Trọng Sinh Chi Tân Quý Công Tử

Chương 14: Chương 14: Hạ Linh cảm thấy nguy cơ




Hạ Trĩ ra ngoài một ngày, Đào Dương quản gia đương nhiên báo cáo cho Hạ Linh. Lúc điện thoại thông báo Hạ Linh, anh đang họp, là thư ký nghe điện thoại. Vì thế gần một giờ sau, Đào thúc mới nhận được điện thoại trả lời của Hạ Linh.

“Có chuyện gì?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng của Hạ Linh, có tức giận, cùng lo lắng. Quản gia nghe thấy giống như âm thanh từ địa ngục vọng đến.

“Tiểu Trĩ thiếu gia nói ra ngoài tìm Kì thiếu gia, tôi còn chưa kịp ngăn lại, thiếu gia đã ra ngoài rồi, tôi đã cho a Trung cùng a Bưu âm thầm đi theo tiểu Trĩ thiếu gia.” Quản gia giải thích với Hạ Linh mọi chuyện, sau đó im lặng nghe hắn phân phó.

“Tôi đã biết, nói a Trung cứ nửa giờ thông báo hành tung tiểu thiếu gia cho tôi.”

“Vâng, tôi đã biết.” Tắt điện thoại, Đào Dương mới chậm rãi thở ra. Làm quản gia ở Hạ gia đã nhiều năm, ông đã tiếp xúc với nhiều loại người, nhưng chưa có người nào giống như Hạ Linh, chỉ nói thôi đã làm ông cảm thấy rất áp bách. Có lẽ là từ nhỏ đã được chăm sóc cùng giáo dục khác mọi người, làm cho đại thiếu gia đối xử với mọi người rất lãnh đạm. Từ lúc Hạ lão gia qua đời, đại thiếu gia chưa từng nghĩ ngơi, cũng rất lạnh nhạt với tiểu thiếu gia, cơ bản là không quan tâm, nhưng sau khi tiểu thiếu gia xảy ra chuyện, thái độ của đại thiếu gia đối với tiểu thiếu gia đã thay đổi, quan tâm đến mọi hoạt động của tiểu thiếu gia, làm cho mọi người bất ngờ.

Đào thúc nghĩ nghĩ, chuyện đại thiếu gia dặn dò không thể chậm trễ, liền nhanh chóng gọi điện thông báo hai bảo tiêu. Sau đó, văn phòng Hạ Linh xuất hiện một hiện tượng kỳ lạ, cứ cách nửa giờ, di động Hạ Linh sẽ vang lên một lần. Nếu giờ phút này bạn ở trong văn phòng tổng giám đốc, có lẽ bạn sẽ có thể nhìn thấy vẻ mặt thay đổi của Hạ Linh. Sốt ruột chờ điện thoại vang lên, nghe được báo cáo thì nhíu mày, tắt hạ điện thoại thì miên man suy nghĩ…… Có lẽ ngay cả Hạ Linh cũng không nhận thức được, sự quan tâm của anh đối với em trai đã vượt qua tình anh em nên có.

Không ít quản lí đến văn phòng tổng giám đốc đưa tài liệu đều bị ánh mắt Hạ Linh ám sát, nhanh chóng đưa cho anh kí xong liền lui ra, tìm thư kí hỏi thăm này tình hình, hôm nay tổng giám đốc làm sao vậy, bình thường tuy nghiêm khắc nhưng không dùng mắt giết người như vậy. Thân là thư kí Tôn Na cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Nhận điện thoại thông báo Hạ Trĩ đã trở về, đôi mày nhíu chặt một ngày rốt cục cũng thả lỏng. Quả nhiên sau này nên dẫn theo thiếu niên bên người là tốt nhất, nếu không người ngoài luôn nhìn trộm thiếu niên nhà mình! Mị lực của em trai thật lớn, Mạc Thiếu Dương có phải hay không, xem ra lần trước còn chưa giáo dục đủ, hừ hừ.

Hạ Trĩ được Mạc Thiếu Dương đưa về nhà, vừa tạm biệt Mạc Thiếu Dương, Hạ Trĩ liền cảm thấy một luồng gió lạnh sau lưng, nhìn quanh bốn phía lại nhìn nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, hôm nay không lạnh mà…… Là ảo giác, tuyệt đối là ảo giác. Lắc lắc đầu, Hạ Trĩ một đường chạy vào nhà, buổi sáng mình chạy đi như vậy, thật hy vọng Đào thúc không mắng mình. Thật ra cẩn thận nghĩ lại là biết, cậu đường đường là nhị thiếu gia Hạ gia, ngoài Hạ Linh thái độ lạnh băng, người hầu chẳng ai dám hô to gọi nhỏ với cậu.

Đào Dương thấy Hạ Trĩ trở về cũng không trách cứ cậu, thật ra ông cũng hy vọng tiểu thiếu gia có thể cùng người ngoài tiếp xúc nhiều hơn, gặp được một người đồng ý chăm sóc cậu…… Dù sao ông cũng không thể chăm sóc tiểu thiếu gia cả đời.

“Tiểu thiếu gia hôm nay ở bên ngoài chơi như thế nào?” Đào thúc làm bộ như không biết chuyện.

“Dạ, vui lắm, trước kia con chưa từng thấy qua.” Thấy Đào thúc không có tức giận, Hạ Trĩ rất vui vẻ kể với ông một số tiết mục cùng các hoạt động ở trường Kì Tuyển. Lúc Hạ Linh trở về liền thấy cảnh Hạ Trĩ cùng Đào thúc ngồi trên sô pha trò chuyện, khung cảnh cha con hòa hợp.

“Khụ khụ.” Hạ Linh giả vờ ho khan đánh gãy câu chuyện của họ. Quản gia nhìn thấy Hạ Linh trở về nhanh chóng đứng lên, cầm lấy túi tài liệu trong tay hắn, mà Hạ Trĩ lại thản nhiên nhìn anh một cái rồi sau đó mới gọi anh.

“Hôm nay đến trường Kì Tuyển?” Hạ Linh tươi cười kỳ quái ngồi xuống bên cạnh Hạ Trĩ.

Trong lòng Hạ Trĩ sợ hãi, sao anh trai biết cậu đến trường Kì đại ca. Chẳng lẽ giống như tiểu thuyết hay viết, anh cho người theo dõi cậu, lúc nào cũng quan sát mọi việc? Này cũng quá buồn cười đi, không thể nào làm như vậy với cậu.

“Dạ, trường bọn họ có lễ hội, chưa thấy qua nên đến xem.”

“Trừ Kì Tuyển còn gặp ai?”

“Còn có Mạc đại ca, làm sao vậy?” Không rõ vì sao Hạ Linh lại hỏi mấy vấn đề này, nhưng Hạ Trĩ cảm thấy không cần phải gạt anh nên thành thật trả lời.

Mạc đại ca? Nghe được cách xưng hô của thiếu niên với Mạc Thiếu Dương, Hạ Linh vô thức híp mắt. Lúc trước là Kì tuyển, giờ lại thêm Mạc Thiếu Dương, thiếu niên thế nhưng gọi bọn họ là đại ca như mình, việc này làm Hạ Linh cảm thấy rất không thích, đại ca là danh hiệu chỉ có thể của riêng mình.

“Lần trước không phải nói em không cần tùy tiện cùng Kì Tuyển tiếp xúc sao?” Trên người Hạ Linh tản ra hơi thở nguy hiểm, dần dần tiếp cận Hạ Trĩ.

“Kia, cái kia, em chỉ là tò mò.” Bị khí thế của Hạ Linh dọa sợ, Hạ Trĩ bị vây bên trong sô pha, người lui lại thành một đoàn.

“Lần sau không được một mình đi ra ngoài, về sau ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, muốn gặp ai phải báo trước cho anh, biết không?” Hạ Linh dùng tư thế như vậy nói chuyện Hạ Trĩ. Hơi thở nóng hầm hập phun trên má cậu, Hạ Trĩ chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng lên, đầu óc trở nên có chút trì độn, vô thức gật đầu đồng ý.

“Thực ngoan.” hôn một cái lên trán Hạ Trĩ, lại một lần nữa dọa đối phương mở to hai mắt, Hạ Linh tươi cười sáng lạn.

Chờ tiểu Trĩ phản ứng mới nhận ra mình đã đồng ý với anh trai một chuyện cực kì ngu xuẩn, sao lúc đối mặt với anh trai cậu lại không thể phản kháng?

“Còn có, lần sau không được gọi bọn Kì Tuyển là đại ca.” Lại là một câu không đầu không đuôi.

“Vì sao?” Hạ Trĩ vẻ mặt mờ mịt hỏi.

“Anh trai của em chỉ có anh, ở đâu ra nhiều đại ca như vậy?” Câu trả lời làm cho Hạ Trĩ dở khóc dở cười, ông chủ lớn này lúc nào lại có tính khí trẻ con như vậy, giống như bị cướp một món đồ chơi quý.

“Này…… Bọn họ vốn lớn hơn em, gọi đại ca là đúng mà, cùng lắm thì em sẽ gọi anh là ca ca, được rồi chứ.”

Ca ca…… Hạ Linh gật đầu, nghe thân thiết hơn đại ca nhiều lắm, anh rất muốn nhìn bộ dáng thiếu niên làm nũng nhìn mình gọi ca ca, nhất định rất đáng yêu.

Hạ Trĩ không biết trong đầu Hạ Linh suy nghĩ cái gì, không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.