giường như con ma men đã ngủ, tiểu Trĩ muốn cởi quần dài giúp anh, để cho anh ngủ thoải mái một chút, không nghĩ tới tay vừa chạm vào nút thắt đã bị Hạ Linh bắt được, đầu óc còn chưa kịp phản ứng đã bị anh đè lên giường.

“A, đại ca, anh làm gì?” Hạ Trĩ la lên, hơi thở ấm nóng mang theo độ cồn phả vào trên mặt cậu, rất không thoải mái.

“Tiểu Trĩ, em thật xinh đẹp.” Thật ra lúc nãy khi bị Hạ Trĩ đẩy ra anh đã tỉnh chút ít, thật không ngờ mình say rượu đi nhầm phòng. Vốn định tháo cà vạt và áo sơ mi giảm bớt sự khô nóng bởi chất cồn trong người, cũng không nghĩ đến bị thiếu niên ngăn cản, càng ngoài ý muốn là thiếu niên giúp anh thay quần áo, còn lấy khăn mặt giúp anh lau người, xúc cảm lành lạnh từ da thịt truyền đến, anh thế mà lại có phản ứng. Hít vào một hơi thật sâu, anh liền nắm được tay thiếu niên đem cậu đè lên giường.

“Đại ca, anh tỉnh?” Tiểu Trĩ muốn rút tay lại nhưng vô ích.

“Em vừa muốn làm cái gì?” Hạ Linh tươi cười mang theo uy hiếp làm tiểu Trĩ nhíu mày.

“Giúp anh cởi quần áo” Hạ Trĩ bất mãn nói: “Nhưng vì sao đêm hôm khuya khoắc anh uống say lại chạy vào phòng em làm gì? Còn có, anh thả em ra trước đã, anh có biết anh rất nặng hay không, đè em rất đau!”

“Vì buổi tối không gặp tiểu Trĩ nên đến đây nhìn.” Hạ Linh buông tiểu Trĩ ra, “Cho anh mượn phòng tắm tắm rửa một chút, buổi tối hôm nay hai anh em chúng ta cùng nhau ngủ đi.” Nhìn Hạ Linh thật thà đáng tin đi vào phòng tắm, trong lòng tiểu Trĩ phức tạp biện minh, em không đồng ý được không?

Lúc Hạ Linh tắm rửa xong xuôi đi ra liền thấy Hạ Trĩ ở trên giường lăn qua lộn lại, tươi cười đem thiếu niên trên giường kéo vào trong lòng, “Đừng quậy, ngủ đi.”

“Đại ca, anh……” Hạ Trĩ vừa cảm thấy một bên giường lõm xuống, cơ thể liền rơi vào một cái ôm ấm áp, hai mắt mở to, nhìn Hạ Linh trần như nhộng đem mình ôm vào lòng, mặt lập tức đỏ bừng, lắp bắp nói: “Anh… sao anh không mặc quần áo?”

“Quần áo của anh đều ở trong phòng, anh lại không mặc được quần áo của em?” Hạ Linh phát hiện khi nhìn khuôn mặt đỏ ửng của thiếu niên tâm tình của anh lại đặc biệt vui vẻ, “Hơn nữa anh thích ngủ khỏa thân.”

“Nhưng mà……” Hạ Trĩ còn muốn nói thêm, lại bị Hạ Linh đánh gãy, “Đừng nhưng mà nữa, đã khuya, ngủ thôi.” Ôm Hạ Trĩ nằm xuống, cánh tay thon dài vung lên tắt đèn. Hạ Trĩ hoàn toàn không buồn ngủ trợn tròn mắt, đáy lòng gào thét, tư thế như vầy làm sao cậu có thể ngủ được……

Buổi sáng hôm sau, lúc Hạ Linh tỉnh lại liền phát hiện Hạ Trĩ còn nằm trên đầu vai anh ngủ say, cảm giác hạnh phúc lập tức dâng trào, nhéo nhéo cái mũi thiếu niên trong lòng, Hạ Linh nhẹ nhàng rút cánh tay ra, không có đánh thức thiếu niên liền ra khỏi phòng. Chờ tiểu Trĩ tỉnh lại đồng hồ đã điểm mười giờ, kinh ngạc ngồi dậy nhìn về phía bên cạnh, rỗng tuếch. Ngày hôm qua cậu ở trong ngực anh trai ngủ lúc nào cũng không biết…… Trong lòng tiểu Trĩ có chút mất mác nho nhỏ, cậu thế mà lại tham luyến cái ôm ấm áp của anh trai……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.